Chương 23: Không Để Bi Kịch Lập Lại
Lý Lăng Diên vừa mới hồi cung, đã có thái giám của Thanh Loan Điện đến mời. Lý Lăng Diên vẫn chưa muốn trở mặt với Hoàng Hậu nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi qua.
Chỉ một thời gian không gặp, Lý Lăng Diên cảm tưởng Hoàng Hậu đã ốm đi nhiều, cho dù đã được trang điểm tỉ mỉ nhưng vẫn không che giấu được vẻ tiều tụy của bà. Nhìn Lý Lăng Diên hành lễ với mình, Hoàng Hậu chỉ mệt mỏi phất tay.
“Không cần đa lễ, con ngồi xuống trước đi.”
Lý Lăng Diên nói cảm tạ, sau đó ngồi bên cạnh Hoàng Hậu. Hắn nhận ly trà cung nữ dâng lên, cất giọng lo lắng.
“Phượng thể của mẫu hậu gần đây có an khang không? Để nhi thần gọi Thái Y đến xem cho ngài.”
Hoàng Hậu lắc đầu, đáp:
“Bổn cung không việc gì, Thái Tử đừng kinh động bọn họ. Hôm nay gọi con đến, là có việc khác.”
“Mẫu hậu gọi nhi thần gấp như vậy, hẳn là đại sự.”
Hoàng Hậu thở dài, cho lui tất cả cung nhân.
“Cũng không việc gì lớn. Ta chỉ muốn hỏi Thái Tử gần đây có nghe thấy lời đồn đại bên ngoài không?”
Lý Lăng Diên biểu tình hoang mang, đáp:
“Nhi thần nhiễm phong hàn, vẫn luôn ở Đông Cung tĩnh dưỡng, mấy chuyện khác vốn không biết gì.”
“Nếu Thái Tử không biết, bổn cung cũng có thể nói với ngươi. Một số nô tài lớn mật không muốn sống nữa, tung tin đồn nhảm hòng chia rẽ mẫu tử chúng ta. Nhưng mà Thái Tử yên tâm, bổn cung đã xử lý chúng rồi. Bổn cung chỉ không yên tâm ngươi, bệnh chưa khỏi còn bị đám người đó chọc tức. Bổn chỉ muốn ngươi ghi nhớ, bổn cung vì ngươi, cũng vì Lâm Gia nên luôn hành sự cẩn trọng. Ngươi là hi vọng của bổn cung, bổn cung sẽ không hại ngươi. Những chuyện khác không cần để ý.”
Lý Lăng Diên chấp tay, đối Hoàng Hậu hành lễ.
“Nhi thần nhớ rõ khổ tâm của mẫu hậu, sẽ không khiến mẫu hậu thất vọng.”
Hoàng Hậu thấy hắn không có nghi kỵ gì với mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bà vươn tay đỡ Lý Lăng Diên dậy.
“Được rồi, chúng ta là mẫu tử với nhau, không cần những lễ nghĩa này. Sắp tới thọ điển của Thái Hậu, bổn cung và phụ hoàng ngươi vốn muốn nhân dịp này tìm cho ngươi một trắc phi, nhưng vì ngươi và Hạ tam tiểu thư của Tướng Phủ từ hôn, e là chỉ có thể từ chọn trắc phi đổi thành chính phi. Đích nữ Hầu Phủ Tần Nguyệt Châu tri thư đạt lễ, luận tài mạo lẫn gia thế đều có thể cùng ngươi xứng đôi. Bổn cung đã bàn xong với phụ hoàng ngươi, ngài ấy cũng đã bằng lòng.”
Lý Lăng đã mặt không biểu tình, nhưng trong lòng đã sớm lạnh lẽo xuống. Đời trước cũng vì chuyện này, mà hắn và Lý Lăng Hàn đỡ trở mặt thành thù, ngươi chết ta sống. Hoàng Hậu từ ban đầu đã muốn mạng hắn, vậy mà hắn vẫn không hề nhận ra. Hạ Linh Như hay Tần Nguyệt Châu đều là con cờ giúp Hoàng Hậu dồn hắn vào chỗ chết. Lý Lăng Diên cười nhạt, thản nhiên đáp.
“Mẫu hậu có điều không biết, Tần Nguyệt Châu này là ái nhân trong lòng Kính Vương. Đệ ấy vì để phụ hoàng chấp thuận ban hôn nên mới liều mạng ra chiến trường. Nhi thần thân là huynh trưởng của đệ ấy, sao có thể làm việc đoạt người thiếu đạo đức như vậy. Mẫu hậu vẫn là chọn nữ nhi nhà khác thì hơn.”
Hoàng Hậu nhíu mày, đanh giọng.
“Hầu Phủ thế lực lớn mạnh, tổ phụ của Nguyệt Châu còn là nguyên lão tam triều đức cao vọng trọng. Nếu ông ta ủng hộ Kính Vương, chức vị Thái Tử này của ngươi khó mà đảm bảo. Ngươi vừa nói sẽ không làm ta thất vọng, mới đó đã quên rồi.”
Lý Lăng Diên thấy Hoàng Hậu tức giận, vội vàng quỳ xuống.
“Mẫu hậu bớt giận, cẩn thận tổn hại phượng thể. Nhi thần cũng không nhất thiết phải dùng một nữ nhân để củng cố địa vị.”.
“Ngươi có biết xưa nay tiền triều hậu cung đều là một thể hay không. Nếu không, phụ hoàng ngươi cũng không cần ép lòng ép dạ đón đám nữ nhân mà bản thân không yêu vào hậu cung này. Ngươi bây giờ cho rằng bản thân đã đứng vững, không xem đối thủ vào mắt. Đợi ngày sau thất bại, mới hiểu ra cũng đã muộn rồi.”
Hoàng Hậu nói đến đây, cười trào phúng.
“Liên quý phi kia cũng thật cao tay, biết ngươi trọng tình nghĩa liền bảo Kính Vương trước mặt ngươi diễn vai khổ tình. Nàng ta che mắt được ngươi, nhưng không lừa được bổn cung.”
Lý Lăng Diên từng bị lời lẽ này lừa gạt, ngay cả khi Lý Lăng Hàn trở mặt với hắn, Hoàng Hậu cũng có thể nói là Lý Lăng Hàn viện cớ mà thôi. Xem ra cho dù sống lại bao nhiêu đời, bi kịch ở thọ điển vẫn không tránh khỏi. Lý Lăng Diên vì để Hoàng Hậu không nghi ngờ, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Mẫu hậu đều vì nhi thần, nhi thần cũng hiểu rất rõ. Nếu ý mẫu hậu đã quyết, nhi thần chỉ có thể tuân mệnh.”
Hoàng Hậu hài lòng, vuốt lưu quang Thái Tử trên đầu Lý Lăng Diên.
“Con ngoan, con biết là tốt. Mau trở về nghỉ ngơi đi, mọi chuyện mẫu hậu sẽ thu xếp chu toàn.”
Hoàng Hậu cười đến từ ái, nhìn qua không khác gì những ngày tháng trước đây. Chỉ có Lý Lăng Diên hiểu rõ, vốn không phải như vậy.
Rời khỏi Điện Thanh Loan, Lý Lăng Diên bắt đầu sai Phúc Tử dựa theo kế hoạch mà sắp xếp. Kiếp này, dù hắn mất mạng cũng phải cứu bằng được Tần Nguyệt Châu, giúp Lý Lăng Hàn hoàn thành tâm nguyện.
Chỉ một thời gian không gặp, Lý Lăng Diên cảm tưởng Hoàng Hậu đã ốm đi nhiều, cho dù đã được trang điểm tỉ mỉ nhưng vẫn không che giấu được vẻ tiều tụy của bà. Nhìn Lý Lăng Diên hành lễ với mình, Hoàng Hậu chỉ mệt mỏi phất tay.
“Không cần đa lễ, con ngồi xuống trước đi.”
Lý Lăng Diên nói cảm tạ, sau đó ngồi bên cạnh Hoàng Hậu. Hắn nhận ly trà cung nữ dâng lên, cất giọng lo lắng.
“Phượng thể của mẫu hậu gần đây có an khang không? Để nhi thần gọi Thái Y đến xem cho ngài.”
Hoàng Hậu lắc đầu, đáp:
“Bổn cung không việc gì, Thái Tử đừng kinh động bọn họ. Hôm nay gọi con đến, là có việc khác.”
“Mẫu hậu gọi nhi thần gấp như vậy, hẳn là đại sự.”
Hoàng Hậu thở dài, cho lui tất cả cung nhân.
“Cũng không việc gì lớn. Ta chỉ muốn hỏi Thái Tử gần đây có nghe thấy lời đồn đại bên ngoài không?”
Lý Lăng Diên biểu tình hoang mang, đáp:
“Nhi thần nhiễm phong hàn, vẫn luôn ở Đông Cung tĩnh dưỡng, mấy chuyện khác vốn không biết gì.”
“Nếu Thái Tử không biết, bổn cung cũng có thể nói với ngươi. Một số nô tài lớn mật không muốn sống nữa, tung tin đồn nhảm hòng chia rẽ mẫu tử chúng ta. Nhưng mà Thái Tử yên tâm, bổn cung đã xử lý chúng rồi. Bổn cung chỉ không yên tâm ngươi, bệnh chưa khỏi còn bị đám người đó chọc tức. Bổn chỉ muốn ngươi ghi nhớ, bổn cung vì ngươi, cũng vì Lâm Gia nên luôn hành sự cẩn trọng. Ngươi là hi vọng của bổn cung, bổn cung sẽ không hại ngươi. Những chuyện khác không cần để ý.”
Lý Lăng Diên chấp tay, đối Hoàng Hậu hành lễ.
“Nhi thần nhớ rõ khổ tâm của mẫu hậu, sẽ không khiến mẫu hậu thất vọng.”
Hoàng Hậu thấy hắn không có nghi kỵ gì với mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Bà vươn tay đỡ Lý Lăng Diên dậy.
“Được rồi, chúng ta là mẫu tử với nhau, không cần những lễ nghĩa này. Sắp tới thọ điển của Thái Hậu, bổn cung và phụ hoàng ngươi vốn muốn nhân dịp này tìm cho ngươi một trắc phi, nhưng vì ngươi và Hạ tam tiểu thư của Tướng Phủ từ hôn, e là chỉ có thể từ chọn trắc phi đổi thành chính phi. Đích nữ Hầu Phủ Tần Nguyệt Châu tri thư đạt lễ, luận tài mạo lẫn gia thế đều có thể cùng ngươi xứng đôi. Bổn cung đã bàn xong với phụ hoàng ngươi, ngài ấy cũng đã bằng lòng.”
Lý Lăng đã mặt không biểu tình, nhưng trong lòng đã sớm lạnh lẽo xuống. Đời trước cũng vì chuyện này, mà hắn và Lý Lăng Hàn đỡ trở mặt thành thù, ngươi chết ta sống. Hoàng Hậu từ ban đầu đã muốn mạng hắn, vậy mà hắn vẫn không hề nhận ra. Hạ Linh Như hay Tần Nguyệt Châu đều là con cờ giúp Hoàng Hậu dồn hắn vào chỗ chết. Lý Lăng Diên cười nhạt, thản nhiên đáp.
“Mẫu hậu có điều không biết, Tần Nguyệt Châu này là ái nhân trong lòng Kính Vương. Đệ ấy vì để phụ hoàng chấp thuận ban hôn nên mới liều mạng ra chiến trường. Nhi thần thân là huynh trưởng của đệ ấy, sao có thể làm việc đoạt người thiếu đạo đức như vậy. Mẫu hậu vẫn là chọn nữ nhi nhà khác thì hơn.”
Hoàng Hậu nhíu mày, đanh giọng.
“Hầu Phủ thế lực lớn mạnh, tổ phụ của Nguyệt Châu còn là nguyên lão tam triều đức cao vọng trọng. Nếu ông ta ủng hộ Kính Vương, chức vị Thái Tử này của ngươi khó mà đảm bảo. Ngươi vừa nói sẽ không làm ta thất vọng, mới đó đã quên rồi.”
Lý Lăng Diên thấy Hoàng Hậu tức giận, vội vàng quỳ xuống.
“Mẫu hậu bớt giận, cẩn thận tổn hại phượng thể. Nhi thần cũng không nhất thiết phải dùng một nữ nhân để củng cố địa vị.”.
“Ngươi có biết xưa nay tiền triều hậu cung đều là một thể hay không. Nếu không, phụ hoàng ngươi cũng không cần ép lòng ép dạ đón đám nữ nhân mà bản thân không yêu vào hậu cung này. Ngươi bây giờ cho rằng bản thân đã đứng vững, không xem đối thủ vào mắt. Đợi ngày sau thất bại, mới hiểu ra cũng đã muộn rồi.”
Hoàng Hậu nói đến đây, cười trào phúng.
“Liên quý phi kia cũng thật cao tay, biết ngươi trọng tình nghĩa liền bảo Kính Vương trước mặt ngươi diễn vai khổ tình. Nàng ta che mắt được ngươi, nhưng không lừa được bổn cung.”
Lý Lăng Diên từng bị lời lẽ này lừa gạt, ngay cả khi Lý Lăng Hàn trở mặt với hắn, Hoàng Hậu cũng có thể nói là Lý Lăng Hàn viện cớ mà thôi. Xem ra cho dù sống lại bao nhiêu đời, bi kịch ở thọ điển vẫn không tránh khỏi. Lý Lăng Diên vì để Hoàng Hậu không nghi ngờ, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
“Mẫu hậu đều vì nhi thần, nhi thần cũng hiểu rất rõ. Nếu ý mẫu hậu đã quyết, nhi thần chỉ có thể tuân mệnh.”
Hoàng Hậu hài lòng, vuốt lưu quang Thái Tử trên đầu Lý Lăng Diên.
“Con ngoan, con biết là tốt. Mau trở về nghỉ ngơi đi, mọi chuyện mẫu hậu sẽ thu xếp chu toàn.”
Hoàng Hậu cười đến từ ái, nhìn qua không khác gì những ngày tháng trước đây. Chỉ có Lý Lăng Diên hiểu rõ, vốn không phải như vậy.
Rời khỏi Điện Thanh Loan, Lý Lăng Diên bắt đầu sai Phúc Tử dựa theo kế hoạch mà sắp xếp. Kiếp này, dù hắn mất mạng cũng phải cứu bằng được Tần Nguyệt Châu, giúp Lý Lăng Hàn hoàn thành tâm nguyện.