Chương 28: Lão gia tử
“Đúng!”
Hách Sơn khẳng định.
Lão Chiến Vương không nói gì nữa.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được tay của lão đang run rẩy.
Võ tông, đây là cảnh giới như thế nào? Được người trên thế gian này gọi là một đại tông sư.
Nếu Tần Phong thực sự đã đạt đến cảnh giới này thì chẳng phải hắn đã là người mạnh nhất trong võ đạo hay sao? Đứng trên đỉnh cao của giới võ thuật.
Cho dù có là lão Chiến Vương của năm đó, càn quét bốn phương, dùng một trận chiến để được xưng vương, nhưng đối với cảnh giới Võ tông này thì cũng phải ngước nhìn ngưỡng mộ.
Nhưng Tần Phong còn trẻ tuổi như thế? Có thể đạt đến trình độ như vậy bằng cách nào?
"Lão gia tử, ngài sao vậy?” Nhìn thấy tay của lão Chiến Vương đang run, Hách Sơn lo lắng hỏi.
Lão Chiến Vương lấy lại tinh thần và nói: “Tìm cơ hội để mời Tần tiên sinh đến đây ăn một bữa cơm đi, ta muốn đích thân cảm ơn cậu ta.”
“Được, nhưng mà thưa lão gia tử, bây giờ Tần tiên sinh đang gặp một vài rắc rối, cậu ta giết người nhà họ Đinh...”
Hách Sơn kể lại chuyện Tân Phong giết hết đám người nhà họ Đinh cho lão Chiến Vương nghe.
Thế nhưng lão Chiến Vương cũng không có phản ứng gì nhiều.
Cũng đúng, nếu như Tần tiên sinh thực sự đạt được đến cảnh giới đó thì gia tộc Đinh ở tỉnh thành có là gì chứ?
Lão Chiến Vương đứng dậy, mở một cái két sắt ra, lấy ra từ trong đó một tấm lệnh bài nhỏ màu vàng.
Ở chính giữa mặt trước của tấm lệnh bài có khắc hai chữ Chiến Vương.
Còn mặt sau thì có khắc hình một con hổ, trông sinh động như thật.
Đây là Chiến Vương lệnh mà năm đó những người cấp cao nhất của Chiến bộ đã đưa cho lão khi phong lão là Chiến Vương. Là thứ đại diện cho vinh dự cao nhất.
Lúc trước, lão Chiến Vương đã tự mình thành lập ra một Chiến bộ, tên là đội Mãnh Hổ.
Dưới sự chỉ huy của lão, đội Mãnh Hổ đã bảo vệ sự an toàn cho biên giới, tiêu diệt vô số kẻ thù, gây dựng nên danh tiếng vang dội.
“Lão gia tử, ngài đây là...”
Nhìn thấy lão Chiến Vương lấy ra Chiến Vương lệnh, vẻ mặt của Hách Sơn lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Coi như là quà gặp mặt cho Tân tiên sinh đi.” “Cái này...” Trong lòng Hách Sơn giật mình.
||||| Truyện đề cử: |||||
Chiến Vương lệnh là đại diện cho thân phận của lão Chiến Vương, ai có được lệnh bài này thì có thể điều động đội Mãnh Hổ.
Không ai có thể địch lại được! Vậy mà ngài ấy lại muốn đưa Chiến Vương lệnh cho Tân Phong?
Nhưng mà Hách Sơn đã nhanh chóng hiểu ra được ý nghĩ của lão Chiến Vương, cũng không khuyên ngăn nhiều: “Tần tiên sinh cứu ngài cũng không lỗ, ha hai”
“Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo*. Huống chỉ còn là ân tình cứu mạng?”
(*) Có nghĩa là khi nhận được lòng tốt của người khác, bạn hãy ghi nhớ trong lòng và đền đáp, biết ơn gấp nhiều lần.
Lão Chiến Vương cười nói.
Nhưng mà có một câu mà lão không nói ra, đó là với năng lực của Tân Phong thì có lẽ hắn cũng chẳng thèm để tâm đến Chiến Vương lệnh này.
Đương nhiên, lão Chiến Vương làm tất cả chuyện này cũng không phải vì bản thân.
Mà là vì Hách Sơn.
Buổi tối, hai mẹ con Tần Phong đi theo Mộ Uyển Quân đến nhà cô.
Vào lúc chiều, Mộ Uyển Quân đã nói với ba mình nên khi Mộ Chính Thuần thấy bọn họ tới thì cũng không có gì ngạc nhiên, còn ra lệnh cho bảo mẫu làm một bàn thức ăn thật ngon.
“Hai người uống trà trước đi, tôi có chút chuyện liên quan đến công việc muốn nói với Uyển Quân.”
Hách Sơn khẳng định.
Lão Chiến Vương không nói gì nữa.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được tay của lão đang run rẩy.
Võ tông, đây là cảnh giới như thế nào? Được người trên thế gian này gọi là một đại tông sư.
Nếu Tần Phong thực sự đã đạt đến cảnh giới này thì chẳng phải hắn đã là người mạnh nhất trong võ đạo hay sao? Đứng trên đỉnh cao của giới võ thuật.
Cho dù có là lão Chiến Vương của năm đó, càn quét bốn phương, dùng một trận chiến để được xưng vương, nhưng đối với cảnh giới Võ tông này thì cũng phải ngước nhìn ngưỡng mộ.
Nhưng Tần Phong còn trẻ tuổi như thế? Có thể đạt đến trình độ như vậy bằng cách nào?
"Lão gia tử, ngài sao vậy?” Nhìn thấy tay của lão Chiến Vương đang run, Hách Sơn lo lắng hỏi.
Lão Chiến Vương lấy lại tinh thần và nói: “Tìm cơ hội để mời Tần tiên sinh đến đây ăn một bữa cơm đi, ta muốn đích thân cảm ơn cậu ta.”
“Được, nhưng mà thưa lão gia tử, bây giờ Tần tiên sinh đang gặp một vài rắc rối, cậu ta giết người nhà họ Đinh...”
Hách Sơn kể lại chuyện Tân Phong giết hết đám người nhà họ Đinh cho lão Chiến Vương nghe.
Thế nhưng lão Chiến Vương cũng không có phản ứng gì nhiều.
Cũng đúng, nếu như Tần tiên sinh thực sự đạt được đến cảnh giới đó thì gia tộc Đinh ở tỉnh thành có là gì chứ?
Lão Chiến Vương đứng dậy, mở một cái két sắt ra, lấy ra từ trong đó một tấm lệnh bài nhỏ màu vàng.
Ở chính giữa mặt trước của tấm lệnh bài có khắc hai chữ Chiến Vương.
Còn mặt sau thì có khắc hình một con hổ, trông sinh động như thật.
Đây là Chiến Vương lệnh mà năm đó những người cấp cao nhất của Chiến bộ đã đưa cho lão khi phong lão là Chiến Vương. Là thứ đại diện cho vinh dự cao nhất.
Lúc trước, lão Chiến Vương đã tự mình thành lập ra một Chiến bộ, tên là đội Mãnh Hổ.
Dưới sự chỉ huy của lão, đội Mãnh Hổ đã bảo vệ sự an toàn cho biên giới, tiêu diệt vô số kẻ thù, gây dựng nên danh tiếng vang dội.
“Lão gia tử, ngài đây là...”
Nhìn thấy lão Chiến Vương lấy ra Chiến Vương lệnh, vẻ mặt của Hách Sơn lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Coi như là quà gặp mặt cho Tân tiên sinh đi.” “Cái này...” Trong lòng Hách Sơn giật mình.
||||| Truyện đề cử: |||||
Chiến Vương lệnh là đại diện cho thân phận của lão Chiến Vương, ai có được lệnh bài này thì có thể điều động đội Mãnh Hổ.
Không ai có thể địch lại được! Vậy mà ngài ấy lại muốn đưa Chiến Vương lệnh cho Tân Phong?
Nhưng mà Hách Sơn đã nhanh chóng hiểu ra được ý nghĩ của lão Chiến Vương, cũng không khuyên ngăn nhiều: “Tần tiên sinh cứu ngài cũng không lỗ, ha hai”
“Tích thủy chi ân, đương dũng tuyền tương báo*. Huống chỉ còn là ân tình cứu mạng?”
(*) Có nghĩa là khi nhận được lòng tốt của người khác, bạn hãy ghi nhớ trong lòng và đền đáp, biết ơn gấp nhiều lần.
Lão Chiến Vương cười nói.
Nhưng mà có một câu mà lão không nói ra, đó là với năng lực của Tân Phong thì có lẽ hắn cũng chẳng thèm để tâm đến Chiến Vương lệnh này.
Đương nhiên, lão Chiến Vương làm tất cả chuyện này cũng không phải vì bản thân.
Mà là vì Hách Sơn.
Buổi tối, hai mẹ con Tần Phong đi theo Mộ Uyển Quân đến nhà cô.
Vào lúc chiều, Mộ Uyển Quân đã nói với ba mình nên khi Mộ Chính Thuần thấy bọn họ tới thì cũng không có gì ngạc nhiên, còn ra lệnh cho bảo mẫu làm một bàn thức ăn thật ngon.
“Hai người uống trà trước đi, tôi có chút chuyện liên quan đến công việc muốn nói với Uyển Quân.”