Chương 2: Gặp gỡ
Hắn dáng người cao lớn, nửa người trên không có quần áo, chỉ có chỗ thắt eo được vây quanh bởi một tấm da long.
Da thịt hắn màu lúa mạch săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn.
Từ cánh tay, đến ngực bụng, cẳng chân, mỗi đoạn cơ bắp cong đầy rắn chắc, như đã trải qua mưa sa bão táp rèn rũa, lộ ra sức hút đàn ông nguyên thủy nhất.
Khác với thanh niên ở thành thị, người đàn ông này tản ra hơi thở phóng túng, giống như thần Apollo.
Bầy sói vây quanh người hắn, như là vây quanh vua của mình.
Ngũ quan hắn rất sâu, cặp mắt kia như màu xanh biếc ẩn sâu lục quang.
Giờ phút này, hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm tôi, giống dã thú nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Tôi bị nhìn đến trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Sao lại có người trong bầy sói?
Trong đầu đột nhiên nhớ lại lời người chỉ đường nói.
Lang thần...
Chẳng lẽ đây là người đàn ông lớn lên cùng bầy sói mà người dân đã nhìn thấy sao?
Trong hiện thực cũng có trường hợp người được bầy sói nuôi dưỡng "Lang hài", có sói mẹ đau lòng khi bị mất đi con của mình, có khả năng sẽ đi ngậm lấy trẻ mới sinh của con người mang về nuôi.
Nhưng lang hài khi ở cùng sói sẽ có tập tính giống sói, nhưng người đàn ông trước mặt này lại đi đứng thẳng lưng, hơn nữa còn biết lấy da thú bao quanh thân mình, tựa hồ cũng không đơn giản.
Không đúng!
Đến lúc này, mà tôi còn suy nghĩ vớ vẩn gì vậy.
Tôi sợ muốn khóc, không dám động đậy, nhỏ giọng hỏi Dương Tự: "Đàn anh, chúng ta chạy được không?"
" Anh không biết"
Mẹ ơi, cứu con huhu
Tự nhiên đến kỳ nghỉ đi làm thực tiễn xã hội, lại đem mạng sống của mình vứt đi.
Đám sói kia không biết đang nghĩ cái gì, cong eo như hổ rình mồi mà nhìn chăm chú vào chúng tôi, giống như lúc nào cũng sẽ tấn công ngay lập tức.
Chúng nó giống như đang e ngại cái gì, lại giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Tôi và Dương Tự đứng không dám động, hai chân run lên như cầy sấy.
Người đàn ông trong bầy sói đột nhiên phất tay xuống.
Chỉ trong tích tắc, đám sói kia như mãnh hổ xuống núi chạy thẳng xuống dưới.
"Chạy!"
Dương Tự đột nhiên hét to, chúng tôi liền chạy thục mạng.
Bầy sói trên đỉnh núi, mà chúng tôi ở giữa sườn núi, bắt đầu điên cuồng mà chạy xuống dưới chân núi.
Bẹp----
Tôi bỗng nhiên bị trượt ngã trên mặt đất, đau đến cắn chặt răng, rồi lại nhớ ra giờ không phải lúc kêu.
Dương Tự chạy phía trước tôi, nghe động tĩnh liền quay đầu nhìn tôi với anh mắt phức tạp.
Ánh mắt kia mang theo thương cảm, sợ hãi, xin lỗi, duy chỉ không còn sự ấm áp mà tôi quen thuộc.
Hắn chỉ nhìn tôi hai giây, tiếp tục chạy như điên.
Tôi khó tin nhìn theo bóng dáng hắn, tâm cũng như cục đá chìm xuống đáy.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi chịu đựng đau đớn bò dậy tiếp tục chạy.
Nhưng rất nhanh đã bị đám sói kia đuổi theo.
Tôi mơ hồ có thể cảm nhận được con sói đó đang nhảy lên trong không trung mang theo tiếng xé gió, tựa như có thể ngửi được mùi tanh trong không khí....
Tôi sợ tới mức nhắm tịt lại, chờ cái chết đến gần.
Nhưng lại không thấy cảm giác đau đớn
Cùng với vài tiếng kêu, xung quanh mấy con sói cùng biến thành những tiếng ô ô kêu to.
Tôi mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mặt như một vị thần.
Hắn cao hơn tôi mấy cái đầu lận, đứng trước mặt tôi nhìn từ trên cao xuống, mang theo khí thế lạnh nhạt khiến người khác phải run rẩy.
Đôi mắt xanh mỹ lệ kia giống như thiêu đốt gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
Rõ ràng là con người nhưng người đàn ông này lại mang ánh mắt giống như dã thú, lạnh băng mà uy hiếp cũng không thèm che giấu dục vọng.
Giống như muốn đem người khác ăn tươi nuốt sống vào bụng không chút lưu tình.
Huhu thật muốn khóc mà!
Hắn hắn hắn, đứng gần tôi làm cái gì vậy?
Nếu hắn là người đàn ông lớn lên cùng với sói, như vậy hắn có thể nghe hiểu tiếng người sao, cầu cứu có tác dụng không?
" Cái kia..."
Tôi nhỏ giọng kêu to một tiếng, chỉ nhìn thấy người đàn ông đó anh mắt lại lạnh đi vài phần.
Sợ tới mức tôi chỉ hận mình không câm luôn.
Cứu mạng, tôi hôm nay sẽ không chết ở đây chứ?
Người đàn ông nhìn tôi chằm chằm như vậy, như muốn ăn luôn tôi vậy.
Tôi liếc trộm xem những con sói xung quanh.
Chúng nó đa phần đều đã lui về sau những tán cây, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi cùng vị vua của chúng nó. Giống như chỉ cần tôi động một cái là chúng nó nhào lên cào cấu cắn xé vậy.
Tôi động không dám động, run lại càng không dám.
Hình như phát hiện ra tôi không có lực sát thương, người đàn ông trong mắt lộ ra ánh tò mò, giống như đang quan sát điểm bất đồng giữa tôi và hắn.
Chẳng lẽ, đây là lần đầu hắn tiếp xúc gần gũi với nhân loại sao?
Hắn đang nhìn cái gì vậy?
Nhìn theo tầm mắt hắn, tôi thấy được bộ ngực phập phồng của tôi =)))
Sợ đến mức lấy hai thay che lại.
Mẹ ơi! Cái tên chó chết này muốn làm gì?
Hắn mơ hồ phát ra vào tiếng nghe không rõ, giống như dã thú khiến người khác run rẩy.
Hắn duỗi tay như muốn đụng vào tôi
Tôi sợ đến run lẩy bẩy.
Ánh mắt kia sâu thẳm, giống như dã thú theo dõi con mồi đơn độc đi lạc, nhìn đến da đầu tôi tê dại.
Thật thâm trầm, khó có thể nhìn ra là thứ gì...
Tôi rất sự muốn khóc.
Hắn định làm cái gì, lẽ nào định cùng với những con sói kia ăn thịt tôi?
Lúc này tôi còn không biết, so với bị ăn hắn càng đáng sợ hơn.
Da thịt hắn màu lúa mạch săn chắc, cơ bắp cuồn cuộn.
Từ cánh tay, đến ngực bụng, cẳng chân, mỗi đoạn cơ bắp cong đầy rắn chắc, như đã trải qua mưa sa bão táp rèn rũa, lộ ra sức hút đàn ông nguyên thủy nhất.
Khác với thanh niên ở thành thị, người đàn ông này tản ra hơi thở phóng túng, giống như thần Apollo.
Bầy sói vây quanh người hắn, như là vây quanh vua của mình.
Ngũ quan hắn rất sâu, cặp mắt kia như màu xanh biếc ẩn sâu lục quang.
Giờ phút này, hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm tôi, giống dã thú nhìn chằm chằm con mồi của mình.
Tôi bị nhìn đến trái tim sắp nhảy ra ngoài.
Sao lại có người trong bầy sói?
Trong đầu đột nhiên nhớ lại lời người chỉ đường nói.
Lang thần...
Chẳng lẽ đây là người đàn ông lớn lên cùng bầy sói mà người dân đã nhìn thấy sao?
Trong hiện thực cũng có trường hợp người được bầy sói nuôi dưỡng "Lang hài", có sói mẹ đau lòng khi bị mất đi con của mình, có khả năng sẽ đi ngậm lấy trẻ mới sinh của con người mang về nuôi.
Nhưng lang hài khi ở cùng sói sẽ có tập tính giống sói, nhưng người đàn ông trước mặt này lại đi đứng thẳng lưng, hơn nữa còn biết lấy da thú bao quanh thân mình, tựa hồ cũng không đơn giản.
Không đúng!
Đến lúc này, mà tôi còn suy nghĩ vớ vẩn gì vậy.
Tôi sợ muốn khóc, không dám động đậy, nhỏ giọng hỏi Dương Tự: "Đàn anh, chúng ta chạy được không?"
" Anh không biết"
Mẹ ơi, cứu con huhu
Tự nhiên đến kỳ nghỉ đi làm thực tiễn xã hội, lại đem mạng sống của mình vứt đi.
Đám sói kia không biết đang nghĩ cái gì, cong eo như hổ rình mồi mà nhìn chăm chú vào chúng tôi, giống như lúc nào cũng sẽ tấn công ngay lập tức.
Chúng nó giống như đang e ngại cái gì, lại giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Tôi và Dương Tự đứng không dám động, hai chân run lên như cầy sấy.
Người đàn ông trong bầy sói đột nhiên phất tay xuống.
Chỉ trong tích tắc, đám sói kia như mãnh hổ xuống núi chạy thẳng xuống dưới.
"Chạy!"
Dương Tự đột nhiên hét to, chúng tôi liền chạy thục mạng.
Bầy sói trên đỉnh núi, mà chúng tôi ở giữa sườn núi, bắt đầu điên cuồng mà chạy xuống dưới chân núi.
Bẹp----
Tôi bỗng nhiên bị trượt ngã trên mặt đất, đau đến cắn chặt răng, rồi lại nhớ ra giờ không phải lúc kêu.
Dương Tự chạy phía trước tôi, nghe động tĩnh liền quay đầu nhìn tôi với anh mắt phức tạp.
Ánh mắt kia mang theo thương cảm, sợ hãi, xin lỗi, duy chỉ không còn sự ấm áp mà tôi quen thuộc.
Hắn chỉ nhìn tôi hai giây, tiếp tục chạy như điên.
Tôi khó tin nhìn theo bóng dáng hắn, tâm cũng như cục đá chìm xuống đáy.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi chịu đựng đau đớn bò dậy tiếp tục chạy.
Nhưng rất nhanh đã bị đám sói kia đuổi theo.
Tôi mơ hồ có thể cảm nhận được con sói đó đang nhảy lên trong không trung mang theo tiếng xé gió, tựa như có thể ngửi được mùi tanh trong không khí....
Tôi sợ tới mức nhắm tịt lại, chờ cái chết đến gần.
Nhưng lại không thấy cảm giác đau đớn
Cùng với vài tiếng kêu, xung quanh mấy con sói cùng biến thành những tiếng ô ô kêu to.
Tôi mở mắt ra, nhìn người đàn ông trước mặt như một vị thần.
Hắn cao hơn tôi mấy cái đầu lận, đứng trước mặt tôi nhìn từ trên cao xuống, mang theo khí thế lạnh nhạt khiến người khác phải run rẩy.
Đôi mắt xanh mỹ lệ kia giống như thiêu đốt gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
Rõ ràng là con người nhưng người đàn ông này lại mang ánh mắt giống như dã thú, lạnh băng mà uy hiếp cũng không thèm che giấu dục vọng.
Giống như muốn đem người khác ăn tươi nuốt sống vào bụng không chút lưu tình.
Huhu thật muốn khóc mà!
Hắn hắn hắn, đứng gần tôi làm cái gì vậy?
Nếu hắn là người đàn ông lớn lên cùng với sói, như vậy hắn có thể nghe hiểu tiếng người sao, cầu cứu có tác dụng không?
" Cái kia..."
Tôi nhỏ giọng kêu to một tiếng, chỉ nhìn thấy người đàn ông đó anh mắt lại lạnh đi vài phần.
Sợ tới mức tôi chỉ hận mình không câm luôn.
Cứu mạng, tôi hôm nay sẽ không chết ở đây chứ?
Người đàn ông nhìn tôi chằm chằm như vậy, như muốn ăn luôn tôi vậy.
Tôi liếc trộm xem những con sói xung quanh.
Chúng nó đa phần đều đã lui về sau những tán cây, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tôi cùng vị vua của chúng nó. Giống như chỉ cần tôi động một cái là chúng nó nhào lên cào cấu cắn xé vậy.
Tôi động không dám động, run lại càng không dám.
Hình như phát hiện ra tôi không có lực sát thương, người đàn ông trong mắt lộ ra ánh tò mò, giống như đang quan sát điểm bất đồng giữa tôi và hắn.
Chẳng lẽ, đây là lần đầu hắn tiếp xúc gần gũi với nhân loại sao?
Hắn đang nhìn cái gì vậy?
Nhìn theo tầm mắt hắn, tôi thấy được bộ ngực phập phồng của tôi =)))
Sợ đến mức lấy hai thay che lại.
Mẹ ơi! Cái tên chó chết này muốn làm gì?
Hắn mơ hồ phát ra vào tiếng nghe không rõ, giống như dã thú khiến người khác run rẩy.
Hắn duỗi tay như muốn đụng vào tôi
Tôi sợ đến run lẩy bẩy.
Ánh mắt kia sâu thẳm, giống như dã thú theo dõi con mồi đơn độc đi lạc, nhìn đến da đầu tôi tê dại.
Thật thâm trầm, khó có thể nhìn ra là thứ gì...
Tôi rất sự muốn khóc.
Hắn định làm cái gì, lẽ nào định cùng với những con sói kia ăn thịt tôi?
Lúc này tôi còn không biết, so với bị ăn hắn càng đáng sợ hơn.