Chương 3
Ong ong ----
Tiếng động cơ kịch liệt gầm rú tiến lại gần, chiếc xe việt dã màu xanh lục như con ngựa hoang phóng thẳng vào tầm mắt tôi.
"Doanh Doanh, lên xe" Dương Tự đẩy cửa xe, sốt ruột gọi tôi.
Tôi liền chạy lại phía chiếc xe kia.
Đám sói tự hồ như bị kích thích, hung ác tru lên, từ phía sau cây nhảy hết lên.
Chỉ nghe thấy tiếng người la thất thanh, giống như người đàn ông kia cùng sói giao tiếp, đám sói kia như nghe được mệnh lệnh, ô ô kêu to rồi bắt đầu chạy tán loạn.
Không đúng, là tất cả cùng chạy về hướng của tôi!
Đặc biệt là tốc độ phía sau, chẳng cần phải nghĩ cũng biết là người đàn ông kia.
Tôi sợ muốn chết, dùng toàn bộ sức lực của cả đời chạy đi!
Đằng sau tiếng sói tru lên, mấy con sói suýt chút nữa nhảy lên người tôi!
Bang bang
Vài tiếng súng phát ra, mặt đất đá vụn cát bay tứ tung.
Là người ở trên xe, thoạt nhìn giống như mặc đồ chuyên dụng.
Bầy sói phát ra tiếng kêu rên, giống như chịu kinh hách, bước đi chậm lại.
Tôi cuối cùng cũng nhảy được lên xe.
"Đi!"
Xe việt dã ầm ầm chạy đi, lòng tôi giật mình mà hướng ra cửa sổ xem.
Chỉ thấy đám sói sôi nổi chạy về.
Mà người đàn ông vẫn đứng sừng sững bất động,
Hắn cách tôi chỉ hơn 2 3 mét, mà giống như chỉ chớp mắt là sẽ đuổi theo được tôi.
Hắn đừng từ xa nhìn tôi chằm chằm.
Phảng phất như có cảm giác khắc vào tâm can....
Tôi không không chế được run rẩy
Cảm giác như chính mình bị theo dõi.
"Doanh Doanh, không sao cả.." Dương Tự ở bên cạnh ôn nhu trấn an " Không sao rồi"
" Không sao rồi, cũng may là mọi người tới kịp..."
Tôi hít sâu, dần lấy lại bình tĩnh: "Vị này là?"
"Đây là thành viên đội bảo hộ ở gần đây cùng giáo sư Dương, anh mới nhớ đến vừa mới ở ven đường nhìn thấy xe của họ, liền chạy nhanh hướng bên kia tìm cứu viện." Dương Tự giải thích nói.
"Chào cô bé, cô nhóc này vừa rồi thật dũng cảm nha." Người đàn ông trung niên bên ghế phụ nhìn tôi cười nói.
Ông ta ăn mặc đơn giản, thoạt nhìn giống phong thái nhà nghiên cứu, lại mang theo sự tự nhiên mộc mạc.
"Ta họ Dương, dạy học ở trường đại học A, đang nghiên cứu động vật hoang dại, gần nhất là làm nghiên cứu khảo sát tự nhiên ở căn cứ gần đây."
"Chào giáo sư, em cùng Doanh Doanh cũng học sinh vật học, thật tốt khi được gặp ngài." Dương Tự cười lễ độ.
Như vậy à.
"Không nghĩ tới người dân quanh đây nói Lang thần thật sự tồn tại, điều này đối với giới sinh vật học nhất định là một phát hiện to lớn! Ở thời đại này, còn có lang hài tồn tại."
Giáo sư Dương nói với chúng tôi về những điều tra gần đây nhất của ông ấy.
Nghe nói trong núi có bầy sói và Lang thần, nên ông ta ngày ngày đều đi theo đội tuần tra trong núi nhưng mãi vẫn chưa gặp qua sói bao giờ.
Bầy sói này cực kì giảo hoạt, cho dù trước kia có người gặp qua "Lang thần", cũng chỉ là nhìn thoáng qua, rất khó để tiếp xúc gần gũi.
"Mọi người vừa mới thấy rồi đó, người kia thật sự giống như một người đàn ông bình thường! Đáng tiếc, nếu có thể mang về thì thật tốt."
Không thể tưởng được nhà nghiên cứu vật học lại có thể kích động và hưng phấn đến vậy.
Ô tô chạy hơn mười phút, tôi dần bình ổn được tâm trạng.
Nhưng người đàn ông kia đã hằn sâu vào tâm trí, không thể nào quên được.
Thân thể như thiên thần, đôi mắt lạnh băng, nhìn vào như muốn nuốt chửng tôi bên trong....
Tôi dựa vào bên cửa sổ ngây người.
Dương Tự nhẹ giọng gọi "Doanh Doanh"
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta.
Trong mắt hắn tràn ngập áy náy: "Doanh Doanh, vừa rồi....thật xin lỗi."
"Anh chỉ cảm thấy nếu chỉ dựa vào mỗi chúng ta, khẳng định sẽ trở thành thức ăn cho mấy con sói đó, phải có người đi tìm cứu viện, như vậy mới có khả năng sống sót được."
"Anh không nghĩ sẽ bỏ em lại."
Tôi nhìn biểu cảm áy náy của hắn, cười cười: "Không sao cả, anh nói đúng, nếu hai chúng ta đều ở lại, nói không chừng sẽ thành đồ ăn của lũ sói. Anh không cần phải xin lỗi em, anh không sai."
"Doanh Doanh...." Hắn cắn chặt khớp hàm, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
"Anh, anh sẽ không bao giờ để em lại."
Miệng lưỡi như này, như thế nào lại cảm thấy....
"Không có việc gì đâu đàn anh, anh thực sự không cần để trong lòng." Tôi cười khuyên hắn.
Anh mắt đột nhiên thoáng nhìn phía sau gương chiếu hậu.
Kính chiếu hậu chiếu ra con đường phía sau, tựa hồ như có gì đó đang chạy rất nhanh.
Tôi đột nhiên mở to hai mắt.
Là người đàn ông vừa rồi!
Hắn làm sao có thể đuổi theo tới đây?
Tôi đột nhiên xuất hiện ảo tưởng, có phải hắn vì mình nên mới chạy theo đến đây.
Nghĩ vậy, tôi lại càng cảm thấy bất an.
Tiếng động cơ kịch liệt gầm rú tiến lại gần, chiếc xe việt dã màu xanh lục như con ngựa hoang phóng thẳng vào tầm mắt tôi.
"Doanh Doanh, lên xe" Dương Tự đẩy cửa xe, sốt ruột gọi tôi.
Tôi liền chạy lại phía chiếc xe kia.
Đám sói tự hồ như bị kích thích, hung ác tru lên, từ phía sau cây nhảy hết lên.
Chỉ nghe thấy tiếng người la thất thanh, giống như người đàn ông kia cùng sói giao tiếp, đám sói kia như nghe được mệnh lệnh, ô ô kêu to rồi bắt đầu chạy tán loạn.
Không đúng, là tất cả cùng chạy về hướng của tôi!
Đặc biệt là tốc độ phía sau, chẳng cần phải nghĩ cũng biết là người đàn ông kia.
Tôi sợ muốn chết, dùng toàn bộ sức lực của cả đời chạy đi!
Đằng sau tiếng sói tru lên, mấy con sói suýt chút nữa nhảy lên người tôi!
Bang bang
Vài tiếng súng phát ra, mặt đất đá vụn cát bay tứ tung.
Là người ở trên xe, thoạt nhìn giống như mặc đồ chuyên dụng.
Bầy sói phát ra tiếng kêu rên, giống như chịu kinh hách, bước đi chậm lại.
Tôi cuối cùng cũng nhảy được lên xe.
"Đi!"
Xe việt dã ầm ầm chạy đi, lòng tôi giật mình mà hướng ra cửa sổ xem.
Chỉ thấy đám sói sôi nổi chạy về.
Mà người đàn ông vẫn đứng sừng sững bất động,
Hắn cách tôi chỉ hơn 2 3 mét, mà giống như chỉ chớp mắt là sẽ đuổi theo được tôi.
Hắn đừng từ xa nhìn tôi chằm chằm.
Phảng phất như có cảm giác khắc vào tâm can....
Tôi không không chế được run rẩy
Cảm giác như chính mình bị theo dõi.
"Doanh Doanh, không sao cả.." Dương Tự ở bên cạnh ôn nhu trấn an " Không sao rồi"
" Không sao rồi, cũng may là mọi người tới kịp..."
Tôi hít sâu, dần lấy lại bình tĩnh: "Vị này là?"
"Đây là thành viên đội bảo hộ ở gần đây cùng giáo sư Dương, anh mới nhớ đến vừa mới ở ven đường nhìn thấy xe của họ, liền chạy nhanh hướng bên kia tìm cứu viện." Dương Tự giải thích nói.
"Chào cô bé, cô nhóc này vừa rồi thật dũng cảm nha." Người đàn ông trung niên bên ghế phụ nhìn tôi cười nói.
Ông ta ăn mặc đơn giản, thoạt nhìn giống phong thái nhà nghiên cứu, lại mang theo sự tự nhiên mộc mạc.
"Ta họ Dương, dạy học ở trường đại học A, đang nghiên cứu động vật hoang dại, gần nhất là làm nghiên cứu khảo sát tự nhiên ở căn cứ gần đây."
"Chào giáo sư, em cùng Doanh Doanh cũng học sinh vật học, thật tốt khi được gặp ngài." Dương Tự cười lễ độ.
Như vậy à.
"Không nghĩ tới người dân quanh đây nói Lang thần thật sự tồn tại, điều này đối với giới sinh vật học nhất định là một phát hiện to lớn! Ở thời đại này, còn có lang hài tồn tại."
Giáo sư Dương nói với chúng tôi về những điều tra gần đây nhất của ông ấy.
Nghe nói trong núi có bầy sói và Lang thần, nên ông ta ngày ngày đều đi theo đội tuần tra trong núi nhưng mãi vẫn chưa gặp qua sói bao giờ.
Bầy sói này cực kì giảo hoạt, cho dù trước kia có người gặp qua "Lang thần", cũng chỉ là nhìn thoáng qua, rất khó để tiếp xúc gần gũi.
"Mọi người vừa mới thấy rồi đó, người kia thật sự giống như một người đàn ông bình thường! Đáng tiếc, nếu có thể mang về thì thật tốt."
Không thể tưởng được nhà nghiên cứu vật học lại có thể kích động và hưng phấn đến vậy.
Ô tô chạy hơn mười phút, tôi dần bình ổn được tâm trạng.
Nhưng người đàn ông kia đã hằn sâu vào tâm trí, không thể nào quên được.
Thân thể như thiên thần, đôi mắt lạnh băng, nhìn vào như muốn nuốt chửng tôi bên trong....
Tôi dựa vào bên cửa sổ ngây người.
Dương Tự nhẹ giọng gọi "Doanh Doanh"
Tôi nghiêng đầu nhìn anh ta.
Trong mắt hắn tràn ngập áy náy: "Doanh Doanh, vừa rồi....thật xin lỗi."
"Anh chỉ cảm thấy nếu chỉ dựa vào mỗi chúng ta, khẳng định sẽ trở thành thức ăn cho mấy con sói đó, phải có người đi tìm cứu viện, như vậy mới có khả năng sống sót được."
"Anh không nghĩ sẽ bỏ em lại."
Tôi nhìn biểu cảm áy náy của hắn, cười cười: "Không sao cả, anh nói đúng, nếu hai chúng ta đều ở lại, nói không chừng sẽ thành đồ ăn của lũ sói. Anh không cần phải xin lỗi em, anh không sai."
"Doanh Doanh...." Hắn cắn chặt khớp hàm, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
"Anh, anh sẽ không bao giờ để em lại."
Miệng lưỡi như này, như thế nào lại cảm thấy....
"Không có việc gì đâu đàn anh, anh thực sự không cần để trong lòng." Tôi cười khuyên hắn.
Anh mắt đột nhiên thoáng nhìn phía sau gương chiếu hậu.
Kính chiếu hậu chiếu ra con đường phía sau, tựa hồ như có gì đó đang chạy rất nhanh.
Tôi đột nhiên mở to hai mắt.
Là người đàn ông vừa rồi!
Hắn làm sao có thể đuổi theo tới đây?
Tôi đột nhiên xuất hiện ảo tưởng, có phải hắn vì mình nên mới chạy theo đến đây.
Nghĩ vậy, tôi lại càng cảm thấy bất an.