Chương 28: Dự Quốc Yến
Loan Châu thấy người nọ đi qua rồi định bước ra chỗ nấp thì lại nghe giọng Thiên Phúc gọi, cô toan trả lời lại bị cô Diệp Lan cắt ngang.
“Phó tướng…chào Phó tướng!”
Thiên Phúc gặp Diệp Lan, cậu cũng chắp tay hành lễ.
“Chào cô Diệp Lan! Gọi tôi là Thiên Phúc được rồi!”
Đưa tay vén lọn tóc lên vành tai, đôi môi chúm chím nở nụ cười e ấp nhìn cậu, giọng nói yểu điệu vang lên.
“Giờ này cậu Thiên Phúc chưa đi nghỉ sao?”
Thiên Phúc mắt vẫn dáo dác nhìn ngó tìm kiếm Loan Châu, nghe hỏi thì trả lời.
“À, tôi đi tìm Ngọc Liên, mợ ấy đi vệ sinh mà chưa về phòng!”
Vẫn nét yểu điệu, Diệp Lan đáp lại.
“Vậy sao? Mợ ấy thật có phúc, được cậu quan tâm như vậy. Em chỉ mong có được đức chồng như cậu là mãn nguyện rồi!”
Lời nói ý tứ rõ ràng, ngôi xưng cũng lộ rõ tình cảm. Nhưng cậu Thiên Phúc nào nhận ra. Loan Châu ngồi nghe trộm thì bĩu môi.
“Rặc mùi matcha. Con gái gì mà điệu chảy nước ra.”
Vừa sốt ruột tìm vợ, vừa ngại ý khi đứng cùng nữ nhân trong đêm vắng, Thiên Phúc nhanh chóng chào Diệp Lan rồi bước nhanh đi tìm Loan Châu. Diệp Lan thấy cậu chẳng để ý đến lời mình nói thì tức lắm, cắn môi dậm chân rồi hậm hực đi về phòng riêng.
Cậu Thiên Phúc còn loay hoay không biết Loan Châu đi đâu, thầm trách bản thân để cô đi một mình chẳng biết đâu mà tìm, nhỡ đi nhầm chỗ là bị tội như chơi.
Đột nhiên phía sau Loan Châu vang lên tiếng “chít chít”, cô tái mặt, Loan Châu không sợ gì ngoài…chuột. Cô nhảy tót ra ngoài hét lên, chẳng biết vì lý do gì mà lúc này cô lại nghĩ đến Thiên Phúc. Cô chạy đến chỗ Thiên Phúc lắp bắp.
“Ch…chuột kìa…cứu tôi với.”
Thiên Phúc vừa lo cho cô, vừa thấy mặt mũi cô tái mét thi không nhịn được cười. Loan Châu vẫn còn sợ mà quát.
“Cậu còn cười?”
Đưa tay lên che miệng không cười nữa, cơn giận khi nãy cũng biến đâu mất, Thiên Phúc hỏi.
“Nãy giờ mợ đi đâu vậy? Biết chỗ này đi lung tung là dễ bị tội không?”
Loan Châu nhìn đông nhìn tây, ra vẻ giả vờ thờ ơ đáp.
“Thì cậu bảo tôi đi vệ sinh mà!”
Hơi chột dạ, Thiên Phúc nuốt nước bọt, thì ra cô đã thấy cậu đứng với Diệp Lan. Vừa nói cô không được nhận quà người khác, bây giờ cô thấy cậu trò chuyện với người con gái khác như vậy…
Cậu Thiên Phúc liền thanh minh.
“Tôi chỉ hỏi thăm cô Diệp Lan, mợ đừng nghĩ bậy chứ!”
“Ai nghĩ gì, đàn ông năm thê bảy thiếp, tôi làm gì can được cậu!”
Giọng điệu rõ ràng cô đang cà khịa cậu, nghĩ rằng cô đang ghen khiến cậu cười thầm.
Loan Châu liếc mắt đi một mạch về phòng, Thiên Phúc liền chạy theo nắm tay cô lại, Loan Châu ngạc nhiên định giằng ra thì cậu đã lên tiếng.
“Khi nãy tôi hơi quá lời, mợ…mợ đừng giận nữa!”
Tiếng hứ lạnh nhạt vang lên, Loan Châu chẳng trả lời chỉ hất tay cậu rồi bỏ đi về phòng.
Nghĩ lại trước đây chỉ có cậu lạnh nhạt với Ngọc Liên, lúc nào cũng kiếm cớ trách cô, tỏ ra chán ghét cô. Vậy mà bây giờ cậu mới là người bị lạnh nhạt, hở tí là bị cô trách cô móc. Ngước mặt lên nhìn bầu trời tối đen, cậu Thiên Phúc khẽ nói.
“Thời thế thay đổi rồi!”
…
Sáng hôm sau, Loan Châu được cung nữ vào thay đồ trang điểm. Cô mặc trên mình bộ Việt phục dành cho phu nhân của các quan đẹp đẽ, hoa văn thêu tay rất tỉ mỉ từng mũi kim đường chỉ. Chất vải thượng hạng sờ vào mát tay mềm mại, Loan Châu ngắm mình trong gương, chợt cô thấy yêu bộ Việt phục của dân tộc. Tóc cô được thắt búi gọn gàng, trên đầu cài cây trâm cùng chiếc lược hôm qua cậu Thiên Phúc mua cho cô.
Gương mặt trang điểm thanh tú, đôi môi tô son đỏ làm gương mặt cô gái mười tám đôi mươi thêm phần sáng đẹp.
Thiên Phúc gõ cửa, cung nữ xong việc cũng hành lễ rồi lui ra ngoài. Loan Châu giơ tay lên xoay một vòng, nét mặt cô hồ hởi hỏi cậu.
“Cậu xem…tôi xinh không?”
Thiên Phúc hắng giọng, mắt không rời cô mà trả lời.
“X…xinh lắm!”
Loan Châu cười vui vẻ, lúc này cô mới nhìn Thiên Phúc, cậu mặc quan phục, khác với sự uy nghiêm khi cậu mặc bộ giáp, bộ quan phục này làm cậu trông chững chạc, ra dáng một quan võ trong triều.
Cô nhìn cả hai đang phản chiếu trong gương, chợt cô thấy ngại ngùng. Có khác gì một cặp chuẩn bị cưới đâu, mà nhìn lại cô và cậu cũng xứng đôi thật nhỉ.
Thiên Phúc giơ tay về phía Loan Châu cất lời.
“Ta đi thôi!”
…****************…
“Phó tướng…chào Phó tướng!”
Thiên Phúc gặp Diệp Lan, cậu cũng chắp tay hành lễ.
“Chào cô Diệp Lan! Gọi tôi là Thiên Phúc được rồi!”
Đưa tay vén lọn tóc lên vành tai, đôi môi chúm chím nở nụ cười e ấp nhìn cậu, giọng nói yểu điệu vang lên.
“Giờ này cậu Thiên Phúc chưa đi nghỉ sao?”
Thiên Phúc mắt vẫn dáo dác nhìn ngó tìm kiếm Loan Châu, nghe hỏi thì trả lời.
“À, tôi đi tìm Ngọc Liên, mợ ấy đi vệ sinh mà chưa về phòng!”
Vẫn nét yểu điệu, Diệp Lan đáp lại.
“Vậy sao? Mợ ấy thật có phúc, được cậu quan tâm như vậy. Em chỉ mong có được đức chồng như cậu là mãn nguyện rồi!”
Lời nói ý tứ rõ ràng, ngôi xưng cũng lộ rõ tình cảm. Nhưng cậu Thiên Phúc nào nhận ra. Loan Châu ngồi nghe trộm thì bĩu môi.
“Rặc mùi matcha. Con gái gì mà điệu chảy nước ra.”
Vừa sốt ruột tìm vợ, vừa ngại ý khi đứng cùng nữ nhân trong đêm vắng, Thiên Phúc nhanh chóng chào Diệp Lan rồi bước nhanh đi tìm Loan Châu. Diệp Lan thấy cậu chẳng để ý đến lời mình nói thì tức lắm, cắn môi dậm chân rồi hậm hực đi về phòng riêng.
Cậu Thiên Phúc còn loay hoay không biết Loan Châu đi đâu, thầm trách bản thân để cô đi một mình chẳng biết đâu mà tìm, nhỡ đi nhầm chỗ là bị tội như chơi.
Đột nhiên phía sau Loan Châu vang lên tiếng “chít chít”, cô tái mặt, Loan Châu không sợ gì ngoài…chuột. Cô nhảy tót ra ngoài hét lên, chẳng biết vì lý do gì mà lúc này cô lại nghĩ đến Thiên Phúc. Cô chạy đến chỗ Thiên Phúc lắp bắp.
“Ch…chuột kìa…cứu tôi với.”
Thiên Phúc vừa lo cho cô, vừa thấy mặt mũi cô tái mét thi không nhịn được cười. Loan Châu vẫn còn sợ mà quát.
“Cậu còn cười?”
Đưa tay lên che miệng không cười nữa, cơn giận khi nãy cũng biến đâu mất, Thiên Phúc hỏi.
“Nãy giờ mợ đi đâu vậy? Biết chỗ này đi lung tung là dễ bị tội không?”
Loan Châu nhìn đông nhìn tây, ra vẻ giả vờ thờ ơ đáp.
“Thì cậu bảo tôi đi vệ sinh mà!”
Hơi chột dạ, Thiên Phúc nuốt nước bọt, thì ra cô đã thấy cậu đứng với Diệp Lan. Vừa nói cô không được nhận quà người khác, bây giờ cô thấy cậu trò chuyện với người con gái khác như vậy…
Cậu Thiên Phúc liền thanh minh.
“Tôi chỉ hỏi thăm cô Diệp Lan, mợ đừng nghĩ bậy chứ!”
“Ai nghĩ gì, đàn ông năm thê bảy thiếp, tôi làm gì can được cậu!”
Giọng điệu rõ ràng cô đang cà khịa cậu, nghĩ rằng cô đang ghen khiến cậu cười thầm.
Loan Châu liếc mắt đi một mạch về phòng, Thiên Phúc liền chạy theo nắm tay cô lại, Loan Châu ngạc nhiên định giằng ra thì cậu đã lên tiếng.
“Khi nãy tôi hơi quá lời, mợ…mợ đừng giận nữa!”
Tiếng hứ lạnh nhạt vang lên, Loan Châu chẳng trả lời chỉ hất tay cậu rồi bỏ đi về phòng.
Nghĩ lại trước đây chỉ có cậu lạnh nhạt với Ngọc Liên, lúc nào cũng kiếm cớ trách cô, tỏ ra chán ghét cô. Vậy mà bây giờ cậu mới là người bị lạnh nhạt, hở tí là bị cô trách cô móc. Ngước mặt lên nhìn bầu trời tối đen, cậu Thiên Phúc khẽ nói.
“Thời thế thay đổi rồi!”
…
Sáng hôm sau, Loan Châu được cung nữ vào thay đồ trang điểm. Cô mặc trên mình bộ Việt phục dành cho phu nhân của các quan đẹp đẽ, hoa văn thêu tay rất tỉ mỉ từng mũi kim đường chỉ. Chất vải thượng hạng sờ vào mát tay mềm mại, Loan Châu ngắm mình trong gương, chợt cô thấy yêu bộ Việt phục của dân tộc. Tóc cô được thắt búi gọn gàng, trên đầu cài cây trâm cùng chiếc lược hôm qua cậu Thiên Phúc mua cho cô.
Gương mặt trang điểm thanh tú, đôi môi tô son đỏ làm gương mặt cô gái mười tám đôi mươi thêm phần sáng đẹp.
Thiên Phúc gõ cửa, cung nữ xong việc cũng hành lễ rồi lui ra ngoài. Loan Châu giơ tay lên xoay một vòng, nét mặt cô hồ hởi hỏi cậu.
“Cậu xem…tôi xinh không?”
Thiên Phúc hắng giọng, mắt không rời cô mà trả lời.
“X…xinh lắm!”
Loan Châu cười vui vẻ, lúc này cô mới nhìn Thiên Phúc, cậu mặc quan phục, khác với sự uy nghiêm khi cậu mặc bộ giáp, bộ quan phục này làm cậu trông chững chạc, ra dáng một quan võ trong triều.
Cô nhìn cả hai đang phản chiếu trong gương, chợt cô thấy ngại ngùng. Có khác gì một cặp chuẩn bị cưới đâu, mà nhìn lại cô và cậu cũng xứng đôi thật nhỉ.
Thiên Phúc giơ tay về phía Loan Châu cất lời.
“Ta đi thôi!”
…****************…