Chương : 51
Vì vậy, lúc chue nhân về, trong nhà lại có thêm hai người nữa.
“Đây là…”
“Ca của em, và người đã cứu ca của em.” Đoàn Tử vừa bấm ngón tay đếm, vừa nói.
Chủ nhân chỉ thản nhiên nga một tiếng, thay quần áo vào bếp làm cơm, ngày hôm nay phải nấu nhiều một chút, thật nhiều người a.
Chủ nhân đối với cuộc sống càng ngày càng li kì của mình càng lúc càng bình thản.
Bạch Phồn yếu ớt tỉnh dậy từ sofa, dụi mắt lẩm bẩm: “Đói bụng.”
Lần đầu tiên thấy bộ dạng mơ hồ mớ ngủ của đại ca, nội tâm Đoàn Tử nảy sinh một loại ý muốn bảo hộ: “Ta làm bánh ngọt cho ngươi nga.”
Nói xong liền lấy ngay một khối bánh cất dưới sofa ra, mở bọc ân cần đưa ra trước mặt Bạch Phồn.
Bạch Phồn ngô một tiếng, cào cào lên miếng bánh, giống như đang thử, rồi sau đó, ngoạm một miếng to.
Đoàn Tử cảm thấy nhân sinh thật viên mãn.
“Nước.” Bạch Phồn ăn xong bánh ngọt lại đòi hỏi.
Đoàn Tử vui vẻ bưng nước cho Bạch Phồn, thầm nghĩ đại ca như bây giờ thực quá khả ái a.
Bạch Phồn ăn no uống đủ, bắt đầu hỏi: “A Long đâu?”
Kính mắt thúc thúc bình tĩnh nói: “Hắn đi bắt quái xa nhà, nhờ ta chiếu cố ngươi vài ngày.”
“Gạt người, rõ ràng là ngươi bắt cóc ta!” Bạch Phồn cãi.
Quái thúc đẩy gọng kính: “Ai nha, xem ra không lừa được ngươi, ngoan ngoãn chờ hắn tới cứu đi, nếu không thì, hắc hắc. . .” Kính mắt thúc thúc cười tà mị.
Bạch Phồn nhất thời rụt sâu vào trong lòng ghế sofa.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Hài tử không nghe lời thì phải hảo hảo điều giáo.” Nói xong, kính mắt thúc thúc cầm điều khiển từ xa mở TV, xoát xoát chuyển tới kênh thiếu nhi, “A, xem TV chút đi, đợi ăn cơm.”
Nói xong chạy lên sân thượng hút thuốc.
Đoàn Tử thấy một con sói xám xấu xí trên TV, không thích, nhìn qua Bạch Phồn, hiển nhiên ca ca cũng mặt nhăn mày nhíu, Vì vậy Đoàn Tử lại xoàn xoạt chuyển kênh, hai người nằm một cục xem phim tình cảm lâm li bi đát đắng chát chua cay 囧.
Chủ nhân làm xong cơm tối, thấy hai thiếu niên ôm lấy nhau, thút tha thút thít dùng khăn tay hỉ mũi, viền mắt đỏ bừng.
“Thực đáng thương, đáng thương quá mà, gã đàn ông đó thật đáng chết.” Đoàn Tử khóc ròng nói.
“Ân, xấu lắm, XXX hảo thương cảm.” Bạch Phồn cũng sịt mũi không ngừng.
Hai người nảy sinh cùng cảm xúc khi xem phim mà thành tri kỉ, ôm lấy nhau gào khóc.
Chủ nhân bỗng nhiên nhận ra, quả nhiên cả hai là đồng loại.
“Đây là…”
“Ca của em, và người đã cứu ca của em.” Đoàn Tử vừa bấm ngón tay đếm, vừa nói.
Chủ nhân chỉ thản nhiên nga một tiếng, thay quần áo vào bếp làm cơm, ngày hôm nay phải nấu nhiều một chút, thật nhiều người a.
Chủ nhân đối với cuộc sống càng ngày càng li kì của mình càng lúc càng bình thản.
Bạch Phồn yếu ớt tỉnh dậy từ sofa, dụi mắt lẩm bẩm: “Đói bụng.”
Lần đầu tiên thấy bộ dạng mơ hồ mớ ngủ của đại ca, nội tâm Đoàn Tử nảy sinh một loại ý muốn bảo hộ: “Ta làm bánh ngọt cho ngươi nga.”
Nói xong liền lấy ngay một khối bánh cất dưới sofa ra, mở bọc ân cần đưa ra trước mặt Bạch Phồn.
Bạch Phồn ngô một tiếng, cào cào lên miếng bánh, giống như đang thử, rồi sau đó, ngoạm một miếng to.
Đoàn Tử cảm thấy nhân sinh thật viên mãn.
“Nước.” Bạch Phồn ăn xong bánh ngọt lại đòi hỏi.
Đoàn Tử vui vẻ bưng nước cho Bạch Phồn, thầm nghĩ đại ca như bây giờ thực quá khả ái a.
Bạch Phồn ăn no uống đủ, bắt đầu hỏi: “A Long đâu?”
Kính mắt thúc thúc bình tĩnh nói: “Hắn đi bắt quái xa nhà, nhờ ta chiếu cố ngươi vài ngày.”
“Gạt người, rõ ràng là ngươi bắt cóc ta!” Bạch Phồn cãi.
Quái thúc đẩy gọng kính: “Ai nha, xem ra không lừa được ngươi, ngoan ngoãn chờ hắn tới cứu đi, nếu không thì, hắc hắc. . .” Kính mắt thúc thúc cười tà mị.
Bạch Phồn nhất thời rụt sâu vào trong lòng ghế sofa.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Hài tử không nghe lời thì phải hảo hảo điều giáo.” Nói xong, kính mắt thúc thúc cầm điều khiển từ xa mở TV, xoát xoát chuyển tới kênh thiếu nhi, “A, xem TV chút đi, đợi ăn cơm.”
Nói xong chạy lên sân thượng hút thuốc.
Đoàn Tử thấy một con sói xám xấu xí trên TV, không thích, nhìn qua Bạch Phồn, hiển nhiên ca ca cũng mặt nhăn mày nhíu, Vì vậy Đoàn Tử lại xoàn xoạt chuyển kênh, hai người nằm một cục xem phim tình cảm lâm li bi đát đắng chát chua cay 囧.
Chủ nhân làm xong cơm tối, thấy hai thiếu niên ôm lấy nhau, thút tha thút thít dùng khăn tay hỉ mũi, viền mắt đỏ bừng.
“Thực đáng thương, đáng thương quá mà, gã đàn ông đó thật đáng chết.” Đoàn Tử khóc ròng nói.
“Ân, xấu lắm, XXX hảo thương cảm.” Bạch Phồn cũng sịt mũi không ngừng.
Hai người nảy sinh cùng cảm xúc khi xem phim mà thành tri kỉ, ôm lấy nhau gào khóc.
Chủ nhân bỗng nhiên nhận ra, quả nhiên cả hai là đồng loại.