Chương 22: Cầu Một Cuộc Hôn Phối
Liên quý phi hiếm khi yết kiến Minh Đế, vì vậy nhìn thấy nàng đến Minh Đế cũng cảm thấy kinh ngạc. Nhìn dáng vẻ ốm yếu của nàng, Minh Đế có chút đau lòng nói.
“Trời lạnh như vậy, nàng có việc gì cứ bảo người đến thông truyền, không cần phải đích thân đi qua như vậy.”
Liên quý phi mỉm cười, đáp rất tự nhiên.
“Bệ hạ là quân chủ, thần thiếp cho dù được bệ hạ sủng ái cũng không thể quên đi bổn phận thần tử của mình được.”
Minh Đế thở dài, đứng dậy đích thân đi qua dìu Liên quý phi.
“Nơi này không phải quân doanh, nàng có tùy hứng một chút cũng không có gì quá phận.”
Liên quý phi xuất thân tướng môn, từ nhỏ đã được dạy dỗ trung quân ái quốc. Sống trong môi trường kỷ cương quân ngũ đã quen, dù nhập cung nhiều năm vẫn không sửa được. Minh Đế cũng hiểu rõ tính cách này của nàng, cũng không phải thật sự trách cứ.
Liên quý phi không muốn tiếp tục vấn đề này, vừa ngồi xuống đã nói ra mục đích đến đây.
“Thần thiếp nghe nói bệ hạ định mượn thọ điển để tuyển Thái Tử Phi cho Diên Nhi. Vậy nên mới đến cầu bệ hạ một cuộc hôn phối.”
Minh Đế đem lò sưởi tay đưa qua cho Liên quý phi, đáp.
“Giữa trẫm và nàng không cần những lời khách sáo ấy, nàng muốn gì cứ nói thẳng với trẫm.”
Liên quý phi cũng không thích dài dòng, nghe thấy Minh Đế nói vậy cũng không ngần ngại nữa.
“Nhị tiểu thư Hầu Phủ Tần Nguyệt Châu là người trong lòng Hàn Nhi, chuyện này Diên Nhi cũng biết được. Ta nghe nói nàng cũng được Hoàng Hậu cất nhắc cho vị trí Thái Tử Phi, nên mới đến xin bệ hạ niệm tình Hàn Nhi có công, thành toàn cho hắn.”
Minh Đế không biết việc này, khi Hoàng Hậu nói qua về Tần Nguyệt Châu cảm thấy nàng ta nhân phẩm rất được, nạp trắc phi cho Thái Tử cũng không việc gì. Nhưng đó là khi chuyện ở Thần Cơ Doanh chưa xảy ra. Giờ đây, Minh Đế đã không còn tin tưởng độc phụ kia nữa. Nàng ta nạp người trong lòng của Hàn Nhi cho Diên Nhi, ý đồ chia rẽ cũng quá rõ ràng. Nếu hôm nay Liên quý phi không đến đây thay Hàn Nhi cầu xin, Minh Đế cũng không biết được, thậm chí có khi còn như ý Hoàng Hậu nạo Nguyệt Châu cho Lý Lăng Diên làm chính phi.
Liên quý phi thấy Minh Đế trầm tư, cho là ông không bằng lòng nên muốn quỳ xuống. Nhưng Minh Đế vẫn rất nhanh nhạy, nhanh chóng giữ lấy nàng.
“Không cần, ta đồng ý. Đợi thọ điển đến, ta sẽ tứ hôn. Gần đây biểu hiện của Hàn Nhi rất tốt, xem như đây là lễ vật mừng công cho hắn. Nàng mệt nhọc cả ngày rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Liên quý phi nhận được chấp thuận của Minh Đế thì rất vui mừng, tuy nhiên sự vui mừng ấy cũng không thể hiện ra mặt. Nàng cung kính hành lễ với Minh Đế, sau đó để Xảo Ngọc dìu mình trở về.
Ra đến bên ngoài, Xảo Ngọc mới hỏi Liên quý phi.
“Chủ tử, đây không giống cách làm của người.”
Liên quý phi trước giờ đối với Kính Vương chính là nuôi thả, dù chuyện lớn hay nhỏ đều để mặc hắn tự lực cánh sinh. Chỉ cần làm không tốt sẽ ăn đòn, đôi khi Kính Vương còn nghi ngờ Liên quý phi không phải là thân mẫu của mình. Chuyện ngài ấy thích nữ nhi Hầu Gia quý phi cũng biết, nhưng chính là không nhúng tay. Ngài ấy vì muốn có được mỹ nhân mà đã xung phong ra chiến trường, muốn tranh thủ chút công trạng mà cầu xin bệ hạ tứ hôn. Xảo Ngọc cũng vì vậy mà rất khâm phục Kính Vương, cũng mong ngài ấy đạt thành ý nguyện. Dù hôm nay quý phi không đến nói với bệ hạ chuyện này, thì đến thọ yến Kính Vương cũng sẽ tự mình đến nói. Chuyện này vốn đã là ván đóng thuyền, sao nương nương còn làm chuyện thừa thải?
Liên quý phi kéo lại áo choàng, cất giọng nhàn nhạt.
“Hôm nay ta đến cầu xin, so với Hàn Nhi đến hôm đó mới cầu xin rất khác biệt. Ngươi không hiểu con người của Hoàng Hậu, nhưng ta lớn lên cùng nàng ta nên hiểu rất rõ. Điều ta không hiểu chính là vì sao Thái Tử lại cho người đến nhắc nhở ta.”
Lý Lăng Diên được Hoàng Hậu nuôi dưỡng từ nhỏ, nàng ta còn là Di Mẫu ruột thịt của Lý Lăng Diên nên đối với hắn tốt vô cùng, giống như Lý Lăng Diên là do nàng ta thân sinh. Lý Lăng Diên cũng rất kính yêu Hoàng Hậu, trước đây mỗi lần Hoàng Hậu và Minh Đế ầm ĩ hắn đều thay Hoàng Hậu cầu tình. Nhưng từ trận phong hàn lần trước, Lý Lăng Diên dường như biến thành con người khác. Dù bề ngoài vẫn không có gì thay đổi, nhưng Liên quý phi có thể nhận ra giữ họ đã tồn tại sự nghi kỵ mơ hồ.
Cái chết của Lâm Uyển Khanh vốn luôn là tâm bệnh của Minh Đế, nhưng vì củng cố địa vị của Thái Tử trong cung nên mới bất đắc dĩ lập Lâm Cẩm Lan làm hậu. Khi ấy Liên quý phi vẫn đang ở biên quan, nên chuyện phát sinh giữa họ nàng cũng không rõ. Chỉ biết ngày ấy Uyển Khanh băng huyết khi sinh hạ Lý Lăng Diên, cuối cùng hương tiêu ngọc tán. Minh Đế lập tân hậu, rồi vứt bỏ tất cả ra tiền tuyến. Liên quý phi thấy Minh Đế sát phạt tàn nhẫn, lúc thoát hiểm nguy còn hạ lệnh đồ thành. Nàng biết hắn khó chịu vì cái chết của người thương, vẫn luôn trông chừng hắn. Về sau nàng vì cứu hắn mà lâm vào nguy hiểm, hắn mới tỉnh táo lại.
Lý Lăng Diên từ nhỏ lớn lên với Lâm Cẩm Lan, mà nàng ta cũng không có con cái. Nàng ta và Lâm Gia muốn tồn tại phải dựa phải vệ tốt vị trí Thái Tử của Lý Lăng Diên. Nhưng những việc làm của Hoàng Hậu gần đây, lại khiến người ta khó hiểu. Trực giác của Liên quý phi mách bảo, trong cung sẽ không còn ngày tháng yên bình.
“Trời lạnh như vậy, nàng có việc gì cứ bảo người đến thông truyền, không cần phải đích thân đi qua như vậy.”
Liên quý phi mỉm cười, đáp rất tự nhiên.
“Bệ hạ là quân chủ, thần thiếp cho dù được bệ hạ sủng ái cũng không thể quên đi bổn phận thần tử của mình được.”
Minh Đế thở dài, đứng dậy đích thân đi qua dìu Liên quý phi.
“Nơi này không phải quân doanh, nàng có tùy hứng một chút cũng không có gì quá phận.”
Liên quý phi xuất thân tướng môn, từ nhỏ đã được dạy dỗ trung quân ái quốc. Sống trong môi trường kỷ cương quân ngũ đã quen, dù nhập cung nhiều năm vẫn không sửa được. Minh Đế cũng hiểu rõ tính cách này của nàng, cũng không phải thật sự trách cứ.
Liên quý phi không muốn tiếp tục vấn đề này, vừa ngồi xuống đã nói ra mục đích đến đây.
“Thần thiếp nghe nói bệ hạ định mượn thọ điển để tuyển Thái Tử Phi cho Diên Nhi. Vậy nên mới đến cầu bệ hạ một cuộc hôn phối.”
Minh Đế đem lò sưởi tay đưa qua cho Liên quý phi, đáp.
“Giữa trẫm và nàng không cần những lời khách sáo ấy, nàng muốn gì cứ nói thẳng với trẫm.”
Liên quý phi cũng không thích dài dòng, nghe thấy Minh Đế nói vậy cũng không ngần ngại nữa.
“Nhị tiểu thư Hầu Phủ Tần Nguyệt Châu là người trong lòng Hàn Nhi, chuyện này Diên Nhi cũng biết được. Ta nghe nói nàng cũng được Hoàng Hậu cất nhắc cho vị trí Thái Tử Phi, nên mới đến xin bệ hạ niệm tình Hàn Nhi có công, thành toàn cho hắn.”
Minh Đế không biết việc này, khi Hoàng Hậu nói qua về Tần Nguyệt Châu cảm thấy nàng ta nhân phẩm rất được, nạp trắc phi cho Thái Tử cũng không việc gì. Nhưng đó là khi chuyện ở Thần Cơ Doanh chưa xảy ra. Giờ đây, Minh Đế đã không còn tin tưởng độc phụ kia nữa. Nàng ta nạp người trong lòng của Hàn Nhi cho Diên Nhi, ý đồ chia rẽ cũng quá rõ ràng. Nếu hôm nay Liên quý phi không đến đây thay Hàn Nhi cầu xin, Minh Đế cũng không biết được, thậm chí có khi còn như ý Hoàng Hậu nạo Nguyệt Châu cho Lý Lăng Diên làm chính phi.
Liên quý phi thấy Minh Đế trầm tư, cho là ông không bằng lòng nên muốn quỳ xuống. Nhưng Minh Đế vẫn rất nhanh nhạy, nhanh chóng giữ lấy nàng.
“Không cần, ta đồng ý. Đợi thọ điển đến, ta sẽ tứ hôn. Gần đây biểu hiện của Hàn Nhi rất tốt, xem như đây là lễ vật mừng công cho hắn. Nàng mệt nhọc cả ngày rồi, nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Liên quý phi nhận được chấp thuận của Minh Đế thì rất vui mừng, tuy nhiên sự vui mừng ấy cũng không thể hiện ra mặt. Nàng cung kính hành lễ với Minh Đế, sau đó để Xảo Ngọc dìu mình trở về.
Ra đến bên ngoài, Xảo Ngọc mới hỏi Liên quý phi.
“Chủ tử, đây không giống cách làm của người.”
Liên quý phi trước giờ đối với Kính Vương chính là nuôi thả, dù chuyện lớn hay nhỏ đều để mặc hắn tự lực cánh sinh. Chỉ cần làm không tốt sẽ ăn đòn, đôi khi Kính Vương còn nghi ngờ Liên quý phi không phải là thân mẫu của mình. Chuyện ngài ấy thích nữ nhi Hầu Gia quý phi cũng biết, nhưng chính là không nhúng tay. Ngài ấy vì muốn có được mỹ nhân mà đã xung phong ra chiến trường, muốn tranh thủ chút công trạng mà cầu xin bệ hạ tứ hôn. Xảo Ngọc cũng vì vậy mà rất khâm phục Kính Vương, cũng mong ngài ấy đạt thành ý nguyện. Dù hôm nay quý phi không đến nói với bệ hạ chuyện này, thì đến thọ yến Kính Vương cũng sẽ tự mình đến nói. Chuyện này vốn đã là ván đóng thuyền, sao nương nương còn làm chuyện thừa thải?
Liên quý phi kéo lại áo choàng, cất giọng nhàn nhạt.
“Hôm nay ta đến cầu xin, so với Hàn Nhi đến hôm đó mới cầu xin rất khác biệt. Ngươi không hiểu con người của Hoàng Hậu, nhưng ta lớn lên cùng nàng ta nên hiểu rất rõ. Điều ta không hiểu chính là vì sao Thái Tử lại cho người đến nhắc nhở ta.”
Lý Lăng Diên được Hoàng Hậu nuôi dưỡng từ nhỏ, nàng ta còn là Di Mẫu ruột thịt của Lý Lăng Diên nên đối với hắn tốt vô cùng, giống như Lý Lăng Diên là do nàng ta thân sinh. Lý Lăng Diên cũng rất kính yêu Hoàng Hậu, trước đây mỗi lần Hoàng Hậu và Minh Đế ầm ĩ hắn đều thay Hoàng Hậu cầu tình. Nhưng từ trận phong hàn lần trước, Lý Lăng Diên dường như biến thành con người khác. Dù bề ngoài vẫn không có gì thay đổi, nhưng Liên quý phi có thể nhận ra giữ họ đã tồn tại sự nghi kỵ mơ hồ.
Cái chết của Lâm Uyển Khanh vốn luôn là tâm bệnh của Minh Đế, nhưng vì củng cố địa vị của Thái Tử trong cung nên mới bất đắc dĩ lập Lâm Cẩm Lan làm hậu. Khi ấy Liên quý phi vẫn đang ở biên quan, nên chuyện phát sinh giữa họ nàng cũng không rõ. Chỉ biết ngày ấy Uyển Khanh băng huyết khi sinh hạ Lý Lăng Diên, cuối cùng hương tiêu ngọc tán. Minh Đế lập tân hậu, rồi vứt bỏ tất cả ra tiền tuyến. Liên quý phi thấy Minh Đế sát phạt tàn nhẫn, lúc thoát hiểm nguy còn hạ lệnh đồ thành. Nàng biết hắn khó chịu vì cái chết của người thương, vẫn luôn trông chừng hắn. Về sau nàng vì cứu hắn mà lâm vào nguy hiểm, hắn mới tỉnh táo lại.
Lý Lăng Diên từ nhỏ lớn lên với Lâm Cẩm Lan, mà nàng ta cũng không có con cái. Nàng ta và Lâm Gia muốn tồn tại phải dựa phải vệ tốt vị trí Thái Tử của Lý Lăng Diên. Nhưng những việc làm của Hoàng Hậu gần đây, lại khiến người ta khó hiểu. Trực giác của Liên quý phi mách bảo, trong cung sẽ không còn ngày tháng yên bình.