Chương 2: Nhặt Về Tiểu Lang Quân
- À ừm.. - Quan Hạ trầm ngâm suy nghĩ.
Vết thương chàng ấy đã khỏi rồi nhưng.. nhỡ đâu ta nói ra, chàng liền bỏ đi thì sao? À.. hay ta ăn vạ, bắt chàng lấy thân báo đáp? Ý hay!
- Quan đại phu, vết thương ta sao rồi?
Bạch Hiên bất an, chẳng lẽ vết thương của hắn khó chữa vậy sao?
- Vết thương của chàng đã khỏi rồi.
- Thật sao, vậy thì tốt quá.
Bạch Hiên cười lên vui vẻ, hắn nghĩ như vậy sẽ không làm phiền nàng nữa.
Thật đẹp!
Trong đầu Quan Hạ chợt vang lên câu nói.
- Có điều.. chàng cũng phải báo đáp ta.
- Ta.. ta có thể báo đáp gì cho ngài đây?
Bạch Hiên ủ rũ, hắn không tiền, không quyền, không người thân, biết báo đáp nàng cái gì?
- Đơn giản, lấy thân báo đáp! - Quan Hạ cười lưu manh.
- Không thể! - Bạch Hiên từ chối.
- Sao lại không? - Quan Hạ chớp chớp mắt, mỉm cười cảm thấy hụt hẫng.
- Ta.. Ta.. vì ta là thiên sát.. - Hắn lắp bắp.
Vốn sắp nghe được câu trả lời thì từ bên ngoài vang lên tiếng chân của rất nhiều người.
- Quan đại phu! Nghe nói ngươi nhặt được một mỹ nhân không tệ.
- Quan Hạ, nghe nói nàng muốn tuyển phu quân!
- Quan đại phu, con trai nhà ta rất thích ngươi a!
- Quan đại phu..
- Quan Hạ..
Rầm rầm.
Lúc này một đám người liền ngã chồng đống lên nhau ở trước cửa.
Lúc này hai người trong phòng:
Quan Hạ đằng đằng sát khí.
Bạch Hiên cúi gằm mặt xuống, hai lỗ tai đỏ bừng.
Đám người trước phòng thấy vậy vội đồng loạt đứng dậy phủi y phục, chỉnh chu đầu tóc. Trưởng thôn ra vẻ nghiêm trang nói:
- Ây, Quan đại phu bình tĩnh, bọn ta chỉ là tò mò mỹ nhân của ngươi như thế nào thôi!
Quan Hạ vẫn im lặng.
Thấy nàng như thế, trưởng thôn vội quay qua hỏi chuyện Bạch Hiên:
- Chẳng hay.. vị công tử này có thể ngẩng đầu lên không?
- Ta.. ta. - Bạch Hiên lúng túng nhưng cuối cùng cũng ngẩng mặt lên.
Vừa thấy hắn, tất cả mọi người đều kinh hãi lùi lại đều thanh kêu:
- Sao lại là hắn?
Quan Hạ đang kiêu ngạo vì có mỹ nhân đẹp thì thấy biểu cảm của những người ở đây, nàng khựng lại, nhăn nhó hỏi:
- Các người sao vậy?
Lúc này Tề tỷ mới bước ra vội kéo nàng ra góc phòng nói nhỏ:
- Sao ngươi lại có thể chọn hắn cơ chứ!
- Sao lại không? - Quan Hạ mờ mịt.
- Ngươi không biết đâu, xưa gia đình hắn là một nhà giàu có, không hiểu sao khi hắn vừa sinh ra thì cả nhà đều bị sát hại chỉ còn bà vú nuôi hôm đó về quê mới thoát nạn. Trở về thấy Bạch Hiên hắn chỉ còn lại một mình nên mang hắn lên núi nuôi. Cho đến khi hắn sinh thần năm tuổi thì bà vú nuôi ấy tự nhiên mất sớm. Có thầy bói nói hắn mang mệnh thiên sát cô tinh đấy!
Quan Hạ nhíu mày nhìn lại Bạch Hiên, đúng lúc hai mắt chạm nhau, Bạch Hiên giật mình vội cúi đầu xuống. Hóa ra đó là lý do chàng từ chối ta. Quan Hạ mỉm cười nói dõng dạc:
- Ta không không quan tâm!
- Quan Hạ/ Quan đại phu! - Mọi người kinh hãi đồng thanh nói.
Nàng bước đến lại gần ngồi xuống cạnh Bạch Hiên, bàn tay đan lên bàn tay gầy yếu của hắn:
- Bạch Hiên đã trở thành người của ta rồi! Ta không thể bỏ mặc hắn!
- Sao cơ, Quan đại phu.. ngươi.. ngươi.. - Trưởng thôn lắp bắp.
- Không nói nữa, ý ta đã quyết, tiễn khách!
Quan Hạ không khách sáo liền đuổi người.
Thấy vẻ mặt cương quyết của nàng, mọi người chỉ có thể thở dài ra về.
Lúc này chỉ có Quan Hạ và Bạch Hiên vẫn chưa hoàn hồn trong phòng.
- Hiên! Có phải chàng từ chối ta vì chuyện này không?
- Đúng vậy. - Bạch Hiên cúi đầu.
- Chàng ngẩng đầu lên nhìn ta đi.
Hắn vừa ngẩng lên thì một đôi môi mềm mại áp lấy môi hắn. Nụ hôn triền miên làm hắn hít thở không thông. Khi dừng lại thì mặt Bạch Hiên đã đỏ bừng mê man nhìn nàng.
- Chàng nghe đây, giờ chàng đã là của ta! Vì thế chàng không cần quan tâm lời họ nói!
- Ta.. - Bạch Hiên ngơ ngẩn nhìn nàng.
- Thôi được rồi, chàng nghỉ ngơi đi, ta đi bốc thuốc chữa bệnh cho người trong thôn, tối ta mới về.
- Ừ, ta đợi Hạ đại phu.
Bạch Hiên ngoan ngoãn ngồi lại ghế nhìn theo bóng nàng.
* * *
Buổi tối.
Quan Hạ mặt tươi rói đi về nhà. Hôm nay nàng mua vài món ăn rất ngon, chắc chắn Hiên rất thích đây. Nàng bất giác nhìn trời.
- Ồ đêm nay là trăng tròn!
Vừa về đến sân, Quan Hạ đã gọi lớn.
- Bạch Hiên xem ta có gì cho chàng này!
Ngủ rồi à?
Quan Hạ nghi hoặc nhưng vẫn đi vào phòng bên cạnh phòng mình.
Tiếng ken két của cánh cửa vang lên.
- Bạch Hiên?
Quan Hạ bước lại gần chiếc giường thử vỗ vai.
- Ưm..
Âm thanh yếu ớt vang lên từ người nằm trên giường và rồi nàng phát hiện.. sao tóc của Bạch Hiên lại chuyển thành màu trắng hết rồi? Quan Hạ giật mình vội đỡ người trên giường ngồi dậy.
- Quan.. đại phu.. Ngươi về.. Rồi à.. - Cả người Bạch Hiên mềm nhũn tựa vào cơ thể nàng.
- Chàng.. Chàng sao thế này?
Quan Hạ vừa nhìn đến vẻ mặt của hắn thì tay chân ngứa ngáy.
Khuôn mặt Bạch Hiên đỏ bừng, đôi mắt mê man lòng lánh chút nước, chưa kể đến.. cổ áo hắn đang mở ra, mái tóc trắng rũ xuống, nhìn mê người đến kỳ lạ..
- Ực.. - Quan Hạ nuốt ngụm nước miếng, cơ thể không kìm được mà nóng lên. Cố giữ bình tĩnh, nàng suy ngẫm.
Sao giống như dáng vẻ bị dính xuân dược vậy, nhưng mà sao tóc lại có thể biến đổi được?
- Quan.. Đại phu.. cơ thể ta thật nóng.. nóng quá.. - Bạch Hiên khó chịu kêu lên, tay bất tri bất giác tự kéo cổ áo xuống thấp hơn.
Vốn đang giữ bình tĩnh thì nghe lại hắn nói như thế thì cả người Quan Hạ liền run lên, cảm giác khắp người như bị con gì cắn, bứt rứt khó tả.
Không! Không được Quan Hạ, ngươi không thể lợi dụng hắn lúc hắn không cảnh giác. Nếu không hắn sẽ hận ngươi!
Nghĩ thế, nàng liền lấy móng tay cắm vào da thịt mình để giữ thanh tỉnh. Quan Hạ đỡ Bạch Hiên dậy, nhìn hắn hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Ta, ta từ khi lên 15 tuổi đã bị vậy, cứ.. Cứ đêm trăng tròn cả người đều rất nóng.
- Di truyền?
Trong đầu nàng xuất hiện một suy nghĩ.
Có vẻ gia đình chàng ấy rất đặc biệt.
- Quan Hạ nhìn người nam nhân kia.
- Bạch.. Bạch.. Bạch Hiên! Chàng biết mình đang làm gì không hả? - Quan Hạ đỏ mặt nhìn mỹ nhân đang cố cởi y phục mình ra.
Bạch Hiên run rẩy khó chịu ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt mê man ngấn nước:
- Quan.. Quan đại phu.. ta không biết nữa.
Quan Hạ chợt nhoẻn miệng cười, vươn tay đánh ngất đối phương. Nàng lấy trong tay áo ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn rồi đắp chăn đi ngủ.
* * *
Sáng hôm sau khi nắng đã lên cao.
Quan Hạ đang ngủ thì chợt cảm nhận được có ánh mắt ai đó nhìn mình liền theo phản xạ mở mắt ra. Trước mặt là Bạch Hiên đang không chớp mắt nhìn nàng, mái tóc cũng đã trở lại màu đen. Vừa thấy Quan Hạ mở mắt, Bạch Hiên liền đỏ mặt chui vào chăn. Quan Hạ buồn cười trêu:
- Gạo cũng đã nấu thành cơm, chàng trốn cái gì?
Lúc này Bạch Hiên mới thò mặt ra để lộ hai con mắt:
- Có phải.. Hôm qua ta rất xấu không?
Nàng mỉm cười:
- Không, chàng vẫn luôn rất tốt.
Bạch Hiên im lặng.
- Bạch Hiên, ta yêu chàng, chàng có chấp nhận làm phu quân của ta không?
Bạch Hiên bối rối, nắm tay vô thức nắm chặt.
- Nàng không ngại ta là Thiên..
- Ta không ngại, Thiên Sát cái gì Cô Tinh chứ, chỉ cần là chàng ta đều chấp nhận!
Quan Hạ dứt khoát khẳng định.
- Hạ Hạ.. - hai mắt Bạch Hiên trào ra nước mắt.
- Ây, chàng, chàng sao vậy?
Thấy tiểu lang quân nhà mình đột nhiên khóc làm Quan Hạ lúng túng không thôi.
Bạch Hiên mỉm cười lắc đầu:
- Ta không sao, ta chấp nhận là người của nàng!
Nàng vui vẻ lập tức ôm lấy hắn. Quan Hạ cảm thấy mình quả thực quá may mắn mà.
* * *
Vết thương chàng ấy đã khỏi rồi nhưng.. nhỡ đâu ta nói ra, chàng liền bỏ đi thì sao? À.. hay ta ăn vạ, bắt chàng lấy thân báo đáp? Ý hay!
- Quan đại phu, vết thương ta sao rồi?
Bạch Hiên bất an, chẳng lẽ vết thương của hắn khó chữa vậy sao?
- Vết thương của chàng đã khỏi rồi.
- Thật sao, vậy thì tốt quá.
Bạch Hiên cười lên vui vẻ, hắn nghĩ như vậy sẽ không làm phiền nàng nữa.
Thật đẹp!
Trong đầu Quan Hạ chợt vang lên câu nói.
- Có điều.. chàng cũng phải báo đáp ta.
- Ta.. ta có thể báo đáp gì cho ngài đây?
Bạch Hiên ủ rũ, hắn không tiền, không quyền, không người thân, biết báo đáp nàng cái gì?
- Đơn giản, lấy thân báo đáp! - Quan Hạ cười lưu manh.
- Không thể! - Bạch Hiên từ chối.
- Sao lại không? - Quan Hạ chớp chớp mắt, mỉm cười cảm thấy hụt hẫng.
- Ta.. Ta.. vì ta là thiên sát.. - Hắn lắp bắp.
Vốn sắp nghe được câu trả lời thì từ bên ngoài vang lên tiếng chân của rất nhiều người.
- Quan đại phu! Nghe nói ngươi nhặt được một mỹ nhân không tệ.
- Quan Hạ, nghe nói nàng muốn tuyển phu quân!
- Quan đại phu, con trai nhà ta rất thích ngươi a!
- Quan đại phu..
- Quan Hạ..
Rầm rầm.
Lúc này một đám người liền ngã chồng đống lên nhau ở trước cửa.
Lúc này hai người trong phòng:
Quan Hạ đằng đằng sát khí.
Bạch Hiên cúi gằm mặt xuống, hai lỗ tai đỏ bừng.
Đám người trước phòng thấy vậy vội đồng loạt đứng dậy phủi y phục, chỉnh chu đầu tóc. Trưởng thôn ra vẻ nghiêm trang nói:
- Ây, Quan đại phu bình tĩnh, bọn ta chỉ là tò mò mỹ nhân của ngươi như thế nào thôi!
Quan Hạ vẫn im lặng.
Thấy nàng như thế, trưởng thôn vội quay qua hỏi chuyện Bạch Hiên:
- Chẳng hay.. vị công tử này có thể ngẩng đầu lên không?
- Ta.. ta. - Bạch Hiên lúng túng nhưng cuối cùng cũng ngẩng mặt lên.
Vừa thấy hắn, tất cả mọi người đều kinh hãi lùi lại đều thanh kêu:
- Sao lại là hắn?
Quan Hạ đang kiêu ngạo vì có mỹ nhân đẹp thì thấy biểu cảm của những người ở đây, nàng khựng lại, nhăn nhó hỏi:
- Các người sao vậy?
Lúc này Tề tỷ mới bước ra vội kéo nàng ra góc phòng nói nhỏ:
- Sao ngươi lại có thể chọn hắn cơ chứ!
- Sao lại không? - Quan Hạ mờ mịt.
- Ngươi không biết đâu, xưa gia đình hắn là một nhà giàu có, không hiểu sao khi hắn vừa sinh ra thì cả nhà đều bị sát hại chỉ còn bà vú nuôi hôm đó về quê mới thoát nạn. Trở về thấy Bạch Hiên hắn chỉ còn lại một mình nên mang hắn lên núi nuôi. Cho đến khi hắn sinh thần năm tuổi thì bà vú nuôi ấy tự nhiên mất sớm. Có thầy bói nói hắn mang mệnh thiên sát cô tinh đấy!
Quan Hạ nhíu mày nhìn lại Bạch Hiên, đúng lúc hai mắt chạm nhau, Bạch Hiên giật mình vội cúi đầu xuống. Hóa ra đó là lý do chàng từ chối ta. Quan Hạ mỉm cười nói dõng dạc:
- Ta không không quan tâm!
- Quan Hạ/ Quan đại phu! - Mọi người kinh hãi đồng thanh nói.
Nàng bước đến lại gần ngồi xuống cạnh Bạch Hiên, bàn tay đan lên bàn tay gầy yếu của hắn:
- Bạch Hiên đã trở thành người của ta rồi! Ta không thể bỏ mặc hắn!
- Sao cơ, Quan đại phu.. ngươi.. ngươi.. - Trưởng thôn lắp bắp.
- Không nói nữa, ý ta đã quyết, tiễn khách!
Quan Hạ không khách sáo liền đuổi người.
Thấy vẻ mặt cương quyết của nàng, mọi người chỉ có thể thở dài ra về.
Lúc này chỉ có Quan Hạ và Bạch Hiên vẫn chưa hoàn hồn trong phòng.
- Hiên! Có phải chàng từ chối ta vì chuyện này không?
- Đúng vậy. - Bạch Hiên cúi đầu.
- Chàng ngẩng đầu lên nhìn ta đi.
Hắn vừa ngẩng lên thì một đôi môi mềm mại áp lấy môi hắn. Nụ hôn triền miên làm hắn hít thở không thông. Khi dừng lại thì mặt Bạch Hiên đã đỏ bừng mê man nhìn nàng.
- Chàng nghe đây, giờ chàng đã là của ta! Vì thế chàng không cần quan tâm lời họ nói!
- Ta.. - Bạch Hiên ngơ ngẩn nhìn nàng.
- Thôi được rồi, chàng nghỉ ngơi đi, ta đi bốc thuốc chữa bệnh cho người trong thôn, tối ta mới về.
- Ừ, ta đợi Hạ đại phu.
Bạch Hiên ngoan ngoãn ngồi lại ghế nhìn theo bóng nàng.
* * *
Buổi tối.
Quan Hạ mặt tươi rói đi về nhà. Hôm nay nàng mua vài món ăn rất ngon, chắc chắn Hiên rất thích đây. Nàng bất giác nhìn trời.
- Ồ đêm nay là trăng tròn!
Vừa về đến sân, Quan Hạ đã gọi lớn.
- Bạch Hiên xem ta có gì cho chàng này!
Ngủ rồi à?
Quan Hạ nghi hoặc nhưng vẫn đi vào phòng bên cạnh phòng mình.
Tiếng ken két của cánh cửa vang lên.
- Bạch Hiên?
Quan Hạ bước lại gần chiếc giường thử vỗ vai.
- Ưm..
Âm thanh yếu ớt vang lên từ người nằm trên giường và rồi nàng phát hiện.. sao tóc của Bạch Hiên lại chuyển thành màu trắng hết rồi? Quan Hạ giật mình vội đỡ người trên giường ngồi dậy.
- Quan.. đại phu.. Ngươi về.. Rồi à.. - Cả người Bạch Hiên mềm nhũn tựa vào cơ thể nàng.
- Chàng.. Chàng sao thế này?
Quan Hạ vừa nhìn đến vẻ mặt của hắn thì tay chân ngứa ngáy.
Khuôn mặt Bạch Hiên đỏ bừng, đôi mắt mê man lòng lánh chút nước, chưa kể đến.. cổ áo hắn đang mở ra, mái tóc trắng rũ xuống, nhìn mê người đến kỳ lạ..
- Ực.. - Quan Hạ nuốt ngụm nước miếng, cơ thể không kìm được mà nóng lên. Cố giữ bình tĩnh, nàng suy ngẫm.
Sao giống như dáng vẻ bị dính xuân dược vậy, nhưng mà sao tóc lại có thể biến đổi được?
- Quan.. Đại phu.. cơ thể ta thật nóng.. nóng quá.. - Bạch Hiên khó chịu kêu lên, tay bất tri bất giác tự kéo cổ áo xuống thấp hơn.
Vốn đang giữ bình tĩnh thì nghe lại hắn nói như thế thì cả người Quan Hạ liền run lên, cảm giác khắp người như bị con gì cắn, bứt rứt khó tả.
Không! Không được Quan Hạ, ngươi không thể lợi dụng hắn lúc hắn không cảnh giác. Nếu không hắn sẽ hận ngươi!
Nghĩ thế, nàng liền lấy móng tay cắm vào da thịt mình để giữ thanh tỉnh. Quan Hạ đỡ Bạch Hiên dậy, nhìn hắn hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
- Ta, ta từ khi lên 15 tuổi đã bị vậy, cứ.. Cứ đêm trăng tròn cả người đều rất nóng.
- Di truyền?
Trong đầu nàng xuất hiện một suy nghĩ.
Có vẻ gia đình chàng ấy rất đặc biệt.
- Quan Hạ nhìn người nam nhân kia.
- Bạch.. Bạch.. Bạch Hiên! Chàng biết mình đang làm gì không hả? - Quan Hạ đỏ mặt nhìn mỹ nhân đang cố cởi y phục mình ra.
Bạch Hiên run rẩy khó chịu ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt mê man ngấn nước:
- Quan.. Quan đại phu.. ta không biết nữa.
Quan Hạ chợt nhoẻn miệng cười, vươn tay đánh ngất đối phương. Nàng lấy trong tay áo ra một viên thuốc nhét vào miệng hắn rồi đắp chăn đi ngủ.
* * *
Sáng hôm sau khi nắng đã lên cao.
Quan Hạ đang ngủ thì chợt cảm nhận được có ánh mắt ai đó nhìn mình liền theo phản xạ mở mắt ra. Trước mặt là Bạch Hiên đang không chớp mắt nhìn nàng, mái tóc cũng đã trở lại màu đen. Vừa thấy Quan Hạ mở mắt, Bạch Hiên liền đỏ mặt chui vào chăn. Quan Hạ buồn cười trêu:
- Gạo cũng đã nấu thành cơm, chàng trốn cái gì?
Lúc này Bạch Hiên mới thò mặt ra để lộ hai con mắt:
- Có phải.. Hôm qua ta rất xấu không?
Nàng mỉm cười:
- Không, chàng vẫn luôn rất tốt.
Bạch Hiên im lặng.
- Bạch Hiên, ta yêu chàng, chàng có chấp nhận làm phu quân của ta không?
Bạch Hiên bối rối, nắm tay vô thức nắm chặt.
- Nàng không ngại ta là Thiên..
- Ta không ngại, Thiên Sát cái gì Cô Tinh chứ, chỉ cần là chàng ta đều chấp nhận!
Quan Hạ dứt khoát khẳng định.
- Hạ Hạ.. - hai mắt Bạch Hiên trào ra nước mắt.
- Ây, chàng, chàng sao vậy?
Thấy tiểu lang quân nhà mình đột nhiên khóc làm Quan Hạ lúng túng không thôi.
Bạch Hiên mỉm cười lắc đầu:
- Ta không sao, ta chấp nhận là người của nàng!
Nàng vui vẻ lập tức ôm lấy hắn. Quan Hạ cảm thấy mình quả thực quá may mắn mà.
* * *