Chương 4
12
"Thực xin lỗi Mạn Mạn, anh không biết đối tượng xem mắt lại chính là em..."
Chu Yến Tễ xin lỗi tôi.
Nói thật, tôi cũng không bài xích việc đính hôn với anh ấy.
Ông ngoại nói nếu tôi muốn kế thừa gia sản của gia đình thì phải liên hôn.
Bằng không, tôi không có năng lực, nếu đột nhiên tiếp quản công ty thì tôi sẽ bị những người chú bác trong công ty nhai đến xương cũng không còn.
Ông nói tôi không thích cũng không sao, một khi đã tạo được chỗ đứng vững chắc trong công ty, tôi có thể một chân đá văng đối tượng liên hôn của mình đi.
Thực ra tôi có ác cảm với ông ngoại.
Ban đầu tôi không chịu về nhà với ông, cũng là do lúc trước ông không đồng ý cho bố mẹ tôi ở bên nhau.
Vì bố tôi không giàu có.
Mẹ tôi sau đó đã bỏ trốn cùng bố tôi.
Tôi sợ ông cũng sẽ không đồng ý việc tôi và Khương Luật Dã ở bên nhau.
Nhưng bây giờ, điều đó không còn quan trọng nữa rồi.
Liên hôn thì liên hôn.
Liên hôn với gia tộc giàu có bậc nhất Thượng Hải, tôi cũng không chịu thiệt.
Sau khi trải qua chuyện với Khương Luật Dã, tôi cũng không có tâm trạng yêu đương gì nữa.
Tôi nhận ra trong tay có tiền mới là thứ quý giá nhất.
Ít nhất, tiền sẽ không lừa gạt và phản bội tôi như đàn ông.
Chu Yến Tễ lại là người mà tôi quen thuộc, tính cách không tệ.
Khi nào đến lúc thích hợp thì chia tay.
Chỉ có điều...
"Chu Yến Tễ, tôi không thích anh, anh cũng không thích tôi. Sau khi chúng ta đính hôn, anh muốn làm gì thì làm, tôi cũng sẽ không can thiệp."
"Còn em thì sao?"
Đôi mắt của Chu Yến Tễ dường như tối sầm.
"Tôi đương nhiên mỗi ngày đều là nam người mẫu, muốn chơi thế nào thì chơi, anh cũng đừng can thiệp chuyện của tôi."
Chu Yến Tễ: "..."
Cuối cùng, anh ấy đã đồng ý.
13
Hậu quả của việc ấn định ngày đính hôn quá nhanh đó chính là trước lễ đính hôn, tôi và Chu Yến Tễ hầu như ngày nào cũng phải gặp nhau.
Có đôi khi chúng tôi còn bị gia đình hai bên ép đi hẹn hò.
Bữa tiệc đấu giá ngày hôm đó.
Tôi vừa bước ra khỏi toilet thì bị ai đó nắm tay.
"Vưu Mạn, thời gian này em đi đâu vậy?"
Thì ra là... Khương Luật Dã.
Ba tháng đã trôi qua.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh ta.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hình như anh ta đã gầy đi.
"Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh à?"
Tôi lạnh lùng muốn lướt qua anh ta——
"Anh không tìm em thì em cũng không tìm anh phải không?"
"Vưu Mạn, sao em có thể nhẫn tâm như vậy!"
Giây sau, Khương Luật Dã ôm tôi thật chặt.
"Anh không tìm được em..."
Giọng anh ta trở nên khàn khàn.
"Đi đâu cũng không tìm được em..."
"Nhà trọ không thấy em, tìm khắp Bắc Kinh cũng không thấy, gọi cho em cũng không liên lạc được..."
"Anh hối hận rồi..."
"Mạn Mạn, anh hối hận rồi..."
"Anh không thể mất em được."
Ngày hôm đó, chính anh ta là người bảo tôi đừng có hối hận.
Bây giờ người hối hận trước lại chính là anh ta.
Nhưng tôi chỉ thấy nó nhàm chán đến nực cười.
"Anh rất nhớ em, em cũng nhớ anh có phải hay không? Mạn Mạn, đừng giận nữa, rõ ràng chúng ta yêu nhau nhiều như vậy——"
Tôi lạnh lùng ngắt lời:
"Ai yêu anh?”
"Tôi không có tư cách được thái tử yêu thích.”
"Sự yêu thích của anh quá ghê tởm rồi."
Nói xong tôi bắt đầu đẩy anh ta ra.
Khương Luật Dã cũng không chịu buông tay.
Vẫn phải để Chu Yến Tễ kéo anh ta ra.
"Bạn gái tôi chán ghét anh lắm rồi, cậu Khương không hiểu à?"
"...bạn gái của anh?" Sắc mặt Khương Luật Dã thay đổi.
Tôi phớt lờ anh ta, để Chu Yến Tễ nắm tay tôi tiến vào địa điểm đấu giá.
Sở dĩ tôi đến cuộc đấu giá này là vì tôi coi trọng chiếc vòng cổ kim cương Trái Tim Xanh.
Cho nên sau khi người chủ trì bắt đầu, tôi đã giơ tấm biển lên.
Ngay sau đó, một giọng nữ độc đoán vang lên: "600 nghìn!"
Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy là Tống Miểu đang ngồi cạnh Khương Luật Dã.
Nhưng tôi cũng không quá ngạc nhiên.
Thứ cô ta đang đeo trên cổ chính là một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo.
Tôi biết chiếc vòng cổ đó...
Lần gặp mặt thứ hai của tôi với Khương Luật Dã là tại một bữa tiệc rượu sau khi kết thúc cuộc đấu giá.
Tôi bị một đám thiếu gia ăn chơi trác táng trêu chọc.
Khương Luật Dã cũng xuất hiện ở đó.
Anh ta đã cứu tôi.
Anh ta nói mình là nhân viên bảo vệ hội trường đấu giá.
Tôi là người phục vụ tiệc rượu đấu giá.
Chúng tôi đều giống nhau.
Tôi đã nghĩ chúng tôi đều giống nhau.
Cứ như vậy trái tim dần dần bị anh ta chinh phục.
Nhưng tôi không biết "anh Khương" trong miệng đám thiếu gia ăn chơi ngày đó lại chính là anh ta.
Hóa ra kể từ lúc đó anh ta đã nói dối tôi rồi.
Ngày hôm đó, cuộc đấu giá cũng nằm trong top hot search:
tử Bắc Kinh vì thanh mai mà chi rất nhiều tiền#
Lúc ấy tôi đã nhìn chiếc vòng cổ ngọc lục bảo trên tin tức trong hotsearch rất lâu.
Hóa ra thứ mà tôi cực kỳ hâm mộ, Tống Miểu đã sớm có nó dễ như trở bàn tay.
"800 nghìn."
Tiếng báo giá của Chu Yến Tễ đã kéo tôi trở lại.
14
Tôi không thể không kéo tay áo của anh ấy.
"Một trăm triệu!"
Tôi còn chưa dứt lời thì giọng của Khương Luật Dã đã vang lên.
Chu Yến Tễ: "Một trăm hai mươi triệu."
Khương Luật Dã: "Một trăm năm mươi triệu!"
Chu Yến Tễ: "Một trăm tám mươi triệu."
Khương Luật Dã: "Hai trăm triệu!"
Cuộc đấu giá sắp đi đến hồi kết, những người lên tiếng chỉ còn lại Chu Yến Tễ và Khương Luật Dã.
Thời điểm đấu giá lên tới 300 triệu, tôi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, đè lại bàn tay đang chuẩn bị giơ biển hiệu của Chu Yến Tễ xuống.
Tôi ghé sát vào tai anh ấy, nói bằng giọng chỉ có anh ấy mới nghe được: "Đủ rồi. Chiếc vòng cổ này nhiều nhất chỉ có giá 100 triệu thôi, 300 triệu đã đủ hố anh ta rồi."
Chu Yến Tễ thay vào đó nắm lấy tay tôi, cúi đầu, giống như tôi kề tai nói nhỏ:
"Trông anh giống loại người keo kiệt với bạn gái lắm sao?"
Không biết là do khoảng cách quá gần hay là khi hạ giọng mà hơi thở của anh rất nhẹ, lỗ tai tôi bị hơi thở kia làm cho có chút ngứa ngáy, tê dại, nhiệt độ trên má cũng tăng lên.
Chu Yến Tễ nói: "Ba trăm năm mươi triệu."
Khi đạt tới 500 triệu, tôi dứt khoát dùng hai tay nắm lấy tay Chu Yến Tễ.
Chu Yến Tễ giãy giụa vài cái, nhưng hình như vì tôi ôm quá chặt nên cuối cùng anh cũng chiều theo ý tôi.
Tôi không nhìn thấy đôi tai đỏ bừng hay lòng bàn tay đẫm mồ hôi của Chu Yến Tễ.
Vì thế Khương Luật Dã cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động dại dột của anh ta, chi 500 triệu chỉ để mua chiếc vòng cổ Trái Tim Xanh kia.
"Thực xin lỗi Mạn Mạn, anh không biết đối tượng xem mắt lại chính là em..."
Chu Yến Tễ xin lỗi tôi.
Nói thật, tôi cũng không bài xích việc đính hôn với anh ấy.
Ông ngoại nói nếu tôi muốn kế thừa gia sản của gia đình thì phải liên hôn.
Bằng không, tôi không có năng lực, nếu đột nhiên tiếp quản công ty thì tôi sẽ bị những người chú bác trong công ty nhai đến xương cũng không còn.
Ông nói tôi không thích cũng không sao, một khi đã tạo được chỗ đứng vững chắc trong công ty, tôi có thể một chân đá văng đối tượng liên hôn của mình đi.
Thực ra tôi có ác cảm với ông ngoại.
Ban đầu tôi không chịu về nhà với ông, cũng là do lúc trước ông không đồng ý cho bố mẹ tôi ở bên nhau.
Vì bố tôi không giàu có.
Mẹ tôi sau đó đã bỏ trốn cùng bố tôi.
Tôi sợ ông cũng sẽ không đồng ý việc tôi và Khương Luật Dã ở bên nhau.
Nhưng bây giờ, điều đó không còn quan trọng nữa rồi.
Liên hôn thì liên hôn.
Liên hôn với gia tộc giàu có bậc nhất Thượng Hải, tôi cũng không chịu thiệt.
Sau khi trải qua chuyện với Khương Luật Dã, tôi cũng không có tâm trạng yêu đương gì nữa.
Tôi nhận ra trong tay có tiền mới là thứ quý giá nhất.
Ít nhất, tiền sẽ không lừa gạt và phản bội tôi như đàn ông.
Chu Yến Tễ lại là người mà tôi quen thuộc, tính cách không tệ.
Khi nào đến lúc thích hợp thì chia tay.
Chỉ có điều...
"Chu Yến Tễ, tôi không thích anh, anh cũng không thích tôi. Sau khi chúng ta đính hôn, anh muốn làm gì thì làm, tôi cũng sẽ không can thiệp."
"Còn em thì sao?"
Đôi mắt của Chu Yến Tễ dường như tối sầm.
"Tôi đương nhiên mỗi ngày đều là nam người mẫu, muốn chơi thế nào thì chơi, anh cũng đừng can thiệp chuyện của tôi."
Chu Yến Tễ: "..."
Cuối cùng, anh ấy đã đồng ý.
13
Hậu quả của việc ấn định ngày đính hôn quá nhanh đó chính là trước lễ đính hôn, tôi và Chu Yến Tễ hầu như ngày nào cũng phải gặp nhau.
Có đôi khi chúng tôi còn bị gia đình hai bên ép đi hẹn hò.
Bữa tiệc đấu giá ngày hôm đó.
Tôi vừa bước ra khỏi toilet thì bị ai đó nắm tay.
"Vưu Mạn, thời gian này em đi đâu vậy?"
Thì ra là... Khương Luật Dã.
Ba tháng đã trôi qua.
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp lại anh ta.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng hình như anh ta đã gầy đi.
"Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh à?"
Tôi lạnh lùng muốn lướt qua anh ta——
"Anh không tìm em thì em cũng không tìm anh phải không?"
"Vưu Mạn, sao em có thể nhẫn tâm như vậy!"
Giây sau, Khương Luật Dã ôm tôi thật chặt.
"Anh không tìm được em..."
Giọng anh ta trở nên khàn khàn.
"Đi đâu cũng không tìm được em..."
"Nhà trọ không thấy em, tìm khắp Bắc Kinh cũng không thấy, gọi cho em cũng không liên lạc được..."
"Anh hối hận rồi..."
"Mạn Mạn, anh hối hận rồi..."
"Anh không thể mất em được."
Ngày hôm đó, chính anh ta là người bảo tôi đừng có hối hận.
Bây giờ người hối hận trước lại chính là anh ta.
Nhưng tôi chỉ thấy nó nhàm chán đến nực cười.
"Anh rất nhớ em, em cũng nhớ anh có phải hay không? Mạn Mạn, đừng giận nữa, rõ ràng chúng ta yêu nhau nhiều như vậy——"
Tôi lạnh lùng ngắt lời:
"Ai yêu anh?”
"Tôi không có tư cách được thái tử yêu thích.”
"Sự yêu thích của anh quá ghê tởm rồi."
Nói xong tôi bắt đầu đẩy anh ta ra.
Khương Luật Dã cũng không chịu buông tay.
Vẫn phải để Chu Yến Tễ kéo anh ta ra.
"Bạn gái tôi chán ghét anh lắm rồi, cậu Khương không hiểu à?"
"...bạn gái của anh?" Sắc mặt Khương Luật Dã thay đổi.
Tôi phớt lờ anh ta, để Chu Yến Tễ nắm tay tôi tiến vào địa điểm đấu giá.
Sở dĩ tôi đến cuộc đấu giá này là vì tôi coi trọng chiếc vòng cổ kim cương Trái Tim Xanh.
Cho nên sau khi người chủ trì bắt đầu, tôi đã giơ tấm biển lên.
Ngay sau đó, một giọng nữ độc đoán vang lên: "600 nghìn!"
Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy là Tống Miểu đang ngồi cạnh Khương Luật Dã.
Nhưng tôi cũng không quá ngạc nhiên.
Thứ cô ta đang đeo trên cổ chính là một chiếc vòng cổ ngọc lục bảo.
Tôi biết chiếc vòng cổ đó...
Lần gặp mặt thứ hai của tôi với Khương Luật Dã là tại một bữa tiệc rượu sau khi kết thúc cuộc đấu giá.
Tôi bị một đám thiếu gia ăn chơi trác táng trêu chọc.
Khương Luật Dã cũng xuất hiện ở đó.
Anh ta đã cứu tôi.
Anh ta nói mình là nhân viên bảo vệ hội trường đấu giá.
Tôi là người phục vụ tiệc rượu đấu giá.
Chúng tôi đều giống nhau.
Tôi đã nghĩ chúng tôi đều giống nhau.
Cứ như vậy trái tim dần dần bị anh ta chinh phục.
Nhưng tôi không biết "anh Khương" trong miệng đám thiếu gia ăn chơi ngày đó lại chính là anh ta.
Hóa ra kể từ lúc đó anh ta đã nói dối tôi rồi.
Ngày hôm đó, cuộc đấu giá cũng nằm trong top hot search:
tử Bắc Kinh vì thanh mai mà chi rất nhiều tiền#
Lúc ấy tôi đã nhìn chiếc vòng cổ ngọc lục bảo trên tin tức trong hotsearch rất lâu.
Hóa ra thứ mà tôi cực kỳ hâm mộ, Tống Miểu đã sớm có nó dễ như trở bàn tay.
"800 nghìn."
Tiếng báo giá của Chu Yến Tễ đã kéo tôi trở lại.
14
Tôi không thể không kéo tay áo của anh ấy.
"Một trăm triệu!"
Tôi còn chưa dứt lời thì giọng của Khương Luật Dã đã vang lên.
Chu Yến Tễ: "Một trăm hai mươi triệu."
Khương Luật Dã: "Một trăm năm mươi triệu!"
Chu Yến Tễ: "Một trăm tám mươi triệu."
Khương Luật Dã: "Hai trăm triệu!"
Cuộc đấu giá sắp đi đến hồi kết, những người lên tiếng chỉ còn lại Chu Yến Tễ và Khương Luật Dã.
Thời điểm đấu giá lên tới 300 triệu, tôi cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, đè lại bàn tay đang chuẩn bị giơ biển hiệu của Chu Yến Tễ xuống.
Tôi ghé sát vào tai anh ấy, nói bằng giọng chỉ có anh ấy mới nghe được: "Đủ rồi. Chiếc vòng cổ này nhiều nhất chỉ có giá 100 triệu thôi, 300 triệu đã đủ hố anh ta rồi."
Chu Yến Tễ thay vào đó nắm lấy tay tôi, cúi đầu, giống như tôi kề tai nói nhỏ:
"Trông anh giống loại người keo kiệt với bạn gái lắm sao?"
Không biết là do khoảng cách quá gần hay là khi hạ giọng mà hơi thở của anh rất nhẹ, lỗ tai tôi bị hơi thở kia làm cho có chút ngứa ngáy, tê dại, nhiệt độ trên má cũng tăng lên.
Chu Yến Tễ nói: "Ba trăm năm mươi triệu."
Khi đạt tới 500 triệu, tôi dứt khoát dùng hai tay nắm lấy tay Chu Yến Tễ.
Chu Yến Tễ giãy giụa vài cái, nhưng hình như vì tôi ôm quá chặt nên cuối cùng anh cũng chiều theo ý tôi.
Tôi không nhìn thấy đôi tai đỏ bừng hay lòng bàn tay đẫm mồ hôi của Chu Yến Tễ.
Vì thế Khương Luật Dã cũng phải chịu trách nhiệm cho hành động dại dột của anh ta, chi 500 triệu chỉ để mua chiếc vòng cổ Trái Tim Xanh kia.