Chương 3: Thật Giống Người Kia
Vài tháng sau.
- Ta phải lên núi hái thuốc rồi, chàng ở nhà tránh người trong thôn một chút, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận chàng đâu.
- Được, Hạ Hạ nhớ cẩn thận.
Bạch Hiên cười dịu dàng.
Chợt hình ảnh một nam tử khác hiện lên trong đầu nàng, hắn cũng cười dịu dàng như vậy khi Quan Hạ sắp đi gặp các môn phái khác.
Nghĩ đến đây, Quan Hạ cúi đầu khẽ cười buồn.
Thấy dáng vẻ nàng đột nhiên bi thương, Bạch Hiên ẩn ẩn đau lòng hỏi:
- Nàng sao vậy?
Quan Hạ giật mình ngẩng đầu lên nhìn nam nhân dịu dàng trước mắt mình. Phải rồi, giờ nàng đã có hắn, người nam nhân yêu nàng, chấp nhận bên nàng mà không cần lý do.
Soạt.
Quan Hạ mỉm cười ôm lấy Bạch Hiên.
- Hạ Hạ? - Hắn lúng túng.
- Cho ta ôm chàng thế này một lúc.
Bạch Hiên kinh ngạc nhưng rồi mỉm cười:
- Ừ.
Một lúc sau.
- Thôi ta đi đây, chàng cứ ở nhà đợi ta.
- Ta không thể đi theo sao? - Bạch Hiên nhíu nhíu mày hỏi.
- Chàng đi thì ai nấu ăn cho ta khi về nhà đây?
- Ừm.. vậy thôi, nàng đi cẩn thận. - Bạch Hiên ỉu xìu.
- Rồi rồi, chàng vào nhà đi.
Nói rồi Quan Hạ quay người đi lên núi.
* * *
Trên núi lúc xế chiều.
- Phải nhanh nhanh hái thảo dược rồi về mới được, không biết tiểu lang quân nhà mình thế nào rồi a.
Quan Hạ không ngừng vừa hái thuốc vừa cười. Ai bảo Bạch Hiên hắn đáng yêu như vậy cơ chứ.
Bịch.
Chợt một tiếng động vang lên ở lùm cây phía trước Quan Hạ. Nàng tò mò liền nhẹ nhàng gỡ các cành cây ra đi về hướng âm thanh. Giữa lùm cây, một nam nhân đang ngã gục trên nền đất, cơ thể thì rất nhiều thương tích. Quan Hạ vừa lật người ấy lên thì người nàng một hồi chấn động.
- Sao.. Sao có thể là chàng.. Quyết.. Không thể nào là chàng ấy..
Nàng sờ lên gương mặt quen thuộc kia, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống gò má.
- May quá, hắn còn sống!
Quan Hạ liền vội vác người nam nhân có khuôn mặt giống người kia xuống núi.
Bạch Hiên vừa làm xong thức ăn tối thì chợt nghe thấy âm thanh ở bên ngoài. Hắn vừa vội ra ngoài thì đã thấy Quan Hạ đang đỡ một nam tử thương tích đầy mình đi vào. Thấy dáng vẻ của nàng rất quan tâm nam tử ấy, Bạch Hiên hơi nắm chặt lòng bàn tay
Nàng ấy là đại phu, tự nhiên phải quan tâm người bệnh, đúng rồi, chính là vậy.
Hắn nghĩ thế liền gượng cười:
- Hạ Hạ, người này là?
Quan Hạ giật mình, cơ thể hơi khựng lại. Mắt nàng vội nhìn đi nơi khác, không hiểu sao nàng lại cảm thấy có lỗi với Bạch Hiên, nàng bối rối:
- Lúc ta lên núi thấy hắn bị thương nên mang về đây.
- Vậy, vậy ta cùng nàng đỡ hắn vào.
- Ơ! Thôi ta đỡ được rồi.. - Nàng không dám nhìn vẻ mặt dịu dàng của Bạch Hiên vội đi thẳng vào phòng bên cạnh căn phòng của hai người.
- Hạ Hạ.. - Hắn vươn tay về phía nàng định nói gì đó nhưng không hiểu sao, ngay lúc này, Bạch Hiên thấy khoảng cách giữa nàng và hắn thật xa. Nhìn bóng lưng nàng ngày một khuất sau cánh cửa, tâm hắn dường như chùng xuống.
Tay Bạch Hiên dừng giữa không trung rồi buông thõng. Hắn bước đến chiếc bàn đá, không một tiếng động, hắn im lặng ngồi xuống ngẩn người nhìn ánh trăng. Tự nhiên hắn cảm thấy cô đơn, một cảm xúc quen thuộc mà ngày xưa hắn vẫn cảm thấy, lồng ngực hắn nhói đau..
Về phía Quan Hạ, nàng vừa vào phòng liền vội đặt nam tử kia xuống rồi chữa trị cho hắn. Thật may là tuy nhiều vết thương nhưng lại không nghiêm trọng. Đắp thuốc rồi châm cứu cho nam tử kia một chút rồi Quan Hạ mới thở phào im lặng nhìn hắn. Người này.. Quả thật giống hắn, có điều khí chất trên người nam tử có phần nhẹ nhàng hơn, điều đó đã chứng tỏ cho nàng thấy rằng, hắn không phải Quyết.
Phải rồi, nàng đã sang một thế giới khác, hắn không thể nào đến nơi này được. Mà cho dù hắn có thật sự đến được thế giới này, nàng vẫn quyết sẽ không để mình rung động, nàng không muốn mình trở thành kẻ bạc tình. Bởi vì.. nàng thật sự yêu hắn, Bạch Hiên - phu quân của nàng, người nam nhân thứ hai khiến nàng động chân tâm..
Cạch.
Bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nàng bước về phòng của hai người. Trên giường, một nam tử đẹp như họa đang ngủ say, bạch y giản dị nhưng không thể phai mờ đi nét đẹp thiên tiên của hắn, lòng nàng bất giác lại rung động lên từng hồi. Bước đến lại gần, vuốt lên gương mặt hắn, Quan Hạ khẽ nói:
- Xin lỗi, xin lỗi chàng, Bạch Hiên.
Thực ra Quan Hạ biết khi nãy Bạch Hiên đã rất buồn, nhưng vì không biết đối mặt với hắn ra sao nên nàng đành làm ngơ.
Nàng nằm xuống, hôn lên trán Bạch Hiên rồi mới rúc vào lòng hắn, ôm lấy cơ thể cao hơn nàng một cái đầu của hắn mà ngủ.
Một lúc sau, khi Quan Hạ đã ngủ say, Bạch Hiên mới từ từ mở mắt ra. Cúi đầu nhìn nữ nhân mình yêu đang ngủ, hắn khẽ cười dịu dàng, tay vươn ôm lấy nàng vào lòng.
Vậy là một ngày dài của Quan Hạ và Bạch Hiên lại kết thúc trong cảm xúc rối bời của cả hai.
* * *
Sáng hôm nay Quan Hạ dậy sớm hơn bình thường để sắc thuốc cho nam tử kia. Thấy Bạch Hiên đã dậy từ bao giờ làm cơm cho nàng thì cả lòng Quan Hạ như chìm trong kẹo ngọt.
- Chàng thật là, sao dậy sớm thế làm gì? - Nàng ôm lấy hắn từ phía sau nói.
Bạch Hiên mỉm cười dịu dàng xoa đầu Quan Hạ:
- Không phải nàng cũng dậy sớm đấy sao? Hôm qua nàng đã vất vả một ngày rồi, nàng cứ nghỉ ngơi đi, ghi đơn thuốc rồi ta làm cho nam tử kia.
- Oa, chàng tốt quá đi!
Mắt nàng long lanh tỏa sáng, kiếp trước đã bao lần nàng ước có người đối với nàng như vậy đấy.
- Ta phải lên núi hái thuốc rồi, chàng ở nhà tránh người trong thôn một chút, bọn họ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận chàng đâu.
- Được, Hạ Hạ nhớ cẩn thận.
Bạch Hiên cười dịu dàng.
Chợt hình ảnh một nam tử khác hiện lên trong đầu nàng, hắn cũng cười dịu dàng như vậy khi Quan Hạ sắp đi gặp các môn phái khác.
Nghĩ đến đây, Quan Hạ cúi đầu khẽ cười buồn.
Thấy dáng vẻ nàng đột nhiên bi thương, Bạch Hiên ẩn ẩn đau lòng hỏi:
- Nàng sao vậy?
Quan Hạ giật mình ngẩng đầu lên nhìn nam nhân dịu dàng trước mắt mình. Phải rồi, giờ nàng đã có hắn, người nam nhân yêu nàng, chấp nhận bên nàng mà không cần lý do.
Soạt.
Quan Hạ mỉm cười ôm lấy Bạch Hiên.
- Hạ Hạ? - Hắn lúng túng.
- Cho ta ôm chàng thế này một lúc.
Bạch Hiên kinh ngạc nhưng rồi mỉm cười:
- Ừ.
Một lúc sau.
- Thôi ta đi đây, chàng cứ ở nhà đợi ta.
- Ta không thể đi theo sao? - Bạch Hiên nhíu nhíu mày hỏi.
- Chàng đi thì ai nấu ăn cho ta khi về nhà đây?
- Ừm.. vậy thôi, nàng đi cẩn thận. - Bạch Hiên ỉu xìu.
- Rồi rồi, chàng vào nhà đi.
Nói rồi Quan Hạ quay người đi lên núi.
* * *
Trên núi lúc xế chiều.
- Phải nhanh nhanh hái thảo dược rồi về mới được, không biết tiểu lang quân nhà mình thế nào rồi a.
Quan Hạ không ngừng vừa hái thuốc vừa cười. Ai bảo Bạch Hiên hắn đáng yêu như vậy cơ chứ.
Bịch.
Chợt một tiếng động vang lên ở lùm cây phía trước Quan Hạ. Nàng tò mò liền nhẹ nhàng gỡ các cành cây ra đi về hướng âm thanh. Giữa lùm cây, một nam nhân đang ngã gục trên nền đất, cơ thể thì rất nhiều thương tích. Quan Hạ vừa lật người ấy lên thì người nàng một hồi chấn động.
- Sao.. Sao có thể là chàng.. Quyết.. Không thể nào là chàng ấy..
Nàng sờ lên gương mặt quen thuộc kia, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống gò má.
- May quá, hắn còn sống!
Quan Hạ liền vội vác người nam nhân có khuôn mặt giống người kia xuống núi.
Bạch Hiên vừa làm xong thức ăn tối thì chợt nghe thấy âm thanh ở bên ngoài. Hắn vừa vội ra ngoài thì đã thấy Quan Hạ đang đỡ một nam tử thương tích đầy mình đi vào. Thấy dáng vẻ của nàng rất quan tâm nam tử ấy, Bạch Hiên hơi nắm chặt lòng bàn tay
Nàng ấy là đại phu, tự nhiên phải quan tâm người bệnh, đúng rồi, chính là vậy.
Hắn nghĩ thế liền gượng cười:
- Hạ Hạ, người này là?
Quan Hạ giật mình, cơ thể hơi khựng lại. Mắt nàng vội nhìn đi nơi khác, không hiểu sao nàng lại cảm thấy có lỗi với Bạch Hiên, nàng bối rối:
- Lúc ta lên núi thấy hắn bị thương nên mang về đây.
- Vậy, vậy ta cùng nàng đỡ hắn vào.
- Ơ! Thôi ta đỡ được rồi.. - Nàng không dám nhìn vẻ mặt dịu dàng của Bạch Hiên vội đi thẳng vào phòng bên cạnh căn phòng của hai người.
- Hạ Hạ.. - Hắn vươn tay về phía nàng định nói gì đó nhưng không hiểu sao, ngay lúc này, Bạch Hiên thấy khoảng cách giữa nàng và hắn thật xa. Nhìn bóng lưng nàng ngày một khuất sau cánh cửa, tâm hắn dường như chùng xuống.
Tay Bạch Hiên dừng giữa không trung rồi buông thõng. Hắn bước đến chiếc bàn đá, không một tiếng động, hắn im lặng ngồi xuống ngẩn người nhìn ánh trăng. Tự nhiên hắn cảm thấy cô đơn, một cảm xúc quen thuộc mà ngày xưa hắn vẫn cảm thấy, lồng ngực hắn nhói đau..
Về phía Quan Hạ, nàng vừa vào phòng liền vội đặt nam tử kia xuống rồi chữa trị cho hắn. Thật may là tuy nhiều vết thương nhưng lại không nghiêm trọng. Đắp thuốc rồi châm cứu cho nam tử kia một chút rồi Quan Hạ mới thở phào im lặng nhìn hắn. Người này.. Quả thật giống hắn, có điều khí chất trên người nam tử có phần nhẹ nhàng hơn, điều đó đã chứng tỏ cho nàng thấy rằng, hắn không phải Quyết.
Phải rồi, nàng đã sang một thế giới khác, hắn không thể nào đến nơi này được. Mà cho dù hắn có thật sự đến được thế giới này, nàng vẫn quyết sẽ không để mình rung động, nàng không muốn mình trở thành kẻ bạc tình. Bởi vì.. nàng thật sự yêu hắn, Bạch Hiên - phu quân của nàng, người nam nhân thứ hai khiến nàng động chân tâm..
Cạch.
Bước ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, nàng bước về phòng của hai người. Trên giường, một nam tử đẹp như họa đang ngủ say, bạch y giản dị nhưng không thể phai mờ đi nét đẹp thiên tiên của hắn, lòng nàng bất giác lại rung động lên từng hồi. Bước đến lại gần, vuốt lên gương mặt hắn, Quan Hạ khẽ nói:
- Xin lỗi, xin lỗi chàng, Bạch Hiên.
Thực ra Quan Hạ biết khi nãy Bạch Hiên đã rất buồn, nhưng vì không biết đối mặt với hắn ra sao nên nàng đành làm ngơ.
Nàng nằm xuống, hôn lên trán Bạch Hiên rồi mới rúc vào lòng hắn, ôm lấy cơ thể cao hơn nàng một cái đầu của hắn mà ngủ.
Một lúc sau, khi Quan Hạ đã ngủ say, Bạch Hiên mới từ từ mở mắt ra. Cúi đầu nhìn nữ nhân mình yêu đang ngủ, hắn khẽ cười dịu dàng, tay vươn ôm lấy nàng vào lòng.
Vậy là một ngày dài của Quan Hạ và Bạch Hiên lại kết thúc trong cảm xúc rối bời của cả hai.
* * *
Sáng hôm nay Quan Hạ dậy sớm hơn bình thường để sắc thuốc cho nam tử kia. Thấy Bạch Hiên đã dậy từ bao giờ làm cơm cho nàng thì cả lòng Quan Hạ như chìm trong kẹo ngọt.
- Chàng thật là, sao dậy sớm thế làm gì? - Nàng ôm lấy hắn từ phía sau nói.
Bạch Hiên mỉm cười dịu dàng xoa đầu Quan Hạ:
- Không phải nàng cũng dậy sớm đấy sao? Hôm qua nàng đã vất vả một ngày rồi, nàng cứ nghỉ ngơi đi, ghi đơn thuốc rồi ta làm cho nam tử kia.
- Oa, chàng tốt quá đi!
Mắt nàng long lanh tỏa sáng, kiếp trước đã bao lần nàng ước có người đối với nàng như vậy đấy.