Chương 4: Mạc Hà Rời Đi
Hôm nay dường như tâm trạng Quan Hạ tốt kỳ lạ liền vừa ăn vừa ngẩn người cười cười nhìn lang quân nhà mình nghiêm túc sắc thuốc. Nói thật chứ dáng vẻ của Bạch Hiên cũng không khác nam nhân ở thế giới trước của nàng là mấy, có điều dịu dàng hơn thôi. Quan Hạ híp mắt chống cằm cười hạnh phúc.
Chợt một tiếng quát lạnh lùng vang lên từ phòng nam tử kia.
- Vị công tử này xin tự trọng! Ta đã có phu nhân!
Cái giọng như dân nữ nhà lành bị khi dễ này làm Quan Hạ hoảng hốt. Giọng của phu quân nhà nàng mà? Tuy rằng nam tử kia có gương mặt giống người kia nhưng dù sao cũng là người lạ a!
Nghĩ vậy Quan Hạ tức khắc vội chạy đến tông cửa xông vô.
Rầm!
- Hiên! Chuyện gì vậy? A?
Quan Hạ hóa đá.
Chuyện gì thế này, nam tử kia.. cư nhiên lại đè phu quân nhà nàng ở dưới thân mà nở nụ cười đáng đánh đòn. Tuy mặt Bạch Hiên rất lạnh lùng nhưng ai cũng có thể thấy rõ, da mặt chàng ấy đã đỏ hết lên rồi!
Bạch Hiên vừa thấy Quan Hạ đã như tiểu tức phụ bị bắt gian tại trận sợ hãi đạp nam tử kia ra rồi chạy đến chỗ nàng.
- Hạ Hạ, không phải như nàng nghĩ, là hắn đột nhiên..
- Ta tin chàng mà!
Mặt nàng đỏ bừng cố nghiêm túc khẳng định.
- Mũi.. mũi nàng.. - Bạch Hiên hơi ngập ngừng nói.
- Hở, mũi ta làm sao à?
Quan Hạ ngớ người, tay bất giác sờ lên mũi.
Nhớt nhớt.. tanh tanh.. và.. màu đỏ? Ôi Quan Hạ ơi, ngươi đúng là đồ không có liêm sỉ! Nàng hoảng hốt vội vội vàng vàng chùi máu mũi của mình, mà nàng càng chùi, máu mũi lại càng loang ra, dính lên cả mặt. Thấy cảnh này, Bạch Hiên mới bớt căng thẳng bật cười, bất đắc dĩ nói:
- Khụ.. để ta lau cho nàng.
- Ơ không.. không cần đâu!
Nàng vội từ chối nhưng hắn đã nâng vạt áo cẩn thận lau cho nàng.
- Phụt! Ha ha! Phu nhân của Hiên Hiên quả thú vị!
Nam tử kia không chút lưu tình ôm bụng cười nghiêng ngả.
Mặt Quan Hạ đỏ thêm một lớp tức xì khói quay ra chỉ nam tử kia:
- Ngươi! Ngươi! Ngươi!
- Ha ha, phu nhân bình tĩnh, Mạc Hà ta chỉ hơi thẳng tính thôi.
Mạc Hà mỉm cười.
- Lại nói! Ai cho ngươi gọi phu quân nhà ta là Hiên Hiên?
Giờ mới nhận ra vấn đề quan trọng, Quan Hạ quát lớn.
- Ai da, mồm của ta, phu nhân quản được sao?
Mạc Hà cười cà chớn.
- Ngươi! Biết thế bổn cô nương không cứu ngươi!
- Aizz phu nhân bình tĩnh, chuyện cô cứu ta, ta chắc chắn ghi nhớ, có điều.. phu quân nhà cô.. ta chấm rồi!
Ánh mắt Mạc Hà phóng về phía Bạch Hiên mang theo bao nhiêu thâm tình vạn chủng.
- Cái gì?
Quan Hạ sốc.
Đùa nhau à, giờ nam tử có khuôn mặt giống người nàng yêu trước kia lại đi nói yêu thích phu quân nhà mình. Ông trời ơi! Người trêu ta phải không. Quan Hạ gào thét trong lòng không thôi:
- Đừng mơ! Không ngờ ngươi lại thích làm tiểu tam?
- Hừm.. vậy từ giờ ta sẽ ăn bám ở đây cho đến khi Hiên Hiên chấp nhận tình cảm của ta!
- Ngươi đừng đùa!
Cả Quan Hạ và Bạch Hiên đều giật mình kinh ngạc.
Mạc Hà lúc này liền hướng nàng mỉm cười chắp tay:
- Mấy ngày sau xin làm phiền phu nhân chiếu cố rồi.
Hắn không có hướng đến Bạch Hiên, rõ ràng coi nàng như kẻ ngoài cuộc!
Thế là hôm nay cả ngày Quan Hạ phải ăn một thùng giấm chua.
* * *
- Mạc Hà! Ngươi mau bỏ cái tay thối của ngươi ra khỏi phu quân của ta!
Vừa mới đi chữa bệnh về, Quan Hạ đã thấy ngay cảnh Mạc Hà đang chống tay lên tường, mà giữa bức tường là phu quân nàng đang cố đẩy hắn ra. Sao trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy chứ! Dám tranh thủ lúc nàng không có nhà mà làm chuyện xấu! Đáng ghét!
- Ai da, phu nhân của Hiên Hiên về rồi.
Mạc Hà vẻ mặt tiếc nuối thở dài tránh sang một bên. Quan Hạ vội lao thân phi tới, ngó khắp người Bạch Hiên. Nàng hết sờ tay hắn rồi lại sờ mặt hắn.
- Chàng, chàng không sao chứ? Hắn có làm gì chàng không, Hiên?
- Khụ, Hạ Hạ bình tĩnh, hắn chưa kịp làm gì ta đâu.
Bạch Hiên ho khan vội nói.
Vậy là tên đó định làm phu quân của nàng, Quan Hạ nhanh chóng bắt lấy trọng điểm.
- Ngươi hay lắm! Mạc Hà! - Quan Hạ ngẩng đầu quay qua Mạc Hà quát lớn.
- Ta đây ta đây, Quan phu nhân muốn nói gì? - Mạc Hà tỏ ra vô tội cười nham nhở.
- Sao ngươi..
"Vút!"
Quan Hạ đang định nói tiếp thì chợt một âm thanh xé gió xoẹt qua bên tai.
Phập!
- Hiên!
- Hiên Hiên!
Mũi tên đâm bay qua nàng rồi đâm vào vai phải của Bạch Hiên.
Sau mũi tên đó là hàng loạt mũi tên khác bay ra. Mà lúc này, Quan Hạ chỉ biết ôm lấy Bạch Hiên đang ngất lịm. Mặt nàng tái xanh hoảng hốt vội đỡ hắn vào trong phòng.
- Mạc Hà, bọn chúng là do ngươi kéo tới, tự giải quyết đi!
Giọng nàng lạnh lùng liếc tên phiền phức kia rồi đỡ Bạch Hiên vào giường. Mạc Hà trong lòng tràn đầy tội lỗi nhìn Bạch Hiên rồi liền lao ra ngoài đánh nhau với đám sát thủ.
Trong phòng ngủ:
- Hiên! Chàng nhất định không sao!
Quan Hạ vội vàng giải quyết vết thương cho Bạch Hiên. Nhìn khuôn mặt trắng bệch yếu ớt của hắn mà ngực nàng như bị một tảng đá nặng đè lên rất khó thở.
Cho đến khi Mạc Hà trở vào thì Quan Hạ cũng đã giải quyết xong vết thương cho Bạch Hiên. Thấy vẻ mặt lạnh nhạt không muốn nói cùng dáng vẻ suy nhược của của Bạch Hiên, Mạc Hà đành im lặng đứng bên.
Được một lúc sau, Quan Hạ mới mở miệng:
- Mạc Hà, ngươi hãy rời đi đi.
- Ta.. - Mạc Hà muốn nói nhưng không thành lời.
Quan Hạ ngẩng đầu mỉm cười lạnh nhạt nhìn hắn:
- Ngươi chỉ mang đến cho bọn ta nguy hiểm.
Tâm Mạc Hà chợt trầm xuống. Phải rồi, là hắn đã phá hoại cuộc sống yên bình của hai người họ, còn khiến cho Hiên Hiên bị thương. Mạc Hà khẽ cười buồn bã bước ra cửa.
- Được.
- Mạc Hà.
Chợt Quan Hạ lên tiếng làm chân hắn khựng lại.
Khuôn mặt Quan Hạ đã nhu hòa hơn, nàng nhẹ nhàng nói:
- Sau khi giải quyết xong chuyện của ngươi, hãy lại đây, ba chúng ta cùng uống rượu không say không về.
Mạc Hà kinh ngạc. Hắn im lặng một lúc rồi mỉm cười nói:
- Một lời đã định!
Theo từng bước chân hắn đi, kỷ niệm những ngày qua lại ùa về. Mạc Hà chưa bao giờ thấy hạnh phúc như vậy. Có vui, có buồn, có cười đùa, có trêu chọc, chợt hình ảnh tức giận của Quan Hạ hiện lên, hắn bật cười:
- Ta nhất định sẽ quay lại.
Chợt một tiếng quát lạnh lùng vang lên từ phòng nam tử kia.
- Vị công tử này xin tự trọng! Ta đã có phu nhân!
Cái giọng như dân nữ nhà lành bị khi dễ này làm Quan Hạ hoảng hốt. Giọng của phu quân nhà nàng mà? Tuy rằng nam tử kia có gương mặt giống người kia nhưng dù sao cũng là người lạ a!
Nghĩ vậy Quan Hạ tức khắc vội chạy đến tông cửa xông vô.
Rầm!
- Hiên! Chuyện gì vậy? A?
Quan Hạ hóa đá.
Chuyện gì thế này, nam tử kia.. cư nhiên lại đè phu quân nhà nàng ở dưới thân mà nở nụ cười đáng đánh đòn. Tuy mặt Bạch Hiên rất lạnh lùng nhưng ai cũng có thể thấy rõ, da mặt chàng ấy đã đỏ hết lên rồi!
Bạch Hiên vừa thấy Quan Hạ đã như tiểu tức phụ bị bắt gian tại trận sợ hãi đạp nam tử kia ra rồi chạy đến chỗ nàng.
- Hạ Hạ, không phải như nàng nghĩ, là hắn đột nhiên..
- Ta tin chàng mà!
Mặt nàng đỏ bừng cố nghiêm túc khẳng định.
- Mũi.. mũi nàng.. - Bạch Hiên hơi ngập ngừng nói.
- Hở, mũi ta làm sao à?
Quan Hạ ngớ người, tay bất giác sờ lên mũi.
Nhớt nhớt.. tanh tanh.. và.. màu đỏ? Ôi Quan Hạ ơi, ngươi đúng là đồ không có liêm sỉ! Nàng hoảng hốt vội vội vàng vàng chùi máu mũi của mình, mà nàng càng chùi, máu mũi lại càng loang ra, dính lên cả mặt. Thấy cảnh này, Bạch Hiên mới bớt căng thẳng bật cười, bất đắc dĩ nói:
- Khụ.. để ta lau cho nàng.
- Ơ không.. không cần đâu!
Nàng vội từ chối nhưng hắn đã nâng vạt áo cẩn thận lau cho nàng.
- Phụt! Ha ha! Phu nhân của Hiên Hiên quả thú vị!
Nam tử kia không chút lưu tình ôm bụng cười nghiêng ngả.
Mặt Quan Hạ đỏ thêm một lớp tức xì khói quay ra chỉ nam tử kia:
- Ngươi! Ngươi! Ngươi!
- Ha ha, phu nhân bình tĩnh, Mạc Hà ta chỉ hơi thẳng tính thôi.
Mạc Hà mỉm cười.
- Lại nói! Ai cho ngươi gọi phu quân nhà ta là Hiên Hiên?
Giờ mới nhận ra vấn đề quan trọng, Quan Hạ quát lớn.
- Ai da, mồm của ta, phu nhân quản được sao?
Mạc Hà cười cà chớn.
- Ngươi! Biết thế bổn cô nương không cứu ngươi!
- Aizz phu nhân bình tĩnh, chuyện cô cứu ta, ta chắc chắn ghi nhớ, có điều.. phu quân nhà cô.. ta chấm rồi!
Ánh mắt Mạc Hà phóng về phía Bạch Hiên mang theo bao nhiêu thâm tình vạn chủng.
- Cái gì?
Quan Hạ sốc.
Đùa nhau à, giờ nam tử có khuôn mặt giống người nàng yêu trước kia lại đi nói yêu thích phu quân nhà mình. Ông trời ơi! Người trêu ta phải không. Quan Hạ gào thét trong lòng không thôi:
- Đừng mơ! Không ngờ ngươi lại thích làm tiểu tam?
- Hừm.. vậy từ giờ ta sẽ ăn bám ở đây cho đến khi Hiên Hiên chấp nhận tình cảm của ta!
- Ngươi đừng đùa!
Cả Quan Hạ và Bạch Hiên đều giật mình kinh ngạc.
Mạc Hà lúc này liền hướng nàng mỉm cười chắp tay:
- Mấy ngày sau xin làm phiền phu nhân chiếu cố rồi.
Hắn không có hướng đến Bạch Hiên, rõ ràng coi nàng như kẻ ngoài cuộc!
Thế là hôm nay cả ngày Quan Hạ phải ăn một thùng giấm chua.
* * *
- Mạc Hà! Ngươi mau bỏ cái tay thối của ngươi ra khỏi phu quân của ta!
Vừa mới đi chữa bệnh về, Quan Hạ đã thấy ngay cảnh Mạc Hà đang chống tay lên tường, mà giữa bức tường là phu quân nàng đang cố đẩy hắn ra. Sao trên đời lại có người vô liêm sỉ như vậy chứ! Dám tranh thủ lúc nàng không có nhà mà làm chuyện xấu! Đáng ghét!
- Ai da, phu nhân của Hiên Hiên về rồi.
Mạc Hà vẻ mặt tiếc nuối thở dài tránh sang một bên. Quan Hạ vội lao thân phi tới, ngó khắp người Bạch Hiên. Nàng hết sờ tay hắn rồi lại sờ mặt hắn.
- Chàng, chàng không sao chứ? Hắn có làm gì chàng không, Hiên?
- Khụ, Hạ Hạ bình tĩnh, hắn chưa kịp làm gì ta đâu.
Bạch Hiên ho khan vội nói.
Vậy là tên đó định làm phu quân của nàng, Quan Hạ nhanh chóng bắt lấy trọng điểm.
- Ngươi hay lắm! Mạc Hà! - Quan Hạ ngẩng đầu quay qua Mạc Hà quát lớn.
- Ta đây ta đây, Quan phu nhân muốn nói gì? - Mạc Hà tỏ ra vô tội cười nham nhở.
- Sao ngươi..
"Vút!"
Quan Hạ đang định nói tiếp thì chợt một âm thanh xé gió xoẹt qua bên tai.
Phập!
- Hiên!
- Hiên Hiên!
Mũi tên đâm bay qua nàng rồi đâm vào vai phải của Bạch Hiên.
Sau mũi tên đó là hàng loạt mũi tên khác bay ra. Mà lúc này, Quan Hạ chỉ biết ôm lấy Bạch Hiên đang ngất lịm. Mặt nàng tái xanh hoảng hốt vội đỡ hắn vào trong phòng.
- Mạc Hà, bọn chúng là do ngươi kéo tới, tự giải quyết đi!
Giọng nàng lạnh lùng liếc tên phiền phức kia rồi đỡ Bạch Hiên vào giường. Mạc Hà trong lòng tràn đầy tội lỗi nhìn Bạch Hiên rồi liền lao ra ngoài đánh nhau với đám sát thủ.
Trong phòng ngủ:
- Hiên! Chàng nhất định không sao!
Quan Hạ vội vàng giải quyết vết thương cho Bạch Hiên. Nhìn khuôn mặt trắng bệch yếu ớt của hắn mà ngực nàng như bị một tảng đá nặng đè lên rất khó thở.
Cho đến khi Mạc Hà trở vào thì Quan Hạ cũng đã giải quyết xong vết thương cho Bạch Hiên. Thấy vẻ mặt lạnh nhạt không muốn nói cùng dáng vẻ suy nhược của của Bạch Hiên, Mạc Hà đành im lặng đứng bên.
Được một lúc sau, Quan Hạ mới mở miệng:
- Mạc Hà, ngươi hãy rời đi đi.
- Ta.. - Mạc Hà muốn nói nhưng không thành lời.
Quan Hạ ngẩng đầu mỉm cười lạnh nhạt nhìn hắn:
- Ngươi chỉ mang đến cho bọn ta nguy hiểm.
Tâm Mạc Hà chợt trầm xuống. Phải rồi, là hắn đã phá hoại cuộc sống yên bình của hai người họ, còn khiến cho Hiên Hiên bị thương. Mạc Hà khẽ cười buồn bã bước ra cửa.
- Được.
- Mạc Hà.
Chợt Quan Hạ lên tiếng làm chân hắn khựng lại.
Khuôn mặt Quan Hạ đã nhu hòa hơn, nàng nhẹ nhàng nói:
- Sau khi giải quyết xong chuyện của ngươi, hãy lại đây, ba chúng ta cùng uống rượu không say không về.
Mạc Hà kinh ngạc. Hắn im lặng một lúc rồi mỉm cười nói:
- Một lời đã định!
Theo từng bước chân hắn đi, kỷ niệm những ngày qua lại ùa về. Mạc Hà chưa bao giờ thấy hạnh phúc như vậy. Có vui, có buồn, có cười đùa, có trêu chọc, chợt hình ảnh tức giận của Quan Hạ hiện lên, hắn bật cười:
- Ta nhất định sẽ quay lại.