Chương : 50
Đoàn Tử suy nghĩ rất nhiều phương án hành động, kiểu như nửa đêm lẻn vào; cho A Ngốc làm nội gián; hạ chiến thư anh dũng cứu huynh, thế nhưng trăm triệu lần Đoàn Tử cũng không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như này:
“Chỗ này?” Kính mắt thúc thúc đẩy gọng kính hỏi.
Đoàn Tử gật đầu.
Kính mắt thúc thúc thản nhiên ấn chuông cửa: “Có người ở nhà không? Thu tiền ga đây.”
Đoàn Tử : …
Cửa mở, Bạch Phồn chớp chớp mắt nhìn hai người ngoài cửa: “Ôi chao, ngươi là cái kia tiểu yêu tinh, ngươi làm việc cho công ty ga sao?”
Đoàn Tử囧vô lực, xấu hổ khụ khụ mấy cái.
Quái thúc cười tủm tỉm nhu nhu đầu Đoàn Tử: “Đúng vậy, hắn mới tới, đặc biệt ngoan a.”
“Các ngươi vào đi.” Bạch Phồn cảnh giác mời.
Cứ như vậy công khai bước vào.
“Long Tĩnh Thành đâu?” Đoàn Tử khẩn trương nhìn đông nhìn tây hỏi.
“Hắn có việc ra ngoài rồi.” Bạch Phồn trả lời.
Kính mắt thúc gật đầu: “Tốt lắm.” Nói xong quay người đánh vào gáy Bạch Phồn, Bạch Phồn phù phù ngã xuống đất.
“Đi.” Kính mắt thúc nâng Bạch Phồn lên, nói.
Đoàn Tử khó nói vặn vẹo: “Bắt cóc không tốt đâu.”
Quái thúc nhã nhặn quay đầu lại tà mị cười: “Chúng ta là giải cứu con tin mà.”
Đoàn Tử bị dáng cười của kính mắt thúc làm lạnh gáy, lập tức chạy đến bên cửa: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, Long Tĩnh Thành mà về là toi.”
“Ngươi gọi hắn là gì?” Kính mắt thúc đột nhiên hỏi.
“Long Tĩnh Thành.”
“Tên này có chút quen a.” Kính mắt thúc sờ sờ cằm, ôm Bạch Phồn đi, hai người lén lút nhét người vào xe, hoả tốc đưa về nhà.
“Như vậy cũng không an toàn a.” Đoàn Tử lẩm bẩm, “Đạo sĩ kia không quá ba ngày sẽ tới nhà tìm.”
Kính mắt thúc trầm ngâm, ôn nhu cười nói: “Ta miễn phí mời bảo kê cho ngươi là được.”
“Chỗ này?” Kính mắt thúc thúc đẩy gọng kính hỏi.
Đoàn Tử gật đầu.
Kính mắt thúc thúc thản nhiên ấn chuông cửa: “Có người ở nhà không? Thu tiền ga đây.”
Đoàn Tử : …
Cửa mở, Bạch Phồn chớp chớp mắt nhìn hai người ngoài cửa: “Ôi chao, ngươi là cái kia tiểu yêu tinh, ngươi làm việc cho công ty ga sao?”
Đoàn Tử囧vô lực, xấu hổ khụ khụ mấy cái.
Quái thúc cười tủm tỉm nhu nhu đầu Đoàn Tử: “Đúng vậy, hắn mới tới, đặc biệt ngoan a.”
“Các ngươi vào đi.” Bạch Phồn cảnh giác mời.
Cứ như vậy công khai bước vào.
“Long Tĩnh Thành đâu?” Đoàn Tử khẩn trương nhìn đông nhìn tây hỏi.
“Hắn có việc ra ngoài rồi.” Bạch Phồn trả lời.
Kính mắt thúc gật đầu: “Tốt lắm.” Nói xong quay người đánh vào gáy Bạch Phồn, Bạch Phồn phù phù ngã xuống đất.
“Đi.” Kính mắt thúc nâng Bạch Phồn lên, nói.
Đoàn Tử khó nói vặn vẹo: “Bắt cóc không tốt đâu.”
Quái thúc nhã nhặn quay đầu lại tà mị cười: “Chúng ta là giải cứu con tin mà.”
Đoàn Tử bị dáng cười của kính mắt thúc làm lạnh gáy, lập tức chạy đến bên cửa: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, Long Tĩnh Thành mà về là toi.”
“Ngươi gọi hắn là gì?” Kính mắt thúc đột nhiên hỏi.
“Long Tĩnh Thành.”
“Tên này có chút quen a.” Kính mắt thúc sờ sờ cằm, ôm Bạch Phồn đi, hai người lén lút nhét người vào xe, hoả tốc đưa về nhà.
“Như vậy cũng không an toàn a.” Đoàn Tử lẩm bẩm, “Đạo sĩ kia không quá ba ngày sẽ tới nhà tìm.”
Kính mắt thúc trầm ngâm, ôn nhu cười nói: “Ta miễn phí mời bảo kê cho ngươi là được.”