Chương : 48
Đoàn Tử trong nháy mắt biến thành mỹ thiếu niên, gục xuống bên người Bạch Phồn dùng sức lay động: “Ngươi ngươi ngươi đừng có nói giỡn a!”
Bạch Phồn khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngập nói: “Tráng sĩ trước nên mặc quần áo vào a.”
Đoàn Tử há mồm đớp đớp chẳng nói được lời nào.
“Không được, ngươi theo ta về, mất trí nhớ có thể từ từ chữa trị.” Đoàn Tử cố sức lôi kéo, muốn dắt Bạch Phồn về nhà.
Bạch Phồn bỗng nhiên hét lớn: “Không, ngươi là yêu tinh a, ngươi ngươi ngươi ngươi vừa rồi rõ ràng ngươi còn là mèo mà!”
Đoàn Tử nhất thời bực bội: “Ngươi cũng là miêu yêu a!”
“Ta rõ ràng là người!”
“Ngươi là yêu.”
“Là người!”
“Là yêu!”
A Ngốc đứng trên cửa sổ mặt mày co quắp, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Là nhân yêu.”
“Nói chung ngươi phải theo ta về.” Đoàn Tử ỷ mạnh hiếp yếu, lần đầu tiên dám lớn tiếng mắng mỏ ca ca, cảm giác vô cùng bay bổng.
“Không!” Bạch Phồn quay đầu khẳng định chắc nịch.
A Ngốc đứng một bên nhận xét: “Tình cảnh này có chút quen thuộc nhé, thế nhưng hình như đã đổi vai rồi a…”
“Hắn sẽ không theo ngươi về.”
Đoàn Tử cả kinh quay đầu lại, Long Tĩnh Thành không biết trở lại lúc nào đang lạnh lùng nhìn hắn. Bạch Phồn nhìn thấy hắn lại thập phần vui vẻ, đẩy Đoàn Tử ra, chạy đến bên người Long Tĩnh Thành đòi ôm.
Long Tĩnh Thành nhìn hắn với nhãn thần thập phần ôn nhu, thậm chí hôn một cái lên mặt hắn. Bạch Phồn mừng rỡ cọ tới cọ lui, trên mặt là một nụ cười rạng rỡ mà Đoàn Tử ít được thấy.
“Ta sẽ không khó dễ ngươi, ngươi đi đi.” Long Tĩnh Thành nói.
Bạch Phồn suy nghĩ một chút, chạy vào phòng ngủ kiếm bộ quần áo đưa cho Đoàn Tử. Đoàn Tử đang cầm y phục vẻ mặt thê lương.
“Ca ca, ngươi không cần ta nữa sao?” Đoàn Tử vẻ mặt lã chã chực khóc.
“Ta không phải là ca ca của ngươi, ta thực sự không nhận ra ngươi.” Bạch Phồn lúng túng nói.
Đoàn Tử quẳng quần áo sang một bên nhào tới bên người Bạch Phồn khóc lớn: “Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, ca ca ngươi đừng không cần ta a, ô ô…”
Bạch Phồn luống cuống tay chân ôm lấy Đoàn Tử đang không ngừng khóc lóc, mãi đến lúc Đoàn Tử bị Long Tĩnh Thành chịu không nổi cảnh khóc nháo túm lấy, tiện tay vứt vèo một cái qua cửa sổ.
Đoàn Tử biến vèo thành mèo mới không bị bẹp chết, meo meo meo meo kêu gầm trời, tới khi bị tiểu hài tử nghịch ngợm ném đá trêu chọc mới ủy ủy khuất khuất rời đi.
Hắn bị ca ca ruồng bỏ 囧
Bạch Phồn khuôn mặt đỏ bừng, ngượng ngập nói: “Tráng sĩ trước nên mặc quần áo vào a.”
Đoàn Tử há mồm đớp đớp chẳng nói được lời nào.
“Không được, ngươi theo ta về, mất trí nhớ có thể từ từ chữa trị.” Đoàn Tử cố sức lôi kéo, muốn dắt Bạch Phồn về nhà.
Bạch Phồn bỗng nhiên hét lớn: “Không, ngươi là yêu tinh a, ngươi ngươi ngươi ngươi vừa rồi rõ ràng ngươi còn là mèo mà!”
Đoàn Tử nhất thời bực bội: “Ngươi cũng là miêu yêu a!”
“Ta rõ ràng là người!”
“Ngươi là yêu.”
“Là người!”
“Là yêu!”
A Ngốc đứng trên cửa sổ mặt mày co quắp, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Là nhân yêu.”
“Nói chung ngươi phải theo ta về.” Đoàn Tử ỷ mạnh hiếp yếu, lần đầu tiên dám lớn tiếng mắng mỏ ca ca, cảm giác vô cùng bay bổng.
“Không!” Bạch Phồn quay đầu khẳng định chắc nịch.
A Ngốc đứng một bên nhận xét: “Tình cảnh này có chút quen thuộc nhé, thế nhưng hình như đã đổi vai rồi a…”
“Hắn sẽ không theo ngươi về.”
Đoàn Tử cả kinh quay đầu lại, Long Tĩnh Thành không biết trở lại lúc nào đang lạnh lùng nhìn hắn. Bạch Phồn nhìn thấy hắn lại thập phần vui vẻ, đẩy Đoàn Tử ra, chạy đến bên người Long Tĩnh Thành đòi ôm.
Long Tĩnh Thành nhìn hắn với nhãn thần thập phần ôn nhu, thậm chí hôn một cái lên mặt hắn. Bạch Phồn mừng rỡ cọ tới cọ lui, trên mặt là một nụ cười rạng rỡ mà Đoàn Tử ít được thấy.
“Ta sẽ không khó dễ ngươi, ngươi đi đi.” Long Tĩnh Thành nói.
Bạch Phồn suy nghĩ một chút, chạy vào phòng ngủ kiếm bộ quần áo đưa cho Đoàn Tử. Đoàn Tử đang cầm y phục vẻ mặt thê lương.
“Ca ca, ngươi không cần ta nữa sao?” Đoàn Tử vẻ mặt lã chã chực khóc.
“Ta không phải là ca ca của ngươi, ta thực sự không nhận ra ngươi.” Bạch Phồn lúng túng nói.
Đoàn Tử quẳng quần áo sang một bên nhào tới bên người Bạch Phồn khóc lớn: “Ta sai rồi, ta thực sự sai rồi, ca ca ngươi đừng không cần ta a, ô ô…”
Bạch Phồn luống cuống tay chân ôm lấy Đoàn Tử đang không ngừng khóc lóc, mãi đến lúc Đoàn Tử bị Long Tĩnh Thành chịu không nổi cảnh khóc nháo túm lấy, tiện tay vứt vèo một cái qua cửa sổ.
Đoàn Tử biến vèo thành mèo mới không bị bẹp chết, meo meo meo meo kêu gầm trời, tới khi bị tiểu hài tử nghịch ngợm ném đá trêu chọc mới ủy ủy khuất khuất rời đi.
Hắn bị ca ca ruồng bỏ 囧