Chương 27:
Loan Châu nghe Thiên Phúc nhắc đến chiếc gài tóc, cô mới nhớ ra, đưa tay lên gỡ xuống cô vô tư trả lời.
“Của cậu Thiên Đức tặng tôi đấy!”
“Sao mợ giấu tôi?”
“Cậu có hỏi tôi sao? Tôi gài công khai mà giấu khi nào?”
“Mợ…”
Thiên Phúc tức anh ách, vợ gì mà cãi chồng như chặt chuối, chồng nói một câu là chặt lại một câu.
À không, có khi còn cãi lại hai câu!!!
Cậu Thiên Phúc nuốt cục nghẹn nói.
“Là hôm mợ bị trật chân phải không?”
“Phải, tôi cũng chẳng để ý đến nên có nhớ đâu!”
Cơn ghen cứ nhen nhóm trong lòng cậu Thiên Phúc, tính gia trưởng chiếm hữu đã ăn sâu trong máu của những con người thời này.
Người con gái đã lập gia thất, nhìn người con trai khác ngoài chồng còn không được, huống chi là nhận quà. Mà còn là của em trai chồng, chuyện này chỉ khiến mọi người chê cười.
Thiên Phúc giải thích với Loan Châu.
“Nhưng mợ là vợ tôi, không thể nhận quà từ người khác!”
Loan Châu ngạc nhiên.
“Ơ, là vợ thì sao chứ, với lại dù gì cũng là của cậu Thiên Đức, cậu không cho tôi nhận là sao? Sao cậu khó chịu vậy?”
Một câu là cậu Thiên Đức, hai câu cũng cậu Thiên Đức, cậu Thiên Phúc giận run người. Cậu gằn giọng.
“Nhưng mợ là gái đã có chồng, không phải muốn nhận là nhận, mợ còn chẳng nói gì với tôi cả.”
Cảm thấy Thiên Phúc quá vô lý, rõ ràng cậu chẳng hỏi gì cô hết, giờ lại trách móc cô không nói với cậu. Rồi bây giờ muốn nhận quà mà phải được cậu cho phép mới được.
Cô tức khí đập bàn chỉ tay vào mặt cậu làm một tràng.
“Có chồng thì sao hả, có chồng vẫn là con người kia mà, cậu bị lỏng não à mà phải được ý cậu thì tôi mới được nhận. Rồi không lẽ người ta tặng tôi tôi lại từ chối, hay phải đợi cậu về hỏi ý kiến của cậu hả. Tôi cứ thích nhận đấy, cậu cản được à, cậu cấm tôi à?”
Nói xong nét mặt Loan Châu cứ kênh lên thách thức cậu, nét mặt cậu tối sầm lại, cô mắng cậu không kịp nghe. Thiên Phúc nắm lấy cổ tay Loan Châu kéo lại, ánh mắt toát ra vẻ tức giận thật sự.
“Tôi chiều mợ nên mợ lên mặt phải không?”
Loan Châu chẳng vừa, cô giật mạnh tay ra trợn mắt nói.
“Tôi cóc cần cậu chiều!”
Tiếng mở cửa rồi lại nhanh chóng đóng sầm lại. Loan Châu bực bội bỏ ra ngoài mặc kệ Thiên Phúc trong phòng gọi cô. Loan Châu vừa đi hậm hực vừa nói.
“Cậu gọi Ngọc Liên mà, phải gọi tôi đâu mà tôi trả lời!”
Trong phòng còn lại mình cậu, Thiên Phúc tức khí đấm xuống mặt bàn, chân thì muốn chạy giữ Loan Châu mà lý trí nóng nảy không muốn xuống nước đi theo vợ.
“Ngày càng quá quắt!”
Buổi đêm trong Dinh Quán khá im lặng, chỉ có tiếng vài loài côn trùng kêu lên trong bụi cỏ, khắp lối đi đều treo lồng đèn, ánh sáng không đủ soi tỏ, chỉ lờ mờ nhìn thấy đường đi.
Loan Châu rảo bước trên những phiến đá lót đường, vừa đi, tay cô vừa ngắt nhánh cỏ. Chỉ có mỗi một chiếc gài tóc, cậu ấy có cần làm quá lên vậy không?
Đang tự suy nghĩ thì Loan Châu trông thấy cuối con đường có bóng người, ai lại ra đây lén lút giờ này.
Loan Châu lợi dụng bụi cỏ ven đường, cô ngồi xuống đó ngóng xem là ai. Một cô gái mặc bộ váy yếm, dáng dấp mảnh mai đang đưa gì đó cho cô gái kia. Giọng nói nhẹ nhàng.
“Trong buổi Quốc Yến ngày mai, ngươi cho thứ này vào ly rượu của Phó tướng Thiên Phúc cho ta!”
Cô gái kia lo lắng.
“Nhưng con nghe nói có vợ của ngài ấy nữa!”
“Thì sao chứ, lúc đó ngươi bỏ gói còn lại vào ly của cô ta là xong.”
“Dạ vâng!”
Trao đổi xong, hau người ấy rẽ sang hai hướng khác, cô tiểu thư kia đi về ngang qua nơi Loan Châu đang nấp.
Loan Châu nhận ra giọng người nọ, cô ấy là Diệp Lan, con gái của quan Đô đốc, lúc cô cùng Thiên Phúc vào Dinh Quán đã gặp mặt.
Ánh mắt khi ấy của Diệp Lan rõ ràng nhìn cậu Thiên Phúc rất chi tình tứ, mặc kệ khi đó có mặt cô, vợ của cậu!
“Của cậu Thiên Đức tặng tôi đấy!”
“Sao mợ giấu tôi?”
“Cậu có hỏi tôi sao? Tôi gài công khai mà giấu khi nào?”
“Mợ…”
Thiên Phúc tức anh ách, vợ gì mà cãi chồng như chặt chuối, chồng nói một câu là chặt lại một câu.
À không, có khi còn cãi lại hai câu!!!
Cậu Thiên Phúc nuốt cục nghẹn nói.
“Là hôm mợ bị trật chân phải không?”
“Phải, tôi cũng chẳng để ý đến nên có nhớ đâu!”
Cơn ghen cứ nhen nhóm trong lòng cậu Thiên Phúc, tính gia trưởng chiếm hữu đã ăn sâu trong máu của những con người thời này.
Người con gái đã lập gia thất, nhìn người con trai khác ngoài chồng còn không được, huống chi là nhận quà. Mà còn là của em trai chồng, chuyện này chỉ khiến mọi người chê cười.
Thiên Phúc giải thích với Loan Châu.
“Nhưng mợ là vợ tôi, không thể nhận quà từ người khác!”
Loan Châu ngạc nhiên.
“Ơ, là vợ thì sao chứ, với lại dù gì cũng là của cậu Thiên Đức, cậu không cho tôi nhận là sao? Sao cậu khó chịu vậy?”
Một câu là cậu Thiên Đức, hai câu cũng cậu Thiên Đức, cậu Thiên Phúc giận run người. Cậu gằn giọng.
“Nhưng mợ là gái đã có chồng, không phải muốn nhận là nhận, mợ còn chẳng nói gì với tôi cả.”
Cảm thấy Thiên Phúc quá vô lý, rõ ràng cậu chẳng hỏi gì cô hết, giờ lại trách móc cô không nói với cậu. Rồi bây giờ muốn nhận quà mà phải được cậu cho phép mới được.
Cô tức khí đập bàn chỉ tay vào mặt cậu làm một tràng.
“Có chồng thì sao hả, có chồng vẫn là con người kia mà, cậu bị lỏng não à mà phải được ý cậu thì tôi mới được nhận. Rồi không lẽ người ta tặng tôi tôi lại từ chối, hay phải đợi cậu về hỏi ý kiến của cậu hả. Tôi cứ thích nhận đấy, cậu cản được à, cậu cấm tôi à?”
Nói xong nét mặt Loan Châu cứ kênh lên thách thức cậu, nét mặt cậu tối sầm lại, cô mắng cậu không kịp nghe. Thiên Phúc nắm lấy cổ tay Loan Châu kéo lại, ánh mắt toát ra vẻ tức giận thật sự.
“Tôi chiều mợ nên mợ lên mặt phải không?”
Loan Châu chẳng vừa, cô giật mạnh tay ra trợn mắt nói.
“Tôi cóc cần cậu chiều!”
Tiếng mở cửa rồi lại nhanh chóng đóng sầm lại. Loan Châu bực bội bỏ ra ngoài mặc kệ Thiên Phúc trong phòng gọi cô. Loan Châu vừa đi hậm hực vừa nói.
“Cậu gọi Ngọc Liên mà, phải gọi tôi đâu mà tôi trả lời!”
Trong phòng còn lại mình cậu, Thiên Phúc tức khí đấm xuống mặt bàn, chân thì muốn chạy giữ Loan Châu mà lý trí nóng nảy không muốn xuống nước đi theo vợ.
“Ngày càng quá quắt!”
Buổi đêm trong Dinh Quán khá im lặng, chỉ có tiếng vài loài côn trùng kêu lên trong bụi cỏ, khắp lối đi đều treo lồng đèn, ánh sáng không đủ soi tỏ, chỉ lờ mờ nhìn thấy đường đi.
Loan Châu rảo bước trên những phiến đá lót đường, vừa đi, tay cô vừa ngắt nhánh cỏ. Chỉ có mỗi một chiếc gài tóc, cậu ấy có cần làm quá lên vậy không?
Đang tự suy nghĩ thì Loan Châu trông thấy cuối con đường có bóng người, ai lại ra đây lén lút giờ này.
Loan Châu lợi dụng bụi cỏ ven đường, cô ngồi xuống đó ngóng xem là ai. Một cô gái mặc bộ váy yếm, dáng dấp mảnh mai đang đưa gì đó cho cô gái kia. Giọng nói nhẹ nhàng.
“Trong buổi Quốc Yến ngày mai, ngươi cho thứ này vào ly rượu của Phó tướng Thiên Phúc cho ta!”
Cô gái kia lo lắng.
“Nhưng con nghe nói có vợ của ngài ấy nữa!”
“Thì sao chứ, lúc đó ngươi bỏ gói còn lại vào ly của cô ta là xong.”
“Dạ vâng!”
Trao đổi xong, hau người ấy rẽ sang hai hướng khác, cô tiểu thư kia đi về ngang qua nơi Loan Châu đang nấp.
Loan Châu nhận ra giọng người nọ, cô ấy là Diệp Lan, con gái của quan Đô đốc, lúc cô cùng Thiên Phúc vào Dinh Quán đã gặp mặt.
Ánh mắt khi ấy của Diệp Lan rõ ràng nhìn cậu Thiên Phúc rất chi tình tứ, mặc kệ khi đó có mặt cô, vợ của cậu!