Chương 11: Lời thú tội, cảm xúc của màn đêm - Bóng tối của mặt trời
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cậu bé vẫn đang đợi câu trả lời của hắn.
Nhưng rồi khi Lãnh Hàn định mở miệng, bàn tay nhỏ đó đã chặn hắn lại.
"Lam Vân...?"
"Không cần nói, anh không cần nói ra đâu."
"Không phải em muốn biết à?"
Lam Vân gật đầu.
"Em muốn biết, nhưng... không phải lúc này."
Lam Vân nhìn xuống vết thương của Lãnh Hàn, cố gắng nở một nụ cười thật tươi.
"Đợi tới lúc mọi chuyện kết thúc, anh hãy nói cho em nghe nhé?" "Bây giờ chúng ta phải lo cho vết thương của anh trước đã..."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cậu bé nói đúng, hắn đang bị thương nặng cần được sơ cứu kịp thời.
Cậu bé cẩn thận xé rách vạt áo của mình, dùng nó để băng bó tạm thời cho vết thương trên vai Lãnh Hàn. Sau đó, Lam Vân dìu Lãnh Hàn đứng dậy, tìm một nơi ẩn náu an toàn trong khu rừng. May mắn thay, họ đã tìm được một hang động nhỏ. Lam Vân đặt Lãnh Hàn xuống đất, cố gắng che chắn cho hắn.
"Lãnh Hàn, anh phải cố gắng lên."
"Ừ, ta không chết được đâu. Lam Vân, đừng lo."
"Cho tới khi mọi chuyện chưa kết thúc, ta sẽ không chết, sẽ không bỏ em lại một mình đâu..."
Lãnh Hàn xoa nhẹ mái tóc sáng màu của Lam Vân. Ánh sáng của trăng càng làm nổi bật sự tươi sáng của cậu bé.
"Lam Vân, em biết không..."
"Có nhiều lúc, ta cảm thấy mình thật xấu xí khi đứng bên cạnh em. Lam Vân, em giống như một thứ tạo vật đẹp đẽ của Thượng Đế, còn ta chỉ là một thứ bùn nhơ đang cố vấy bẩn sự trong sáng của em."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân bằng ánh mắt đầy tự ti và bất lực. Hắn luôn cảm thấy mình không xứng đáng với Lam Vân, một cậu bé xinh đẹp và trong sáng như thiên thần. Những gì hắn đang làm chỉ là đang cố giữ lấy thiên thần nhỏ này lại bên đống bùn nhơ.
Ích kỉ và xấu xí.
Hắn không biết những gì mình đang làm có phải vì Lam Vân hay không, hay hắn chỉ đang làm điều này vì bản thân mình, để cứu mình khỏi tội lỗi quá khứ.
Lam Vân vẫn còn là một đứa trẻ.
Lãnh Hàn biết điều đó.
Vậy mà khi ở bên Lam Vân, tim hắn lại dâng lên một thứ cảm xúc kì lạ.
Một thứ cảm xúc không nên có.
Một thứ cảm xúc xấu xí mà hắn tự mình còn cảm thấy ghê tởm.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, đôi mắt đen láy sâu thẳm ẩn chứa những cảm xúc u tối và đầy mâu thuẫn. Hắn cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Lam Vân nữa.
"Lãnh Hàn?" Lam Vân khẽ gọi tên hắn, giọng nói đầy lo lắng. "Anh sao vậy? Nhìn anh có vẻ không ổn."
Lãnh Hàn im lặng, không trả lời. Hắn đang chìm trong Những suy nghĩ hỗn loạn, bị giằng xé giữa lý trí và con tim.
"Không sao, Lam Vân. Chỉ là... ta đang nghĩ về một số chuyện."
Lam Vân đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má Lãnh Hàn. Cậu bé cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể hắn.
"Có chuyện gì sao anh? Anh có thể nói cho em biết mà."
"Lam Vân..." Lãnh Hàn bắt đầu, giọng nói run rẩy, "em... em có biết..."
Hắn nuốt nước bọt, cố gắng nói ra những lời mà hắn đã kìm nén bấy lâu nay.
"Em... em có biết rằng... ta..."
Lãnh Hàn dừng lại, không thể nói tiếp. Hắn nhìn vào mắt Lam Vân, ánh mắt đầy sợ hãi và bối rối.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, tò mò và lo lắng. Cậu bé không hiểu Lãnh Hàn đang muốn nói gì.
"Ta... ta..." Lãnh Hàn cố gắng nói tiếp, nhưng những lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn cúi đầu xuống, cảm thấy vô cùng xấu hổ và hèn mọn.
Hắn không dám nói ra.
Cũng không thể nói ra.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, có vẻ đã hiểu ra được chuyện gì đó, cậu bé nâng nhẹ mặt Lãnh Hàn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bằng một giọng nói dịu dàng, Lam Vân thì thầm khe khẽ.
"Lãnh Hàn, được rồi, anh không cần nói gì đâu. Em hiểu mà."
Nhìn vào cặp mắt sáng lấp lánh đó, Lãnh Hàn lắc đầu.
"Không, em không hiểu được đâu... có những thứ em không hiểu được đâu."
"Lãnh Hàn, nhìn em."
"Lam Vân..."
Lam Vân khẽ cười, đặt lên trán Lãnh Hàn một nụ hôn.
"Em hiểu mà, Lãnh Hàn..."
"Cảm xúc của anh, em hiểu mà..."
"Cho nên, anh không cần phải nói ra đâu."
"Chỉ cần biết, trong mắt em, anh không xấu xí, ghê tởm như những gì anh đang nghĩ."
"Anh chính là người đã vứt bỏ cả cuộc đời mình để che chở em, là người đầu tiên trong đêm đó đã lựa chọn cho em cuộc sống này mà không phải là cái chết."
"Lãnh Hàn, em không phải thiên thần, cũng không sạch sẽ như anh nghĩ."
"Chúng ta giống nhau, đều mong muốn có ai đó cứu rỗi mình."
"Đêm hôm đó, chính anh Lãnh Hàn là người đã cứu em thoát khỏi vòng lặp của định mệnh, là người đã dang tay cho em nắm lấy."
"Cho nên, lần này, hãy để em nắm lấy tay anh, có được không?"
"Cho nên, lần này hãy để em cứu anh, có được không?"
"Lãnh Hàn..."
"Em muốn cứu anh."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn dần dần sáng lên. Hắn cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng trong lời nói của Lam Vân. Hắn cảm nhận được tình yêu thương và sự tin tưởng vô bờ bến mà Lam Vân dành cho hắn.
Lần đầu tiên trong đời, Lãnh Hàn cảm thấy mình được tha thứ.
Lần đầu tiên trong đời, Lãnh Hàn cảm thấy mình được yêu thương.
Lãnh Hàn không kìm được những giọt nước mắt lăn dài trên má. Hắn đưa tay lên, ôm Lam Vân vào lòng.
"Lam Vân..." Lãnh Hàn nghẹn ngào, "cảm ơn em..."
"Cảm ơn em đã cứu ta."
Lam Vân mỉm cười, ôm Lãnh Hàn chặt hơn.
"Em không cứu anh, Lãnh Hàn."
"Chúng ta cứu nhau."
Nhưng rồi khi Lãnh Hàn định mở miệng, bàn tay nhỏ đó đã chặn hắn lại.
"Lam Vân...?"
"Không cần nói, anh không cần nói ra đâu."
"Không phải em muốn biết à?"
Lam Vân gật đầu.
"Em muốn biết, nhưng... không phải lúc này."
Lam Vân nhìn xuống vết thương của Lãnh Hàn, cố gắng nở một nụ cười thật tươi.
"Đợi tới lúc mọi chuyện kết thúc, anh hãy nói cho em nghe nhé?" "Bây giờ chúng ta phải lo cho vết thương của anh trước đã..."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, cậu bé nói đúng, hắn đang bị thương nặng cần được sơ cứu kịp thời.
Cậu bé cẩn thận xé rách vạt áo của mình, dùng nó để băng bó tạm thời cho vết thương trên vai Lãnh Hàn. Sau đó, Lam Vân dìu Lãnh Hàn đứng dậy, tìm một nơi ẩn náu an toàn trong khu rừng. May mắn thay, họ đã tìm được một hang động nhỏ. Lam Vân đặt Lãnh Hàn xuống đất, cố gắng che chắn cho hắn.
"Lãnh Hàn, anh phải cố gắng lên."
"Ừ, ta không chết được đâu. Lam Vân, đừng lo."
"Cho tới khi mọi chuyện chưa kết thúc, ta sẽ không chết, sẽ không bỏ em lại một mình đâu..."
Lãnh Hàn xoa nhẹ mái tóc sáng màu của Lam Vân. Ánh sáng của trăng càng làm nổi bật sự tươi sáng của cậu bé.
"Lam Vân, em biết không..."
"Có nhiều lúc, ta cảm thấy mình thật xấu xí khi đứng bên cạnh em. Lam Vân, em giống như một thứ tạo vật đẹp đẽ của Thượng Đế, còn ta chỉ là một thứ bùn nhơ đang cố vấy bẩn sự trong sáng của em."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân bằng ánh mắt đầy tự ti và bất lực. Hắn luôn cảm thấy mình không xứng đáng với Lam Vân, một cậu bé xinh đẹp và trong sáng như thiên thần. Những gì hắn đang làm chỉ là đang cố giữ lấy thiên thần nhỏ này lại bên đống bùn nhơ.
Ích kỉ và xấu xí.
Hắn không biết những gì mình đang làm có phải vì Lam Vân hay không, hay hắn chỉ đang làm điều này vì bản thân mình, để cứu mình khỏi tội lỗi quá khứ.
Lam Vân vẫn còn là một đứa trẻ.
Lãnh Hàn biết điều đó.
Vậy mà khi ở bên Lam Vân, tim hắn lại dâng lên một thứ cảm xúc kì lạ.
Một thứ cảm xúc không nên có.
Một thứ cảm xúc xấu xí mà hắn tự mình còn cảm thấy ghê tởm.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, đôi mắt đen láy sâu thẳm ẩn chứa những cảm xúc u tối và đầy mâu thuẫn. Hắn cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Lam Vân nữa.
"Lãnh Hàn?" Lam Vân khẽ gọi tên hắn, giọng nói đầy lo lắng. "Anh sao vậy? Nhìn anh có vẻ không ổn."
Lãnh Hàn im lặng, không trả lời. Hắn đang chìm trong Những suy nghĩ hỗn loạn, bị giằng xé giữa lý trí và con tim.
"Không sao, Lam Vân. Chỉ là... ta đang nghĩ về một số chuyện."
Lam Vân đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào má Lãnh Hàn. Cậu bé cảm nhận được sự run rẩy trong cơ thể hắn.
"Có chuyện gì sao anh? Anh có thể nói cho em biết mà."
"Lam Vân..." Lãnh Hàn bắt đầu, giọng nói run rẩy, "em... em có biết..."
Hắn nuốt nước bọt, cố gắng nói ra những lời mà hắn đã kìm nén bấy lâu nay.
"Em... em có biết rằng... ta..."
Lãnh Hàn dừng lại, không thể nói tiếp. Hắn nhìn vào mắt Lam Vân, ánh mắt đầy sợ hãi và bối rối.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, tò mò và lo lắng. Cậu bé không hiểu Lãnh Hàn đang muốn nói gì.
"Ta... ta..." Lãnh Hàn cố gắng nói tiếp, nhưng những lời nói lại nghẹn lại trong cổ họng.
Hắn cúi đầu xuống, cảm thấy vô cùng xấu hổ và hèn mọn.
Hắn không dám nói ra.
Cũng không thể nói ra.
Lam Vân nhìn Lãnh Hàn, có vẻ đã hiểu ra được chuyện gì đó, cậu bé nâng nhẹ mặt Lãnh Hàn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bằng một giọng nói dịu dàng, Lam Vân thì thầm khe khẽ.
"Lãnh Hàn, được rồi, anh không cần nói gì đâu. Em hiểu mà."
Nhìn vào cặp mắt sáng lấp lánh đó, Lãnh Hàn lắc đầu.
"Không, em không hiểu được đâu... có những thứ em không hiểu được đâu."
"Lãnh Hàn, nhìn em."
"Lam Vân..."
Lam Vân khẽ cười, đặt lên trán Lãnh Hàn một nụ hôn.
"Em hiểu mà, Lãnh Hàn..."
"Cảm xúc của anh, em hiểu mà..."
"Cho nên, anh không cần phải nói ra đâu."
"Chỉ cần biết, trong mắt em, anh không xấu xí, ghê tởm như những gì anh đang nghĩ."
"Anh chính là người đã vứt bỏ cả cuộc đời mình để che chở em, là người đầu tiên trong đêm đó đã lựa chọn cho em cuộc sống này mà không phải là cái chết."
"Lãnh Hàn, em không phải thiên thần, cũng không sạch sẽ như anh nghĩ."
"Chúng ta giống nhau, đều mong muốn có ai đó cứu rỗi mình."
"Đêm hôm đó, chính anh Lãnh Hàn là người đã cứu em thoát khỏi vòng lặp của định mệnh, là người đã dang tay cho em nắm lấy."
"Cho nên, lần này, hãy để em nắm lấy tay anh, có được không?"
"Cho nên, lần này hãy để em cứu anh, có được không?"
"Lãnh Hàn..."
"Em muốn cứu anh."
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn dần dần sáng lên. Hắn cảm nhận được sự ấm áp và dịu dàng trong lời nói của Lam Vân. Hắn cảm nhận được tình yêu thương và sự tin tưởng vô bờ bến mà Lam Vân dành cho hắn.
Lần đầu tiên trong đời, Lãnh Hàn cảm thấy mình được tha thứ.
Lần đầu tiên trong đời, Lãnh Hàn cảm thấy mình được yêu thương.
Lãnh Hàn không kìm được những giọt nước mắt lăn dài trên má. Hắn đưa tay lên, ôm Lam Vân vào lòng.
"Lam Vân..." Lãnh Hàn nghẹn ngào, "cảm ơn em..."
"Cảm ơn em đã cứu ta."
Lam Vân mỉm cười, ôm Lãnh Hàn chặt hơn.
"Em không cứu anh, Lãnh Hàn."
"Chúng ta cứu nhau."