Chương 121: Hoa bỉ ngạn
Sáng ngày hôm sau, do cả đêm trầm tư ngủ không yên giấc mà vừa mở mắt đầu óc liền choáng váng khó tả, Ninh Ngạn khó khăn thở dốc không ngừng.
Bộ ngực nở nang còn đang bị bàn tay ngỗ nghịch bóp lấy, toàn thân nàng mệt mỏi không thể nhấc nó ra. Hắn nằm cạnh nàng còn đang say giấc nồng, dường như ngủ rất ngon.
" Vương Minh... "
Nàng the thé gọi nhỏ, hắn phản ứng rất nhanh, lập tức mở mắt nửa ngồi nửa nằm, 7 phần quan tâm 3 phần tình tứ hỏi.
" Ngạn Nhi, sao nàng dậy sớm thế? Nàng còn thấy không khỏe không? "
" Ta ổn, chàng đè ta sắp ngạt thở rồi "
Ninh Ngạn hướng mắt vào bàn tay hư đốn, sáng nào thức dậy cũng phải nhắc nhở.
Hắn không rút tay ra ngay còn lưu luyến bóp bóp vài cái, rời đi trong mất mát.
" Nó ấm...mềm mại, ta khó lòng từ chối...xin lỗi nàng.... "
Lời nói và hành động chẳng có chút chừng mực nào, hắn còn tiếc nuối mùi hương lưu lại trên bàn tay đưa lên mũi ngửi.
Bình thường Ninh Ngạn sẽ xấu hổ thẹn thùng, nhưng từ hôm qua đến giờ những hành động cử chỉ ấm áp của hắn trong mắt nàng đã hóa thành một hư vô, không có ý nghĩa.
Nàng im lặng chẳng nói tiếng nào, hít lấy hơi thở kiềm nén sự mệt mỏi lồm cồm rời khỏi giường, mọi thứ vẫn diễn như thường lệ, nàng vẫn được hắn yêu sủng lên tận trời, sửa soạn cho nàng, cùng dùng bữa sáng, xong xuôi hắn lại đưa nàng đi luyện tập.
Hôm nay luyện kiếm đạo, chiêu nào cũng khá đơn giản, hắn luôn chỉ dạy nàng tận tình, từng li từng tí, sợ lưỡi kiếm sắc bén làm nàng bị thương mà liên tục nhắc nhở.
Thế nhưng, do nghĩ quá nhiều nàng hoàn toàn mất tập trung, tập được một lúc liền có biểu hiện lạ, cơ thể lắc lư như người mất hồn.
Cú xoay người đơn giản lại trở nên nguy hiểm, lưỡi kiếm trong tay cầm không vững tụt xuống suýt đâm thẳng vào ngực nàng.
" Ngạn Nhi! "
Tinh Vương Minh nhanh tay lẹ mắt đá kịp thanh kiếm cắm sang một bên, Ninh Ngạn căng thẳng quá mức, mơ hồ choáng váng ngã người, hắn luồn tay qua eo nhỏ đỡ lấy tấm thân mềm nhũn.
Sắc mặt một màu xanh xao, hơi thở gấp gáp nặng nề, còn nóng ran làm hắn lo sốt vó, vội vàng áp tay lên trán kiểm soát.
Thân nhiệt không thay đổi, chỉ duy nhất sắc mặt nhợt nhạt, triệu chứng giống như người bị bệnh làm cho hắn hoang mang.
" Ngạn Nhi, nàng làm sao vậy? Có phải nàng bệnh rồi không? "
" Ta thấy hơi mệt chút, xem ra hôm nay ta không thể luyện tập tiếp "
Thanh âm nặng nề có chút đáng thương, toàn thân mảnh mai thật sự không ổn, hệt như lời hắn nói, có lẽ nàng đã bị bệnh, mà nguồn gốc là do nàng suy nghĩ quá nhiều, áp lực khiến cơ thể suy nhược chỉ trong một đêm.
Nàng thừa biết tình trạng hiện giờ cứng đầu giấu sự thật, quật cường yêu cầu.
" Vương Minh, hôm nay nghỉ một bữa, mai ta sẽ luyện tập bù được không? "
" Nàng mệt thì phải nghỉ khi nào khỏe tính sau, ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi nhé! "
Dứt lời, hắn ôn nhu bòng nàng về phòng, còn đích thân chăm sóc nàng, cơ thể đang khỏe lại đột ngột đổ bệnh, làm hắn lầm tưởng tự trách bản thân ham muốn quá độ khiến nàng chịu ấm ức.
Ninh Ngạn mê màng, ý có mơ hồ vẫn luôn để ý từng hành động của hắn, một khắc cũng không rời mắt khỏi nàng, hễ có nàng có động tĩnh gì hắn liền sốt sắng chạy đôn chạy đáo chăm lo nàng.
Càng có nhiều hành động ấm áp bao nhiêu đầu óc nàng càng mông lung suy nghĩ, không hiểu đây là xuất phát từ tình cảm thật lòng hay vì nàng là cái bóng của nữ nhân hắn yêu?
Nàng không dám hỏi, cũng không muốn nói ra uất ức trong lòng, ba ngày nàng sốt cao điều là hắn ân cần chăm sóc nàng, cho đến khi sức khỏe của nàng hồi phục trở lại.
Tạm thời hắn không bắt nàng quay lại luyện tập, để nàng thư thả một thời gian, từ ngày xảy ra hiểu lầm Ninh Ngạn đi đâu cũng ít cho Huệ Anh theo cùng, cả Lưu Ly thường trò chuyện cũng ít tiếp xúc.
Tinh thần lúc nào cũng như người mất hồn, chẳng ai nhận ra điều khác thường ở nàng trừ kẻ đã giăng bẫy nàng. Liễu Linh luôn âm thầm quan sát Ninh Ngạn, ở một góc khuất cười lên nham hiểm, ả dùng thần lực biến ra vài con bướm bắt mắt bay đến chỗ Ninh Ngạn.
Cánh bướm màu xanh màu tím phe phẩy, chúng lại rực rỡ đẹp ngoài tưởng tượng, Ninh Ngạn là chưa từng thấy qua những con bướm đẹp như vậy chốc chốc bị chúng dẫn dụ.
Chúng đột ngột bay đi kéo theo hai chân mảnh khảnh bất giác chạy theo, nàng vô tình đến đúng ngay căn phòng cấm kị.
Đóa hoa trang trí giữ cửa thu hút những con bướm, thời điểm này Ninh Ngạn lại không còn quan tâm chúng, toàn bộ sự chí ý đều tập trung vào hai chữ " Kinh Trập " ở trên cao.
Bản tính tò mò kích thích nàng, nhớ đến Liễu Linh từng dẫn dắt bên trong có chứa đóa hoa vô hồn mà phu quân nàng yêu, liền nảy sinh ý định vào đó.
Nhân lúc không có ai canh chừng nàng lén lút một mình vào trong, căn phòng này từ trước giờ không bị khóa, nàng đẩy nhẹ đã có thể tự do đi vào.
Nơi này trang trí gọn gàng ngăn nắp, Ninh Ngạn lướt sơ qua lại có cảm giác rất lạ lùng, từng tấc da thịt rùng lên, chẳng hiểu vì sao nàng thấy ghê rợn với căn phòng này. Mặc dù nó không u ám, vẫn sáng sủa như những phòng khác.
Từng đồ vật không có gì khác lạ, đều là những thứ nàng biết, nàng bỏ qua đi sâu vào chỗ giường ngủ. Một bức tranh cô nương mặc hồng y quay lưng, không thấy mặt treo ngay sau bàn văn thư lọt vào tầm mắt.
Ninh Ngạn chậm rãi bước đến quan sát, nhìn bức tranh này liền nhận ra có lẽ đây là tranh ma hậu đã mất, người cũng mặc hồng y.
" Hèn gì chàng thường chọn y phục hồng y cho ta... "
Nàng trào phúng cười châm biếm, bộ y phục được vẻ trong tranh còn không phải là bộ nàng đang mặc sao?
Đồng tử lập tức lúng liếng nhiễm nước, sống mũi cay cay gần như sắp khóc, nàng cố gắng đè nến cảm xúc tiếp tục thăm dò mọi nơi.
Trên bàn văn thư lại có một tấm khăn đèn trùm lên vật gì đó rất to, cứ như là bảo vật. Ninh Ngạn vào đây để chứng minh thực hư về đóa hoa làm phu quân nàng say đắm, liền nghĩ ngay đến có lẽ nó ở sau tấm khăn này, không một chút do dự mở ra.
Thời khắc tấm khăn vén xuống, một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực rỡ đập vào mắt, xung quanh tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt đẹp mê li, nó được lồng hoàng kim bao bọc, cắm kiên cố xuống mặt bàn.
Ninh Ngạn cuối cùng cũng tận mắt thấy đóa hoa mà Liễu Linh nhắc đến, trong lòng dâng lên ghen tị, đóa hoa này thật sự quá mê người, đẹp hơn cả hàng vạn đóa hoa bỉ ngạn thông thường khác, ngay cả nàng nhìn vào còn bị nó thu hút một cách kì lạ, cứ như nàng rất muốn nó và nàng hòa làm một.
Mùi hương của nó cũng khác biệt với những đóa hoa thông thường, quen thuộc đến mức Ninh Ngạn nhận ra nó cùng mùi với cơ thể nàng, là mùi hoa đào tươi mới.
Giọt lệ lặng lẽ chảy dọc hai cánh má hồng hào, nàng dở khóc dở cười chua chát, vào lúc này hiểu lầm lại càng tăng cao hơn nữa.
" Tinh Vương Minh, xem ra chàng không hề yêu ta...mọi thứ đều là do ta ảo tưởng... "
Cánh tay run rẩy như có ai đó điều khiển vương tơi vừa chạm vào chiếc lồng liền cảm thấy đau, nàng không ngờ nam nhân kia yểm thuật bảo vệ một đóa hoa vô hồn, không cho bất kì ai đụng vào nó.
Điều này càng khiến sự ghen ghét đố kị dâng lên, Ninh Ngạn cố chấp muốn xem thứ mê người này có gì hay ho?
Nàng ra sức nắm lấy chiếc lồng, mặc tay đau đớn cắn răng mở nó.
Vào lúc này, Tinh Vương Minh đang luận chuyện thì một tia cảm xúc như tia sét đi ngang qua đầu óc, thông báo cho hắn biết có kẻ đột nhập vào phòng tấn công hoa bỉ ngạn.
Ngay lập tức, hắn dịch chuyển tức thì trở về phòng riêng, cảnh tượng Ninh Ngạn khẩn trương mở lồng hoàng kim khiến hắn bốc hỏa.
" Vệ Ninh Ngạn!!! "
Hắn hét lên một tiếng kinh hoàng, trừng lớn mắt nhỏ, sắc mặt tối đen ẩn chứa luồng sát khí nguy hiểm.
Bộ ngực nở nang còn đang bị bàn tay ngỗ nghịch bóp lấy, toàn thân nàng mệt mỏi không thể nhấc nó ra. Hắn nằm cạnh nàng còn đang say giấc nồng, dường như ngủ rất ngon.
" Vương Minh... "
Nàng the thé gọi nhỏ, hắn phản ứng rất nhanh, lập tức mở mắt nửa ngồi nửa nằm, 7 phần quan tâm 3 phần tình tứ hỏi.
" Ngạn Nhi, sao nàng dậy sớm thế? Nàng còn thấy không khỏe không? "
" Ta ổn, chàng đè ta sắp ngạt thở rồi "
Ninh Ngạn hướng mắt vào bàn tay hư đốn, sáng nào thức dậy cũng phải nhắc nhở.
Hắn không rút tay ra ngay còn lưu luyến bóp bóp vài cái, rời đi trong mất mát.
" Nó ấm...mềm mại, ta khó lòng từ chối...xin lỗi nàng.... "
Lời nói và hành động chẳng có chút chừng mực nào, hắn còn tiếc nuối mùi hương lưu lại trên bàn tay đưa lên mũi ngửi.
Bình thường Ninh Ngạn sẽ xấu hổ thẹn thùng, nhưng từ hôm qua đến giờ những hành động cử chỉ ấm áp của hắn trong mắt nàng đã hóa thành một hư vô, không có ý nghĩa.
Nàng im lặng chẳng nói tiếng nào, hít lấy hơi thở kiềm nén sự mệt mỏi lồm cồm rời khỏi giường, mọi thứ vẫn diễn như thường lệ, nàng vẫn được hắn yêu sủng lên tận trời, sửa soạn cho nàng, cùng dùng bữa sáng, xong xuôi hắn lại đưa nàng đi luyện tập.
Hôm nay luyện kiếm đạo, chiêu nào cũng khá đơn giản, hắn luôn chỉ dạy nàng tận tình, từng li từng tí, sợ lưỡi kiếm sắc bén làm nàng bị thương mà liên tục nhắc nhở.
Thế nhưng, do nghĩ quá nhiều nàng hoàn toàn mất tập trung, tập được một lúc liền có biểu hiện lạ, cơ thể lắc lư như người mất hồn.
Cú xoay người đơn giản lại trở nên nguy hiểm, lưỡi kiếm trong tay cầm không vững tụt xuống suýt đâm thẳng vào ngực nàng.
" Ngạn Nhi! "
Tinh Vương Minh nhanh tay lẹ mắt đá kịp thanh kiếm cắm sang một bên, Ninh Ngạn căng thẳng quá mức, mơ hồ choáng váng ngã người, hắn luồn tay qua eo nhỏ đỡ lấy tấm thân mềm nhũn.
Sắc mặt một màu xanh xao, hơi thở gấp gáp nặng nề, còn nóng ran làm hắn lo sốt vó, vội vàng áp tay lên trán kiểm soát.
Thân nhiệt không thay đổi, chỉ duy nhất sắc mặt nhợt nhạt, triệu chứng giống như người bị bệnh làm cho hắn hoang mang.
" Ngạn Nhi, nàng làm sao vậy? Có phải nàng bệnh rồi không? "
" Ta thấy hơi mệt chút, xem ra hôm nay ta không thể luyện tập tiếp "
Thanh âm nặng nề có chút đáng thương, toàn thân mảnh mai thật sự không ổn, hệt như lời hắn nói, có lẽ nàng đã bị bệnh, mà nguồn gốc là do nàng suy nghĩ quá nhiều, áp lực khiến cơ thể suy nhược chỉ trong một đêm.
Nàng thừa biết tình trạng hiện giờ cứng đầu giấu sự thật, quật cường yêu cầu.
" Vương Minh, hôm nay nghỉ một bữa, mai ta sẽ luyện tập bù được không? "
" Nàng mệt thì phải nghỉ khi nào khỏe tính sau, ta đưa nàng về phòng nghỉ ngơi nhé! "
Dứt lời, hắn ôn nhu bòng nàng về phòng, còn đích thân chăm sóc nàng, cơ thể đang khỏe lại đột ngột đổ bệnh, làm hắn lầm tưởng tự trách bản thân ham muốn quá độ khiến nàng chịu ấm ức.
Ninh Ngạn mê màng, ý có mơ hồ vẫn luôn để ý từng hành động của hắn, một khắc cũng không rời mắt khỏi nàng, hễ có nàng có động tĩnh gì hắn liền sốt sắng chạy đôn chạy đáo chăm lo nàng.
Càng có nhiều hành động ấm áp bao nhiêu đầu óc nàng càng mông lung suy nghĩ, không hiểu đây là xuất phát từ tình cảm thật lòng hay vì nàng là cái bóng của nữ nhân hắn yêu?
Nàng không dám hỏi, cũng không muốn nói ra uất ức trong lòng, ba ngày nàng sốt cao điều là hắn ân cần chăm sóc nàng, cho đến khi sức khỏe của nàng hồi phục trở lại.
Tạm thời hắn không bắt nàng quay lại luyện tập, để nàng thư thả một thời gian, từ ngày xảy ra hiểu lầm Ninh Ngạn đi đâu cũng ít cho Huệ Anh theo cùng, cả Lưu Ly thường trò chuyện cũng ít tiếp xúc.
Tinh thần lúc nào cũng như người mất hồn, chẳng ai nhận ra điều khác thường ở nàng trừ kẻ đã giăng bẫy nàng. Liễu Linh luôn âm thầm quan sát Ninh Ngạn, ở một góc khuất cười lên nham hiểm, ả dùng thần lực biến ra vài con bướm bắt mắt bay đến chỗ Ninh Ngạn.
Cánh bướm màu xanh màu tím phe phẩy, chúng lại rực rỡ đẹp ngoài tưởng tượng, Ninh Ngạn là chưa từng thấy qua những con bướm đẹp như vậy chốc chốc bị chúng dẫn dụ.
Chúng đột ngột bay đi kéo theo hai chân mảnh khảnh bất giác chạy theo, nàng vô tình đến đúng ngay căn phòng cấm kị.
Đóa hoa trang trí giữ cửa thu hút những con bướm, thời điểm này Ninh Ngạn lại không còn quan tâm chúng, toàn bộ sự chí ý đều tập trung vào hai chữ " Kinh Trập " ở trên cao.
Bản tính tò mò kích thích nàng, nhớ đến Liễu Linh từng dẫn dắt bên trong có chứa đóa hoa vô hồn mà phu quân nàng yêu, liền nảy sinh ý định vào đó.
Nhân lúc không có ai canh chừng nàng lén lút một mình vào trong, căn phòng này từ trước giờ không bị khóa, nàng đẩy nhẹ đã có thể tự do đi vào.
Nơi này trang trí gọn gàng ngăn nắp, Ninh Ngạn lướt sơ qua lại có cảm giác rất lạ lùng, từng tấc da thịt rùng lên, chẳng hiểu vì sao nàng thấy ghê rợn với căn phòng này. Mặc dù nó không u ám, vẫn sáng sủa như những phòng khác.
Từng đồ vật không có gì khác lạ, đều là những thứ nàng biết, nàng bỏ qua đi sâu vào chỗ giường ngủ. Một bức tranh cô nương mặc hồng y quay lưng, không thấy mặt treo ngay sau bàn văn thư lọt vào tầm mắt.
Ninh Ngạn chậm rãi bước đến quan sát, nhìn bức tranh này liền nhận ra có lẽ đây là tranh ma hậu đã mất, người cũng mặc hồng y.
" Hèn gì chàng thường chọn y phục hồng y cho ta... "
Nàng trào phúng cười châm biếm, bộ y phục được vẻ trong tranh còn không phải là bộ nàng đang mặc sao?
Đồng tử lập tức lúng liếng nhiễm nước, sống mũi cay cay gần như sắp khóc, nàng cố gắng đè nến cảm xúc tiếp tục thăm dò mọi nơi.
Trên bàn văn thư lại có một tấm khăn đèn trùm lên vật gì đó rất to, cứ như là bảo vật. Ninh Ngạn vào đây để chứng minh thực hư về đóa hoa làm phu quân nàng say đắm, liền nghĩ ngay đến có lẽ nó ở sau tấm khăn này, không một chút do dự mở ra.
Thời khắc tấm khăn vén xuống, một đóa hoa bỉ ngạn đỏ rực rỡ đập vào mắt, xung quanh tỏa ra ánh sáng đỏ nhạt đẹp mê li, nó được lồng hoàng kim bao bọc, cắm kiên cố xuống mặt bàn.
Ninh Ngạn cuối cùng cũng tận mắt thấy đóa hoa mà Liễu Linh nhắc đến, trong lòng dâng lên ghen tị, đóa hoa này thật sự quá mê người, đẹp hơn cả hàng vạn đóa hoa bỉ ngạn thông thường khác, ngay cả nàng nhìn vào còn bị nó thu hút một cách kì lạ, cứ như nàng rất muốn nó và nàng hòa làm một.
Mùi hương của nó cũng khác biệt với những đóa hoa thông thường, quen thuộc đến mức Ninh Ngạn nhận ra nó cùng mùi với cơ thể nàng, là mùi hoa đào tươi mới.
Giọt lệ lặng lẽ chảy dọc hai cánh má hồng hào, nàng dở khóc dở cười chua chát, vào lúc này hiểu lầm lại càng tăng cao hơn nữa.
" Tinh Vương Minh, xem ra chàng không hề yêu ta...mọi thứ đều là do ta ảo tưởng... "
Cánh tay run rẩy như có ai đó điều khiển vương tơi vừa chạm vào chiếc lồng liền cảm thấy đau, nàng không ngờ nam nhân kia yểm thuật bảo vệ một đóa hoa vô hồn, không cho bất kì ai đụng vào nó.
Điều này càng khiến sự ghen ghét đố kị dâng lên, Ninh Ngạn cố chấp muốn xem thứ mê người này có gì hay ho?
Nàng ra sức nắm lấy chiếc lồng, mặc tay đau đớn cắn răng mở nó.
Vào lúc này, Tinh Vương Minh đang luận chuyện thì một tia cảm xúc như tia sét đi ngang qua đầu óc, thông báo cho hắn biết có kẻ đột nhập vào phòng tấn công hoa bỉ ngạn.
Ngay lập tức, hắn dịch chuyển tức thì trở về phòng riêng, cảnh tượng Ninh Ngạn khẩn trương mở lồng hoàng kim khiến hắn bốc hỏa.
" Vệ Ninh Ngạn!!! "
Hắn hét lên một tiếng kinh hoàng, trừng lớn mắt nhỏ, sắc mặt tối đen ẩn chứa luồng sát khí nguy hiểm.