Chương 1
1
"Anh Khương, ngày mai anh đính hôn rồi, thế còn cô bạn gái nhỏ lúc anh giả nghèo phải làm sao bây giờ?"
Người đàn ông ngồi ở trung tâm được mọi người vây xung quanh, tất cả những thứ anh ta đang đeo trên người đều đến từ những thương hiệu xa xỉ hàng đầu thế giới, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Vacheron Constantin được chế tác mới nhất, thậm chí cả chiếc bật lửa anh ta đang dùng cũng từ thương hiệu Zippo.
Nhìn anh ta, tôi có chút hoảng hốt, vẫn còn đó những ảo tưởng rực rỡ.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng bạn trai của tôi có thể là anh trai sinh đôi của anh ta đang lưu lạc ở bên ngoài.
Suy cho cùng, bạn trai tôi rất nghèo.
Ngoài việc có vẻ ngoài giống như thái tử Bắc Kinh, đều tên là Khương Luật Dã ra thì anh ta nghèo rách mồng tơi.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ta là lúc anh ta đang ngồi xổm trên đường ở công trường, mặc bộ quần áo rách đã được giặt đến bạc màu, gặm chiếc bánh màn thầu trắng rẻ tiền nhất.
Sao có thể so sánh được với thái tử cao quý nhất Bắc Kinh đây.
Cho đến khi âm thanh cuộc trò chuyện một lần nữa kéo tôi trở lại trò hề trước mặt:
"Đúng vậy, anh Khương, anh sắp đính hôn rồi, Vưu Mạn phải làm sao bây giờ?
Vưu Mạn à.
Tên tôi là Vưu Mạn.
Thái tử Bắc Kinh sắp đính hôn, nhưng lúc anh ta giả vờ nghèo khó lại có một người bạn gái cũng tên là Vưu Mạn.
Thật trùng hợp.
2
"Đúng đúng đúng, nghe nói vì để dành tiền mua cho cô ta một chiếc nhẫn kim cương lớn, hàng ngày cậu phải đến dọn gạch khiêng xi măng ở công trường làm hai tay bị thương. Ai không biết còn tưởng cậu muốn đính hôn với cô ta đó."
"Nói vớ vẩn cái gì vậy!"
Khương Luật Dã còn chưa kịp nói gì thì đã có kẻ cho người kia một đạp.
"Vết thương trên tay anh Khương không phải do khiêng gạch mà ra đâu, là do đánh nhau với tên họ Chu cách vách kia, sơ ý nên mới bị thương. Đây gọi là chiến tích của đàn ông, hiểu chưa?"
Tầm mắt tôi dừng lại ở vết sẹo trên mu bàn tay anh ta.
Cũng trùng hợp thật.
"A Dã, anh trở về rồi! Tay của anh..."
"Anh dọn gạch không cẩn thận bị trầy, không đau đâu. Mạn Mạn, đừng khóc. Anh nói rồi, anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn kim cương, anh nói được làm được."
Người đàn ông đẹp trai trên người mặc một bộ quần áo lấm bẩn muốn ôm tôi, nhưng anh chợt nhớ tới gì đó nên thẹn thùng rút tay lại.
"Không, Mạn Mạn, bẩn..."
Tôi cũng không thèm để ý mà lao vào vòng tay anh ta.
Bạn trai tôi rất nghèo.
Nhưng anh ta rất yêu tôi.
Mỗi ngày anh ta phải làm nhiều công việc, mỗi đêm còn phải tăng ca giao đồ ăn.
Anh ta không tiêu một xu nào trong số tiền anh ta kiếm được mà toàn tiêu hết lên người tôi.
Mua cho tôi quần áo và túi xách hàng hiệu, mua trái sầu riêng tôi thích ăn nhất, còn có cherry nhập khẩu.
Tôi thương anh ta, bảo anh ta đừng lãng phí tiền, lần nào anh ta cũng đều đồng ý, nhưng ngày hôm sau lại lặng lẽ đến công trường dọn gạch.
Anh ta nói muốn tích góp tiền mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương.
Tên ngốc này, anh tiêu tiền ăn phung phí như vậy thì bao lâu chúng ta mới kết hôn được cơ chứ?
Vì thế tôi cũng lặng lẽ đi làm thêm một số công việc.
Tôi nhớ sáng nay trước khi anh ra khỏi nhà, anh ta hôn nhẹ lên trán tôi, nói tối nay anh ta sẽ mang cho tôi chiếc bánh Black Forest yêu thích của tôi.
Trong lòng tôi còn ngọt hơn cả bánh.
Bạn trai tôi thực sự rất yêu tôi.
Ít nhất là trước khi cánh cửa này được mở ra.
3
"Này buồn cười lắm, tôi đã đập vỡ cây đàn dương cầm mà người mẹ đã mất của cô ta để lại, mọi người biết không, anh ấy thậm chí còn không thèm chớp mắt lấy một cái nữa kìa."
Người phụ nữ váy đỏ tựa vào lòng Khương Luật Dã, mặt mày vui vẻ nói:
"Còn Vưu Mạn thì làm sao à, A Dã chỉ chơi đùa thôi.”
...đàn dương cầm.
Trước khi mẹ tôi qua đời, bà đã để lại cho tôi một cây đàn dương cầm.
Cây đàn dương cầm đó bị tôi mang đi cầm cố rồi, nó có ý nghĩa rất lớn với tôi.
Lồng ngực tôi nghẹn ngào, vô thức nhìn về phía Khương Luật Dã ở giữa đám đông.
"Vưu Mạn?"
Chỉ thấy anh ta thản nhiên đốt điếu thuốc, ngậm trong miệng, suy nghĩ rồi cười:
"Vưu Mạn à... chỉ là một đứa con gái rẻ mạt chơi đùa lúc đang trải nghiệm cuộc sống người nghèo nhàm chán mà thôi, không thể coi là thật được."
Anh ta không phủ nhận.
Đột nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác đau đớn.
Mọi người có mặt ở đó đều bật cười, nói: "Còn phải nói nữa sao? Một đứa nghèo hèn rách rưới như Vưu Mạn làm sao có thể xứng với thái tử Bắc Kinh của chúng ta được."
Lúc này, tôi cuối cùng cũng nhận ra Khương Luật Dã của tôi không còn nữa rồi.
Sẽ không còn một Khương Luật Dã trở về nhà vào lúc bình minh với khuôn mặt mệt mỏi nhưng trên môi lại nở nụ cười, ôm lấy tôi và nói: "Hôm nay anh giao được thêm ba đơn hàng, cho nên ngày mai có thể tặng cho Mạn Mạn thêm một bông hồng nữa rồi."
Bởi vì Khương Luật Dã của tôi buổi sáng sẽ không nói: "Mạn Mạn, công chúa nhỏ của anh."
Còn vào buổi tối lại nói: "Vưu Mạn ư....chỉ là một đứa con gái rẻ mạt chơi đùa lúc nhàm chán mà thôi."
"Anh Khương, ngày mai anh đính hôn rồi, thế còn cô bạn gái nhỏ lúc anh giả nghèo phải làm sao bây giờ?"
Người đàn ông ngồi ở trung tâm được mọi người vây xung quanh, tất cả những thứ anh ta đang đeo trên người đều đến từ những thương hiệu xa xỉ hàng đầu thế giới, trên cổ tay là chiếc đồng hồ Vacheron Constantin được chế tác mới nhất, thậm chí cả chiếc bật lửa anh ta đang dùng cũng từ thương hiệu Zippo.
Nhìn anh ta, tôi có chút hoảng hốt, vẫn còn đó những ảo tưởng rực rỡ.
Tôi thậm chí còn nghĩ rằng bạn trai của tôi có thể là anh trai sinh đôi của anh ta đang lưu lạc ở bên ngoài.
Suy cho cùng, bạn trai tôi rất nghèo.
Ngoài việc có vẻ ngoài giống như thái tử Bắc Kinh, đều tên là Khương Luật Dã ra thì anh ta nghèo rách mồng tơi.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ta là lúc anh ta đang ngồi xổm trên đường ở công trường, mặc bộ quần áo rách đã được giặt đến bạc màu, gặm chiếc bánh màn thầu trắng rẻ tiền nhất.
Sao có thể so sánh được với thái tử cao quý nhất Bắc Kinh đây.
Cho đến khi âm thanh cuộc trò chuyện một lần nữa kéo tôi trở lại trò hề trước mặt:
"Đúng vậy, anh Khương, anh sắp đính hôn rồi, Vưu Mạn phải làm sao bây giờ?
Vưu Mạn à.
Tên tôi là Vưu Mạn.
Thái tử Bắc Kinh sắp đính hôn, nhưng lúc anh ta giả vờ nghèo khó lại có một người bạn gái cũng tên là Vưu Mạn.
Thật trùng hợp.
2
"Đúng đúng đúng, nghe nói vì để dành tiền mua cho cô ta một chiếc nhẫn kim cương lớn, hàng ngày cậu phải đến dọn gạch khiêng xi măng ở công trường làm hai tay bị thương. Ai không biết còn tưởng cậu muốn đính hôn với cô ta đó."
"Nói vớ vẩn cái gì vậy!"
Khương Luật Dã còn chưa kịp nói gì thì đã có kẻ cho người kia một đạp.
"Vết thương trên tay anh Khương không phải do khiêng gạch mà ra đâu, là do đánh nhau với tên họ Chu cách vách kia, sơ ý nên mới bị thương. Đây gọi là chiến tích của đàn ông, hiểu chưa?"
Tầm mắt tôi dừng lại ở vết sẹo trên mu bàn tay anh ta.
Cũng trùng hợp thật.
"A Dã, anh trở về rồi! Tay của anh..."
"Anh dọn gạch không cẩn thận bị trầy, không đau đâu. Mạn Mạn, đừng khóc. Anh nói rồi, anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn kim cương, anh nói được làm được."
Người đàn ông đẹp trai trên người mặc một bộ quần áo lấm bẩn muốn ôm tôi, nhưng anh chợt nhớ tới gì đó nên thẹn thùng rút tay lại.
"Không, Mạn Mạn, bẩn..."
Tôi cũng không thèm để ý mà lao vào vòng tay anh ta.
Bạn trai tôi rất nghèo.
Nhưng anh ta rất yêu tôi.
Mỗi ngày anh ta phải làm nhiều công việc, mỗi đêm còn phải tăng ca giao đồ ăn.
Anh ta không tiêu một xu nào trong số tiền anh ta kiếm được mà toàn tiêu hết lên người tôi.
Mua cho tôi quần áo và túi xách hàng hiệu, mua trái sầu riêng tôi thích ăn nhất, còn có cherry nhập khẩu.
Tôi thương anh ta, bảo anh ta đừng lãng phí tiền, lần nào anh ta cũng đều đồng ý, nhưng ngày hôm sau lại lặng lẽ đến công trường dọn gạch.
Anh ta nói muốn tích góp tiền mua cho tôi một chiếc nhẫn kim cương.
Tên ngốc này, anh tiêu tiền ăn phung phí như vậy thì bao lâu chúng ta mới kết hôn được cơ chứ?
Vì thế tôi cũng lặng lẽ đi làm thêm một số công việc.
Tôi nhớ sáng nay trước khi anh ra khỏi nhà, anh ta hôn nhẹ lên trán tôi, nói tối nay anh ta sẽ mang cho tôi chiếc bánh Black Forest yêu thích của tôi.
Trong lòng tôi còn ngọt hơn cả bánh.
Bạn trai tôi thực sự rất yêu tôi.
Ít nhất là trước khi cánh cửa này được mở ra.
3
"Này buồn cười lắm, tôi đã đập vỡ cây đàn dương cầm mà người mẹ đã mất của cô ta để lại, mọi người biết không, anh ấy thậm chí còn không thèm chớp mắt lấy một cái nữa kìa."
Người phụ nữ váy đỏ tựa vào lòng Khương Luật Dã, mặt mày vui vẻ nói:
"Còn Vưu Mạn thì làm sao à, A Dã chỉ chơi đùa thôi.”
...đàn dương cầm.
Trước khi mẹ tôi qua đời, bà đã để lại cho tôi một cây đàn dương cầm.
Cây đàn dương cầm đó bị tôi mang đi cầm cố rồi, nó có ý nghĩa rất lớn với tôi.
Lồng ngực tôi nghẹn ngào, vô thức nhìn về phía Khương Luật Dã ở giữa đám đông.
"Vưu Mạn?"
Chỉ thấy anh ta thản nhiên đốt điếu thuốc, ngậm trong miệng, suy nghĩ rồi cười:
"Vưu Mạn à... chỉ là một đứa con gái rẻ mạt chơi đùa lúc đang trải nghiệm cuộc sống người nghèo nhàm chán mà thôi, không thể coi là thật được."
Anh ta không phủ nhận.
Đột nhiên trong lòng tôi dâng lên một cảm giác đau đớn.
Mọi người có mặt ở đó đều bật cười, nói: "Còn phải nói nữa sao? Một đứa nghèo hèn rách rưới như Vưu Mạn làm sao có thể xứng với thái tử Bắc Kinh của chúng ta được."
Lúc này, tôi cuối cùng cũng nhận ra Khương Luật Dã của tôi không còn nữa rồi.
Sẽ không còn một Khương Luật Dã trở về nhà vào lúc bình minh với khuôn mặt mệt mỏi nhưng trên môi lại nở nụ cười, ôm lấy tôi và nói: "Hôm nay anh giao được thêm ba đơn hàng, cho nên ngày mai có thể tặng cho Mạn Mạn thêm một bông hồng nữa rồi."
Bởi vì Khương Luật Dã của tôi buổi sáng sẽ không nói: "Mạn Mạn, công chúa nhỏ của anh."
Còn vào buổi tối lại nói: "Vưu Mạn ư....chỉ là một đứa con gái rẻ mạt chơi đùa lúc nhàm chán mà thôi."