Chương 10: Mặt Trời của hắn
Lãnh Hàn cố gắng đặt cược mạng sống liều chết với đám sát thủ, máu chảy nhuộm đỏ hết cả bả vai nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, cuối tuần đám sát thủ, từng tên từng tên ngã xuống, bị Lãnh Hàn hạ gục toàn bộ.
Tuy nhiên, hắn bị thương ở vai, máu chảy ra nhuộm đỏ áo.
Lam Vân nấp trong bụi cây, nhìn Lãnh Hàn chiến đấu với lo lắng tột cùng. Cậu bé muốn lao ra giúp đỡ Lãnh Hàn, nhưng cậu bé biết rằng, mình không thể làm gì.
Lãnh Hàn thở hổn hển, kiệt sức ngã xuống đất. Máu me bê bết, hắn tưởng chừng như mình không thể đứng dậy được nữa.
Lam Vân vội vàng chạy ra từ trong bụi cây, ôm lấy Lãnh Hàn: "Anh ơi, anh có sao không?"
Lãnh Hàn nhìn thấy Lam Vân, giống như nhìn thấy mặt trời trong đêm tối, chói sáng tới mức làm hắn lóe mắt, nhưng cũng thật ấm áp một cách kì lạ. Đối diện với gương mặt lo lắng của Lam Vân, hắn chỉ biết mỉm cười, cố gắng vuốt nhẹ tóc cậu bé an ủi: "Ừ... Ta không sao. Lam Vân, em cũng không bị thương đâu chứ?"
Thấy Lãnh Hàn vuốt nhẹ tóc mình, hai mắt Lam Vân ươn ướt, không hiểu sao lại không kiềm được nhào vào lòng Lãnh Hàn khóc to.
"Đừng khóc, ta còn chưa có chết thì em khóc làm gì?"
Lam Vân giống như không nghe thấy Lãnh Hàn, cứ tiếp tục khóc rồi luôn miệng nói hai chữ "Xin lỗi."
Lãnh Hàn ôm Lam Vân vào lòng, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi chảy trên vai áo mình. Hắn biết rằng, Lam Vân đang rất sợ hãi. Hắn cũng sợ hãi, nhưng hắn không thể thể hiện sự yếu đuối trước mặt Lam Vân.
"Được rồi, không sao đâu."
"Lãnh Hàn... xin lỗi..." Lam Vân sờ sờ vết máu trên tay Lãnh Hàn, bàn tay run rẩy yếu ớt. "Có phải... rất đau không?"
Lãnh Hàn giống như bị gãi trúng chỗ ngứa, trái tim nhảy lên một nhịp.
Cả đời này hắn chỉ là một tên sát thủ, cho dù có chết vì nhiệm vụ cũng là đáng đời, sẽ không có ai quan tâm hắn.
Sẽ không có ai vì hắn mà khóc.
Cũng sẽ không có ai hỏi hắn có đau không...
Chỉ có duy nhất Lam Vân.
Trái tim Lãnh Hàn có chút chua xót.
"Rất đau..."
"Nhưng mà, bây giờ thì không còn đau nữa rồi."
Lam Vân nghe vậy thì rất tức giận.
"Cái gì mà không đau nữa? Rõ ràng anh đang rất đau..."
"Rõ ràng... anh đang rất đau mà..."
"Là em... là em đã hại anh."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, biết rằng cậu bé đang tự trách bản thân mình về tình hình hiện tại. Hắn vuốt nhẹ đầu của Lam Vân, cố gắng làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng cậu bé.
"Lam Vân, không phải là do em. Đó chỉ là quyết định của riêng ta. Ta chọn con đường này và ta sẽ chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra."
"Anh không được phép chết, Lãnh Hàn. Em không muốn mất anh."
Lãnh Hàn phì cười.
"Ừ, ta cũng không muốn mất em."
Những lời của Lam Vân vang vọng trong lòng Lãnh Hàn, nhắc nhở hắn về sứ mệnh đã chọn và trách nhiệm đối với cuộc sống của cậu bé. Hắn nhận ra rằng, không chỉ là sự quan tâm và lo lắng, mà tình cảm của Lam Vân còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Mặc dù cơ thể đang đau đớn và kiệt sức, nhưng trong tâm trí của Lãnh Hàn, sự lo lắng cho Lam Vân vẫn được đặt lên hàng đầu. Hắn quyết tâm phải sống sót, không chỉ vì bản thân mình mà còn vì Lam Vân, người đã trở thành điểm tựa duy nhất trong cuộc đời hắn.
"Chút nữa đợi ta khỏe hơn một chút ta sẽ dẫn em đi một nơi an toàn hơn, Lam Vân. Như ta đã nói, ta sẽ không để cho bất kỳ ai có thể làm hại đến em."
Không gian im lặng, chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây, Lam Vân bỗng nhiên ngẩn đầu lên, nhìn hắn.
"Lãnh Hàn, tại sao anh lại tốt với em như vậy?"
Lãnh Hàn ngẩn ra.
Hắn cũng không biết tại sao.
Có lẽ là vì đó là Lam Vân.
Có lẽ là vì Lam Vân...
là Mặt Trời của hắn.
Tuy nhiên, hắn bị thương ở vai, máu chảy ra nhuộm đỏ áo.
Lam Vân nấp trong bụi cây, nhìn Lãnh Hàn chiến đấu với lo lắng tột cùng. Cậu bé muốn lao ra giúp đỡ Lãnh Hàn, nhưng cậu bé biết rằng, mình không thể làm gì.
Lãnh Hàn thở hổn hển, kiệt sức ngã xuống đất. Máu me bê bết, hắn tưởng chừng như mình không thể đứng dậy được nữa.
Lam Vân vội vàng chạy ra từ trong bụi cây, ôm lấy Lãnh Hàn: "Anh ơi, anh có sao không?"
Lãnh Hàn nhìn thấy Lam Vân, giống như nhìn thấy mặt trời trong đêm tối, chói sáng tới mức làm hắn lóe mắt, nhưng cũng thật ấm áp một cách kì lạ. Đối diện với gương mặt lo lắng của Lam Vân, hắn chỉ biết mỉm cười, cố gắng vuốt nhẹ tóc cậu bé an ủi: "Ừ... Ta không sao. Lam Vân, em cũng không bị thương đâu chứ?"
Thấy Lãnh Hàn vuốt nhẹ tóc mình, hai mắt Lam Vân ươn ướt, không hiểu sao lại không kiềm được nhào vào lòng Lãnh Hàn khóc to.
"Đừng khóc, ta còn chưa có chết thì em khóc làm gì?"
Lam Vân giống như không nghe thấy Lãnh Hàn, cứ tiếp tục khóc rồi luôn miệng nói hai chữ "Xin lỗi."
Lãnh Hàn ôm Lam Vân vào lòng, cảm nhận những giọt nước mắt nóng hổi chảy trên vai áo mình. Hắn biết rằng, Lam Vân đang rất sợ hãi. Hắn cũng sợ hãi, nhưng hắn không thể thể hiện sự yếu đuối trước mặt Lam Vân.
"Được rồi, không sao đâu."
"Lãnh Hàn... xin lỗi..." Lam Vân sờ sờ vết máu trên tay Lãnh Hàn, bàn tay run rẩy yếu ớt. "Có phải... rất đau không?"
Lãnh Hàn giống như bị gãi trúng chỗ ngứa, trái tim nhảy lên một nhịp.
Cả đời này hắn chỉ là một tên sát thủ, cho dù có chết vì nhiệm vụ cũng là đáng đời, sẽ không có ai quan tâm hắn.
Sẽ không có ai vì hắn mà khóc.
Cũng sẽ không có ai hỏi hắn có đau không...
Chỉ có duy nhất Lam Vân.
Trái tim Lãnh Hàn có chút chua xót.
"Rất đau..."
"Nhưng mà, bây giờ thì không còn đau nữa rồi."
Lam Vân nghe vậy thì rất tức giận.
"Cái gì mà không đau nữa? Rõ ràng anh đang rất đau..."
"Rõ ràng... anh đang rất đau mà..."
"Là em... là em đã hại anh."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, biết rằng cậu bé đang tự trách bản thân mình về tình hình hiện tại. Hắn vuốt nhẹ đầu của Lam Vân, cố gắng làm dịu đi nỗi lo lắng trong lòng cậu bé.
"Lam Vân, không phải là do em. Đó chỉ là quyết định của riêng ta. Ta chọn con đường này và ta sẽ chịu trách nhiệm cho những gì đã xảy ra."
"Anh không được phép chết, Lãnh Hàn. Em không muốn mất anh."
Lãnh Hàn phì cười.
"Ừ, ta cũng không muốn mất em."
Những lời của Lam Vân vang vọng trong lòng Lãnh Hàn, nhắc nhở hắn về sứ mệnh đã chọn và trách nhiệm đối với cuộc sống của cậu bé. Hắn nhận ra rằng, không chỉ là sự quan tâm và lo lắng, mà tình cảm của Lam Vân còn là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.
Mặc dù cơ thể đang đau đớn và kiệt sức, nhưng trong tâm trí của Lãnh Hàn, sự lo lắng cho Lam Vân vẫn được đặt lên hàng đầu. Hắn quyết tâm phải sống sót, không chỉ vì bản thân mình mà còn vì Lam Vân, người đã trở thành điểm tựa duy nhất trong cuộc đời hắn.
"Chút nữa đợi ta khỏe hơn một chút ta sẽ dẫn em đi một nơi an toàn hơn, Lam Vân. Như ta đã nói, ta sẽ không để cho bất kỳ ai có thể làm hại đến em."
Không gian im lặng, chỉ còn tiếng xào xạc của lá cây, Lam Vân bỗng nhiên ngẩn đầu lên, nhìn hắn.
"Lãnh Hàn, tại sao anh lại tốt với em như vậy?"
Lãnh Hàn ngẩn ra.
Hắn cũng không biết tại sao.
Có lẽ là vì đó là Lam Vân.
Có lẽ là vì Lam Vân...
là Mặt Trời của hắn.