Chương 26
Loan Châu nghe những lời ấy, biết rằng người mà cậu Thiên Phúc nói không phải mình mà sao mặt vẫn đỏ tim vẫn loạn. Cô nhắm mắt giả vờ ngủ không trả lời lại cậu. Thiên Phúc xoay người quay mặt vào phía Loan Châu, cậu nằm nhìn cô, tay khẽ vuốt lên mái tóc dài của cô.
Sáng hôm sau, Thiên Phúc cùng Loan Châu lại tiếp tục lên đường, như đêm trước thì cả hai lại ôm nhau, cái chăn bị đạp xuống góc giường. Loan Châu ngồi đu đưa trên lưng ngựa, lần này Tỵ không đi theo nên chẳng ai trò chuyện với cô cả.
Cậu Thiên Phúc hỏi nhỏ.
“Hôm qua tôi nói mợ có nghe thấy gì không?”
Loan Châu thót một cái, hai tai đỏ bừng ấp úng.
“Nói…nói gì tôi đâu có nghe!”
Cậu nghe vậy cũng chẳng thắc mắc lại, chỉ gật gù rồi thúc ngựa đi.
Đến chốn kinh thành, không khí nhộn nhịp hẳn, đường xá tấp nập người mua người bán, khác hẳn với chợ ở quê. Những tiệm buôn lớn nhỏ san sát nhau, nào là tiệm vải, tiệm trang sức, tiệm bán những thứ đồ dùng hàng ngày.
Loan Châu hết nhìn bên này rồi ngó bên kia, ánh mắt cô sáng rực khi nghe mùi thức ăn thơm phức. Cô thầm nhủ.
“Đúng là những món ngon gia truyền, mùi hương rất quen khi mình đã được ăn vậy mà ăn ở đây vị lại có chút khác biệt, vừa quen vừa lạ.”
Thiên Phúc nghĩ ngợi một chút rồi dừng lại tại một tiệm trang sức, tuy là trang sức nhưng ở đây còn có cả trâm cài tóc, gài tóc được làm từ đá quý hoặc vàng bạc.
Loan Châu tò mò hỏi, cậu bảo muốn tặng quà cho cô. Loan Châu nghe vậy thì khẽ gật đầu rồi cùng cậu đi vào tiệm.
Ông chủ tiệm thấy hai vị khách sang trọng liền ra chào mời đon đả. Ông giới thiệu những mặt hàng đẹp nhất đắt nhất trong tiệm, Loan Châu nhìn cái gì cũng thích, những thứ trang sức được làm tinh xảo tỉ mỉ, lại có những chiếc vòng tay bằng ngọc bóng loáng.
Thiên Phúc chỉ vào một chiếc lược cài bằng bạc, trên chiếc lược được chạm khắc những đóa hoa nhỏ, điểm trên phần nhụy là những viên đá đỏ hồng nổi bật. Ông chủ nhanh tay đem ra cho khách xem, vừa xem ông vừa giới thiệu mặt hàng.
Giọng ông chủ đầy tự hào.
“Hai vị mua chỗ tôi yên tâm về chất lượng cả giá tiền nhé. Tiệm tôi nổi tiếng nhất đất kinh đô đấy!”
“Vậy ư, để mợ ấy xem vừa ý không!”
Ông chủ nói tiếp.
“Nói đâu xa, chiếc cài tóc của mợ ấy là hàng chỗ tôi đấy!”
Thiên Phúc ngạc nhiên, cậu cứ nghĩ là do Loan Châu mua ngoài chợ, vậy mà ông chủ lại nói là mặt hàng tại tiệm. Đường từ phủ lên đây khá xa thì cô ấy làm sao lên đây mua được.
Cậu hỏi lại ông chủ.
“Ông đùa tôi à, chúng tôi từ huyện Thanh Hòa đến đây, mợ ấy trước nay đã lên kinh đô đâu?”
Ông chủ vẫn chắc nịch trả lời.
“Làm sao tôi nhầm được chứ, rõ ràng hôm ấy có một người thanh niên đến mua mà. Với lại chúng tôi luôn có kí hiệu riêng cho từng món hàng của tiệm mình kia mà!”
Nói rồi ông chủ cầm chiếc lược lên chỉ cho Thiên Phúc xem kí hiệu của tiệm được khắc trên ấy. Lúc này Loan Châu đi lại, cô nhìn chiếc lược thì trầm trồ, cô chạm tay vào những đóa hoa tinh xảo. Quay lại hỏi Thiên Phúc.
“Cậu cho tôi nhá!”
Thiên Phúc vẫn chưa hết ngạc nhiên, ánh mắt cậu liếc nhìn chiếc gài tóc trên đầu cô, ngẫm lại thì sau khi gặp cô cùng Thiên Đức là cậu đã thấy chiếc gài tóc ấy. Mãi suy nghĩ mà Thiên Phúc không để ý Loan Châu hỏi mình, đến khi cô gọi cậu lần nữa thì cậu mới giật mình.
“À ừ…mợ thích thì mua thôi!”
Cô vẫn không nhận ra nét mặt cậu sa sầm lại, Loan Châu vui vẻ thử chiếc lược, màu bạc sáng lấp lánh. Cô quay lại hỏi cậu đẹp không, cậu chỉ ậm ờ rồi khó chịu đi ra ngoài.
Cả buổi hôm ấy cho đến khi vào nơi dành cho quan lại đến dự Quốc Yến, cậu vẫn không nói một lời. Đến tối, có lẽ không chịu được nên cậu Thiên Phúc mới mở lời hỏi Loan Châu.
“Chiếc gài tóc…là mợ mua à?”
Loan Châu ngơ ngác.
“Chẳng phải lúc trưa cậu mua cho tôi sao?”
Thiên Phúc chỉ tay vào chiếc gài tóc.
“Ý tôi là cái này!”
…****************…
Sáng hôm sau, Thiên Phúc cùng Loan Châu lại tiếp tục lên đường, như đêm trước thì cả hai lại ôm nhau, cái chăn bị đạp xuống góc giường. Loan Châu ngồi đu đưa trên lưng ngựa, lần này Tỵ không đi theo nên chẳng ai trò chuyện với cô cả.
Cậu Thiên Phúc hỏi nhỏ.
“Hôm qua tôi nói mợ có nghe thấy gì không?”
Loan Châu thót một cái, hai tai đỏ bừng ấp úng.
“Nói…nói gì tôi đâu có nghe!”
Cậu nghe vậy cũng chẳng thắc mắc lại, chỉ gật gù rồi thúc ngựa đi.
Đến chốn kinh thành, không khí nhộn nhịp hẳn, đường xá tấp nập người mua người bán, khác hẳn với chợ ở quê. Những tiệm buôn lớn nhỏ san sát nhau, nào là tiệm vải, tiệm trang sức, tiệm bán những thứ đồ dùng hàng ngày.
Loan Châu hết nhìn bên này rồi ngó bên kia, ánh mắt cô sáng rực khi nghe mùi thức ăn thơm phức. Cô thầm nhủ.
“Đúng là những món ngon gia truyền, mùi hương rất quen khi mình đã được ăn vậy mà ăn ở đây vị lại có chút khác biệt, vừa quen vừa lạ.”
Thiên Phúc nghĩ ngợi một chút rồi dừng lại tại một tiệm trang sức, tuy là trang sức nhưng ở đây còn có cả trâm cài tóc, gài tóc được làm từ đá quý hoặc vàng bạc.
Loan Châu tò mò hỏi, cậu bảo muốn tặng quà cho cô. Loan Châu nghe vậy thì khẽ gật đầu rồi cùng cậu đi vào tiệm.
Ông chủ tiệm thấy hai vị khách sang trọng liền ra chào mời đon đả. Ông giới thiệu những mặt hàng đẹp nhất đắt nhất trong tiệm, Loan Châu nhìn cái gì cũng thích, những thứ trang sức được làm tinh xảo tỉ mỉ, lại có những chiếc vòng tay bằng ngọc bóng loáng.
Thiên Phúc chỉ vào một chiếc lược cài bằng bạc, trên chiếc lược được chạm khắc những đóa hoa nhỏ, điểm trên phần nhụy là những viên đá đỏ hồng nổi bật. Ông chủ nhanh tay đem ra cho khách xem, vừa xem ông vừa giới thiệu mặt hàng.
Giọng ông chủ đầy tự hào.
“Hai vị mua chỗ tôi yên tâm về chất lượng cả giá tiền nhé. Tiệm tôi nổi tiếng nhất đất kinh đô đấy!”
“Vậy ư, để mợ ấy xem vừa ý không!”
Ông chủ nói tiếp.
“Nói đâu xa, chiếc cài tóc của mợ ấy là hàng chỗ tôi đấy!”
Thiên Phúc ngạc nhiên, cậu cứ nghĩ là do Loan Châu mua ngoài chợ, vậy mà ông chủ lại nói là mặt hàng tại tiệm. Đường từ phủ lên đây khá xa thì cô ấy làm sao lên đây mua được.
Cậu hỏi lại ông chủ.
“Ông đùa tôi à, chúng tôi từ huyện Thanh Hòa đến đây, mợ ấy trước nay đã lên kinh đô đâu?”
Ông chủ vẫn chắc nịch trả lời.
“Làm sao tôi nhầm được chứ, rõ ràng hôm ấy có một người thanh niên đến mua mà. Với lại chúng tôi luôn có kí hiệu riêng cho từng món hàng của tiệm mình kia mà!”
Nói rồi ông chủ cầm chiếc lược lên chỉ cho Thiên Phúc xem kí hiệu của tiệm được khắc trên ấy. Lúc này Loan Châu đi lại, cô nhìn chiếc lược thì trầm trồ, cô chạm tay vào những đóa hoa tinh xảo. Quay lại hỏi Thiên Phúc.
“Cậu cho tôi nhá!”
Thiên Phúc vẫn chưa hết ngạc nhiên, ánh mắt cậu liếc nhìn chiếc gài tóc trên đầu cô, ngẫm lại thì sau khi gặp cô cùng Thiên Đức là cậu đã thấy chiếc gài tóc ấy. Mãi suy nghĩ mà Thiên Phúc không để ý Loan Châu hỏi mình, đến khi cô gọi cậu lần nữa thì cậu mới giật mình.
“À ừ…mợ thích thì mua thôi!”
Cô vẫn không nhận ra nét mặt cậu sa sầm lại, Loan Châu vui vẻ thử chiếc lược, màu bạc sáng lấp lánh. Cô quay lại hỏi cậu đẹp không, cậu chỉ ậm ờ rồi khó chịu đi ra ngoài.
Cả buổi hôm ấy cho đến khi vào nơi dành cho quan lại đến dự Quốc Yến, cậu vẫn không nói một lời. Đến tối, có lẽ không chịu được nên cậu Thiên Phúc mới mở lời hỏi Loan Châu.
“Chiếc gài tóc…là mợ mua à?”
Loan Châu ngơ ngác.
“Chẳng phải lúc trưa cậu mua cho tôi sao?”
Thiên Phúc chỉ tay vào chiếc gài tóc.
“Ý tôi là cái này!”
…****************…