Chương 21: Quân Cờ
Lạc Thanh Thanh vốn dĩ chỉ là một cung nữ, địa vị thấp kém nhất trong Hoàng Cung này, theo lý mà nói những vị chủ tử cao cao tại thượng kia không thể nào để mắt tới nàng. Nhưng nàng không biết rằng bản thân từ một cung nữ Hoán Y Cục lên thẳng trưởng sự của Đông Cung vốn dĩ đã bất thường, Thái Tử còn vì trút giận thay nàng mà khiến Hạ Linh Như mất mặt. Chỉ những chuyện này thôi cũng đủ để hình dung vị trí của nàng trong lòng Lý Lăng Diên, tự nhiên cũng sẽ có người nhìn không được mà chạy đến gây phiền phức.
Chuyện Tam công chúa làm cũng không tính là chuyện lớn, chỉ là được sủng ái nên không khỏi có chút tính tình. Cái đáng nói là Thái Hậu phạt nàng ta quá nặng, nàng ta không phục chạy đến tìm Minh Đế khóc lóc. Minh Đế chỉ có một tiểu công chúa này, thấy nàng khóc đến nấc thì cũng mủi lòng, sau buổi triều sớm liền đến Thọ An Cung. Thái Hậu được thái giám thông truyền, bình thản đáp.
“Ai gia muốn nghỉ ngơi. Ngươi truyền lời cho Hoàng Thượng, nếu là chuyện của Chi Yên thì bảo hắn về đi.”
Thái giám nhận lệnh, mặc dù sợ hãi vẫn nói lại cho Minh Đế hai năm rõ mười. Trước thái độ của Thái Hậu, Minh Đế có điều suy tư. Ông cũng không miễn cưỡng, quay trở về Cần Chính Điện liền phân phó Triệu Lộc.
“Dẫn Cát Hải đến đây.”
Triệu Lộc nhận lệnh, ra ngoài phân phó. Rất nhanh, Cát Hải đã được đưa đến. Hắn quỳ xuống, hành lễ với Minh Đế.
“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Minh Đế phất tay, cất giọng lãnh đạm.
“Nói đi, gần đây Tam công chúa gặp những ai?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Tam công chúa chỉ tiếp kiến một mình Hạ tam tiểu thư của Tướng Phủ.”
Minh Đế vừa xem tấu chương vừa hỏi tiếp.
“Họ đã nói những gì?”
Cát Hải không dám che giấu, thuật lại đầu đuôi cho Minh Đế nghe. Hạ Linh Như cũng được xem là bằng hữu thân thiết với Tam công chúa, ngày thường rất được công chúa yêu thích. Mấy ngày trước nàng ta lại đây, than thở với Tam công chúa về chuyện bẽ mặt ở Đông Cung. Nàng ta tỏ ý bản thân không hề muốn trách phạt cung nữ trưởng sự bên cạnh Thái Tử, nhưng Thái Tử vì không thể chất vấn Hoàng Hậu nên đã trút lửa giận lên nàng ta. Cũng không rõ cung nữ kia ton hót điều gì, khiến Thái Tử vì vậy mà cùng nàng ta xa cách. Tam công chúa càng nghe càng tức giận, ra lệnh cho người bên cạnh điều tra về cung nữ kia. Biết được nàng trước đó chỉ là một tiện tỳ ở Hoán Y Cục, dùng thủ đoạn quyến rũ Thái Tử mới đến được Đông Cung. Tam công chúa ghét nhất là cung nhân không an phận, nên mới muốn dạy dỗ cung nữ kia.
Minh Đế tự cũng biết tính khí của nữ nhi này, chiêu mượn dao giết người này của Hạ Linh Như cũng thật tinh vi. Đáng tiếc nàng ta có chút thủ đoạn lại không có thông minh, ngay bản thân cũng là con cờ của người khác.
“Ngươi lui xuống đi, trông chừng công chúa cẩn thận. Chưa đến thọ điển thì không được để nó ra ngoài.”
Cát Hải dập đầu, đáp.
“Nô tài tuân lệnh, nô tài cáo lui.”
Đợi Cát Hải đi rồi, Triệu Lộc mới nghi hoặc hỏi Minh Đế.
“Bệ hạ, không phải là…”
Minh Đế cầm lấy tách trà trên bàn, nhìn Triệu Lộc.
“Ngươi cảm thấy Hoàng Hậu có mặt ngay lúc đó là chuyện tình cờ sao?”
Triệu Lộc lúc này mới sáng tỏ. Hoàng Hậu muốn làm người tốt, ban một phần ân tình cho Lạc Thanh Thanh, sau này có thể dễ dàng biến Lạc Thanh Thanh thành người của mình. Bên cạnh Thái Tử chôn một mầm tai hoạ, quả nhiên Hoàng Hậu bị ép điên rồi.
Minh Đế vân vê chiếc nhẫn ngọc trên tay, cười nhạt.
“Mặc kệ nàng ta toan tính cái gì, chỉ cần trẫm còn sống nàng ta đừng hòng động vào Diên Nhi.”
Triệu Lộc cũng đồng ý với Minh Đế. Lý Diên Lăng đã được ấn định là người kế vị, đây là sự thật không thay đổi. Nhưng còn cung nữ kia…
Minh Đế giống như nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Lộc, ông thu lại ý cười, biểu tình nghiêm nghị.
“Không được động vào nàng. Diên Nhi khó khăn lắm mới vừa ý một người, trẫm nên thành toàn cho hắn.”
Triệu Lộc hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống.
“Nô tài đáng chết, xin bệ hạ trách phạt.”
Minh Đế lắc đầu, cho hắn bình thân. Triệu Lộc vụng trộm lau mồi hôi, suýt nữa thì cái đầu này phải chuyển nhà rồi. Hoàng Thượng cực kỳ sủng ái Thái Tử, chỉ cần là Thái Tử muốn thì ngài đều đáp ứng. Ông trời con này mất hứng, tất cả sẽ gặp họa sát thân. Triệu Lộc luôn ghi nhớ điểm này, trước nay không dám có nửa điểm sai sót.
Triệu Lộc sau khi hồi thần, liền sai cung nhân đổi trà cho Minh Đế. Một lúc sau thì thái giám canh cửa đi vào, hướng Minh Đế khom người hành lễ.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Liên quý phi cầu kiến.”
Minh Đế đang phê tấu chương liền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn tiểu thái giám.
“Truyền…”
Liên quý phi mặc trên người y phục mùa đông rất dày, lúc bước đi còn cần phải có Xảo Ngọc dìu đỡ, nhìn qua giống như một nữ tử khuê phòng quanh năm đau bệnh. Ít ai biết được nàng từng là tướng quân ngang dọc sa trường, đánh Đông dẹp Bắc khiến các nước lân bang khiếp sợ. Nếu không vì cứu Minh Đế, nàng cũng không đến mức trở thành phế nhân như bây giờ. Đường đường là nữ trung hào kiệt, bây giờ phải chịu cảnh cá chậu chim lồng mất hết tự do…
Chuyện Tam công chúa làm cũng không tính là chuyện lớn, chỉ là được sủng ái nên không khỏi có chút tính tình. Cái đáng nói là Thái Hậu phạt nàng ta quá nặng, nàng ta không phục chạy đến tìm Minh Đế khóc lóc. Minh Đế chỉ có một tiểu công chúa này, thấy nàng khóc đến nấc thì cũng mủi lòng, sau buổi triều sớm liền đến Thọ An Cung. Thái Hậu được thái giám thông truyền, bình thản đáp.
“Ai gia muốn nghỉ ngơi. Ngươi truyền lời cho Hoàng Thượng, nếu là chuyện của Chi Yên thì bảo hắn về đi.”
Thái giám nhận lệnh, mặc dù sợ hãi vẫn nói lại cho Minh Đế hai năm rõ mười. Trước thái độ của Thái Hậu, Minh Đế có điều suy tư. Ông cũng không miễn cưỡng, quay trở về Cần Chính Điện liền phân phó Triệu Lộc.
“Dẫn Cát Hải đến đây.”
Triệu Lộc nhận lệnh, ra ngoài phân phó. Rất nhanh, Cát Hải đã được đưa đến. Hắn quỳ xuống, hành lễ với Minh Đế.
“Nô tài khấu kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Minh Đế phất tay, cất giọng lãnh đạm.
“Nói đi, gần đây Tam công chúa gặp những ai?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Tam công chúa chỉ tiếp kiến một mình Hạ tam tiểu thư của Tướng Phủ.”
Minh Đế vừa xem tấu chương vừa hỏi tiếp.
“Họ đã nói những gì?”
Cát Hải không dám che giấu, thuật lại đầu đuôi cho Minh Đế nghe. Hạ Linh Như cũng được xem là bằng hữu thân thiết với Tam công chúa, ngày thường rất được công chúa yêu thích. Mấy ngày trước nàng ta lại đây, than thở với Tam công chúa về chuyện bẽ mặt ở Đông Cung. Nàng ta tỏ ý bản thân không hề muốn trách phạt cung nữ trưởng sự bên cạnh Thái Tử, nhưng Thái Tử vì không thể chất vấn Hoàng Hậu nên đã trút lửa giận lên nàng ta. Cũng không rõ cung nữ kia ton hót điều gì, khiến Thái Tử vì vậy mà cùng nàng ta xa cách. Tam công chúa càng nghe càng tức giận, ra lệnh cho người bên cạnh điều tra về cung nữ kia. Biết được nàng trước đó chỉ là một tiện tỳ ở Hoán Y Cục, dùng thủ đoạn quyến rũ Thái Tử mới đến được Đông Cung. Tam công chúa ghét nhất là cung nhân không an phận, nên mới muốn dạy dỗ cung nữ kia.
Minh Đế tự cũng biết tính khí của nữ nhi này, chiêu mượn dao giết người này của Hạ Linh Như cũng thật tinh vi. Đáng tiếc nàng ta có chút thủ đoạn lại không có thông minh, ngay bản thân cũng là con cờ của người khác.
“Ngươi lui xuống đi, trông chừng công chúa cẩn thận. Chưa đến thọ điển thì không được để nó ra ngoài.”
Cát Hải dập đầu, đáp.
“Nô tài tuân lệnh, nô tài cáo lui.”
Đợi Cát Hải đi rồi, Triệu Lộc mới nghi hoặc hỏi Minh Đế.
“Bệ hạ, không phải là…”
Minh Đế cầm lấy tách trà trên bàn, nhìn Triệu Lộc.
“Ngươi cảm thấy Hoàng Hậu có mặt ngay lúc đó là chuyện tình cờ sao?”
Triệu Lộc lúc này mới sáng tỏ. Hoàng Hậu muốn làm người tốt, ban một phần ân tình cho Lạc Thanh Thanh, sau này có thể dễ dàng biến Lạc Thanh Thanh thành người của mình. Bên cạnh Thái Tử chôn một mầm tai hoạ, quả nhiên Hoàng Hậu bị ép điên rồi.
Minh Đế vân vê chiếc nhẫn ngọc trên tay, cười nhạt.
“Mặc kệ nàng ta toan tính cái gì, chỉ cần trẫm còn sống nàng ta đừng hòng động vào Diên Nhi.”
Triệu Lộc cũng đồng ý với Minh Đế. Lý Diên Lăng đã được ấn định là người kế vị, đây là sự thật không thay đổi. Nhưng còn cung nữ kia…
Minh Đế giống như nhìn thấu suy nghĩ của Triệu Lộc, ông thu lại ý cười, biểu tình nghiêm nghị.
“Không được động vào nàng. Diên Nhi khó khăn lắm mới vừa ý một người, trẫm nên thành toàn cho hắn.”
Triệu Lộc hoảng sợ, vội vàng quỳ xuống.
“Nô tài đáng chết, xin bệ hạ trách phạt.”
Minh Đế lắc đầu, cho hắn bình thân. Triệu Lộc vụng trộm lau mồi hôi, suýt nữa thì cái đầu này phải chuyển nhà rồi. Hoàng Thượng cực kỳ sủng ái Thái Tử, chỉ cần là Thái Tử muốn thì ngài đều đáp ứng. Ông trời con này mất hứng, tất cả sẽ gặp họa sát thân. Triệu Lộc luôn ghi nhớ điểm này, trước nay không dám có nửa điểm sai sót.
Triệu Lộc sau khi hồi thần, liền sai cung nhân đổi trà cho Minh Đế. Một lúc sau thì thái giám canh cửa đi vào, hướng Minh Đế khom người hành lễ.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng, Liên quý phi cầu kiến.”
Minh Đế đang phê tấu chương liền ngừng lại, ngẩng đầu nhìn tiểu thái giám.
“Truyền…”
Liên quý phi mặc trên người y phục mùa đông rất dày, lúc bước đi còn cần phải có Xảo Ngọc dìu đỡ, nhìn qua giống như một nữ tử khuê phòng quanh năm đau bệnh. Ít ai biết được nàng từng là tướng quân ngang dọc sa trường, đánh Đông dẹp Bắc khiến các nước lân bang khiếp sợ. Nếu không vì cứu Minh Đế, nàng cũng không đến mức trở thành phế nhân như bây giờ. Đường đường là nữ trung hào kiệt, bây giờ phải chịu cảnh cá chậu chim lồng mất hết tự do…