Chương : 49
Ủ rũ về nhà, Đoàn Tử mệt mỏi tắm rửa qua loa, ngã vật ra sofa giả chết.
Chuông cửa kêu, Đoàn Tử oán giận đi mở cửa, chủ nhân chưa tan sở, hơn nữa anh ấy có chìa khóa, hiện tại gõ cửa chẳng lẽ là người thu tiền ga sao.
Cửa mở, đứng ngoài cửa chính là ông chú cho hắn mượn tiền hôm trước.
“Quái thúc.” Đoàn Tử kêu lên.
“… Là ca ca thôi.” Người kia cười khổ.
“Quái ca ca.” Đoàn Tử sửa lại.
“Ngươi có thể bỏ chữ đầu đi được không?”
Đoàn Tử rũ mắt, ca ca, Bạch Phồn không cần hắn nữa a T^T.
“Được rồi, quái ca ca thì quái ca ca a, không mời ta vào?” Người kia hỏi.
Đoàn Tử lúc này mới nhích người nhượng hắn vào cửa.
“Ta mua sữa chua cho ngươi.” Người nọ đưa ra một túi sữa chua đủ vị đưa cho Đoàn Tử. Đoàn Tử thoáng cái hưng phấn hẳn lên, ôm sữa chua tới bên tủ lạnh, đồng thời hoả tốc pha một ly trà cho khách.
Ông chú đeo kính cầm tách trà mân mê một chố, bỗng nhiên nói: “Đoàn Tử, ngươi là miêu yêu à.”
Đoàn Tử một miệng nước trà lập tức phun ra, đấm ngực dậm chân khụ khụ.
Quái thúc cười nói: “Ta không có ý định bắt ngươi, ngươi khẩn trương cái gì?”
“Ngươi ngươi ngươi, đạo sĩ?” Đoàn Tử sợ đến co cả người lại.
“Ân.”
… Từ lúc nào đạo sĩ trở thành nghề hot vậy?
“Lần trước trong siêu thị ta đã chú ý đến ngươi rồi, ngươi tu hành chưa lâu nên không thể che dấu yêu khí, vừa nhìn liền biết.” Quái thúc trầm ngâm một lát, trên mặt lộ ra tiếu ý khiến Đoàn Tử đỏ mặt, “Hơn nữa công lực của ngươi không thể tăng thêm được nữa rồi.”
Đoàn Tử ừ một tiếng, hết sức chuyên chú nhìn ly trà, không hề lên tiếng.
“Chỉ cần ngươi không hại người ta sẽ không bắt ngươi, dạo này làm yêu quái cũng không dễ dàng.” Quái thúc thản nhiên nói.
“Vậy ngươi có thể cứu người hay không?” Đoàn Tử hỏi.
“Cứu người? Còn phải xem là ai nữa a.”
“… Ngươi có thể cứu cứu ca ca ta hay không?” Đoàn Tử nhỏ giọng hỏi.
“Ca ca ngươi?”
“Ân, hắn cũng là miêu yêu, thế nhưng bị một đạo sĩ bắt đi.” Đoàn Tử vừa nghĩ tới ca ca ngực đã đau đau.
“Ôi chao, nếu như là miêu yêu bắt đạo sĩ đi thì ta còn muốn quan tâm đó.” Kính mắt thúc cười nói.
Đoàn Tử quệt miệng ủy khuất nói: “Thế nhưng đạo sĩ kia là người xấu, hắn thích ca ca nên bắt nhốt ca ca, còn cưỡng X hắn, còn xóa kí ức của hắn, không nên đối xử như thế với động vật a! Mà ta lại đánh không lại hắn.”
Kính mắt thúc sờ sờ cằm nói: “Nghe qua đã biết là tà ma ngoại đạo, bất quá ngươi xác định là ca ca chứ không phải tỉ tỉ đi?”
“Ca ca ta rất đẹp, còn có, ngươi mau thanh lý môn hộ đi.” Đoàn Tử gật đầu như rang lạc.
“Ta thế nhưng có thu phí đó.” Kính mắt thúc nói.
Đoàn Tử sờ sờ túi, lấy ra tờ nhân dân tệ suýt nữa bị bồ câu A Ngốc cướp đi: “Từng này có đủ không? Có thể mua được rất nhiều sữa chua đó.”
Kính mắt thúc thúc nhìn chằm chằm hồi lâu vào tờ tiền nhăn nhúm, nhìn tờ tiền nhăn nhúm mà lại cười rất tà mị mới sợ, sau đó lại nhìn nhãn thần tràn ngập mong chờ của Đoàn Tử, cuối cùng không đành lòng từ chối tâm ý của hắn nên đành cầm tiền: “Được rồi, thu tiền rồi thì hôm nào ta cùng ngươi đi một chuyến.”
Chuông cửa kêu, Đoàn Tử oán giận đi mở cửa, chủ nhân chưa tan sở, hơn nữa anh ấy có chìa khóa, hiện tại gõ cửa chẳng lẽ là người thu tiền ga sao.
Cửa mở, đứng ngoài cửa chính là ông chú cho hắn mượn tiền hôm trước.
“Quái thúc.” Đoàn Tử kêu lên.
“… Là ca ca thôi.” Người kia cười khổ.
“Quái ca ca.” Đoàn Tử sửa lại.
“Ngươi có thể bỏ chữ đầu đi được không?”
Đoàn Tử rũ mắt, ca ca, Bạch Phồn không cần hắn nữa a T^T.
“Được rồi, quái ca ca thì quái ca ca a, không mời ta vào?” Người kia hỏi.
Đoàn Tử lúc này mới nhích người nhượng hắn vào cửa.
“Ta mua sữa chua cho ngươi.” Người nọ đưa ra một túi sữa chua đủ vị đưa cho Đoàn Tử. Đoàn Tử thoáng cái hưng phấn hẳn lên, ôm sữa chua tới bên tủ lạnh, đồng thời hoả tốc pha một ly trà cho khách.
Ông chú đeo kính cầm tách trà mân mê một chố, bỗng nhiên nói: “Đoàn Tử, ngươi là miêu yêu à.”
Đoàn Tử một miệng nước trà lập tức phun ra, đấm ngực dậm chân khụ khụ.
Quái thúc cười nói: “Ta không có ý định bắt ngươi, ngươi khẩn trương cái gì?”
“Ngươi ngươi ngươi, đạo sĩ?” Đoàn Tử sợ đến co cả người lại.
“Ân.”
… Từ lúc nào đạo sĩ trở thành nghề hot vậy?
“Lần trước trong siêu thị ta đã chú ý đến ngươi rồi, ngươi tu hành chưa lâu nên không thể che dấu yêu khí, vừa nhìn liền biết.” Quái thúc trầm ngâm một lát, trên mặt lộ ra tiếu ý khiến Đoàn Tử đỏ mặt, “Hơn nữa công lực của ngươi không thể tăng thêm được nữa rồi.”
Đoàn Tử ừ một tiếng, hết sức chuyên chú nhìn ly trà, không hề lên tiếng.
“Chỉ cần ngươi không hại người ta sẽ không bắt ngươi, dạo này làm yêu quái cũng không dễ dàng.” Quái thúc thản nhiên nói.
“Vậy ngươi có thể cứu người hay không?” Đoàn Tử hỏi.
“Cứu người? Còn phải xem là ai nữa a.”
“… Ngươi có thể cứu cứu ca ca ta hay không?” Đoàn Tử nhỏ giọng hỏi.
“Ca ca ngươi?”
“Ân, hắn cũng là miêu yêu, thế nhưng bị một đạo sĩ bắt đi.” Đoàn Tử vừa nghĩ tới ca ca ngực đã đau đau.
“Ôi chao, nếu như là miêu yêu bắt đạo sĩ đi thì ta còn muốn quan tâm đó.” Kính mắt thúc cười nói.
Đoàn Tử quệt miệng ủy khuất nói: “Thế nhưng đạo sĩ kia là người xấu, hắn thích ca ca nên bắt nhốt ca ca, còn cưỡng X hắn, còn xóa kí ức của hắn, không nên đối xử như thế với động vật a! Mà ta lại đánh không lại hắn.”
Kính mắt thúc sờ sờ cằm nói: “Nghe qua đã biết là tà ma ngoại đạo, bất quá ngươi xác định là ca ca chứ không phải tỉ tỉ đi?”
“Ca ca ta rất đẹp, còn có, ngươi mau thanh lý môn hộ đi.” Đoàn Tử gật đầu như rang lạc.
“Ta thế nhưng có thu phí đó.” Kính mắt thúc nói.
Đoàn Tử sờ sờ túi, lấy ra tờ nhân dân tệ suýt nữa bị bồ câu A Ngốc cướp đi: “Từng này có đủ không? Có thể mua được rất nhiều sữa chua đó.”
Kính mắt thúc thúc nhìn chằm chằm hồi lâu vào tờ tiền nhăn nhúm, nhìn tờ tiền nhăn nhúm mà lại cười rất tà mị mới sợ, sau đó lại nhìn nhãn thần tràn ngập mong chờ của Đoàn Tử, cuối cùng không đành lòng từ chối tâm ý của hắn nên đành cầm tiền: “Được rồi, thu tiền rồi thì hôm nào ta cùng ngươi đi một chuyến.”