Chương : 526
Chương 526: Sợ Bóng Sợ Gió
Một Phen Kính Thiếu Khanh dứt khoát chặn số điện thoại của Diệp Quân Tước, trở về giường, không có hứng thú tiếp tục “làm chuyện”, còn mệt mỏi hơn, hai ngày nay, buỏi tối anh gần như không chợp mắt: “Đi ngủ sớm thôi, anh hơi buồn ngủ…”
Khi nói anh đã nhắm mắt lại.
Trần Mộng Dao có chút mất hứng, không biết là anh lại tức giận hay là thật sự buồn ngủ, vừa rồi rõ ràng vẫn rất hứng thú hừng hực, sau khi nhìn thấy tin nhắn của Diệp Quân Tước liền… ngay sau đó, cô khẳng định anh thật sự buồn ngủ, cô thăm dò đá chân anh, anh chỉ theo quán tính nắm lấy chân nhỏ của cô võ võ.
Mục trạch.
Ôn Ngôn ngồi trên giường cầm điện thoại di động trầm ngâm, có chút không hiểu được giọng điệu vừa rồi của Kính Thiếu Khanh trong điện thoại, hỏi Mục Đình Sâm ở bên cạnh: “Anh nói xem bọn họ có phải đã hòa giải rồi không? Vừa nãy là Kính Thiếu Khanh nghe điện thoại.”
Mục Đình Sâm chộp lấy điện thoại di động của cô đặt nó ra xa: “Cậu ấy đã giúp Trần Mộng Dao trả lời điện thoại, chắc chắn là hòa giải rồi. Đừng lo lắng nữa, gần mười hai giờ rồi, có cãi cũng đã cãi xong, Thiếu Khanh cũng không phải đứa trẻ.”
Ôn Ngôn gật đầu, khi chuẩn bị nằm xuống, bụng dưới cô đột nhiên co rút, tuy không rõ ràng lắm nhưng chắc chắn có. Cô từng bị sảy thai, cảm giác này rất rõ ràng, nhất thời sắc mặt tái nhọt: “Mục Đình Sâm… em…
vừa rồi bụng em có chút đau…”
Mục Đình Sâm vội bật dậy, bật đèn nhìn cô: “Còn bây giờ thì sao?”
Cô lắc đầu, trên trán toát ra mồ hôi lạnh: “Em không biết… hình như vừa rồi hơi đau, em sợ…”
Anh đứng dậy lấy áo khoác cho cô: “Đi, anh đưa em đi bệnh viện!”
Ôn Ngôn không dám chậm trễ, cũng không lo thay quần áo, chỉ khoác áo khoác ngoài bộ đồ ngủ. Lúc bọn họ xuống lầu, tiếng động đánh thức má Lưu, thấy bọn họ nửa đêm đi ra ngoài, má Lưu bối rối hỏi: “Sao đi đâu muộn vậy?”
Mục Đình Sâm cẩn thận đỡ Ôn Ngôn, mắt dán chặt vào bụng dưới của cô: “Ngôn Ngôn có chút không thoải mái. Tôi đưa cô ấy đến bệnh viện. Không sao đâu. Dì ngủ đi.”
Má Lưu vừa nghe đi đâu còn có thể yên tâm đi ngủ sao? Cùng anh đưa Ôn Ngôn lên xe mới thôi.
Đến bệnh viện, đăng ký khám gấp, sau khi kiểm tra, bác sĩ xem báo cáo nói: “Không có vấn đề gì, không sao, cứ thoải mái đi.”
Ôn Ngôn có chút bắt an: “Nhưng mà bụng tôi đau… rõ ràng là đau nhói một cái.”
Bác sĩ tiến lại gần kiểm tra bụng dưới của cô, sau đó nhẹ nhàng ấn vài cái: “Thỉnh thoảng có chuyện này, miễn là không đỏ thì không có vấn đề gì. Kết quả khám bệnh đều bình thường. Đừng quá lo lắng, thả lỏng tinh thần đi.”
Sau khi bác sĩ kiểm tra, Mục Đình Sâm cúi người cẩn thận giúp cô chỉnh lại quần áo: “Không sao đâu, đó là báo động giả.”
Ôn Ngôn sờ sờ bụng dưới của mình, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Dọa chết em rồi, sau này những lúc có cảm giác lo lắng sợ hãi này sẽ càng nhiều…”
Bác sĩ lật bệnh án của cô ra xem: “Bụng của cô ngày càng lớn. Ngoài việc ít hoạt động thường ngày, cố gắng nằm trên giường càng nhiều càng tốt. Suy cho cùng, thể chất của cô không được tốt, nên cẩn thận không sai. Khi hoạt động cũng cố gắng chỉ đi bộ, đừng vận động mạnh, cắm sinh hoạt vợ chồng.”
Nghe xong câu sau, Ôn Ngôn đỏ mặt: “Vâng… Tôi biết rồi… Cảm ơn bác sĩ…”
Mục Đình Sâm nhìn thấy bộ dạng của cô, khóe môi anh không khỏi hơi cong lên: “Vậy chúng tôi đi trước, làm phiền bác sĩ rồi.”
Trở lại trong xe, khuôn mặt nóng bừng của Ôn Ngôn dần dần trở lại bình thường, chuyện đó cho dù bác sĩ không nói cô đã biết chuyện như vậy, nói ra lại vẫn lúng túng…
Mục Đình Sâm cố ý trêu chọc cô: “Vừa rồi em đỏ mặt làm gì?”
Cô nhìn ngoài cửa kính xe giả vờ hờ hững: “Em không có. Bệnh viện có máy sưởi đủ ấm. Em mặc nhiều quá nên nóng không được hả?”
Vì nửa đêm chạy đến bệnh viện mệt mỏi một chuyến, sáng hôm sau Mục Đình Sâm dậy muộn, đến công ty cũng đã gần mười giờ. Vừa ra khỏi thang máy, Thư ký Đới Duy đã tiếp đón và nói: “Mục tổng, Trần phu nhân đang ở văn phòng của ông.”
Trần phu nhân, ngoài Trần Hàm ra còn có thể là ai?
Mục Đình Sâm không ngạc nhiên, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Trần Hàm dựa lưng Ôn Ngôn đến tìm anh: “Tôi biết rồi.”
Vào phòng làm việc, Trần Hàm đang lật xem tạp chí trên bàn trà, thấy anh đi tới, bà đứng dậy cười: “Đình Sâm, hôm nay cậu đến muộn.”
Anh giơ tay ra hiệu cho bà ngồi xuống: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Hàn dừng lại một chút mới nói: “Chủ yếu là muốn biết Ôn Ngôn gần đây như thế nào? Tôi không tiện gặp con bé, cậu biết mà, nhất là khi con bé đang mang thai, tôi không muốn con bé thêm bực mình.
Con bé thấy tôi sẽ không vui.”
Mục Đình Sâm ngồi xuống ghế sofa đối diện với bà: “Không nhất định, cô ấy có thể chấp nhận một người bà chưa từng gặp mặt, có lẽ cũng có thể buông bỏ được bà. Trái tim cô ấy mạnh mẽ hơn bà nghĩ. Cô ấy bây giờ khá tốt. Chỉ là tên nhóc trong bụng cô ấy cũng rất khó chịu, nửa đêm hôm qua còn đưa cô ấy tới bệnh viện một chuyến, sợ bóng sợ gió một phen. Nếu bà muốn gặp cô ấy, có thể gặp.”
Trần Hàm lắc đầu: “Thôi bỏ đi, biết con bé tốt là tôi yên tâm rồi. Tôi không giống bà nội con bé, con bé chưa từng gặp bà nội, cho nên không tồn tại cảm giác bị bỏ rơi, không có oán hận. Mà tôi thật sự đã bỏ rơi con bé, không giống nhau. Khương Nghiên Nghiên đã làm nhiều chuyện có lỗi với con bé, tôi cũng vậy, tôi không có mặt mũi gặp con bé. Đây là thời kỳ đặc biệt, tôi không làm phiền thêm hai người nữa. Mong đứa trẻ có thể bình an ra đời.”
Nói đến Khương Nghiên Nghiên, Mục Đình Sâm thuận miệng hỏi: “Khương Nghiên Nghiên bây giờ thế nào?
Sau khi ra tù có thành thật nhiều không?”
Đôi mắt của Trần Hàm đầy thất vọng: “Cả đời này của nó cứ như vậy rồi. Là do tôi không dạy dỗ nó tử tế, mới làm nó trở nên như vậy. Coi như là quả báo của tôi đi, tôi nhận rồi. Cậu làm việc đi. tôi không làm phiền cậu nữa, tôi đi đây.”
Mục Đình Sâm gật đầu: “Đi thong thả.”
Sau khi rời khỏi công ty, Trần Hàm đang chuẩn bị lên xe thì suýt chút nữa đã bị Khương Nghiên Nghiên lao ra xô ngã: “Mẹ đi gặp anh Đình Sâm?”
Trần Hàm cau mày: “Không liên quan gì đến con.”
Khương Nghiên Nghiên sắc mặt có chút méo mó: “Sao lại không liên quan đến tôi? Nếu như bà không sinh ra Ôn Ngôn, anh Đình Sâm là của tôi! Bà đến tìm anh Đình Sâm vì Ôn Ngôn, đúng không? Bà đến người còn không gặp được, còn tâm tâm niệm niệm như vậy. Bà thấy đê tiện không hả? Người bỏ rơi nó ngày xưa là bà, bây giò thương nhớ khóc lóc van nài cũng là bà, thật là giả tạo!”
Trần Hàm mặt không thay đổi nói: “Con định tiếp tục thế này bao lâu nữa? Bài học con rút ra còn chưa đủ sao? Mẹ mang con từ trong nhà giam ra không phải là để con kêu gào tiếp tục ngựa quen đường cũ. Con sau này tốt nhất nên đường hoàng thành thật cho mẹ.
Nếu không thành thật nữa, mẹ sẽ xem như không có đứa con gái như con. Năm đó mẹ có thể bỏ lại tất cả cùng Khương Quân Thành để đi, bây giờ có thể vì tự do mà vứt bỏ con. Hiểu không? Con đừng tưởng con là do mẹ sinh ra nên có thể bóp chết mẹ cả đời này.
Người có thể hao tổn Trần Hàm này, căn bản không tồn tại!”