Chương 70: Mình không chịu khổ được
Quán cà phê Ánh Dương,Đàm Kiệt và Dương Lan đang ngồi ở góc khuất.
" Ông đó mau trở về nhà của mình đi,sau này đừng có đến đây nữa “” _ Dương Lan trợn hai mắt lên nhìn ông ta.
" Bà định qua cầu rút ván à! Vũ Khanh nó là con trai của tôi đấy."
" Ông đừng có mà ăn nói hàm hồ nữa,rốt cuộc là muốn bao nhiêu tiền đây.."
" Tôi không cần tiền của bà. Tôi chỉ muốn gặp con của mình mà thôi."
" Chẳng phải ông cũng có con của mình sao,ông mau về nhà với Đàm Dự đi."
" Hai đứa nó điều là con của tôi …"
Cứ thế hai người họ cứ cãi nhau qua lại một hồi,Dương Lan cuối cùng cũng đã đuối lý:" ông mau về nhà đi, tôi sẽ tìm cơ hội nói cho nó biết. Nhưng ông tuyệt đối không được tiết lộn chuyện năm xưa ra,chứ nếu không chúng ta sẽ cùng chết đấy…""
" Ừ, chỉ cần bà làm theo những yêu cầu của tôi thì tôi sẽ không nói chứ nếu không thì Lưu Vỹ sẽ biết hết tất cả, tôi đã chờ đợi hơn mười mấy năm rồi, tôi không thể chờ được nữa …""…
" Ừ,tôi sẽ cố gắng. Lưu Vũ Hạo bây giờ đang nghi ngờ tôi,cho nên khi nào mọi chuyện xong xuôi thì tôi sẽ gọi điện cho ông,vậy nên ông đừng có mà tự ý tìm tôi nữa … “”
" Ừm "…
Nói xong Dương Lan liền đeo kính đen lên rồi rời đi,bà ta luôn cảnh giác mọi thứ cho nên cứ nhìn trước ngó sau thì mới chịu.
Rời khỏi quán cà phê thì Dương Lan đi đến trung tâm thương mại mua sắm,lúc nãy đã diện cớ ra ngoài mua sắm cho nên phải diễn cho nó giống thì mới được.
Đi vào trung tâm thương mại,bà ta ghé qua cửa hàng quần áo rồi mua cho mình mấy bộ đồ..Lúc này đây bà ta thấy Ngô Quỳnh cũng đang ở đây,cô ta đi cùng với bạn của mình.
" Ngô Quỳnh"
" Bác …bác gái …"
Cô ta vẫn còn nhớ người phụ nữ này,đây chính là mẹ kế của Vũ Hạo đây mà.
" Trịnh Thảo, mình nói chuyện với bác ấy một chút."
" Ừ.""
Trịnh Thảo cũng đi thanh toán còn hai người họ thì tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện.
‘’ Bác nghe nói là con đã mất việc rồi hả, thằng Hạo này cũng thiệt tình,dù gì thì con cũng từng là bạn gái của nó …’’
" Vô ích thôi bác,bây giờ anh ấy chỉ nghe lời của Lý Yến Nguyệt mà thôi. "
" À bác nghe nói hai đứa nó sắp cưới nhau rồi,tụi nó vừa đăng ký kết hôn vào mấy ngày trước "
" Thật sao bác …"_ cô ta vô cùng bất ngờ.
" Ừm "
" À đây là số điện thoại của bác,con có cần gì thì nói với vác,bác sẽ giúp đỡ "
" Con cảm ơn …"
“Bác thật sự rất thích con làm con dâu của bác …”
Lúc trước Dương Lan muốn ép Vũ Hạo lấy Trần Tĩnh, nhưng mà bây giờ bà lại muốn dùng Ngô Quỳnh để hủy hoại cuộc sống của nó,có như vậy thì Lý Yến Nguyệt sẽ không còn ở đây nữa … Không có Lý Yến Nguyệt thì nó sẽ sống dở chết dở cho mà xem.
Bà ta vỗ vai của Ngô Quỳnh,cô ta cũng e thẹn mà cười.
" Bác gái,nếu con muốn Lý Yến Nguyệt rời xa Vũ Hạo thì bác có thể giúp con không…"
" Đương nhiên là được rồi, chỉ cần con muốn thì bác sẽ sẵn sàng giúp "
" Được,cảm ơn bác …Vậy vài ngày nữa con sẽ liên lạc với bác."
" Ừm …" …
Rất nhanh sau đó Trịnh Thảo cũng kéo bạn mình ra về, rồi lên tiếng chất vấn:" Ngô Quỳnh,cậu lại muốn làm chuyện gì nữa đây.Bà ta là mẹ kế của Lưu Vũ Hạo đấy,cậu không biết à."
" Biết chứ, nhưng bà ta chủ động giúp mình mà."
" Ngô Quỳnh cậu bị điên rồi sao,mới bị Vũ Hạo cảnh cáo mà cậu đã thân tàng ma dại rồi đó,vậy thử hỏi xem lần này cậu có toàn mạng hay không đây …" …
" Trịnh Thảo cậu nhát gan quá đi …"
" Đúng,mình nhát gan lắm.Nếu cậu mà hợp tác với bà ta làm chuyện ác thì mau dọn ra khỏi nhà mình đi, mình không muốn luyên lụy đâu bởi vì mình còn có gia đình nữa …".
" Nhưng mà mình không có tiền."_ Ngô Quỳnh hậm hực trả lời.
" Vậy thì đừng có làm theo bà ta.."
" Không được, mình phải làm.."
" Ngô Quỳnh cậu vẫn không thay đổi,tính tình vẫn ương ngạnh như thế,đi làm cũng không đi, mình giới thiệu cho cậu cả đống việc thì cũng không làm,cái gì cũng không chịu, mình không thể nuôi cậu cả đời đâu.."
" Lưu Vũ Hạo cũng không chịu buông tha,anh ta hết yêu cậu từ lâu rồi…"
" Cậu đang khinh thường mình sao.."
" Đúng vậy,cậu đáng bị khinh thường lắm.Như hôm nay vậy, mình phải nghỉ làm để đi mua sắm với cậu đấy,đống đồ này hơn 2 tháng lương của mình đấy,vậy cậu có từng nghĩ cho mình không hả,lúc nào cũng chỉ biết cho bản thân của mình mà thôi …"
" Mình mệt rồi, mình là bạn của cậu chứ không phải là con nợ mà suốt ngày phải đi theo phục vụ cậu.Sau này cậu muốn sống làm sao thì sống đi, mình không muốn quan tâm nữa … “”
" Cậu chưa từng xem mình là bạn,bởi vì cậu đâu có nghĩ cho mình đâu,cậu lúc nào cũng nhờ mình làm cái này cái kia nhưng mà không có một lời cảm ơn nữa.."
" Sau này cậu muốn làm gì thì làm đi …"
" Trịnh Thảo, mình không phải là không muốn đi làm mà là công việc đó không phù hợp với mình…"
" Là ít tiền có đúng không…"
" Ừ "
" Chứ cậu đã bị Lưu Vũ Hạo phong sát trong giới giải trí rồi thì cậu phải làm việc cực hơn một chút chứ,cái gì nó cũng có cái giá của nó …"
" Mình không thể chịu khổ được…"
" Ngô Quỳnh,trên đời này còn có nhiều người khổ hơn cậu nữa kìa …"
" Số tiền này mình cho cậu,nếu tiết kiệm thì đủ sống trong 1 tháng đấy,cậu nhớ tìm việc nuôi sống bản thân đi.."
" Mình cũng phải đi làm rồi, không thể đi theo cậu mãi được…"
Trịnh Thảo đưa túi đồ cho Ngô Quỳnh rồi bắt xe rời đi luôn,cô còn có cuộc sống của cô nữa,cho nên không thể mãi ở cạnh chăm sóc cho Ngô Quỳnh được,với lại cậu ấy đã thay đổi quá nhiều rồi khiến cho cô không thể nhận ra được nữa.
" Ông đó mau trở về nhà của mình đi,sau này đừng có đến đây nữa “” _ Dương Lan trợn hai mắt lên nhìn ông ta.
" Bà định qua cầu rút ván à! Vũ Khanh nó là con trai của tôi đấy."
" Ông đừng có mà ăn nói hàm hồ nữa,rốt cuộc là muốn bao nhiêu tiền đây.."
" Tôi không cần tiền của bà. Tôi chỉ muốn gặp con của mình mà thôi."
" Chẳng phải ông cũng có con của mình sao,ông mau về nhà với Đàm Dự đi."
" Hai đứa nó điều là con của tôi …"
Cứ thế hai người họ cứ cãi nhau qua lại một hồi,Dương Lan cuối cùng cũng đã đuối lý:" ông mau về nhà đi, tôi sẽ tìm cơ hội nói cho nó biết. Nhưng ông tuyệt đối không được tiết lộn chuyện năm xưa ra,chứ nếu không chúng ta sẽ cùng chết đấy…""
" Ừ, chỉ cần bà làm theo những yêu cầu của tôi thì tôi sẽ không nói chứ nếu không thì Lưu Vỹ sẽ biết hết tất cả, tôi đã chờ đợi hơn mười mấy năm rồi, tôi không thể chờ được nữa …""…
" Ừ,tôi sẽ cố gắng. Lưu Vũ Hạo bây giờ đang nghi ngờ tôi,cho nên khi nào mọi chuyện xong xuôi thì tôi sẽ gọi điện cho ông,vậy nên ông đừng có mà tự ý tìm tôi nữa … “”
" Ừm "…
Nói xong Dương Lan liền đeo kính đen lên rồi rời đi,bà ta luôn cảnh giác mọi thứ cho nên cứ nhìn trước ngó sau thì mới chịu.
Rời khỏi quán cà phê thì Dương Lan đi đến trung tâm thương mại mua sắm,lúc nãy đã diện cớ ra ngoài mua sắm cho nên phải diễn cho nó giống thì mới được.
Đi vào trung tâm thương mại,bà ta ghé qua cửa hàng quần áo rồi mua cho mình mấy bộ đồ..Lúc này đây bà ta thấy Ngô Quỳnh cũng đang ở đây,cô ta đi cùng với bạn của mình.
" Ngô Quỳnh"
" Bác …bác gái …"
Cô ta vẫn còn nhớ người phụ nữ này,đây chính là mẹ kế của Vũ Hạo đây mà.
" Trịnh Thảo, mình nói chuyện với bác ấy một chút."
" Ừ.""
Trịnh Thảo cũng đi thanh toán còn hai người họ thì tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện.
‘’ Bác nghe nói là con đã mất việc rồi hả, thằng Hạo này cũng thiệt tình,dù gì thì con cũng từng là bạn gái của nó …’’
" Vô ích thôi bác,bây giờ anh ấy chỉ nghe lời của Lý Yến Nguyệt mà thôi. "
" À bác nghe nói hai đứa nó sắp cưới nhau rồi,tụi nó vừa đăng ký kết hôn vào mấy ngày trước "
" Thật sao bác …"_ cô ta vô cùng bất ngờ.
" Ừm "
" À đây là số điện thoại của bác,con có cần gì thì nói với vác,bác sẽ giúp đỡ "
" Con cảm ơn …"
“Bác thật sự rất thích con làm con dâu của bác …”
Lúc trước Dương Lan muốn ép Vũ Hạo lấy Trần Tĩnh, nhưng mà bây giờ bà lại muốn dùng Ngô Quỳnh để hủy hoại cuộc sống của nó,có như vậy thì Lý Yến Nguyệt sẽ không còn ở đây nữa … Không có Lý Yến Nguyệt thì nó sẽ sống dở chết dở cho mà xem.
Bà ta vỗ vai của Ngô Quỳnh,cô ta cũng e thẹn mà cười.
" Bác gái,nếu con muốn Lý Yến Nguyệt rời xa Vũ Hạo thì bác có thể giúp con không…"
" Đương nhiên là được rồi, chỉ cần con muốn thì bác sẽ sẵn sàng giúp "
" Được,cảm ơn bác …Vậy vài ngày nữa con sẽ liên lạc với bác."
" Ừm …" …
Rất nhanh sau đó Trịnh Thảo cũng kéo bạn mình ra về, rồi lên tiếng chất vấn:" Ngô Quỳnh,cậu lại muốn làm chuyện gì nữa đây.Bà ta là mẹ kế của Lưu Vũ Hạo đấy,cậu không biết à."
" Biết chứ, nhưng bà ta chủ động giúp mình mà."
" Ngô Quỳnh cậu bị điên rồi sao,mới bị Vũ Hạo cảnh cáo mà cậu đã thân tàng ma dại rồi đó,vậy thử hỏi xem lần này cậu có toàn mạng hay không đây …" …
" Trịnh Thảo cậu nhát gan quá đi …"
" Đúng,mình nhát gan lắm.Nếu cậu mà hợp tác với bà ta làm chuyện ác thì mau dọn ra khỏi nhà mình đi, mình không muốn luyên lụy đâu bởi vì mình còn có gia đình nữa …".
" Nhưng mà mình không có tiền."_ Ngô Quỳnh hậm hực trả lời.
" Vậy thì đừng có làm theo bà ta.."
" Không được, mình phải làm.."
" Ngô Quỳnh cậu vẫn không thay đổi,tính tình vẫn ương ngạnh như thế,đi làm cũng không đi, mình giới thiệu cho cậu cả đống việc thì cũng không làm,cái gì cũng không chịu, mình không thể nuôi cậu cả đời đâu.."
" Lưu Vũ Hạo cũng không chịu buông tha,anh ta hết yêu cậu từ lâu rồi…"
" Cậu đang khinh thường mình sao.."
" Đúng vậy,cậu đáng bị khinh thường lắm.Như hôm nay vậy, mình phải nghỉ làm để đi mua sắm với cậu đấy,đống đồ này hơn 2 tháng lương của mình đấy,vậy cậu có từng nghĩ cho mình không hả,lúc nào cũng chỉ biết cho bản thân của mình mà thôi …"
" Mình mệt rồi, mình là bạn của cậu chứ không phải là con nợ mà suốt ngày phải đi theo phục vụ cậu.Sau này cậu muốn sống làm sao thì sống đi, mình không muốn quan tâm nữa … “”
" Cậu chưa từng xem mình là bạn,bởi vì cậu đâu có nghĩ cho mình đâu,cậu lúc nào cũng nhờ mình làm cái này cái kia nhưng mà không có một lời cảm ơn nữa.."
" Sau này cậu muốn làm gì thì làm đi …"
" Trịnh Thảo, mình không phải là không muốn đi làm mà là công việc đó không phù hợp với mình…"
" Là ít tiền có đúng không…"
" Ừ "
" Chứ cậu đã bị Lưu Vũ Hạo phong sát trong giới giải trí rồi thì cậu phải làm việc cực hơn một chút chứ,cái gì nó cũng có cái giá của nó …"
" Mình không thể chịu khổ được…"
" Ngô Quỳnh,trên đời này còn có nhiều người khổ hơn cậu nữa kìa …"
" Số tiền này mình cho cậu,nếu tiết kiệm thì đủ sống trong 1 tháng đấy,cậu nhớ tìm việc nuôi sống bản thân đi.."
" Mình cũng phải đi làm rồi, không thể đi theo cậu mãi được…"
Trịnh Thảo đưa túi đồ cho Ngô Quỳnh rồi bắt xe rời đi luôn,cô còn có cuộc sống của cô nữa,cho nên không thể mãi ở cạnh chăm sóc cho Ngô Quỳnh được,với lại cậu ấy đã thay đổi quá nhiều rồi khiến cho cô không thể nhận ra được nữa.