Chương 35:
Mộng Đình không nhìn lấy Tư Dực nửa đôi mắt, bước đi lạnh lẽo.
Tư Dực bị đám đông vây lấy, nhưng chiều cao của cậu là lợi thế. Cậu vẫn có thể thấy Mộng Đình đang bước vào trường. Tư Dực không ngừng đưa mắt nhìn theo Mộng Đình. Tiếc nuối vì không thể chạy đến bắt chuyện với cô.
Đám đông này cứ ngày một nhiều, khối dưới khối trên cũng đều đông đủ. Bọn họ không ngừng la hét khi thấy Tư Dực. Nào là bắt chuyện, xin số, xin kết kết bạn WeChat.
“Anh Trương àaa, anh kết bạn WeChat với em nhé!”
“Thiếu gia Trương, cậu kết bạn với tôi đi.”
“Tư Dực à, kệ bọn họ đi, tớ muốn xin số của cậu.”
Nghe những lời nịnh hót của đám người này, Tư Dực đã thấy nổi hết cả da gà, da vịt. Cậu tức giận mà quát tháo bọn họ:
“Xê ra hết đi!”
Đám người thấy cậu không được vui vẻ thì liền tản ra, gương mặt bọn họ ai nấy cũng lấy làm sợ. Vai vế của Trương thiếu vùng này ai cũng biết. Chỉ một cô gái nhỏ học sinh khối 10 là không thấu giác được Trương Tư Dực. Cô ta thấy mọi người tản ra thì liền nhảy vồ vào giữ lấy tay Tư Dực khi cậu rời bước đi.
“Anh Tư Dực… Anh kết bạn với em đi mà!”
Cô gái nhỏ ấy vất hết liêm sỉ, tỏ vẻ nũng na nũng nịu ôm lấy cánh tay của Tư Dực mà tha thiết xin kết bạn.
Tư Dực thấy màn cảnh này thì cau mày, bực tức. ‘Cô ta là ai mà dám giữ lấy tay mình?’. Cậu dữ dằn hất tay.
Tư Dực trừng mắt nhìn cô gái, không chút nể tình mà hằn giọng cảnh cáo:
“Nếu cô còn dám giữ lấy tay tôi thì đừng có trách vì sao tôi lại đối xử tệ với con gái như cô. Một lần nữa tôi cảnh cáo tất cả những người ở đây. Đừng có bám víu, vây quanh tôi. Tôi không có số, cũng như không có WeChat. Điều đó thỏa mãn mọi người chưa?”
Tư Dực nói xong rồi rời đi.
Người con gái ấy khi thấy cậu lạnh lùng, tuyệt tình vậy thì buồn lòng. Cô ta quay trở về lớp học thì bị một nam sinh khác kéo lại.
“Lam Kỳ Nhan! Tớ đã bảo cậu rồi, anh ta không dễ gần đâu.”
Kỳ Nhan nhìn cậu nam sinh cùng lớp là bạn thân của mình. Cô ta nói:
“Anh ấy là người mà tớ thích, cậu đừng quan tâm!”
Cô ta hất tay nam sinh ra, bực bội mà bỏ lên lớp.
Ánh mắt nam sinh nhìn theo lưng Kỳ Nhan vội bước vô cùng đáng thương. Tại sao cậu thích cô mà cô lại thích một người tuyệt tình là Trương Tư Dực. Thật không công bằng!
Cố Mặc Vũ: “Nhan Nhan, chờ tớ với.”
‘Nhưng tớ vẫn thương cậu, Nhan Nhan à’ *Lời trong tâm của Cố Mặc Vũ.
…----------------…
Quay trở về lớp học, Mộng Đình chỉ ngồi làm đề ở bàn học. Đình Đình vẫn đặt việc học của cô lên hàng đầu. Nhưng mới chỉ giải nửa câu thì Mộng Đình lại nghĩ đến chuyện ban sáng mà tức giận. Cô không thể tin được rằng bản thân cô suýt chút nữa nhầm tưởng Trương Tư Dực là một người tốt.
Đầu óc cô quay cuồng, máu không lưu thông tốt. Trong cơn bực tức, tay cô vẫn cầm chặt cây bút. Vẫn nhẫn nhịn và giải đề.
Cửa lớp dần kéo ra, Tư Dực bước vào lớp. Đôi mắt cậu vẫn nhìn Mộng Đình chăm chú. Tư Dực bước về chỗ của mình để cặp. Cậu lấy trong cặp những tờ đề khó ra. Ý định muốn đem cho Mộng Đình rồi bắt chuyện với cô.
Tư Dực trên tay cầm mấy tờ đề, bộ dạng chậm chạp mà bước đến phía bàn của Mộng Đình. Cậu đặt trước bàn cho cô rồi nhỏ nhẹ nói:
“Có câu nào khó trong đề không?”
Đến lúc này, Mộng Đình mới chầm chậm thả bút. Trong lòng gào thét nghĩ ‘Cái đồ chết tiệt nha cậu còn giả bộ thân thiện’. Gương mặt cố kìm nén cơn tức giận, chậm rãi nở nụ cười gượng gạo với Tư Dực, Mộng Đình nhìn cậu.
“Không”
Tư Dực nghe Mộng Đình thẳng thắn nói vậy mà sững cả người. ‘Sao bây giờ tiểu Đình lại như vậy? Chẳng phải trước đó cô ấy vẫn muốn cậu giúp giải những câu khó sao? Hay là vì đề quá dễ đối với Mộng Đình?’. Thấy phản ứng của Mộng Đình nay hơi khác lạ, nhưng cậu vẫn dịu dàng nói:
“Vậy thì cậu thử làm những bộ đề mới khó hơn mà tôi đưa cho cậu đây. Nếu khó thì cứ hỏi tôi…”
Ngắt quãng câu nói, Tư Dực lại cảm thấy ngại ngại, liền khẳng giọng nói thêm:
“Ý là hỏi tôi những cái khó khó nhất thôi. Cậu có thể hỏi tên Lãnh. Mà tôi cũng có rất nhiều người hỏi bài cho nên tôi cũng bận lắm.”
Mộng Đình thấy Tư Dực trông cũng khắt khe nên cô cũng lựa lời mà từ chối trong ẩn ý:
“Vậy thì thôi, cậu cũng nhiều người hỏi vậy mà. Làm sao có thời gian để mà giải những câu siêu khó cho tôi được.”
Nghe đến đây, Tư Dực bối rối lại thêm bối rối. Cậu chẳng biết nên làm thế nào để có thể tiếp cận được Hạ Mộng Đình. Trong cơn hoảng, cậu đã thẳng thắn mà nói:
“Kết bạn WeChat với tôi đi…”
“Hả…!?” - Mộng Đình nghe cậu nói vậy thì phát hoảng.
‘Cậu ta đang nói cái gì vậy, kết bạn WeChat?’. Mộng Đình sững sờ nhìn Trương Tư Dực trước mắt.
Tư Dực nhìn cô, trong lòng như một tên bệnh hoạn không ngừng cào xé bản thân. Cậu không hiểu sao cậu lại có thể nói thẳng tuốt ra như vậy? Nhưng đến nước này rồi, chối cũng không được. Cô ấy cũng đã nghe hết tất cả.
“Ừm, kết bạn WeChat đi… Nếu có gì khó cứ nhắn với tôi, biết đâu cậu lại được tôi giúp…” - Tư Dực e ngại bộc bạch
Tư Dực bị đám đông vây lấy, nhưng chiều cao của cậu là lợi thế. Cậu vẫn có thể thấy Mộng Đình đang bước vào trường. Tư Dực không ngừng đưa mắt nhìn theo Mộng Đình. Tiếc nuối vì không thể chạy đến bắt chuyện với cô.
Đám đông này cứ ngày một nhiều, khối dưới khối trên cũng đều đông đủ. Bọn họ không ngừng la hét khi thấy Tư Dực. Nào là bắt chuyện, xin số, xin kết kết bạn WeChat.
“Anh Trương àaa, anh kết bạn WeChat với em nhé!”
“Thiếu gia Trương, cậu kết bạn với tôi đi.”
“Tư Dực à, kệ bọn họ đi, tớ muốn xin số của cậu.”
Nghe những lời nịnh hót của đám người này, Tư Dực đã thấy nổi hết cả da gà, da vịt. Cậu tức giận mà quát tháo bọn họ:
“Xê ra hết đi!”
Đám người thấy cậu không được vui vẻ thì liền tản ra, gương mặt bọn họ ai nấy cũng lấy làm sợ. Vai vế của Trương thiếu vùng này ai cũng biết. Chỉ một cô gái nhỏ học sinh khối 10 là không thấu giác được Trương Tư Dực. Cô ta thấy mọi người tản ra thì liền nhảy vồ vào giữ lấy tay Tư Dực khi cậu rời bước đi.
“Anh Tư Dực… Anh kết bạn với em đi mà!”
Cô gái nhỏ ấy vất hết liêm sỉ, tỏ vẻ nũng na nũng nịu ôm lấy cánh tay của Tư Dực mà tha thiết xin kết bạn.
Tư Dực thấy màn cảnh này thì cau mày, bực tức. ‘Cô ta là ai mà dám giữ lấy tay mình?’. Cậu dữ dằn hất tay.
Tư Dực trừng mắt nhìn cô gái, không chút nể tình mà hằn giọng cảnh cáo:
“Nếu cô còn dám giữ lấy tay tôi thì đừng có trách vì sao tôi lại đối xử tệ với con gái như cô. Một lần nữa tôi cảnh cáo tất cả những người ở đây. Đừng có bám víu, vây quanh tôi. Tôi không có số, cũng như không có WeChat. Điều đó thỏa mãn mọi người chưa?”
Tư Dực nói xong rồi rời đi.
Người con gái ấy khi thấy cậu lạnh lùng, tuyệt tình vậy thì buồn lòng. Cô ta quay trở về lớp học thì bị một nam sinh khác kéo lại.
“Lam Kỳ Nhan! Tớ đã bảo cậu rồi, anh ta không dễ gần đâu.”
Kỳ Nhan nhìn cậu nam sinh cùng lớp là bạn thân của mình. Cô ta nói:
“Anh ấy là người mà tớ thích, cậu đừng quan tâm!”
Cô ta hất tay nam sinh ra, bực bội mà bỏ lên lớp.
Ánh mắt nam sinh nhìn theo lưng Kỳ Nhan vội bước vô cùng đáng thương. Tại sao cậu thích cô mà cô lại thích một người tuyệt tình là Trương Tư Dực. Thật không công bằng!
Cố Mặc Vũ: “Nhan Nhan, chờ tớ với.”
‘Nhưng tớ vẫn thương cậu, Nhan Nhan à’ *Lời trong tâm của Cố Mặc Vũ.
…----------------…
Quay trở về lớp học, Mộng Đình chỉ ngồi làm đề ở bàn học. Đình Đình vẫn đặt việc học của cô lên hàng đầu. Nhưng mới chỉ giải nửa câu thì Mộng Đình lại nghĩ đến chuyện ban sáng mà tức giận. Cô không thể tin được rằng bản thân cô suýt chút nữa nhầm tưởng Trương Tư Dực là một người tốt.
Đầu óc cô quay cuồng, máu không lưu thông tốt. Trong cơn bực tức, tay cô vẫn cầm chặt cây bút. Vẫn nhẫn nhịn và giải đề.
Cửa lớp dần kéo ra, Tư Dực bước vào lớp. Đôi mắt cậu vẫn nhìn Mộng Đình chăm chú. Tư Dực bước về chỗ của mình để cặp. Cậu lấy trong cặp những tờ đề khó ra. Ý định muốn đem cho Mộng Đình rồi bắt chuyện với cô.
Tư Dực trên tay cầm mấy tờ đề, bộ dạng chậm chạp mà bước đến phía bàn của Mộng Đình. Cậu đặt trước bàn cho cô rồi nhỏ nhẹ nói:
“Có câu nào khó trong đề không?”
Đến lúc này, Mộng Đình mới chầm chậm thả bút. Trong lòng gào thét nghĩ ‘Cái đồ chết tiệt nha cậu còn giả bộ thân thiện’. Gương mặt cố kìm nén cơn tức giận, chậm rãi nở nụ cười gượng gạo với Tư Dực, Mộng Đình nhìn cậu.
“Không”
Tư Dực nghe Mộng Đình thẳng thắn nói vậy mà sững cả người. ‘Sao bây giờ tiểu Đình lại như vậy? Chẳng phải trước đó cô ấy vẫn muốn cậu giúp giải những câu khó sao? Hay là vì đề quá dễ đối với Mộng Đình?’. Thấy phản ứng của Mộng Đình nay hơi khác lạ, nhưng cậu vẫn dịu dàng nói:
“Vậy thì cậu thử làm những bộ đề mới khó hơn mà tôi đưa cho cậu đây. Nếu khó thì cứ hỏi tôi…”
Ngắt quãng câu nói, Tư Dực lại cảm thấy ngại ngại, liền khẳng giọng nói thêm:
“Ý là hỏi tôi những cái khó khó nhất thôi. Cậu có thể hỏi tên Lãnh. Mà tôi cũng có rất nhiều người hỏi bài cho nên tôi cũng bận lắm.”
Mộng Đình thấy Tư Dực trông cũng khắt khe nên cô cũng lựa lời mà từ chối trong ẩn ý:
“Vậy thì thôi, cậu cũng nhiều người hỏi vậy mà. Làm sao có thời gian để mà giải những câu siêu khó cho tôi được.”
Nghe đến đây, Tư Dực bối rối lại thêm bối rối. Cậu chẳng biết nên làm thế nào để có thể tiếp cận được Hạ Mộng Đình. Trong cơn hoảng, cậu đã thẳng thắn mà nói:
“Kết bạn WeChat với tôi đi…”
“Hả…!?” - Mộng Đình nghe cậu nói vậy thì phát hoảng.
‘Cậu ta đang nói cái gì vậy, kết bạn WeChat?’. Mộng Đình sững sờ nhìn Trương Tư Dực trước mắt.
Tư Dực nhìn cô, trong lòng như một tên bệnh hoạn không ngừng cào xé bản thân. Cậu không hiểu sao cậu lại có thể nói thẳng tuốt ra như vậy? Nhưng đến nước này rồi, chối cũng không được. Cô ấy cũng đã nghe hết tất cả.
“Ừm, kết bạn WeChat đi… Nếu có gì khó cứ nhắn với tôi, biết đâu cậu lại được tôi giúp…” - Tư Dực e ngại bộc bạch