Chương 2
4
"Vưu Mạn, cô đứng đây làm gì, còn không vào phục vụ rượu cho khách đi! Phục vụ thái tử chậm chạp như vậy, cô có gánh nổi trách nhiệm không?"
Gần như ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía tôi.
Khương Luật Dã cũng nhanh chóng đẩy người phụ nữ trong ngực mình ra.
Trong khoảnh khắc kia, tôi dường như nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt anh ta.
Nhưng rất nhanh anh ta đã trở lại bộ dạng kiêu ngạo tùy hứng.
Anh ta mím môi dưới: "A, rốt cuộc cũng bị phát hiện rồi."
"Cây đàn dương cầm kia ở đâu?"
Mặc dù anh ta không phủ nhận nhưng tôi vẫn muốn hỏi lại.
"Cây đàn dương cầm của mẹ tôi đâu..."
Người phụ nữ váy đỏ là người đầu tiên mở miệng cười nói: "Không phải cô đã nghe hết rồi sao? Nó bị tôi đập vỡ rồi."
"Khó trách cô coi là bảo bối như vậy, cũng chỉ là cây dương cầm hỏng mà thôi, nghe A Dã nói lúc đó cô còn khóc nữa, thế giới của người nghèo buồn cười thế à."
"Tôi hỏi Khương Luật Dã, không hỏi cô."
Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Khương Luật Dã: "Khương Luật Dã, đàn dương cầm của tôi đâu?"
Khương Luật Dã cũng mấp máy môi: "Đúng là đã bị Tống Miểu đập——"
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì tôi đã hắt ly rượu vào mặt anh ta.
"Khương Luật Dã, anh đúng là đồ khốn nạn."
5
Mẹ tôi rất nghèo, thân mang bệnh tật, còn phải một mình nuôi tôi.
Dù cực khổ hay mệt mỏi đến đâu, ngay cả khi bị bệnh tật giày vò đau đớn nhất, bà cũng không bán cây đàn dương cầm kia.
Bà nói đó là thứ quý giá duy nhất mà bà có thể để lại cho tôi.
Tôi rất quý trọng nó.
Nhưng chú chó con mà Khương Luật Dã nhặt về bị bệnh, đó là chó con mà anh đã chăm sóc suốt ba tháng qua, anh nói đó là chú chó đính ước của chúng tôi.
Bởi vì hôm sau khi nhặt được nó thì anh đã gặp được tôi bên đường.
Chú chó tên là Kim Kim, là một chú chó săn lông vàng nhưng lại bị suy thận.
Tôi đã đến một số bệnh viện thú y, vất vả lắm mới tìm được một bệnh viện sẵn sàng điều trị, nhưng chi phí gần 10.000 nhân dân tệ.
Số tiền kiếm được gần đây nhất của Khương Luật Dã cũng đã dùng để thay chiếc giường gỗ ở nhà, anh ta nói Mạn Mạn của anh ta là công chúa, không giống anh ta da dày thịt béo nên buổi tối phải ngủ trên chiếc giường tốt nhất.
Tôi mới đến Bắc Kinh chưa lâu nên không có tiền tiết kiệm, còn nợ người ta tiền.
Nhìn thấy Khương Luật Dã ôm Kim Kim vào lòng, người đàn ông trưởng thành hai mắt lại đỏ hoe, trong lòng tôi vô cùng sốt ruột, chỉ có thể tạm thời đem đàn đi cầm cố.
Tôi dự định buổi chiều sẽ vay tiền để chuộc lại, tôi đã thỏa thuận xong xuôi với chủ cửa hàng cầm đồ rồi.
Nhưng khi tôi quay lại thì cây đàn đã không còn ở đó nữa.
...
"Khương Luật Dã, anh rõ ràng rất giàu có, đối với một thái tử như anh mà nói, một vạn tệ không bằng một góc so với giá của chiếc đồng hồ trên tay anh, vậy mà anh lại trơ mắt nhìn Kim Kim đau đớn, nhìn tôi sốt ruột như thế nào, nhìn tôi cầm cố cây đàn dương cầm kia, nhìn cây đàn mà mẹ tôi để lại bị đập nát, chắc hẳn anh đang cảm thấy thành tựu lắm đúng không?
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai mà tôi vô cùng yêu thương.
Rõ ràng mỗi một tấc đều rất quen thuộc với tôi, nhưng bây giờ nó lại khiến tôi cảm thấy xa lạ đến đáng sợ.
Rõ ràng là anh ta rất yêu tôi.
Rõ ràng anh ta là người yêu tôi nhất trên đời.
Tại sao lại lừa gạt tôi?
Tôi cầm chai rượu đập vào đầu anh ta.
Nhưng trong lúc hoảng loạn, nước mắt tôi vẫn rơi xuống.
Ánh mắt Khương Luật Dã cuối cùng cũng thay đổi, anh ta đuổi theo tôi: "Mạn Mạn..."
6
Trong trung tâm thương mại.
"Mạn Mạn, em thích chiếc nhẫn kim cương vừa rồi đúng không?"
"Không có, em không thích nó chút nào."
"Nói dối, rõ ràng vừa rồi em đã nhìn nó rất lâu."
...
"Mạn Mạn, hôm nay anh đã tiết kiệm được thêm 347 nhân dân tệ, khoảng cách mua được chiếc nhẫn kia lại gần hơn một bước rồi. Đến lúc đó anh có thể lập tức cưới em. Mạn Mạn có vui không?"
Rất vui.
Làm sao có thể không vui cho được?
Anh ta thật sự rất yêu tôi.
...
Tôi nhét nó vào túi quần, ba tháng qua tôi đã cật lực thức khuya dậy sớm, ăn mặc cần kiệm, cắn răng làm thuê, rất vất vả mới mua được chiếc nhẫn năm chữ số này.
Tôi muốn tối nay tạo bất ngờ cho anh ta.
Nhưng bây giờ không cần nữa rồi.
Bề ngoài có cao sang đến mấy thì rác rưởi vẫn chỉ là rác rưởi.
Tôi không màng tới giọng nói của Khương Luật Dã ở phía sau, ném chiếc nhẫn xuống hồ nước nhân tạo ven đường.
7
Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy đau nhói...
Một tiếng "Rầm" vang lên, tôi đụng phải thứ gì đó.
Một tiếng than nhẹ trầm thấp vang lên bên tai tôi.
Tôi ngước mắt nhìn lên.
Người đàn ông cao lớn lịch lãm mặc bộ quần áo đắt tiền, cặp chân mày sắc bén đến gọng kính vàng cũng không thể che giấu được, nhưng lại mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
"Sao vậy, không nhận ra anh nữa à?"
"Chu... Yến Tễ..."
"Anh đây."
Hồi nhỏ tôi sống ở quê với mẹ.
Luôn có một số đứa trẻ cực kỳ ác ý, cười nhạo tôi là đứa con hoang không cha.
Bọn chúng cô lập tôi, bắt nạt tôi, thậm chí ném đá tôi.
Chu Yến Tễ cũng giống như tôi, không có cha, vẻ ngoài hiền lành, nhưng người khác lại không dám động vào.
Sau này tôi mới biết anh ấy đánh người rất tàn bạo, kiểu người không cần mạng.
Anh ấy đã đánh những kẻ đó vì tôi.
Thời điểm đó, anh ấy chính là người bạn thân duy nhất của tôi.
Nhưng vào năm tôi mười lăm tuổi, có mấy chiếc ô tô sang trọng màu đen tới trước cổng làng đón Chu Yến Tễ đi.
Sau này tôi không còn gặp lại anh ấy nữa.
Không ngờ tới, cậu bé năm xưa giờ đã trở thành một người đàn ông ưu tú.
"Nếu em muốn khóc thì ở đây..." Anh vỗ vỗ bờ vai rộng lớn của mình: "Tôi cho em mượn."
Giống như hồi tôi còn nhỏ bị người khác bắt nạt, anh ấy luôn đưa ngực ra, để tôi vùi vào đó lau nước mắt nước mũi...
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhưng vẫn không kìm được mà lao mình vào vòng tay anh ấy bật khóc.
Chu Yến Tễ dường như không để ý tới ánh mắt khác thường của người qua đường, cho đến khi tôi khóc đến mệt mỏi...
"Xin lỗi Chu Yến Tễ, tôi làm bẩn quần áo của anh..."
"Quần áo không quan trọng, bẩn thì bẩn thôi."
Trên mặt tôi bỗng có chút ấm áp...
Tôi nhận ra anh ấy đang lau nước mắt cho mình.
Đột nhiên tôi cảm thấy hơi xấu hổ, vừa định tránh đi thì...
"Anh vẫn còn sống sờ sờ đây mà em đã qua lại với tên họ Chu này rồi cơ à?"
Giọng nói hung ác nham hiểm của Khương Luật Dã vang lên.
"Vưu Mạn, trong mắt em còn có người bạn trai này hay không?”
"Vưu Mạn, cô đứng đây làm gì, còn không vào phục vụ rượu cho khách đi! Phục vụ thái tử chậm chạp như vậy, cô có gánh nổi trách nhiệm không?"
Gần như ngay lập tức, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía tôi.
Khương Luật Dã cũng nhanh chóng đẩy người phụ nữ trong ngực mình ra.
Trong khoảnh khắc kia, tôi dường như nhìn thấy sự hoảng loạn trong mắt anh ta.
Nhưng rất nhanh anh ta đã trở lại bộ dạng kiêu ngạo tùy hứng.
Anh ta mím môi dưới: "A, rốt cuộc cũng bị phát hiện rồi."
"Cây đàn dương cầm kia ở đâu?"
Mặc dù anh ta không phủ nhận nhưng tôi vẫn muốn hỏi lại.
"Cây đàn dương cầm của mẹ tôi đâu..."
Người phụ nữ váy đỏ là người đầu tiên mở miệng cười nói: "Không phải cô đã nghe hết rồi sao? Nó bị tôi đập vỡ rồi."
"Khó trách cô coi là bảo bối như vậy, cũng chỉ là cây dương cầm hỏng mà thôi, nghe A Dã nói lúc đó cô còn khóc nữa, thế giới của người nghèo buồn cười thế à."
"Tôi hỏi Khương Luật Dã, không hỏi cô."
Tôi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp của Khương Luật Dã: "Khương Luật Dã, đàn dương cầm của tôi đâu?"
Khương Luật Dã cũng mấp máy môi: "Đúng là đã bị Tống Miểu đập——"
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì tôi đã hắt ly rượu vào mặt anh ta.
"Khương Luật Dã, anh đúng là đồ khốn nạn."
5
Mẹ tôi rất nghèo, thân mang bệnh tật, còn phải một mình nuôi tôi.
Dù cực khổ hay mệt mỏi đến đâu, ngay cả khi bị bệnh tật giày vò đau đớn nhất, bà cũng không bán cây đàn dương cầm kia.
Bà nói đó là thứ quý giá duy nhất mà bà có thể để lại cho tôi.
Tôi rất quý trọng nó.
Nhưng chú chó con mà Khương Luật Dã nhặt về bị bệnh, đó là chó con mà anh đã chăm sóc suốt ba tháng qua, anh nói đó là chú chó đính ước của chúng tôi.
Bởi vì hôm sau khi nhặt được nó thì anh đã gặp được tôi bên đường.
Chú chó tên là Kim Kim, là một chú chó săn lông vàng nhưng lại bị suy thận.
Tôi đã đến một số bệnh viện thú y, vất vả lắm mới tìm được một bệnh viện sẵn sàng điều trị, nhưng chi phí gần 10.000 nhân dân tệ.
Số tiền kiếm được gần đây nhất của Khương Luật Dã cũng đã dùng để thay chiếc giường gỗ ở nhà, anh ta nói Mạn Mạn của anh ta là công chúa, không giống anh ta da dày thịt béo nên buổi tối phải ngủ trên chiếc giường tốt nhất.
Tôi mới đến Bắc Kinh chưa lâu nên không có tiền tiết kiệm, còn nợ người ta tiền.
Nhìn thấy Khương Luật Dã ôm Kim Kim vào lòng, người đàn ông trưởng thành hai mắt lại đỏ hoe, trong lòng tôi vô cùng sốt ruột, chỉ có thể tạm thời đem đàn đi cầm cố.
Tôi dự định buổi chiều sẽ vay tiền để chuộc lại, tôi đã thỏa thuận xong xuôi với chủ cửa hàng cầm đồ rồi.
Nhưng khi tôi quay lại thì cây đàn đã không còn ở đó nữa.
...
"Khương Luật Dã, anh rõ ràng rất giàu có, đối với một thái tử như anh mà nói, một vạn tệ không bằng một góc so với giá của chiếc đồng hồ trên tay anh, vậy mà anh lại trơ mắt nhìn Kim Kim đau đớn, nhìn tôi sốt ruột như thế nào, nhìn tôi cầm cố cây đàn dương cầm kia, nhìn cây đàn mà mẹ tôi để lại bị đập nát, chắc hẳn anh đang cảm thấy thành tựu lắm đúng không?
Tôi nhìn khuôn mặt đẹp trai mà tôi vô cùng yêu thương.
Rõ ràng mỗi một tấc đều rất quen thuộc với tôi, nhưng bây giờ nó lại khiến tôi cảm thấy xa lạ đến đáng sợ.
Rõ ràng là anh ta rất yêu tôi.
Rõ ràng anh ta là người yêu tôi nhất trên đời.
Tại sao lại lừa gạt tôi?
Tôi cầm chai rượu đập vào đầu anh ta.
Nhưng trong lúc hoảng loạn, nước mắt tôi vẫn rơi xuống.
Ánh mắt Khương Luật Dã cuối cùng cũng thay đổi, anh ta đuổi theo tôi: "Mạn Mạn..."
6
Trong trung tâm thương mại.
"Mạn Mạn, em thích chiếc nhẫn kim cương vừa rồi đúng không?"
"Không có, em không thích nó chút nào."
"Nói dối, rõ ràng vừa rồi em đã nhìn nó rất lâu."
...
"Mạn Mạn, hôm nay anh đã tiết kiệm được thêm 347 nhân dân tệ, khoảng cách mua được chiếc nhẫn kia lại gần hơn một bước rồi. Đến lúc đó anh có thể lập tức cưới em. Mạn Mạn có vui không?"
Rất vui.
Làm sao có thể không vui cho được?
Anh ta thật sự rất yêu tôi.
...
Tôi nhét nó vào túi quần, ba tháng qua tôi đã cật lực thức khuya dậy sớm, ăn mặc cần kiệm, cắn răng làm thuê, rất vất vả mới mua được chiếc nhẫn năm chữ số này.
Tôi muốn tối nay tạo bất ngờ cho anh ta.
Nhưng bây giờ không cần nữa rồi.
Bề ngoài có cao sang đến mấy thì rác rưởi vẫn chỉ là rác rưởi.
Tôi không màng tới giọng nói của Khương Luật Dã ở phía sau, ném chiếc nhẫn xuống hồ nước nhân tạo ven đường.
7
Nhưng trong lòng tôi vẫn cảm thấy đau nhói...
Một tiếng "Rầm" vang lên, tôi đụng phải thứ gì đó.
Một tiếng than nhẹ trầm thấp vang lên bên tai tôi.
Tôi ngước mắt nhìn lên.
Người đàn ông cao lớn lịch lãm mặc bộ quần áo đắt tiền, cặp chân mày sắc bén đến gọng kính vàng cũng không thể che giấu được, nhưng lại mơ hồ có cảm giác quen thuộc.
"Sao vậy, không nhận ra anh nữa à?"
"Chu... Yến Tễ..."
"Anh đây."
Hồi nhỏ tôi sống ở quê với mẹ.
Luôn có một số đứa trẻ cực kỳ ác ý, cười nhạo tôi là đứa con hoang không cha.
Bọn chúng cô lập tôi, bắt nạt tôi, thậm chí ném đá tôi.
Chu Yến Tễ cũng giống như tôi, không có cha, vẻ ngoài hiền lành, nhưng người khác lại không dám động vào.
Sau này tôi mới biết anh ấy đánh người rất tàn bạo, kiểu người không cần mạng.
Anh ấy đã đánh những kẻ đó vì tôi.
Thời điểm đó, anh ấy chính là người bạn thân duy nhất của tôi.
Nhưng vào năm tôi mười lăm tuổi, có mấy chiếc ô tô sang trọng màu đen tới trước cổng làng đón Chu Yến Tễ đi.
Sau này tôi không còn gặp lại anh ấy nữa.
Không ngờ tới, cậu bé năm xưa giờ đã trở thành một người đàn ông ưu tú.
"Nếu em muốn khóc thì ở đây..." Anh vỗ vỗ bờ vai rộng lớn của mình: "Tôi cho em mượn."
Giống như hồi tôi còn nhỏ bị người khác bắt nạt, anh ấy luôn đưa ngực ra, để tôi vùi vào đó lau nước mắt nước mũi...
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu.
Nhưng vẫn không kìm được mà lao mình vào vòng tay anh ấy bật khóc.
Chu Yến Tễ dường như không để ý tới ánh mắt khác thường của người qua đường, cho đến khi tôi khóc đến mệt mỏi...
"Xin lỗi Chu Yến Tễ, tôi làm bẩn quần áo của anh..."
"Quần áo không quan trọng, bẩn thì bẩn thôi."
Trên mặt tôi bỗng có chút ấm áp...
Tôi nhận ra anh ấy đang lau nước mắt cho mình.
Đột nhiên tôi cảm thấy hơi xấu hổ, vừa định tránh đi thì...
"Anh vẫn còn sống sờ sờ đây mà em đã qua lại với tên họ Chu này rồi cơ à?"
Giọng nói hung ác nham hiểm của Khương Luật Dã vang lên.
"Vưu Mạn, trong mắt em còn có người bạn trai này hay không?”