Chương 10: Ngoại truyện
Tông Trúc Trạng nguyên trường trung học, trong lúc nhất thời đã trở thành mục tiêu của mọi tầng lớp xã hội.
Số người muốn nhét người vào bên cạnh chàng ấy cũng tăng lên rất nhiều lần so với lúc chàng ấy còn là Cử nhân.
Ngay cả Lại bộ thị lang cũng muốn đem hậu bối trong gia tộc mình nhét vào bên cạnh chàng ấy.
Lời nói cũng rất êm tai: “Chất nữ của ta cũng là ngưỡng mộ Trạng nguyên tài hoa, nguyện ý làm bạn cùng Trạng nguyên, hầu hạ chủ mẫu (*)".
(*): Trong gia đình quý tộc Trung Quốc thời xưa còn xuất hiện danh xưng Chủ mẫu (主母) dành cho người vợ chính, tương đương danh xưng Chủ quân (主君) của người chồng. Dưới chính thê là các vợ lẽ nàng hầu, tức Thiếp (妾), Thị thiếp (侍妾), Thị cơ (侍姬) hoặc Dắng (媵).
Nửa tháng sau, Tông Trúc tổ chức yến tiệc cảm tạ trong phủ, trưởng công chúa cũng tham dự.
Bà nắm lấy tay ta, vẻ mặt hớn hở: “Bổn cung vừa nhìn thấy con đã cảm thấy rất thân thuộc, không bằng con làm nghĩa nữ (con gái nuôi) của bổn cung đi?”.
Trong lúc nhất thời, không gian nơi đây chợt im ắng.
Trong vòng hai ngày, bệ hạ hạ chỉ, sắc phong ta làm Minh Châu quận chúa, cùng đất phong (thực ấp) năm trăm hộ.
Ngoài ra trưởng công chúa cũng tặng cho cho chúng ta một trạch tử (nhà, nơi ở) rất lớn.
Bà cũng vài lần dẫn ta đi tham dự yến tiệc của đại tộc thế gia.
Kể từ đó, không ai dám đẩy người đến cạnh Tông Trúc nữa.
Tông Trúc thở phào nhẹ nhõm: “Lần này ta lại phải đa tạ nương tử nữa rồi, nếu không vi phu sẽ lại đắc tội với người khác mất”.
Ngày hôm đó, lúc ta từ phủ công chúa đi ra, Anh quận vương nói: "Ta cũng phải cảm tạ muội muội, mẫu thân của ta trước đây đều không chịu uống thuốc..."
"Bây giờ bà đã e sợ bệnh tật rồi, bà nói bà muốn sống thật lâu, để làm chỗ dựa cho muội muội".
Phải như thế chứ!
Thật ra ta mới chính là quận chúa thật sự.
Hơn hai mươi năm trước, hoàng đế chỉ là một hoàng tử không được xem trọng.
Trưởng công chúa cũng giống như ta, có thể đoán được nguy hiểm của huyết mạch chí thân (người thân ruột thịt) hoặc của người mà ta quan tâm nhất trong lòng.
Dựa vào điều này, hai tỷ đệ đã tương trợ lẫn nhau và thoát ra khỏi vòng vây.
Tuy nhiên, ở thời khắc quan trọng nhất, ta đã bị chính địch (những kẻ thù chính trị) bắt cóc.
Trưởng công chúa cuối cùng cũng bảo vệ được bệ hạ.
Bởi vì một khi bệ hạ ngã xuống, tất cả những người của phe này sẽ phải gánh chịu tai ương.
Bà ấy đã suy sụp suốt những năm qua vì đã từ bỏ ta, vả lại bà ấy đã đoán trước quá nhiều trong những năm đó, điều này đã làm cạn kiệt năng lực thần kì này của bà.
Hoàng đế sợ bà quá mức thương tâm nên đã ôm một đứa trẻ tương tự trong gia tộc để giải quyết khúc mắc này.
Đó là Nhu Phúc quận chúa.
Sau khi tìm được ta, huynh trưởng đã cẩn thận truy xét, sở dĩ ta có thể sống sót là do lúc ma ma ôm ta đi không nỡ gi.ết ta.
Vì vậy, bà ấy đã đặt ta vào trong chiếc chậu gỗ thả xuôi theo dòng sông, để ông trời quyết định sinh tử của ta.
Mà nghĩa phụ mẫu (cha mẹ nuôi) lấy nhau đã nhiều năm vẫn không có con, sau khi cha ta cứu ta liền ôm ta về nhà.
Hai người họ nuôi dưỡng ta như nữ nhi ruột thịt trong vài năm.
Tuy nhiên, sau khi bọn họ có đứa nhỏ của chính mình thì tình cảm đối với ta cũng dần phai nhạt đi.
Thảo nào, trông ta chẳng giống hai đệ đệ gì cả.
Hơn nữa, nghĩa mẫu luôn nói ta là đồ vong ân bất hiếu.
Trưởng công chúa nắm tay ta: "Phu quân cùng mẹ chồng con không có chuyện gì đâu, con đừng để người khác biết được con có thể dự đoán được nguy hiểm".
Bà vuốt mặt ta: “Hoài bích kì tội (*), chỉ mong con được êm đềm cả đời, không gặp sóng gió”.
(*): Mang ngọc mắc tội; người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội.
Bà đưa một nhà nghĩa phụ mẫu của ta đến kinh thành, và chăm sóc họ ở phủ công chúa.
Nói là để cảm tạ bọn họ, nhưng thực ra là bà sợ bọn họ làm càn ở bên ngoài, rồi gây khó dễ cho ta và Tông Trúc.
Trưởng công chúa sống an nhiên đến bảy mươi tuổi.
Khi bà đi, ta cũng đã lên chức ngoại tổ mẫu.
Bà nằm trên giường, nhìn ta như cảnh xuân mà mỉm cười: “Mẫu thân đi trước sẽ thay con dò xét đường đi, chờ mấy chục năm sau con lại đến, vẫn như cũ là nữ nhi ruột thịt ngoan ngoãn của ta nhé!".
Ba năm sau đó, Tông Trúc nhậm chức Tể tướng.
Ta được tân hoàng đế phong Cáo mệnh, Nhất phẩm quốc phu nhân.
Tông Trúc nắm tay ta rồi cùng nhau bái tạ bệ hạ ban ân.
Ánh nắng mùa thu vừa phải, khóe mắt chàng đã hiện lên những nếp nhăn dày đặc.
Chàng ôm lấy vai ta: “Kiều Kiều, kiếp sau nàng cũng phải gả cho vi phu nhé!”.
(**) "Sau khi đầu thai chuyển kiếp vi phụ nhất định phải tốt hơn, không để Kiều Kiều của ta phải chịu thêm chút cực khổ nào nữa".
Chỗ nào cực khổ đâu chứ?
Sau khi gặp chàng ấy, mỗi ngày của ta, cuộc sống của ta, đều là ngọt ngào mà!
Hết!
___________________
(**): "为夫定托生得好些, 不再让我的娇娇受半点苦"
"Vi phu sẽ đến đó nhắc nhở ta ở tương lai phải là một vi phu tốt hơn, đừng để cho Kiều Kiều của ta phải chịu một chút đau khổ nào nữa". [Câu sai ở đây, câu đúng ở trên kia]
Số người muốn nhét người vào bên cạnh chàng ấy cũng tăng lên rất nhiều lần so với lúc chàng ấy còn là Cử nhân.
Ngay cả Lại bộ thị lang cũng muốn đem hậu bối trong gia tộc mình nhét vào bên cạnh chàng ấy.
Lời nói cũng rất êm tai: “Chất nữ của ta cũng là ngưỡng mộ Trạng nguyên tài hoa, nguyện ý làm bạn cùng Trạng nguyên, hầu hạ chủ mẫu (*)".
(*): Trong gia đình quý tộc Trung Quốc thời xưa còn xuất hiện danh xưng Chủ mẫu (主母) dành cho người vợ chính, tương đương danh xưng Chủ quân (主君) của người chồng. Dưới chính thê là các vợ lẽ nàng hầu, tức Thiếp (妾), Thị thiếp (侍妾), Thị cơ (侍姬) hoặc Dắng (媵).
Nửa tháng sau, Tông Trúc tổ chức yến tiệc cảm tạ trong phủ, trưởng công chúa cũng tham dự.
Bà nắm lấy tay ta, vẻ mặt hớn hở: “Bổn cung vừa nhìn thấy con đã cảm thấy rất thân thuộc, không bằng con làm nghĩa nữ (con gái nuôi) của bổn cung đi?”.
Trong lúc nhất thời, không gian nơi đây chợt im ắng.
Trong vòng hai ngày, bệ hạ hạ chỉ, sắc phong ta làm Minh Châu quận chúa, cùng đất phong (thực ấp) năm trăm hộ.
Ngoài ra trưởng công chúa cũng tặng cho cho chúng ta một trạch tử (nhà, nơi ở) rất lớn.
Bà cũng vài lần dẫn ta đi tham dự yến tiệc của đại tộc thế gia.
Kể từ đó, không ai dám đẩy người đến cạnh Tông Trúc nữa.
Tông Trúc thở phào nhẹ nhõm: “Lần này ta lại phải đa tạ nương tử nữa rồi, nếu không vi phu sẽ lại đắc tội với người khác mất”.
Ngày hôm đó, lúc ta từ phủ công chúa đi ra, Anh quận vương nói: "Ta cũng phải cảm tạ muội muội, mẫu thân của ta trước đây đều không chịu uống thuốc..."
"Bây giờ bà đã e sợ bệnh tật rồi, bà nói bà muốn sống thật lâu, để làm chỗ dựa cho muội muội".
Phải như thế chứ!
Thật ra ta mới chính là quận chúa thật sự.
Hơn hai mươi năm trước, hoàng đế chỉ là một hoàng tử không được xem trọng.
Trưởng công chúa cũng giống như ta, có thể đoán được nguy hiểm của huyết mạch chí thân (người thân ruột thịt) hoặc của người mà ta quan tâm nhất trong lòng.
Dựa vào điều này, hai tỷ đệ đã tương trợ lẫn nhau và thoát ra khỏi vòng vây.
Tuy nhiên, ở thời khắc quan trọng nhất, ta đã bị chính địch (những kẻ thù chính trị) bắt cóc.
Trưởng công chúa cuối cùng cũng bảo vệ được bệ hạ.
Bởi vì một khi bệ hạ ngã xuống, tất cả những người của phe này sẽ phải gánh chịu tai ương.
Bà ấy đã suy sụp suốt những năm qua vì đã từ bỏ ta, vả lại bà ấy đã đoán trước quá nhiều trong những năm đó, điều này đã làm cạn kiệt năng lực thần kì này của bà.
Hoàng đế sợ bà quá mức thương tâm nên đã ôm một đứa trẻ tương tự trong gia tộc để giải quyết khúc mắc này.
Đó là Nhu Phúc quận chúa.
Sau khi tìm được ta, huynh trưởng đã cẩn thận truy xét, sở dĩ ta có thể sống sót là do lúc ma ma ôm ta đi không nỡ gi.ết ta.
Vì vậy, bà ấy đã đặt ta vào trong chiếc chậu gỗ thả xuôi theo dòng sông, để ông trời quyết định sinh tử của ta.
Mà nghĩa phụ mẫu (cha mẹ nuôi) lấy nhau đã nhiều năm vẫn không có con, sau khi cha ta cứu ta liền ôm ta về nhà.
Hai người họ nuôi dưỡng ta như nữ nhi ruột thịt trong vài năm.
Tuy nhiên, sau khi bọn họ có đứa nhỏ của chính mình thì tình cảm đối với ta cũng dần phai nhạt đi.
Thảo nào, trông ta chẳng giống hai đệ đệ gì cả.
Hơn nữa, nghĩa mẫu luôn nói ta là đồ vong ân bất hiếu.
Trưởng công chúa nắm tay ta: "Phu quân cùng mẹ chồng con không có chuyện gì đâu, con đừng để người khác biết được con có thể dự đoán được nguy hiểm".
Bà vuốt mặt ta: “Hoài bích kì tội (*), chỉ mong con được êm đềm cả đời, không gặp sóng gió”.
(*): Mang ngọc mắc tội; người tài giỏi lập nên công trạng lại bị khép tội.
Bà đưa một nhà nghĩa phụ mẫu của ta đến kinh thành, và chăm sóc họ ở phủ công chúa.
Nói là để cảm tạ bọn họ, nhưng thực ra là bà sợ bọn họ làm càn ở bên ngoài, rồi gây khó dễ cho ta và Tông Trúc.
Trưởng công chúa sống an nhiên đến bảy mươi tuổi.
Khi bà đi, ta cũng đã lên chức ngoại tổ mẫu.
Bà nằm trên giường, nhìn ta như cảnh xuân mà mỉm cười: “Mẫu thân đi trước sẽ thay con dò xét đường đi, chờ mấy chục năm sau con lại đến, vẫn như cũ là nữ nhi ruột thịt ngoan ngoãn của ta nhé!".
Ba năm sau đó, Tông Trúc nhậm chức Tể tướng.
Ta được tân hoàng đế phong Cáo mệnh, Nhất phẩm quốc phu nhân.
Tông Trúc nắm tay ta rồi cùng nhau bái tạ bệ hạ ban ân.
Ánh nắng mùa thu vừa phải, khóe mắt chàng đã hiện lên những nếp nhăn dày đặc.
Chàng ôm lấy vai ta: “Kiều Kiều, kiếp sau nàng cũng phải gả cho vi phu nhé!”.
(**) "Sau khi đầu thai chuyển kiếp vi phụ nhất định phải tốt hơn, không để Kiều Kiều của ta phải chịu thêm chút cực khổ nào nữa".
Chỗ nào cực khổ đâu chứ?
Sau khi gặp chàng ấy, mỗi ngày của ta, cuộc sống của ta, đều là ngọt ngào mà!
Hết!
___________________
(**): "为夫定托生得好些, 不再让我的娇娇受半点苦"
"Vi phu sẽ đến đó nhắc nhở ta ở tương lai phải là một vi phu tốt hơn, đừng để cho Kiều Kiều của ta phải chịu một chút đau khổ nào nữa". [Câu sai ở đây, câu đúng ở trên kia]