Chương 122: Cãi nhau
" Vương Minh... "
Ninh Ngạn sửng sốt, còn giữ yên vị hành động mở chiếc lồng, hắn mất khống chế sợ nàng làm hại hoa bỉ ngạn nhào tới gạt phăng tay nàng, còn vô tình đẩy nàng ngã nhào ra sàn.
" Vệ Ninh Ngạn, ai cho phép nàng vào đây! "
Hắn ôm lấy chiếc lồng giam hoa bỉ ngạn, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn nàng dò xét.
" Vệ Ninh Ngạn ta đã nói căn phòng này là phòng cấm sao nàng dám vào đây?
Ai cho phép nàng chạm vào nó?
Nàng định làm gì đóa hoa này? "
Thanh âm gắt gỏng, trong lòng hắn dâng lên cơn thịnh nộ chưa từng có, hắn yêu đóa hoa này hơn mạng sống, dù Ninh Ngạn có được hắn sủng ái cũng không cho phép nàng đụng vào đóa hoa này.
Cả hắn và Ninh Ngạn đều không hề biết hoa bỉ ngạn đỏ chính là chân thân của nàng, hắn ra sức bảo vệ chân thân lại vô tình làm nguyên thần tổn thương.
Ninh Ngạn mím chặt môi dưới đất, trên mặt ướt đẫm sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế trào ra, gắt gao nắm lấy tấc vải trên thân khiến cho ngón tay tiết lộng bên trong.
Lần đầu nàng bị hắn đối xử thô bạo không phải vì nữ nhân khác, uất ức dâng lên như thủy triều xô vỗ, tiếng khóc nghẹn ngào bao trùm cả căn phòng ám muội.
Nàng lồm cồm dưới sàn đứng lên, biểu hiện giận dữ trên khuôn mặt điển trai càng làm hiểu lầm tăng cao.
" Tinh Vương Minh, tại sao ta không thể vào đây chứ?
Tại sao ta không thể chạm vào đóa hoa đó?
Ta là ma hậu của chàng mà? "
Ninh Ngạn quật cường chất vấn, hơi thở dồn dập thô nặng, trừng mắt ướt chứa đựng sự phẫn uất nhìn nam nhân kia.
Hắn đang nổi nóng nàng còn dám to tiếng, làm cho hắn thêm điên máu, lời lẽ nói ra không có chút dè dặt.
" Từ ngày nàng bước về đây ta đã cấm nàng vào căn phòng này, nàng dám không nghe lời, còn muốn làm gì đóa hoa này hả? "
" Ta không làm gì nó cả!
Ta thích nó, chàng không thể cho ta sao? "
Nàng nổi máu xung thiên, chẳng kém lép cãi lại, mất kiểm soát hành động bước tới gian nan muốn chạm vào chiếc lồng.
" Á!!! "
Cánh tay yếu nhược còn chưa kịp chạm hắn đã hớt hải đánh vào tay nàng, tiếng * chát * vang rõ mồn một. Mu bàn tay trắng nõn ướm lên màu ửng hồng, Ninh Ngạn run run tay này cầm chặt tay nọ tủi thân.
" Ngạn Nhi! "
Chợt nhận ra bản thân có phần quá đáng, hắn rời bỏ chiếc lồng hoàng kim tức tốc kéo lấy bàn tay ửng hồng xem xét.
Ninh Ngạn tuyệt tình hất tay rời đi mất mát, lườm mắt cay đắng, hỏi.
" Tinh Vương Minh chàng đánh ta? Chàng đánh ta vì đóa hoa đó? "
Tâm tình trở nên lạnh lẽo, trong lòng thập phần thất vọng, Ninh Ngạn không kiềm nén được uất ức khóc nặng giọt, còn không cho hắn cơ hội giải thích, tiếp tục hỏi.
" Rốt cuộc nó là thứ gì mà ngay cả ta là thê tử của chàng cũng không được đụng? "
Hắn vốn là kẻ lạnh lùng không thích bị tra hỏi, nàng tự ý vào phòng cấm còn đụng vào bảo vật của hắn, bấy nhiêu đó hắn đã đủ phát điên với nàng, còn bị nàng chất vấn làm máu nóng dồn lên não, nhả giọng tàn nhẫn.
" Là thứ gì không tới phiên nàng quản!
Bất cứ thứ gì ta cũng có thể cho nàng, trừ nó! "
Giọng nói nhấn mạnh, hơi thở nam nhân thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm bầu không khí căng thẳng, hắn nhíu mày kiếm uy nghiêm, dùng uy phong của một ma thần nhìn nàng, cảnh cáo.
" Nàng ra ngoài nhanh!
Ta cấm nàng từ nay về sao không được bước vào đây!
Còn có lần sau ta bẻ gãy chân nàng! "
" Tinh Vương Minh, ta ghét chàng!!! "
Ninh Ngạn ôm tủi hờn lập tức bỏ đi, nàng chạy một mạch thẳng về phòng, vừa khóc lớn vừa dụi mắt.
Bộ dáng đáng thương vừa rời đi, Liễu Linh núp ở góc khuất xuất hiện cười gian tà.
" Vệ Ninh Ngạn, để ta xem ngươi và hắn còn hạnh phúc được nữa không?
Thứ ta không có được, đừng ai mong có thể có....
Tinh Vương Minh, ta bắt ngươi cả đời sống trong đau khổ.... "
Ả lẩm bẩm thỏa mãn cười sảng khoái, tránh chuyện xấu bị lộ, lén theo dõi xong liền nhanh chóng rời khỏi đó trong âm thầm.
Tưởng chừng không một ai phát hiện ra ả lén lén lút lút theo dõi người khác, nào ngờ cách đó không xa Hữu Bạch hiếm khi ra ngoài lại bắt gặp, còn nhìn thấy toàn bộ biểu cảm đáng ngờ của Liễu Linh.
Không rõ ả hồ ly giở trò gì, Hữu Bạch không tiện ra mặt núp ở một bên, Lưu Ly từng có căn dặn, Liễu Linh là người bề ngoài hiền lành nhưng bên trong lại nguy hiểm, Hữu Bạch cần phải đề phòng. Do đó, y không dám đánh rắn động cỏ, âm thầm theo dõi cho đến khi ả lặng lẽ bỏ đi.
Ninh Ngạn chạy ra từ phòng cấm về đến phòng liền đụng mặt Huệ Anh đang luống cuống tìm kiếm nàng, trông thấy nàng xướt mướt Huệ Anh lo lắng, sốt sắng hỏi.
" Ma hậu, ngươi bị làm sao thế này? Sao người lại khóc? "
" Mặc kệ ta, đừng có làm phiền ta! "
Nàng mạnh tay đẩy Huệ Anh sang một bên, chạy xộc vào trong đóng cửa phòng chặt chẽ không cho bất cứ ai đi vào. Nàng ở trong phòng khóc lớn thê lương, Huệ Anh ở bên ngoài chẳng rõ chuyện gì lúng túng bất an, không ngừng gõ cửa.
" Ma hậu, người làm sao vậy? Có phải ai ức hiếp người không?
Người nói cho ta biết đi! Ma hậu! "
" Đi, đi đi, đừng làm phiền ta, ta muốn được yên tĩnh! "
Giọng nói tức tưởi truyền ra, còn có âm thanh như Ninh Ngạn ném đồ đạc trút giận, lòng của Huệ Anh nóng như lửa đốt, tự dưng nàng khóc kéo theo nhện tinh này rối rắm, không còn cách nào khác đành im lặng đứng ở ngoài chờ đợi.
Căn phòng Kinh Trập sau trận gây gổ cũng trở về yên tĩnh, Tinh Vương Minh đứng thẫn thờ nhìn chòng chọc vào lồng hoa bỉ ngạn, phập phồng lo sợ.
Sợi dây đỏ gắng kết trước ngực hắn với đóa hoa vào lúc này lại hiện lên làm cho trái tim sắt đá đau nhói khó tả, như ai bóp nghẹt không thể thở.
Hắn từ trước đến giờ đều không rõ tại sao rễ tình lại hình thành với một đóa hoa vô hồn? Nhưng giờ thắc mắc này đã còn quan trọng, miễn là đóa hoa bình yên lòng hắn cũng bình yên.
Ý thức hỗn loạn dần thanh tỉnh, hắn nhớ đến khi nãy đã làm Ninh Ngạn buồn liền điều chỉnh lại cảm xúc lập tức đến đó tìm nàng xin lỗi.
" Ma thần, ma hậu... "
" Ta biết rồi, ngươi lui đi! "
Huệ Anh sốt sắng chưa nói hết câu, nam nhân này cư nhiên giơ tay cắt ngang lời nói, biểu hiện của hắn và Ninh Ngạn điều khác lạ, Huệ Anh đủ thông minh ngầm đoán được hắn chính là kẻ chủ mưu chọc giận cô nương ở bên trong.
Không một chút chần chừ, Huệ Anh lui xuống trả lại không gian riêng tư để hắn tự giải quyết.
Tiếng khóc uất ức vang lớn, trong lòng hắn xáo trộn chầm chậm mở cửa bước vào, từng bước nặng nề cho đến khi tiến đến bên giường hoa lệ.
" Ngạn Nhi... "
Hắn the thé gọi, Ninh Ngạn phản ứng mãnh liệt, quơ ngay chiếc gối trên giường ném thẳng về phía hắn, phùn mang trợn mắt.
" Chàng ra ngoài, đến bên đóa hoa của chàng đi, đừng có làm phiền ta! "
" Ngạn Nhi ta còn chưa phạt nàng dám tự ý vào phòng cấm còn ở đây lớn tiếng với ta? "
Hắn bản tính nóng nảy, cơn giận chưa nguôi nàng lại cả gan xấc xược với hắn, không nhịn được cũng hung hăng cãi nhau với nàng.
Hiểu lầm tăng cao Ninh Ngạn lại cố chấp, một mực đôi co, tính khí tiểu thư bộc phát đúng lúc càn quấy.
" Chàng ra ngoài cho ta, cút!!! "
Ninh Ngạn sửng sốt, còn giữ yên vị hành động mở chiếc lồng, hắn mất khống chế sợ nàng làm hại hoa bỉ ngạn nhào tới gạt phăng tay nàng, còn vô tình đẩy nàng ngã nhào ra sàn.
" Vệ Ninh Ngạn, ai cho phép nàng vào đây! "
Hắn ôm lấy chiếc lồng giam hoa bỉ ngạn, ánh mắt vừa lạnh vừa nóng, mâu quang nguy hiểm dữ tợn nhìn nàng dò xét.
" Vệ Ninh Ngạn ta đã nói căn phòng này là phòng cấm sao nàng dám vào đây?
Ai cho phép nàng chạm vào nó?
Nàng định làm gì đóa hoa này? "
Thanh âm gắt gỏng, trong lòng hắn dâng lên cơn thịnh nộ chưa từng có, hắn yêu đóa hoa này hơn mạng sống, dù Ninh Ngạn có được hắn sủng ái cũng không cho phép nàng đụng vào đóa hoa này.
Cả hắn và Ninh Ngạn đều không hề biết hoa bỉ ngạn đỏ chính là chân thân của nàng, hắn ra sức bảo vệ chân thân lại vô tình làm nguyên thần tổn thương.
Ninh Ngạn mím chặt môi dưới đất, trên mặt ướt đẫm sáng bóng bởi giọt lệ mất khống chế trào ra, gắt gao nắm lấy tấc vải trên thân khiến cho ngón tay tiết lộng bên trong.
Lần đầu nàng bị hắn đối xử thô bạo không phải vì nữ nhân khác, uất ức dâng lên như thủy triều xô vỗ, tiếng khóc nghẹn ngào bao trùm cả căn phòng ám muội.
Nàng lồm cồm dưới sàn đứng lên, biểu hiện giận dữ trên khuôn mặt điển trai càng làm hiểu lầm tăng cao.
" Tinh Vương Minh, tại sao ta không thể vào đây chứ?
Tại sao ta không thể chạm vào đóa hoa đó?
Ta là ma hậu của chàng mà? "
Ninh Ngạn quật cường chất vấn, hơi thở dồn dập thô nặng, trừng mắt ướt chứa đựng sự phẫn uất nhìn nam nhân kia.
Hắn đang nổi nóng nàng còn dám to tiếng, làm cho hắn thêm điên máu, lời lẽ nói ra không có chút dè dặt.
" Từ ngày nàng bước về đây ta đã cấm nàng vào căn phòng này, nàng dám không nghe lời, còn muốn làm gì đóa hoa này hả? "
" Ta không làm gì nó cả!
Ta thích nó, chàng không thể cho ta sao? "
Nàng nổi máu xung thiên, chẳng kém lép cãi lại, mất kiểm soát hành động bước tới gian nan muốn chạm vào chiếc lồng.
" Á!!! "
Cánh tay yếu nhược còn chưa kịp chạm hắn đã hớt hải đánh vào tay nàng, tiếng * chát * vang rõ mồn một. Mu bàn tay trắng nõn ướm lên màu ửng hồng, Ninh Ngạn run run tay này cầm chặt tay nọ tủi thân.
" Ngạn Nhi! "
Chợt nhận ra bản thân có phần quá đáng, hắn rời bỏ chiếc lồng hoàng kim tức tốc kéo lấy bàn tay ửng hồng xem xét.
Ninh Ngạn tuyệt tình hất tay rời đi mất mát, lườm mắt cay đắng, hỏi.
" Tinh Vương Minh chàng đánh ta? Chàng đánh ta vì đóa hoa đó? "
Tâm tình trở nên lạnh lẽo, trong lòng thập phần thất vọng, Ninh Ngạn không kiềm nén được uất ức khóc nặng giọt, còn không cho hắn cơ hội giải thích, tiếp tục hỏi.
" Rốt cuộc nó là thứ gì mà ngay cả ta là thê tử của chàng cũng không được đụng? "
Hắn vốn là kẻ lạnh lùng không thích bị tra hỏi, nàng tự ý vào phòng cấm còn đụng vào bảo vật của hắn, bấy nhiêu đó hắn đã đủ phát điên với nàng, còn bị nàng chất vấn làm máu nóng dồn lên não, nhả giọng tàn nhẫn.
" Là thứ gì không tới phiên nàng quản!
Bất cứ thứ gì ta cũng có thể cho nàng, trừ nó! "
Giọng nói nhấn mạnh, hơi thở nam nhân thành thục đáng sợ nóng rực bao trùm bầu không khí căng thẳng, hắn nhíu mày kiếm uy nghiêm, dùng uy phong của một ma thần nhìn nàng, cảnh cáo.
" Nàng ra ngoài nhanh!
Ta cấm nàng từ nay về sao không được bước vào đây!
Còn có lần sau ta bẻ gãy chân nàng! "
" Tinh Vương Minh, ta ghét chàng!!! "
Ninh Ngạn ôm tủi hờn lập tức bỏ đi, nàng chạy một mạch thẳng về phòng, vừa khóc lớn vừa dụi mắt.
Bộ dáng đáng thương vừa rời đi, Liễu Linh núp ở góc khuất xuất hiện cười gian tà.
" Vệ Ninh Ngạn, để ta xem ngươi và hắn còn hạnh phúc được nữa không?
Thứ ta không có được, đừng ai mong có thể có....
Tinh Vương Minh, ta bắt ngươi cả đời sống trong đau khổ.... "
Ả lẩm bẩm thỏa mãn cười sảng khoái, tránh chuyện xấu bị lộ, lén theo dõi xong liền nhanh chóng rời khỏi đó trong âm thầm.
Tưởng chừng không một ai phát hiện ra ả lén lén lút lút theo dõi người khác, nào ngờ cách đó không xa Hữu Bạch hiếm khi ra ngoài lại bắt gặp, còn nhìn thấy toàn bộ biểu cảm đáng ngờ của Liễu Linh.
Không rõ ả hồ ly giở trò gì, Hữu Bạch không tiện ra mặt núp ở một bên, Lưu Ly từng có căn dặn, Liễu Linh là người bề ngoài hiền lành nhưng bên trong lại nguy hiểm, Hữu Bạch cần phải đề phòng. Do đó, y không dám đánh rắn động cỏ, âm thầm theo dõi cho đến khi ả lặng lẽ bỏ đi.
Ninh Ngạn chạy ra từ phòng cấm về đến phòng liền đụng mặt Huệ Anh đang luống cuống tìm kiếm nàng, trông thấy nàng xướt mướt Huệ Anh lo lắng, sốt sắng hỏi.
" Ma hậu, ngươi bị làm sao thế này? Sao người lại khóc? "
" Mặc kệ ta, đừng có làm phiền ta! "
Nàng mạnh tay đẩy Huệ Anh sang một bên, chạy xộc vào trong đóng cửa phòng chặt chẽ không cho bất cứ ai đi vào. Nàng ở trong phòng khóc lớn thê lương, Huệ Anh ở bên ngoài chẳng rõ chuyện gì lúng túng bất an, không ngừng gõ cửa.
" Ma hậu, người làm sao vậy? Có phải ai ức hiếp người không?
Người nói cho ta biết đi! Ma hậu! "
" Đi, đi đi, đừng làm phiền ta, ta muốn được yên tĩnh! "
Giọng nói tức tưởi truyền ra, còn có âm thanh như Ninh Ngạn ném đồ đạc trút giận, lòng của Huệ Anh nóng như lửa đốt, tự dưng nàng khóc kéo theo nhện tinh này rối rắm, không còn cách nào khác đành im lặng đứng ở ngoài chờ đợi.
Căn phòng Kinh Trập sau trận gây gổ cũng trở về yên tĩnh, Tinh Vương Minh đứng thẫn thờ nhìn chòng chọc vào lồng hoa bỉ ngạn, phập phồng lo sợ.
Sợi dây đỏ gắng kết trước ngực hắn với đóa hoa vào lúc này lại hiện lên làm cho trái tim sắt đá đau nhói khó tả, như ai bóp nghẹt không thể thở.
Hắn từ trước đến giờ đều không rõ tại sao rễ tình lại hình thành với một đóa hoa vô hồn? Nhưng giờ thắc mắc này đã còn quan trọng, miễn là đóa hoa bình yên lòng hắn cũng bình yên.
Ý thức hỗn loạn dần thanh tỉnh, hắn nhớ đến khi nãy đã làm Ninh Ngạn buồn liền điều chỉnh lại cảm xúc lập tức đến đó tìm nàng xin lỗi.
" Ma thần, ma hậu... "
" Ta biết rồi, ngươi lui đi! "
Huệ Anh sốt sắng chưa nói hết câu, nam nhân này cư nhiên giơ tay cắt ngang lời nói, biểu hiện của hắn và Ninh Ngạn điều khác lạ, Huệ Anh đủ thông minh ngầm đoán được hắn chính là kẻ chủ mưu chọc giận cô nương ở bên trong.
Không một chút chần chừ, Huệ Anh lui xuống trả lại không gian riêng tư để hắn tự giải quyết.
Tiếng khóc uất ức vang lớn, trong lòng hắn xáo trộn chầm chậm mở cửa bước vào, từng bước nặng nề cho đến khi tiến đến bên giường hoa lệ.
" Ngạn Nhi... "
Hắn the thé gọi, Ninh Ngạn phản ứng mãnh liệt, quơ ngay chiếc gối trên giường ném thẳng về phía hắn, phùn mang trợn mắt.
" Chàng ra ngoài, đến bên đóa hoa của chàng đi, đừng có làm phiền ta! "
" Ngạn Nhi ta còn chưa phạt nàng dám tự ý vào phòng cấm còn ở đây lớn tiếng với ta? "
Hắn bản tính nóng nảy, cơn giận chưa nguôi nàng lại cả gan xấc xược với hắn, không nhịn được cũng hung hăng cãi nhau với nàng.
Hiểu lầm tăng cao Ninh Ngạn lại cố chấp, một mực đôi co, tính khí tiểu thư bộc phát đúng lúc càn quấy.
" Chàng ra ngoài cho ta, cút!!! "