Chương : 528
Chương 528: Người Một Nhà.
Trong phòng ăn dưới lầu, Ôn Ngôn do dự mở số điện thoại của Trần Hàm ra. Khi nghe Mục Đình Sâm nói Trần Hàm hỏi thăm tình hình của cô, trong lòng không khỏi có chút cảm động. Sau khi đoàn tụ với bà nội, cô lại cảm nhận được tình thân, có lẽ vì vậy mà cô không còn bài xích Trần Hàm như ban đầu nữa.
Cuối cùng, cô gửi một tin nhắn chúc mừng chỉ vỏn vẹn bốn chữ, chúc mừng năm mới.
Khi Trần Hàm nhận được tin nhắn, tâm trạng của bà cực kỳ vui, sau khi trả lời tin nhắn, bà tiếp tục làm việc mà mình đang làm là giúp Khương Nghiên Nghiên đóng gói hành lý, hôm nay là ngày Khương Nghiên Nghiên đi nước ngoài, tắt cả đều đã được sắp xếp.
Ra đến cửa, Khương Nghiên Nghiên vẫn còn giãy dụa: “Mẹ… Có phải trước khi tốt nghiệp con không được về sao? Con sắp đi rồi… mẹ vẫn cắm không cho con gặp anh Đình Sâm? Coi như là mẹ đi thăm Ôn Ngôn, con đứng ở xa nhìn anh Đình Sâm một cái là được, nha mẹ?”
Trần Hàm lạnh lùng nói: “Mẹ đã nói rất rõ rồi, không được. Mẹ cũng không đến thăm Ôn Ngôn, con càng không được phép gặp Mục Đình Sâm.” Lúc này, bà nhất định phải cứng rắn, Ôn Ngôn hiện tại đang mang thai, cô không thể để cho Khương Nghiên Nghiên đến gần Ôn Ngôn, tuyệt đối không đượ!
c Khương Nghiên Nghiên cắn môi: “Được rồi… con nhất định sẽ chăm chỉ học tập ở nước ngoài, sẽ lấy được sự công nhận của mẹ, con cũng sẽ… lấy được sự tha thứ của Ôn Ngôn. Nói cho cùng, chúng ta là người một nhà, chị ấy là chị gái con, đây là sự thật không thể chối cãi. Dù con không thích chị ấy, nhưng con cũng không muốn mắt đi mẹ.”
Đây là lần đầu tiên Trần Hàm nghe Khương Nghiên Nghiên nói như vậy, thái độ bà cũng dịu đi: “Con có thể nghĩ thông được như vậy là tốt nhát. Ôn Ngôn bây giờ mang bầu, con tránh xa con bé một chút. Đợi con bé sinh xong, mẹ sẽ cân nhắc cho con về nước thăm gia đình. Con có thể chấp nhận con bé là chị gái, nhưng con bé chưa chắc sẽ nhận con là em gái. Còn nữa, Mục Đình Sâm chỉ có thể là anh rể của con, đừng nghĩ vớ vẫn nữa. Nếu con ngoan ngoãn nghe lời, cuộc đời con sau này sẽ tốt đẹp, mẹ bảo đảm với „ con.
Khương Nghiên Nghiên cười mà không nói. Thứ mà cô muốn trong đời vĩnh viễn không bao giờ có được, vết nhơ loang lỗ, hủy hoại nát tươm từ lâu rồi, tốt đẹp ở đâu chứ? Bây giờ cô khôn ngoan, chỉ là vì có thể gặp lại Mục Đình Sâm, dù cho chỉ có thể xem anh là anh rễ.
Trong khu biệt thự Bạch Thủy Loan, Kính Thiếu Khanh lề mề đến mười giờ vẫn chưa ra khỏi nhà, Trần Mộng Dao nhịn không được sắp phát hỏa: “Kính đại thiếu gia! Bữa trưa mẹ em sắp làm xong tới nơi rồi, anh còn lề mề cái gì vậy? Anh tìm cá chạch trong bồn rửa mặt sao?”
Kính Thiếu Khanh thong thả ung dung nhìn trong gương chỉnh tóc: “Có khi nào em nửa đường đưa anh tới biệt thự không?”
Trần Mộng Dao liếc mắt: “Anh đã cương quyết nói không đi rồi, em có thể trói anh đi chắc? Em nói đi qua chỗ mẹ em, chỗ mẹ em, phiền anh mau lên đi! Mẹ em gọi máy lần hói rồi đó, anh có thể để ý một chút được không?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của cô, Kính Thiếu Khanh mới yên tâm: “Được, đi thôi.”
Vừa lên xe chuẩn bị đi, điện thoại của Kính Thiếu Khanh có cuộc gọi đến. Bởi vì nó được kết nối bluetooth với ô tô, người gọi đến sẽ hiển thị trên màn hình xe. Trần Mộng Dao thấy rõ ràng, mặc dù số không được lưu tên, nhưng đó chính xác là số điện thoại của Lê Thuần không sai! Mắt Trần Mộng Dao có thể phun ra lửa rồi, hận không thể nhìn chết Kính Thiếu Khanh: “Là sao hả? Không phải là không liên lạc sao? Em đã block Diệp Quân Tước rồi, anh còn giữ nó lại để ăn tết hả?”
Kính Thiếu Khanh thuận tay cúp máy: “Anh quên mà.
Anh không hề liên lạc với cô ta. Lát nữa anh block.
Đừng cãi nhau, ngày đẹp như vậy, mình không cãi nhau nha.”
Vừa dứt lời, Lê Thuần lại gọi điện tới. Lần này Trần Mộng Dao trực tiếp giúp anh nghe máy, nhưng không nói gì, để anh tự nói, cô muốn xem xem hai người có thể nói cái gì.
Kính Thiếu Khanh bắt lực: “Alo2”
Giọng nói của Lê Thuần truyền tới: “Sao anh còn chưa tói?”
Câu hỏi này khiến Trần Mộng Dao không thể giải thích được, lẽ nào bọn họ đã hẹn sẽ lén lút gặp nhau ở đâu? Cô hung hăng nhéo tay Kính Thiếu Khanh. Kính Thiếu Khanh nhịn đau: “Tới đâu? Cô đang nói gì vậy?”
Lê Thuần trả lời rất tự nhiên: “Biệt thự đó, em tới thăm hai bác rồi. Em tưởng hôm nay anh sẽ tới chứ, sao gần đây lại không tới?”
Sắc mặt Kính Thiếu Khanh có chút không đúng: “Cô tới đó làm gì?”
Lê Thuần ở đầu bên kia điện thoại trao đồi vài câu với Hạ Lam, xem ra quan hệ rất tốt, sau đó nói: “Lâu rồi không tới. Trước kia bác gái đối xử rất tốt với em, em không nên đến thăm sao? Anh có về không?”
Anh dứt khoát nói: “Tôi không về, cũng sẽ không về.
Tôi đang cùng Dao Dao đi qua chỗ mẹ của cô ấy, không có chuyện gì thì tôi cúp đây.”
Nói xong, không đợi Lê Thuần trả lời liền cúp điện thoại. Trần Mộng Dao tức giận không có chỗ phát tiết: “Cô ta là đang lên mặt với em sao? Bộ dạng như thể cô a mới là con dâu Kính gia. Con dâu chính thức là em thì nguyên đán lại không về được, cô ta lại tới rồi.
Đều nhờ anh! Kính Thiếu Khanh, anh còn nói anh không dính dáng gì tới cô ta, cái này có thể không liên quan sao? Cô ta thu xếp cả nhà anh đều quang minh chính đại. Anh còn đưa cô ta về nhà! Khốn nạn!”
Kính Thiếu Khanh đầu óc như muốn nỗ tung: “Đó là trước đây, cô ta là một đứa trẻ mồ côi, đáng thương, mẹ anh không phải chỉ là thấy cô ta cũng đáng thương sao? Cho nên anh đưa cô ta về nhà hai lần, cũng không phải thường xuyên đến nhà anh. Sau này không liên lạc nữa, mẹ chắc cũng quên mắt người này rồi, ai biết cô ta tự sướng như vậy? Dù sao chúng ta cũng không qua đó, sẽ không đụng mặt cô ta, cô ta muốn làm gì thì làm, em đừng trút giận lên anh nữa.
Bình thường mở nắp chai cũng vặn không được, nhéo người sao mà đau muốn chết…”
Trần Mộng Dao nén cơn tức giận không nói nữa, nếu còn nói chắc cô sẽ nỗ tung tại chỗ.
Trên đường đi, Kính Thiếu Khanh cần thận lựa chọn rất nhiều quà mang đến cho Giang Linh, suốt đường đi nịnh bợ nhưng không đổi được một nụ cười của Trần Mộng Dao. Anh biết, hôm nay lớn chuyện rồi, anh cũng không ngờ Lê Thuần lại đột ngột chạy tới biệt thự Kính gia.
Khi đến chỗ Giang Linh, Trần Mộng Dao không sưng mặt nữa, chỉ là khi ăn xong đi ra, cô lại khôi phục trạng thái cũ. Kính Thiếu Khanh sụp đổ rồi: “Bà cô ơi, chuyện này thật sự đừng trách anh. Bây giờ anh gọi điện cho cô ta nói rõ ràng được không? Sau này không cho cô ta tới biệt thự nữa, cũng không được liên lạc với anh, như vậy được không?”
Trần Mộng Dao đang tức giận: “Được, anh gọi đi, mở loa ngoài, em muốn nghe!”
Kính Thiếu Khanh không chột dạ, tất nhiên không hề do dự, trực tiếp gọi điện thoại, vừa nhấc máy, chưa kịp lên tiếng thì tiếng cười vui vẻ hạnh phúc từ đầu dây bên kia truyền tới. Lê Thuần đang trêu chọc chú chó Đậu Đậu của Hạ Lam: “Dễ thương quá, thật là thông minh, nó có thể hiểu hết những gì cháu nói, bác à, cháu thích nó quá, sau này cháu có thể đến thường xuyên được không? Không làm phiền hai bác chứ?”
Giọng nói Hạ Lam phát ra: “Đương nhiên có thể, không phiền, Thiếu Khanh và Dao Dao cũng không thường xuyên về, cháu tới càng thêm vui.”