Chương 9
30.
Chắc hẳn Anh quận vương không muốn chuyện nội trạch (trong nhà) bị ngoại nhân (người ngoài) nghe qua nên lập tức cao giọng: “Mẫu hậu, con có chuyện quan trọng muốn hỏi người”.
Cuộc trò chuyện vội vàng kết thúc.
Khi Nhu Phúc quận chúa đi ra liền hướng về phía Anh quận vương hành lễ: "Huynh trưởng".
Ta nâng mí mắt lên và nhìn nàng ta một cái.
Trong mộng, ta chỉ nghe đến phong hào của nàng ta, cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Bây giờ nhìn lại, ta liền giật mình.
Dáng vẻ khi lớn lên của nàng ta trông rất lạ.
Rốt cuộc là lạ ở chỗ nào đây chứ.
Phúc nhi không biết chuyện gì, hồn nhiên nói: "Mẫu thân, di di (dì) này rất giống với mẫu thân đó".
Ta nhanh chóng bịt miệng con bé lại.
Đúng rồi.
Hóa ra đây chính là chỗ kỳ lạ.
Không chỉ nàng ta, mà ngay cả Anh quận vương cũng có vài phần giống ta.
Nhu Phúc quận chúa liếc mắt nhìn ta một cái, sự khinh bỉ của nàng thể hiện rất rõ trên khuôn mặt, không cần phải diễn tả bằng lời.
Sau đó, nàng ta mang theo tỳ nữ xoay người rời đi.
Khi chúng ta bước vào, ma ma đang xoa đầu cho trưởng công chúa.
Nghe nói bà và bệ hạ là cùng một mẫu thân sinh ra và là trưởng tỷ của bệ hạ, cũng là người cùng bệ hạ từng bước tiến lên đế vị.
Sau khi bệ hạ đăng cơ, ông hết mực sủng ái bà ấy.
Bất kể bà có yêu cầu gì thì đều được đáp ứng.
Tuy được sủng ái như vậy nhưng thân hình của bà lại gầy yếu, dung mạo thì già nua, còn cả người đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
Anh quận vương nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, người mở mắt ra nhìn xem".
Vị nữ nhân ngồi trên ghế cao mở mắt, con ngươi hơi nheo lại, lộ vẻ mệt mỏi.
Sau đó, bà chậm rãi ngồi thẳng dậy, nói với ma ma phía sau: "Chu tỷ tỷ, tỷ cũng nhìn xem".
Chu ma ma đi xuống bậc thang và đi vòng quanh ta vài vòng.
Vẻ mặt bà ấy nhìn ta càng ngày càng kì lạ.
Trưởng công chúa chống đỡ thân thể đứng lên: "Làm sao vậy?".
31.
Chu ma ma sắc mặt kỳ quái: "Vị nương tử này cùng điện hạ khi còn bé có bảy tám phần giống nhau".
Anh quận vương đã sớm cho tỳ nữ lui ra ngoài, trong phòng giờ đây chỉ còn lại mấy người chúng ta.
Chàng nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, vừa rồi nàng nói nàng nằm mơ, mơ thấy nhi tử bị ám sát mà ch.ết, cho nên nhi tử mới tránh được một kiếp nạn".
Trưởng công chúa càng lúc càng hưng phấn, bà vẫy tay với ta: "Đứa nhỏ này, lại đây với ta".
Vẻ mặt mẹ chồng cảnh giác, thấy vậy ta vội trấn an bà rồi giao Phúc nhi cho bà, sau đó đi về phía trưởng công chúa.
Chẳng hiểu sao ta tự nhiên lại có cảm giác thân thiết với bà ấy.
Trưởng công chúa nắm lấy tay ta, nhìn trái nhìn phải, run giọng hỏi: "Tay trái tay phải của con mỗi bên đều có nốt ruồi son sao?".
Chu ma ma vội vàng nói: "Nương tử, điện hạ không có ý gì khác, người xắn tay áo lên cho điện hạ xem một chút đi".
Anh quận vương sớm đã quay người đi.
Đầu hạ, quần áo thường mỏng hơn, ta xắn tay áo, hai nốt ruồi trên hai cánh tay sáng rực lên.
Nước mắt trào ra trong đôi mắt của trưởng công chúa.
Bà ấy ôm ta gào khóc nức nở.
Khi ta ra khỏi phủ tướng quân thì trời đã chạng vạng.
Bóng đêm tầng tầng lớp lớp phủ lên khắp mọi ngóc ngách, như muốn nuốt chửng mọi bí mật trên thế gian.
Tông Trúc chờ ta ở bên ngoài phủ công chúa, thấy chúng ta đi ra, vội vàng chạy đến đón: “Nhu Phúc quận chúa có làm khó dễ hai người không?”.
"Hai người có bị thương không?".
Phúc nhi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhào vào trong lòng chàng ấy, nũng nịu gọi "cha cha...".
Ta chỉ cảm thấy vừa hoang đường lại vừa mệt mỏi: "Không có việc gì, là công chúa triệu kiến chúng ta, chúng ta về nhà trước đi".
Trên đường đi, ta hỏi: "Phu quân, chàng đã cự tuyệt hôn sự với quận chúa sao?".
"Ừm!".
"Tại sao?".
"Bởi vì đời này ta chỉ muốn một người thê tử như Kiều Kiều, đừng nói là quận chúa, có là công chúa ta cũng không muốn".
"Chàng không sợ con đường làm quan mà chàng đã hết sức cố gắng bị hủy hoại sao?".
Chàng nhìn ra cửa sổ, thắp đèn, nhẹ nhàng nói: “Nếu vì chuyện này mà triều đình từ chối trọng dụng ta, vậy cũng không sao".
“Ta sẽ về quê làm tiên sinh dạy học, ủ ấm giường cho phu nhân cùng với bé con, lúc đó chẳng phải cũng là một cuộc sống thần tiên sao?”.
Trong lòng mẹ chồng vẫn còn đang chất chứa tâm sự.
Tông Trúc hỏi: "Nương, người có chuyện gì vậy?".
Mẹ chồng nhìn ta rồi lại nhìn chàng ấy: “Con đường làm quan này của con hẳn là không bị gián đoạn đâu”.
"Nương, người chắc chứ?".
"Ta cũng đoán vậy".
Sau khi thi Đình ba ngày, kết quả sẽ được công bố.
Tuy nhiên, nhiều người đã biết về việc Tông Trúc chọc giận bệ hạ.
Bệ hạ khi đó chỉ giữ lại chàng ấy cùng hai Cống sinh khác, chứng tỏ chàng ấy rất được coi trọng.
Không ngờ bên trong ngự thư phòng lại truyền đến tiếng cãi vã, sau đó Tông Trúc vội vàng ra ngoài.
32.
Mọi người đều chế.t lặng.
Trước mắt là một con đường bằng phẳng, thuận lợi như vậy, sao lại từ chối.
Cũng có người lấy danh nghĩa là quan tâm chàng ấy để thăm dò xem rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Tông Trúc vẫn im lặng không đáp.
Trương Cử nhân ở cuối phố năm nay lại thi trượt, từ ngày hắn xem thông báo không có tên mình thì đã vô cùng chán nản.
Lần này hắn ngẩng đầu lên, cũng không quên châm chọc Tông Trúc: "Ài, Quý huynh vẫn là kém hiểu biết một chút, lần đầu tiên diện thánh (gặp vua) đã lập tức đắc tội thánh nhan (thể diện, vẻ mặt), từ nay về sau, hoạn lộ của huynh e là... ".
Cho dù có thi tốt, có tài hoa đến đâu đi chăng nữa…
Nếu bệ hạ đã không thích, thì vĩnh viễn cũng không thể có ngày tươi sáng.
Đám người Lại bộ kia cũng sẽ không sắp xếp cho Tông Trúc một chức quan tốt.
Vào ngày có kết quả thi Đình, Tông Trúc lại dậy từ rất sớm.
"Đi xem một chút, để ta hết hy vọng cũng tốt".
Ta cười với chàng ấy: “Đúng vậy, nói không chừng còn có thể sẽ có điều kinh hỉ gì đó nữa đấy”.
"Ta không cầu kinh hỉ, chỉ là ta muốn nhìn xem một cách trọn vẹn, dù sao ta cũng đã mở đầu thì cũng nên đến xem kết thúc, chỉ thế thôi".
Kết thúc kỳ thi Đình, nhiều năm đèn sách coi như là điểm kết thúc của bức tranh.
Bởi vì danh sách được công bố trong kì thi Đình là thứ hạng của các Cống sĩ, nên người đến xem cũng không nhiều lắm.
Vì cùng khoa nên mọi người đều quen biết nhau.
Nhìn thấy Tông Trúc, mọi người đều có chút kinh ngạc.
Có người trào phúng: “Quý huynh còn cố đến đây một chuyến nữa sao, nếu là ta, chắc chắn sẽ không tới rồi”.
"Đúng vậy, còn không bằng đi ngủ một giấc".
Phần lớn mọi người vẫn an ủi chàng ấy: "Tốt xấu gì thì cũng là Đồng Tiến sĩ, vận may của đời người (nhân sinh) cũng rất kì diệu, Quý huynh không cần quá phiền muộn".
"Có thể tuyệt xứ phùng sanh (*) mà".
(*): 绝处逢生也: để phục hồi sau một tình huống dường như không thể, thoát khỏi tình trạng tuyệt vọng.
Chỉ là những lời nói này quá nhẹ nhàng, ngay cả chính bọn họ cũng không tin được huống chi là chàng ấy.
Nắng xuân rực rỡ rơi trên mặt chàng ấy.
Chàng thản nhiên cười: “Ta đã cố hết sức trong khả năng của mình, chuyện còn lại thì do thiên mệnh định đoạt vậy”.
"Quý mỗ (*) đã làm hết những việc trong khả năng, không thẹn với lòng, cũng không thẹn với thiên địa".
(*): tôi (dùng để tự xưng mà không nói tên).
Xa xa có một chiếc xe ngựa lộng lẫy, sau khi chàng ấy nói xong câu này thì rèm cũng buông xuống.
Cỗ xe cũng quay đầu, đi về phía mặt trời mọc.
Các quan viên dán thông báo cũng đã tới.
33.
Trên tờ giấy đỏ, tên của Quý Tông Trúc bất ngờ được xếp hạng đầu tiên.
Trạng nguyên, chàng ấy đúng thật là Trạng nguyên.
Chàng ấy quả nhiên là Trạng nguyên.
Nên là như vậy.
Nắng sớm rực rỡ rơi vào đáy mắt chàng ấy, hốc mắt chàng có hơi ươn ướt, cả người hướng về hoàng cung cúi đầu thật sâu.
"Học trò đa tạ bệ hạ tán thưởng!".
"Học trò đời này quyết tận lực vì Đại Sở, chỉ khi ch.ết đi học trò mới dừng lại!".
Cả nhà chúng ta ôm nhau khóc, mẹ chồng và ta đều khóc không thành tiếng.
Duy chỉ có Phúc nhi là không biết chuyện gì nhưng con bé cũng cùng chúng ta khóc thét lên.
Ta hỏi: “Sao con lại khóc rồi?”.
"Con, con không biết. Tổ mẫu, cha, nương, đều khóc, con, con cũng khóc!".
Mẹ chồng không nhịn được, cười thành tiếng.
Ta cũng cười theo.
Phúc nhi lúng túng: "Bây giờ là phải cười ạ?".
Tông Trúc ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu con bé: "Đúng vậy, từ nay về sau, Phúc nhi nhà chúng ta mỗi ngày đều phải mỉm cười thật vui vẻ, thật hạnh phúc nhé".
Chắc hẳn Anh quận vương không muốn chuyện nội trạch (trong nhà) bị ngoại nhân (người ngoài) nghe qua nên lập tức cao giọng: “Mẫu hậu, con có chuyện quan trọng muốn hỏi người”.
Cuộc trò chuyện vội vàng kết thúc.
Khi Nhu Phúc quận chúa đi ra liền hướng về phía Anh quận vương hành lễ: "Huynh trưởng".
Ta nâng mí mắt lên và nhìn nàng ta một cái.
Trong mộng, ta chỉ nghe đến phong hào của nàng ta, cũng chưa từng nhìn thấy khuôn mặt của nàng.
Bây giờ nhìn lại, ta liền giật mình.
Dáng vẻ khi lớn lên của nàng ta trông rất lạ.
Rốt cuộc là lạ ở chỗ nào đây chứ.
Phúc nhi không biết chuyện gì, hồn nhiên nói: "Mẫu thân, di di (dì) này rất giống với mẫu thân đó".
Ta nhanh chóng bịt miệng con bé lại.
Đúng rồi.
Hóa ra đây chính là chỗ kỳ lạ.
Không chỉ nàng ta, mà ngay cả Anh quận vương cũng có vài phần giống ta.
Nhu Phúc quận chúa liếc mắt nhìn ta một cái, sự khinh bỉ của nàng thể hiện rất rõ trên khuôn mặt, không cần phải diễn tả bằng lời.
Sau đó, nàng ta mang theo tỳ nữ xoay người rời đi.
Khi chúng ta bước vào, ma ma đang xoa đầu cho trưởng công chúa.
Nghe nói bà và bệ hạ là cùng một mẫu thân sinh ra và là trưởng tỷ của bệ hạ, cũng là người cùng bệ hạ từng bước tiến lên đế vị.
Sau khi bệ hạ đăng cơ, ông hết mực sủng ái bà ấy.
Bất kể bà có yêu cầu gì thì đều được đáp ứng.
Tuy được sủng ái như vậy nhưng thân hình của bà lại gầy yếu, dung mạo thì già nua, còn cả người đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
Anh quận vương nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, người mở mắt ra nhìn xem".
Vị nữ nhân ngồi trên ghế cao mở mắt, con ngươi hơi nheo lại, lộ vẻ mệt mỏi.
Sau đó, bà chậm rãi ngồi thẳng dậy, nói với ma ma phía sau: "Chu tỷ tỷ, tỷ cũng nhìn xem".
Chu ma ma đi xuống bậc thang và đi vòng quanh ta vài vòng.
Vẻ mặt bà ấy nhìn ta càng ngày càng kì lạ.
Trưởng công chúa chống đỡ thân thể đứng lên: "Làm sao vậy?".
31.
Chu ma ma sắc mặt kỳ quái: "Vị nương tử này cùng điện hạ khi còn bé có bảy tám phần giống nhau".
Anh quận vương đã sớm cho tỳ nữ lui ra ngoài, trong phòng giờ đây chỉ còn lại mấy người chúng ta.
Chàng nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, vừa rồi nàng nói nàng nằm mơ, mơ thấy nhi tử bị ám sát mà ch.ết, cho nên nhi tử mới tránh được một kiếp nạn".
Trưởng công chúa càng lúc càng hưng phấn, bà vẫy tay với ta: "Đứa nhỏ này, lại đây với ta".
Vẻ mặt mẹ chồng cảnh giác, thấy vậy ta vội trấn an bà rồi giao Phúc nhi cho bà, sau đó đi về phía trưởng công chúa.
Chẳng hiểu sao ta tự nhiên lại có cảm giác thân thiết với bà ấy.
Trưởng công chúa nắm lấy tay ta, nhìn trái nhìn phải, run giọng hỏi: "Tay trái tay phải của con mỗi bên đều có nốt ruồi son sao?".
Chu ma ma vội vàng nói: "Nương tử, điện hạ không có ý gì khác, người xắn tay áo lên cho điện hạ xem một chút đi".
Anh quận vương sớm đã quay người đi.
Đầu hạ, quần áo thường mỏng hơn, ta xắn tay áo, hai nốt ruồi trên hai cánh tay sáng rực lên.
Nước mắt trào ra trong đôi mắt của trưởng công chúa.
Bà ấy ôm ta gào khóc nức nở.
Khi ta ra khỏi phủ tướng quân thì trời đã chạng vạng.
Bóng đêm tầng tầng lớp lớp phủ lên khắp mọi ngóc ngách, như muốn nuốt chửng mọi bí mật trên thế gian.
Tông Trúc chờ ta ở bên ngoài phủ công chúa, thấy chúng ta đi ra, vội vàng chạy đến đón: “Nhu Phúc quận chúa có làm khó dễ hai người không?”.
"Hai người có bị thương không?".
Phúc nhi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhào vào trong lòng chàng ấy, nũng nịu gọi "cha cha...".
Ta chỉ cảm thấy vừa hoang đường lại vừa mệt mỏi: "Không có việc gì, là công chúa triệu kiến chúng ta, chúng ta về nhà trước đi".
Trên đường đi, ta hỏi: "Phu quân, chàng đã cự tuyệt hôn sự với quận chúa sao?".
"Ừm!".
"Tại sao?".
"Bởi vì đời này ta chỉ muốn một người thê tử như Kiều Kiều, đừng nói là quận chúa, có là công chúa ta cũng không muốn".
"Chàng không sợ con đường làm quan mà chàng đã hết sức cố gắng bị hủy hoại sao?".
Chàng nhìn ra cửa sổ, thắp đèn, nhẹ nhàng nói: “Nếu vì chuyện này mà triều đình từ chối trọng dụng ta, vậy cũng không sao".
“Ta sẽ về quê làm tiên sinh dạy học, ủ ấm giường cho phu nhân cùng với bé con, lúc đó chẳng phải cũng là một cuộc sống thần tiên sao?”.
Trong lòng mẹ chồng vẫn còn đang chất chứa tâm sự.
Tông Trúc hỏi: "Nương, người có chuyện gì vậy?".
Mẹ chồng nhìn ta rồi lại nhìn chàng ấy: “Con đường làm quan này của con hẳn là không bị gián đoạn đâu”.
"Nương, người chắc chứ?".
"Ta cũng đoán vậy".
Sau khi thi Đình ba ngày, kết quả sẽ được công bố.
Tuy nhiên, nhiều người đã biết về việc Tông Trúc chọc giận bệ hạ.
Bệ hạ khi đó chỉ giữ lại chàng ấy cùng hai Cống sinh khác, chứng tỏ chàng ấy rất được coi trọng.
Không ngờ bên trong ngự thư phòng lại truyền đến tiếng cãi vã, sau đó Tông Trúc vội vàng ra ngoài.
32.
Mọi người đều chế.t lặng.
Trước mắt là một con đường bằng phẳng, thuận lợi như vậy, sao lại từ chối.
Cũng có người lấy danh nghĩa là quan tâm chàng ấy để thăm dò xem rốt cuộc ngày hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Tông Trúc vẫn im lặng không đáp.
Trương Cử nhân ở cuối phố năm nay lại thi trượt, từ ngày hắn xem thông báo không có tên mình thì đã vô cùng chán nản.
Lần này hắn ngẩng đầu lên, cũng không quên châm chọc Tông Trúc: "Ài, Quý huynh vẫn là kém hiểu biết một chút, lần đầu tiên diện thánh (gặp vua) đã lập tức đắc tội thánh nhan (thể diện, vẻ mặt), từ nay về sau, hoạn lộ của huynh e là... ".
Cho dù có thi tốt, có tài hoa đến đâu đi chăng nữa…
Nếu bệ hạ đã không thích, thì vĩnh viễn cũng không thể có ngày tươi sáng.
Đám người Lại bộ kia cũng sẽ không sắp xếp cho Tông Trúc một chức quan tốt.
Vào ngày có kết quả thi Đình, Tông Trúc lại dậy từ rất sớm.
"Đi xem một chút, để ta hết hy vọng cũng tốt".
Ta cười với chàng ấy: “Đúng vậy, nói không chừng còn có thể sẽ có điều kinh hỉ gì đó nữa đấy”.
"Ta không cầu kinh hỉ, chỉ là ta muốn nhìn xem một cách trọn vẹn, dù sao ta cũng đã mở đầu thì cũng nên đến xem kết thúc, chỉ thế thôi".
Kết thúc kỳ thi Đình, nhiều năm đèn sách coi như là điểm kết thúc của bức tranh.
Bởi vì danh sách được công bố trong kì thi Đình là thứ hạng của các Cống sĩ, nên người đến xem cũng không nhiều lắm.
Vì cùng khoa nên mọi người đều quen biết nhau.
Nhìn thấy Tông Trúc, mọi người đều có chút kinh ngạc.
Có người trào phúng: “Quý huynh còn cố đến đây một chuyến nữa sao, nếu là ta, chắc chắn sẽ không tới rồi”.
"Đúng vậy, còn không bằng đi ngủ một giấc".
Phần lớn mọi người vẫn an ủi chàng ấy: "Tốt xấu gì thì cũng là Đồng Tiến sĩ, vận may của đời người (nhân sinh) cũng rất kì diệu, Quý huynh không cần quá phiền muộn".
"Có thể tuyệt xứ phùng sanh (*) mà".
(*): 绝处逢生也: để phục hồi sau một tình huống dường như không thể, thoát khỏi tình trạng tuyệt vọng.
Chỉ là những lời nói này quá nhẹ nhàng, ngay cả chính bọn họ cũng không tin được huống chi là chàng ấy.
Nắng xuân rực rỡ rơi trên mặt chàng ấy.
Chàng thản nhiên cười: “Ta đã cố hết sức trong khả năng của mình, chuyện còn lại thì do thiên mệnh định đoạt vậy”.
"Quý mỗ (*) đã làm hết những việc trong khả năng, không thẹn với lòng, cũng không thẹn với thiên địa".
(*): tôi (dùng để tự xưng mà không nói tên).
Xa xa có một chiếc xe ngựa lộng lẫy, sau khi chàng ấy nói xong câu này thì rèm cũng buông xuống.
Cỗ xe cũng quay đầu, đi về phía mặt trời mọc.
Các quan viên dán thông báo cũng đã tới.
33.
Trên tờ giấy đỏ, tên của Quý Tông Trúc bất ngờ được xếp hạng đầu tiên.
Trạng nguyên, chàng ấy đúng thật là Trạng nguyên.
Chàng ấy quả nhiên là Trạng nguyên.
Nên là như vậy.
Nắng sớm rực rỡ rơi vào đáy mắt chàng ấy, hốc mắt chàng có hơi ươn ướt, cả người hướng về hoàng cung cúi đầu thật sâu.
"Học trò đa tạ bệ hạ tán thưởng!".
"Học trò đời này quyết tận lực vì Đại Sở, chỉ khi ch.ết đi học trò mới dừng lại!".
Cả nhà chúng ta ôm nhau khóc, mẹ chồng và ta đều khóc không thành tiếng.
Duy chỉ có Phúc nhi là không biết chuyện gì nhưng con bé cũng cùng chúng ta khóc thét lên.
Ta hỏi: “Sao con lại khóc rồi?”.
"Con, con không biết. Tổ mẫu, cha, nương, đều khóc, con, con cũng khóc!".
Mẹ chồng không nhịn được, cười thành tiếng.
Ta cũng cười theo.
Phúc nhi lúng túng: "Bây giờ là phải cười ạ?".
Tông Trúc ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu con bé: "Đúng vậy, từ nay về sau, Phúc nhi nhà chúng ta mỗi ngày đều phải mỉm cười thật vui vẻ, thật hạnh phúc nhé".