Chương 9: Kẻ thù xuất hiện
Lần này màn đêm lại bao trùm khu rừng rậm. Lãnh Hàn dắt tay Lam Vân đi xuyên qua những tán cây um tùm, ánh trăng lấp lánh soi sáng con đường mòn phía trước. Lam Vân nép sát vào Lãnh Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ sợ hãi.
"Anh ơi, sao chúng ta phải đi vội vàng như vậy?" Lam Vân hỏi, giọng nói run rẩy.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, ánh mắt đầy áy náy: "Ta xin lỗi, Lam Vân. Nhưng chúng ta không thể ở lại căn nhà gỗ nữa. Tổ chức sát thủ đã phát hiện ra tung tích của chúng ta, và chúng sẽ không bao giờ buông tha cho em và ta."
"Vậy... em có thể làm gì để giúp anh?" Lam Vân hỏi, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Lãnh Hàn mỉm cười, xoa đầu Lam Vân: "Em chỉ cần ở bên cạnh ta là đủ rồi."
Họ tiếp tục đi trong im lặng, tiếng bước chân vội vã hòa quyện với tiếng côn trùng rả rích. Lãnh Hàn không biết họ sẽ đi đâu, nhưng hắn biết rằng, hắn phải đưa Lam Vân đến một nơi an toàn.
Bỗng nhiên, tiếng chó sủa vang vọng từ phía xa. Lam Vân hoảng hốt, nép chặt vào Lãnh Hàn: "Anh Lãnh Hàn, có tiếng chó sủa!"
Lãnh Hàn dừng lại, lắng nghe. Tiếng chó sủa ngày càng gần, hắn biết rằng, họ có lẽ đã bị phát hiện.
"Lam Vân, em hãy nấp vào đây." Lãnh Hàn chỉ vào một bụi cây rậm rạp bên cạnh đường.
Lam Vân do dự, nhưng rồi cũng gật đầu. Cậu bé chui vào bụi cây, cố gắng ẩn mình trong bóng tối.
Lãnh Hàn rút dao ra, chuẩn bị chiến đấu. Hắn biết rằng, hắn không thể để Lam Vân bị tổn hại.
Một nhóm người mặc đồ đen không biết xuất hiện từ đâu trong bóng tối, từ từ đến gần.
Họ nhìn thấy Lãnh Hàn, ánh mắt hung hãn: "Lãnh Hàn, đã đến lúc quay trở lại!"
Một kẻ nhận ra Lam Vân không có ở bên cạnh Lãnh Hàn, liền lên tiếng hỏi. "Tên nhóc kia đâu? Không phải ngươi đã đem nó chạy trốn à?"
Gã đàn ông trong nhóm áo đen nheo mắt nhìn Lãnh Hàn, giọng nói đầy đe dọa.
Lãnh Hàn siết chặt dao trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh: "Lam Vân không ở đây. Các ngươi muốn gì?"
"Ngươi biết rõ bọn ta muốn gì!" gã đàn ông vung tay ra hiệu cho những người khác xông lên. "Quay trở lại tổ chức trước khi quá muộn. Hoặc là nó, hoặc là cả hai ngươi sẽ chết!"
Lãnh Hàn cười khẩy.
"Đã quả trễ rồi."
Đã quá trễ để hắn có thể quay lại làm con rối như trước kia rồi.
"Kẹo ngon không thích lại muốn thử mùi súng đạn. Lãnh Hàn, trước đây ta cứ nghĩ ngươi là kẻ thông minh không ngờ bây giờ ngươi chẳng khác gì một tên ngốc."
Gã đàn ông nheo mắt nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt đầy khinh miệt. "Ngươi tưởng rằng có thể chạy trốn khỏi Bóng Ma sao? Chúng ta có hàng ngàn con mắt ở khắp nơi. Ngươi không thể trốn thoát được đâu."
Lãnh Hàn im lặng, không phản ứng. Hắn biết rằng, lời nói lúc này không có tác dụng gì. Hắn chỉ cần tập trung chiến đấu, bảo vệ Lam Vân, bảo vệ mình là đủ rồi.
Lãnh Hàn lao vào nhóm sát thủ, dao trong tay lóe sáng. Hắn chiến đấu rất chật vật, đặt cược mạng sống của mình hạ gục từng kẻ thù một, tất cả đều là sát thủ cấp cao nhưng không hiểu sao lúc này trong lòng Lãnh Hàn lại có một loại tự tin rằng hắn sẽ thắng, nhất định sẽ thắng.
Dù cả người đều là máu tươi, Lãnh Hàn vẫn không từ bỏ. Cố gắng từng chút, từng chút một.
Hắn muốn tự tay mình nắm lấy, tương lai của chính mình.
Hắn muốn nói với Lam Vân, tất cả mọi chuyện đã ổn.
Hắn muốn nói với quá khứ, rằng hắn đã thắng.
"Anh ơi, sao chúng ta phải đi vội vàng như vậy?" Lam Vân hỏi, giọng nói run rẩy.
Lãnh Hàn nhìn Lam Vân, ánh mắt đầy áy náy: "Ta xin lỗi, Lam Vân. Nhưng chúng ta không thể ở lại căn nhà gỗ nữa. Tổ chức sát thủ đã phát hiện ra tung tích của chúng ta, và chúng sẽ không bao giờ buông tha cho em và ta."
"Vậy... em có thể làm gì để giúp anh?" Lam Vân hỏi, cố gắng tỏ ra mạnh mẽ.
Lãnh Hàn mỉm cười, xoa đầu Lam Vân: "Em chỉ cần ở bên cạnh ta là đủ rồi."
Họ tiếp tục đi trong im lặng, tiếng bước chân vội vã hòa quyện với tiếng côn trùng rả rích. Lãnh Hàn không biết họ sẽ đi đâu, nhưng hắn biết rằng, hắn phải đưa Lam Vân đến một nơi an toàn.
Bỗng nhiên, tiếng chó sủa vang vọng từ phía xa. Lam Vân hoảng hốt, nép chặt vào Lãnh Hàn: "Anh Lãnh Hàn, có tiếng chó sủa!"
Lãnh Hàn dừng lại, lắng nghe. Tiếng chó sủa ngày càng gần, hắn biết rằng, họ có lẽ đã bị phát hiện.
"Lam Vân, em hãy nấp vào đây." Lãnh Hàn chỉ vào một bụi cây rậm rạp bên cạnh đường.
Lam Vân do dự, nhưng rồi cũng gật đầu. Cậu bé chui vào bụi cây, cố gắng ẩn mình trong bóng tối.
Lãnh Hàn rút dao ra, chuẩn bị chiến đấu. Hắn biết rằng, hắn không thể để Lam Vân bị tổn hại.
Một nhóm người mặc đồ đen không biết xuất hiện từ đâu trong bóng tối, từ từ đến gần.
Họ nhìn thấy Lãnh Hàn, ánh mắt hung hãn: "Lãnh Hàn, đã đến lúc quay trở lại!"
Một kẻ nhận ra Lam Vân không có ở bên cạnh Lãnh Hàn, liền lên tiếng hỏi. "Tên nhóc kia đâu? Không phải ngươi đã đem nó chạy trốn à?"
Gã đàn ông trong nhóm áo đen nheo mắt nhìn Lãnh Hàn, giọng nói đầy đe dọa.
Lãnh Hàn siết chặt dao trong tay, cố gắng giữ bình tĩnh: "Lam Vân không ở đây. Các ngươi muốn gì?"
"Ngươi biết rõ bọn ta muốn gì!" gã đàn ông vung tay ra hiệu cho những người khác xông lên. "Quay trở lại tổ chức trước khi quá muộn. Hoặc là nó, hoặc là cả hai ngươi sẽ chết!"
Lãnh Hàn cười khẩy.
"Đã quả trễ rồi."
Đã quá trễ để hắn có thể quay lại làm con rối như trước kia rồi.
"Kẹo ngon không thích lại muốn thử mùi súng đạn. Lãnh Hàn, trước đây ta cứ nghĩ ngươi là kẻ thông minh không ngờ bây giờ ngươi chẳng khác gì một tên ngốc."
Gã đàn ông nheo mắt nhìn Lãnh Hàn, ánh mắt đầy khinh miệt. "Ngươi tưởng rằng có thể chạy trốn khỏi Bóng Ma sao? Chúng ta có hàng ngàn con mắt ở khắp nơi. Ngươi không thể trốn thoát được đâu."
Lãnh Hàn im lặng, không phản ứng. Hắn biết rằng, lời nói lúc này không có tác dụng gì. Hắn chỉ cần tập trung chiến đấu, bảo vệ Lam Vân, bảo vệ mình là đủ rồi.
Lãnh Hàn lao vào nhóm sát thủ, dao trong tay lóe sáng. Hắn chiến đấu rất chật vật, đặt cược mạng sống của mình hạ gục từng kẻ thù một, tất cả đều là sát thủ cấp cao nhưng không hiểu sao lúc này trong lòng Lãnh Hàn lại có một loại tự tin rằng hắn sẽ thắng, nhất định sẽ thắng.
Dù cả người đều là máu tươi, Lãnh Hàn vẫn không từ bỏ. Cố gắng từng chút, từng chút một.
Hắn muốn tự tay mình nắm lấy, tương lai của chính mình.
Hắn muốn nói với Lam Vân, tất cả mọi chuyện đã ổn.
Hắn muốn nói với quá khứ, rằng hắn đã thắng.