Chương : 527
Chương 527: Khuyết Điểm.
Khương Nghiên Nghiên tái mặt, cô ta biết Trần Hàm không lừa cô ta. Trước đây khi cô ta phạm sai lầm, Trần Hàm ít nhất vẫn sẽ tức giận, nỏi trận lôi đình.
Nhưng lần này Trần Hàm luôn tỏ ra thản nhiên như thường từ khi đưa cô ta ra khỏi trại giam. Ôn Ngôn cũng là con của Trần Hàm, năm xưa không phải cũng bị bỏ rơi đó sao? Trần Hàm chính là người máu lạnh như vậy…
Cuối cùng cô ta cũng bắt đầu sợ hãi, thận trọng nắm lấy tay áo Trần Hàm: “Mẹ… Con sai rồi, con không dám nữa. Sau này con nhất định sẽ nghe lời mẹ. Mẹ có thể… xin anh Đình Sâm thả bố con ra không? Bố con cũng là vì con mới bị nhốt vào đó, cầu xin mẹ „ Nhớ Nghĩ đến Khương Quân Thành, trong lòng Trần Hàm đã hoàn toàn không có chút dao động nào: “Mẹ có thể cứu con ra đã là hay lắm rồi. Con còn muốn thả ba con ra nữa sao? Tưởng nhà tù là nhà con mở hả?
Muốn thế nào thì được thế đó sao? Mẹ không ngu đến mức thực sự thả bố con ra ngoài. Có một con bọ hút máu là con vướng víu đủ phiền mẹ rồi. Nếu con muốn yên ổn sống qua ngày, thì nghe lời mẹ đi nước ngoài du học. Nhưng nếu mẹ biết con có một chút làm trái lại nguyện vọng của mẹ, thì cút đi càng xa càng tốt cho mẹ.”
Khương Nghiên Nghiên gật đầu như gà mỏ thóc: “Được… con nghe lời mẹ, con nhất định sẽ chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn… nhưng… trước khi đi con có thể gặp anh Đình Sâm không?”
Trần Hàm không chút nghĩ ngợi nói: “Không thể! Cậu ấy là người đàn ông của Ôn Ngôn, đừng nói là gặp mặt, đến nghĩ cũng đừng nghĩ tới! Đừng đụng vào đồ không nên đụng, người không nên mộng tưởng xa vời thì đừng mộng tưởng. Lên xe! Về nhà cho mẹ!”
Qua cửa kính xe, Khương Nghiên Nghiên lưu luyến nhìn tòa cao ốc tập đoàn Mục thị, người mà cô ngày đêm mong nhớ đang ở bên trong, nhưng khoảng cách lại dường như chia thành hai thế giới. Cô biết, nếu cô không làm con gái ngoan của Trần Hàm, cả đời này cô sẽ không bao giờ nhìn thấy Mục Đình Sâm nữa. Cô ” z Ẩ “ ` ^ Ũ chỉ có thê ngoan ngoãn, làm một đứa con ngoan, một… em gái tốt!
Trang viên Diệp gia.
Diệp Quân Tước trầm ngâm nhìn màn hình điện thoại, đương nhiên anh phát hiện mình đã bị block, không ngờ Trần Mộng Dao lại có thể dứt khoát như vậy.
Lê Thuần đứng ở một bên im lặng không lên tiếng.
Trước đây sau khi rời khỏi cửa tiệm bánh ngọt, cô ta sa sút tinh thần một trận, bỗng bị người của Diệp Quân Tước tìm thấy, cô ta mới có công việc này. Cô ta không tin cái gì mà cơ hội tốt trời ban. Bắt kỳ cái gọi là “cơ hội” nào cũng đều có mục đích. Trước mắt là người đàn ông này, cô ta chỉ cảm thấy nguy hiểm, chuyện giao cho cô ta làm cũng rất kỳ quái. Không sai, gửi tin nhắn cho Kính Thiếu Khanh là Diệp Quân Tước bày mưu, thậm chí đến nội dung cũng bị anh ta kiểm tra kỹ càng. Chỉ có một lý do duy nhất để cô ta giúp đỡ anh ta, đó là mục đích của bọn họ giống nhau, anh ta muốn Trần Mộng Dao, cô ta muốn Kính Thiếu Khanh.
“Lê Thuần, cô nói xem… sức hấp dẫn của Kính Thiếu Khanh ở đâu? Tại sao Trần Mộng Dao lại một lòng một dạ với anh ta như vậy?” Diệp Quân Tước bỗng nói.
Lê Thuần lấy lại bình tĩnh: “Kính Thiếu Khanh có gia cảnh tốt, ngoại hình nồi bật, nhân cách tốt, lại xuất sắc về mọi mặt. Khuyết điểm duy nhất của anh ấy là đa tình. Ngay cả khuyết điểm này cũng đã thay đổi sau khi gặp Trần Mộng Dao. Bất cứ người phụ nữ nào sau khi ở cạnh anh ấy đều một lòng một dạ… Ai cũng có sức hấp dẫn riêng biệt, cái này tôi nói cũng không rõ được.”
Khóe môi Diệp Quân Tước gợi lên một tia giễu cọt: “Bát kỳ người phụ nữ nào… kể cả cô? Đây thực sự là một chủ đề đáng buồn. Yêu mà không có được, không dễ chịu chút nào. Cô nói xem… Làm thế nào mới có thể phá vỡ lòng tin giữa họ? Trần Mộng Dao không thể chịu được phản bội, Kính Thiếu Khanh thì sao?
Điểm yếu của anh ta là gì?”
Lê Thuần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tự tôn.” Sau đó liền hỏi lại: “Hình như anh biết rõ Trần Mộng Dao…
Hai người đã biết nhau trước đây sao?”
Diệp Quân Tước nghiêng mặt sang nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, đi làm chuyện cô nên làm đi.”
Lê Thuần bị nhìn đến mức căng thẳng đầu óc, lo lắng cúi đầu: “Vâng…!”
Tết nguyên đán, Trần Mộng Dao có chút lo lắng, theo lý mà nói là có ba ngày nghỉ lễ, cô nên về biệt thự Kính gia cùng với Kính Thiếu Khanh. Nhưng thái độ của Kính Thiếu Khanh rất rõ ràng, anh sẽ không đi, đừng nói nguyên đán, tết âm lịch cũng không đi.
Cô dậy sớm gọi điện cho Ôn Ngôn cầu cứu: “Bảo bối, cậu nghĩ bây giờ mình phải làm sao? Nguyên đán mình muốn về thăm biệt thự Kính gia, cũng muốn về gặp mẹ mình một chút, nhưng Kính Thiếu Khanh cố tình giả chết, đến bây giờ vẫn chưa có biểu hiện gì là bò ra khỏi giường, mình sắp bực chết mát. Anh ấy giận dỗi với bố mẹ, nhưng mình không giống vậy, mình không đi thì không hay lắm, một mình đi thì lại khó xử.”
Chuyện này Ôn Ngôn cũng bó tay: “Hoặc là cậu cứ chồng đề xướng vợ làm theo, hoặc là kệ, khó xử một mình đến biệt thự Kính gia, chứ mình cũng hết chiêu rồi. Dù sao kiểu tình huống này mình cũng không bao giờ gặp đâu. Cậu gọi điện thì mình mới nhớ, lát nữa mình gọi cho bà nội hỏi thăm một chút. Cậu bàn bạc với Kính Thiếu Khanh đi, tự xem đó mà làm.”
Trần Mộng Dao nén giận cúp điện thoại, đi đến bên giường vén chăn bông lên: “Kính Thiếu Khanh, anh dậy rồi đó sao, hôm nay là nguyên đán, tốt xấu gì cũng phải đi thăm mẹ anh và mẹ em đúng không?”
Kính Thiếu Khanh ngái ngủ nhìn cô: “Qua chỗ mẹ em thì được, bên mẹ anh thì thôi khỏi đi.”
Biết ngay anh sẽ nói câu này, cô nhéo hông anh: “Đó là mẹ của anh! Mẹ đẻ đó! Tốt xấu gì anh cũng phải qua thăm một cái chứ? Cả đời không gặp nữa sao?
Anh không quan tâm đến bố anh, nhưng đến mẹ anh cũng không luôn hả? Sau này khi chúng ta kết hôn, hai người bọn họ cũng phải tới, anh nghĩ cái gì vậy hả? Mau dậy cho em, đi qua chỗ mẹ anh ăn cơm trưa, buổi tối qua chỗ mẹ em. Hai ngày còn lại thì anh yên tâm nghỉ ngơi, cuối năm công ty cũng bận, em chỉ có chút yêu cầu này thôi. Làm không được thì coi chừng eml”
Kính Thiếu Khanh hoàn toàn không có ý thỏa hiệp: “Anh nói rồi, không qua chỗ mẹ anh, đừng ép anh, những chuyện khác tùy em, nhưng chuyện này không được.”
Trần Mộng Dao cuối cùng cũng chịu thua, về điểm này, Kính Thiếu Khanh chính là một hòn đá ngoan cố cứng đầu.
Mục trạch, Ôn Ngôn không gọi được số điện thoại của bà cụ, có chút lo lắng, chạy đến thư phòng tìm Mục Đình Sâm: “Sao bà nội em gọi điện không được? Đều không kết nối! Trước đây rõ ràng là gọi được mà, hay là đổi số khác rồi? Anh biết số mới không?”
Mục Đình Sâm nín thở: “Có thể… là vậy. Anh không biết số mới. Hiện tại anh đang bận, lát nữa anh xong việc sẽ kiểm tra cho. Em gọi điện cho bà nội làm gì?
Có chuyện gì sao?”
Cô cau mày bộ dạng rầu rĩ: “Nguyên đán đó, dù sao cũng phải gọi điện thăm hỏi một chút chứ?”
Mục Đình Sâm hạ mắt xuống: “Thật ra… nếu bà không muốn em liên lạc với bà, thì không cần liên lạc, em cũng biết bà mà. Chắc bà đã bí mật đổi số, đến anh còn chẳng được biết. Em đói chưa? Đi ăn gì đi. Đúng rồi, em có thể nhắn tin hỏi thăm mẹ em một chút, mẹ em bữa trước có tới công ty tìm anh, hỏi thăm tình trạng của em, sợ em không vui nên không tới thăm em.”
Nói đến Trần Hàm, vẻ mặt Ôn Ngôn nhanh chóng thay đổi: “Em đi ăn cơm trước.”
Nhìn thấy cô xuống nhà, Mục Đình Sâm thở phào nhẹ nhõm, không biết còn có thẻ giấu tin bà cụ đã qua đời được bao lâu nữa. Trốồn được nguyên đán thì vẫn còn tết âm lịch. Ít nhất là cho đến khi đứa trẻ được sinh ra mới hết khổ. Áp lực của chuyện này dồn hết lên người anh, mỗi lần nghĩ đến đều phiền não không thôi.