Chương 3
8
Tôi chỉ cảm thấy vớ vẩn đến nực cười.
Một kẻ lừa dối tôi, cho phép bạn bè cười nhạo tôi, còn tham gia vào đó lại tự xưng là bạn trai tôi.
Khương Luật Dã cũng nhìn chằm chằm vào tôi và Chu Yến Tễ, đột nhiên cười lạnh:
"Em cho rằng tên họ Chu này sẽ nghiêm túc với em à?"
"Vưu Mạn, đừng ngốc nữa. Em không nhìn thấy anh ta đang mặc gì sao? Anh ta và em là hai tầng lớp khác nhau, không cùng một thế giới."
"Những người như bọn họ, mặc định trong mắt chỉ nhìn thấy những người cùng tầng lớp với mình."
"Những người khác chỉ là thứ đồ chơi giải trí trong lúc họ nhàm chán mà thôi."
"Giống như anh phải không?" Tôi mím môi châm chọc nhưng hốc mắt vẫn chua xót.
Khương Luật Dã cũng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, khẽ cử động:
"Anh không giống vậy, Mạn Mạn, anh thích em. Mạn Mạn, em vẫn thích anh đúng không?"
"Vậy thì sự yêu thích của cậu cũng quá rẻ tiền đó."
Chu Yến Tễ ngắt lời, lạnh lùng nhìn anh ta:
"Một người đàn ông ngày mai phải đính hôn với người phụ nữ khác thì không có tư cách nói thích Vưu Mạn."
"Về phần có cùng một tầng lớp hay không, nếu tôi thích một cô gái thì tôi sẽ vì cô ấy mà phá đi cái gọi là tầng lớp đó."
"Sao tôi có thể nhẫn tâm lừa dối cô ấy, còn muốn đính hôn với người khác làm cô ấy khóc cơ chứ?"
"Khương Luật Dã, cậu không thấy mình dối trá đến ghê tởm sao?"
"Vưu Mạn là bạn gái của tôi, chuyện giữa tôi và cô ấy không đến lượt anh xen vào!"
Giang Lục cũng có vẻ khó chịu, đột nhiên đẩy Chu Yến Tễ ra, giơ tay ra định kéo tôi, nhưng tôi lại tránh như tránh rết.
"Mạn Mạn..."
Tôi chán ghét nhìn anh ta:
"Đừng gọi tôi như vậy, anh không xứng."
"Chu Yến Tễ nói không sai, anh quả thực rất ghê tởm, ghê tởm đến mức nếu anh đến gần tôi sẽ cảm thấy buồn nôn, đến mức cả đời tôi đều muốn gặp lại anh nữa."
"Khương Luật Dã, chúng ta kết thúc rồi."
"Mời anh biến khỏi thế giới của tôi và đừng bao giờ xuất hiện nữa!"
Tống Miểu là người đầu tiên tức giận: "Cô đang nói cái gì vậy hả? Một kẻ nghèo hèn đê tiện như cô cũng dám nói ra những lời này à!"
Sắc mặt Khương Luật Dã cũng trở nên u ám.
Anh ta ngăn Tống Miểu lại, bình tĩnh nhìn tôi, đồng tử trở nên đỏ bừng, như có vật gì đang rung chuyển: "...chúng ta kết thúc rồi à?"
"Vưu Mạn, em đừng có hối hận!"
Làm sao tôi có thể hối hận được?
Cùng lắm chỉ là bỏ đi một mảnh rác mà thôi.
9
Chu Yến Tễ chở tôi về dưới lầu của nhà trọ.
Nhìn anh ấy rời đi.
Khi tôi xoay người, một vật lông xù nào đó nhào tới chỗ tôi.
Đôi mắt ươn ướt của Kim Kim nhìn tôi, liên tục liếm lòng bàn tay tôi.
Tôi ôm nó thật chặt.
Cây đàn dương cầm kia đã cứu nó, tôi thực sự không hối hận.
Kim Kim là chú chó bảo vệ tôi.
Dù rằng bởi vì lưu lạc mà bị què một chân, nhưng nó chính là người đã liều mạng cứu tôi khi có tên trộm đột nhập vào cửa và dùng dao định hãm hại tôi.
Cái giá phải trả là một bên mắt của nó.
Điều duy nhất tôi hối hận chính là tôi đã không phát hiện ra hành vi lừa dối của Khương Luật Dã sớm hơn.
Lúc này, một chiếc Maybach màu đen sang trọng dừng lại bên cạnh tôi.
Ba ngày trước, có người đã bước ra từ chiếc siêu xe này, trên tay cầm tờ giấy xét nghiệm quan hệ cha con và những bức ảnh cũ của hai mẹ con tôi.
Ông ấy nói ông ấy là ông ngoại tôi, là doanh nhân giàu có nhất Hồng Kông.
Ông muốn đưa tôi về kế thừa gia tài sản bạc triệu.
Giống như vận may từ trên trời rơi xuống.
Nhưng điều đầu tiên tôi nghĩ đến là Khương Luật Dã, người đang vất vả dọn gạch ở công trường không một xu dính túi.
Tôi sợ nếu anh ta biết được sẽ thấy tự ti, buồn bã nên tôi đã thẳng thừng từ chối.
Rất ngu, rất buồn cười phải không?
Nhưng từ giờ sẽ không còn như vậy nữa.
Từ giờ trở đi tôi sẽ chỉ sống cho chính mình.
10
Cửa xe vừa mới mở ra——
Có thứ gì đó đập vào mặt tôi.
Tống Miểu đi tới, kiêu ngạo lại khinh thường nói:
"Thưởng cho cô đấy, ngày mai là lễ đính hôn của tôi và A Dã."
Lúc này tôi mới biết thứ cô ả vừa ném chính là thiệp mời đính hôn.
"Để cho cô xem cuộc sống của giới thượng lưu là như thế nào, đồng thời tỉnh táo lại. Kẻ hạ đẳng như cô, sống trong nhà thuê rẻ tiền không đủ tư cách mơ mộng đến thái tử Bắc Kinh đâu!
"Ồ, nhân tiện, cô đứng cạnh chiếc Maybach phiên bản giới hạn mới nhất này làm gì thế?"
"Đã dụ dỗ được vị đại gia nào mới rồi à?"
"Khẩu vị cô mặn ghê, ngay cả ông già cũng không tha."
Tôi cau mày, chưa kịp nói gì thì người quản gia của ông ngoại đã bước xuống xe.
"Tiểu thư nhà họ Tống ăn nói lỗ mãng như vậy sao?"
"Đúng là con gái ngoài giá thú không có giáo dưỡng."
"Gì mà thái tử Bắc Kinh, tiểu thư duy nhất của Lương gia ở Hồng Kông này không biết cậu ta là ai cả."
Ngược lại, đối phương kính cẩn cúi chào tôi: "Tiểu thư về nhà đi, lão gia nhớ cô lắm."
Tống Miểu ngây ngẩn cả người nhìn chúng tôi, tựa hồ không có phản ứng gì, nhưng sắc mặt lại lúc trắng lúc xanh.
Tôi nhìn về phía cô ta, nhàn nhã nói:
"Người nghèo và người giàu cũng không có gì khác biệt. Điều khác biệt chính là những người như cô chỉ biết dùng từ "nghèo" để hạ nhục người khác.
"Tư tưởng nghèo nàn mới là điều đáng sợ nhất."
Tôi ôm Kim Kim bước lên xe.
Xe còn chưa khởi động, đã nghe thấy Tống Miểu trả lời điện thoại:
"Cái gì? A Dã nói tiệc đính hôn ngày mai bị hủy bỏ? Tại sao lại như vậy..."
Những lời sau đó tôi không thể nghe thấy.
Điện thoại bỗng reo lên:
[Em ném cái gì xuống hồ vậy?]
[Một thứ không quan trọng. ]
Tôi bình tĩnh nhắn lại.
Sau đó chặn mọi thông tin liên lạc của Khương Luật Dã.
11
Hồng Kông.
Cuộc sống của một tiểu thư nhà giàu kỳ thật cũng khá mệt mỏi.
Tiền tiêu mỗi ngày không hết, vô số quần áo và giày dép đẹp để mặc, vô số trang sức để đeo, vô số túi xách và nước hoa, vô số người mẫu nam để chọn.
Đến nỗi tôi gần như không có thời gian nghĩ đến Khương Luật Dã nữa.
Hôm đó, như thường lệ, tôi cùng với người chị em mới quen biết trong giới chuẩn bị cùng nhau đến câu lạc bộ.
Vậy mà lại gặp được Chu Yến Tễ.
"Có thể giúp anh một việc không?"
Anh ấy có vẻ hơi xấu hổ, sờ sờ mũi.
"Gia đình muốn sắp xếp cho anh một buổi xem mắt, nhưng anh lại không muốn đi."
Cứ như vậy, tôi đã trở thành bạn gái giả của Chu Yến Tễ.
Nhưng không ngờ tới, khi tôi nắm tay Chu Yến Tễ đẩy cửa phòng riêng ra sẽ gặp được ông ngoại.
"A Tễ, hóa ra Mạn Mạn là bạn gái của cháu à!"
"Đứa nhỏ này, sao con không chịu nói sớm?"
"Hai đứa cũng thật là, vậy mà đã bí mật hẹn hò với nhau rồi. Vốn dĩ muốn sắp xếp thời gian hôm khác để giới thiệu hai đứa với nhau..."
Ông ngoại cười nói: "Đây là lương duyên trời định đó, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta ấn định ngày cưới luôn đi."
Hai người bọn họ, ông một câu anh một câu, tôi căn bản không có cơ hội để làm rõ hay giải thích gì cả.
Sau bữa ăn, tuy ngày cưới vẫn chưa được quyết định nhưng ngày đính hôn của tôi và Chu Yến Tễ đã được xác định rồi.
Tôi chỉ cảm thấy vớ vẩn đến nực cười.
Một kẻ lừa dối tôi, cho phép bạn bè cười nhạo tôi, còn tham gia vào đó lại tự xưng là bạn trai tôi.
Khương Luật Dã cũng nhìn chằm chằm vào tôi và Chu Yến Tễ, đột nhiên cười lạnh:
"Em cho rằng tên họ Chu này sẽ nghiêm túc với em à?"
"Vưu Mạn, đừng ngốc nữa. Em không nhìn thấy anh ta đang mặc gì sao? Anh ta và em là hai tầng lớp khác nhau, không cùng một thế giới."
"Những người như bọn họ, mặc định trong mắt chỉ nhìn thấy những người cùng tầng lớp với mình."
"Những người khác chỉ là thứ đồ chơi giải trí trong lúc họ nhàm chán mà thôi."
"Giống như anh phải không?" Tôi mím môi châm chọc nhưng hốc mắt vẫn chua xót.
Khương Luật Dã cũng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, khẽ cử động:
"Anh không giống vậy, Mạn Mạn, anh thích em. Mạn Mạn, em vẫn thích anh đúng không?"
"Vậy thì sự yêu thích của cậu cũng quá rẻ tiền đó."
Chu Yến Tễ ngắt lời, lạnh lùng nhìn anh ta:
"Một người đàn ông ngày mai phải đính hôn với người phụ nữ khác thì không có tư cách nói thích Vưu Mạn."
"Về phần có cùng một tầng lớp hay không, nếu tôi thích một cô gái thì tôi sẽ vì cô ấy mà phá đi cái gọi là tầng lớp đó."
"Sao tôi có thể nhẫn tâm lừa dối cô ấy, còn muốn đính hôn với người khác làm cô ấy khóc cơ chứ?"
"Khương Luật Dã, cậu không thấy mình dối trá đến ghê tởm sao?"
"Vưu Mạn là bạn gái của tôi, chuyện giữa tôi và cô ấy không đến lượt anh xen vào!"
Giang Lục cũng có vẻ khó chịu, đột nhiên đẩy Chu Yến Tễ ra, giơ tay ra định kéo tôi, nhưng tôi lại tránh như tránh rết.
"Mạn Mạn..."
Tôi chán ghét nhìn anh ta:
"Đừng gọi tôi như vậy, anh không xứng."
"Chu Yến Tễ nói không sai, anh quả thực rất ghê tởm, ghê tởm đến mức nếu anh đến gần tôi sẽ cảm thấy buồn nôn, đến mức cả đời tôi đều muốn gặp lại anh nữa."
"Khương Luật Dã, chúng ta kết thúc rồi."
"Mời anh biến khỏi thế giới của tôi và đừng bao giờ xuất hiện nữa!"
Tống Miểu là người đầu tiên tức giận: "Cô đang nói cái gì vậy hả? Một kẻ nghèo hèn đê tiện như cô cũng dám nói ra những lời này à!"
Sắc mặt Khương Luật Dã cũng trở nên u ám.
Anh ta ngăn Tống Miểu lại, bình tĩnh nhìn tôi, đồng tử trở nên đỏ bừng, như có vật gì đang rung chuyển: "...chúng ta kết thúc rồi à?"
"Vưu Mạn, em đừng có hối hận!"
Làm sao tôi có thể hối hận được?
Cùng lắm chỉ là bỏ đi một mảnh rác mà thôi.
9
Chu Yến Tễ chở tôi về dưới lầu của nhà trọ.
Nhìn anh ấy rời đi.
Khi tôi xoay người, một vật lông xù nào đó nhào tới chỗ tôi.
Đôi mắt ươn ướt của Kim Kim nhìn tôi, liên tục liếm lòng bàn tay tôi.
Tôi ôm nó thật chặt.
Cây đàn dương cầm kia đã cứu nó, tôi thực sự không hối hận.
Kim Kim là chú chó bảo vệ tôi.
Dù rằng bởi vì lưu lạc mà bị què một chân, nhưng nó chính là người đã liều mạng cứu tôi khi có tên trộm đột nhập vào cửa và dùng dao định hãm hại tôi.
Cái giá phải trả là một bên mắt của nó.
Điều duy nhất tôi hối hận chính là tôi đã không phát hiện ra hành vi lừa dối của Khương Luật Dã sớm hơn.
Lúc này, một chiếc Maybach màu đen sang trọng dừng lại bên cạnh tôi.
Ba ngày trước, có người đã bước ra từ chiếc siêu xe này, trên tay cầm tờ giấy xét nghiệm quan hệ cha con và những bức ảnh cũ của hai mẹ con tôi.
Ông ấy nói ông ấy là ông ngoại tôi, là doanh nhân giàu có nhất Hồng Kông.
Ông muốn đưa tôi về kế thừa gia tài sản bạc triệu.
Giống như vận may từ trên trời rơi xuống.
Nhưng điều đầu tiên tôi nghĩ đến là Khương Luật Dã, người đang vất vả dọn gạch ở công trường không một xu dính túi.
Tôi sợ nếu anh ta biết được sẽ thấy tự ti, buồn bã nên tôi đã thẳng thừng từ chối.
Rất ngu, rất buồn cười phải không?
Nhưng từ giờ sẽ không còn như vậy nữa.
Từ giờ trở đi tôi sẽ chỉ sống cho chính mình.
10
Cửa xe vừa mới mở ra——
Có thứ gì đó đập vào mặt tôi.
Tống Miểu đi tới, kiêu ngạo lại khinh thường nói:
"Thưởng cho cô đấy, ngày mai là lễ đính hôn của tôi và A Dã."
Lúc này tôi mới biết thứ cô ả vừa ném chính là thiệp mời đính hôn.
"Để cho cô xem cuộc sống của giới thượng lưu là như thế nào, đồng thời tỉnh táo lại. Kẻ hạ đẳng như cô, sống trong nhà thuê rẻ tiền không đủ tư cách mơ mộng đến thái tử Bắc Kinh đâu!
"Ồ, nhân tiện, cô đứng cạnh chiếc Maybach phiên bản giới hạn mới nhất này làm gì thế?"
"Đã dụ dỗ được vị đại gia nào mới rồi à?"
"Khẩu vị cô mặn ghê, ngay cả ông già cũng không tha."
Tôi cau mày, chưa kịp nói gì thì người quản gia của ông ngoại đã bước xuống xe.
"Tiểu thư nhà họ Tống ăn nói lỗ mãng như vậy sao?"
"Đúng là con gái ngoài giá thú không có giáo dưỡng."
"Gì mà thái tử Bắc Kinh, tiểu thư duy nhất của Lương gia ở Hồng Kông này không biết cậu ta là ai cả."
Ngược lại, đối phương kính cẩn cúi chào tôi: "Tiểu thư về nhà đi, lão gia nhớ cô lắm."
Tống Miểu ngây ngẩn cả người nhìn chúng tôi, tựa hồ không có phản ứng gì, nhưng sắc mặt lại lúc trắng lúc xanh.
Tôi nhìn về phía cô ta, nhàn nhã nói:
"Người nghèo và người giàu cũng không có gì khác biệt. Điều khác biệt chính là những người như cô chỉ biết dùng từ "nghèo" để hạ nhục người khác.
"Tư tưởng nghèo nàn mới là điều đáng sợ nhất."
Tôi ôm Kim Kim bước lên xe.
Xe còn chưa khởi động, đã nghe thấy Tống Miểu trả lời điện thoại:
"Cái gì? A Dã nói tiệc đính hôn ngày mai bị hủy bỏ? Tại sao lại như vậy..."
Những lời sau đó tôi không thể nghe thấy.
Điện thoại bỗng reo lên:
[Em ném cái gì xuống hồ vậy?]
[Một thứ không quan trọng. ]
Tôi bình tĩnh nhắn lại.
Sau đó chặn mọi thông tin liên lạc của Khương Luật Dã.
11
Hồng Kông.
Cuộc sống của một tiểu thư nhà giàu kỳ thật cũng khá mệt mỏi.
Tiền tiêu mỗi ngày không hết, vô số quần áo và giày dép đẹp để mặc, vô số trang sức để đeo, vô số túi xách và nước hoa, vô số người mẫu nam để chọn.
Đến nỗi tôi gần như không có thời gian nghĩ đến Khương Luật Dã nữa.
Hôm đó, như thường lệ, tôi cùng với người chị em mới quen biết trong giới chuẩn bị cùng nhau đến câu lạc bộ.
Vậy mà lại gặp được Chu Yến Tễ.
"Có thể giúp anh một việc không?"
Anh ấy có vẻ hơi xấu hổ, sờ sờ mũi.
"Gia đình muốn sắp xếp cho anh một buổi xem mắt, nhưng anh lại không muốn đi."
Cứ như vậy, tôi đã trở thành bạn gái giả của Chu Yến Tễ.
Nhưng không ngờ tới, khi tôi nắm tay Chu Yến Tễ đẩy cửa phòng riêng ra sẽ gặp được ông ngoại.
"A Tễ, hóa ra Mạn Mạn là bạn gái của cháu à!"
"Đứa nhỏ này, sao con không chịu nói sớm?"
"Hai đứa cũng thật là, vậy mà đã bí mật hẹn hò với nhau rồi. Vốn dĩ muốn sắp xếp thời gian hôm khác để giới thiệu hai đứa với nhau..."
Ông ngoại cười nói: "Đây là lương duyên trời định đó, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay chúng ta ấn định ngày cưới luôn đi."
Hai người bọn họ, ông một câu anh một câu, tôi căn bản không có cơ hội để làm rõ hay giải thích gì cả.
Sau bữa ăn, tuy ngày cưới vẫn chưa được quyết định nhưng ngày đính hôn của tôi và Chu Yến Tễ đã được xác định rồi.