Chương 120: Hiểu lầm
" Không phải đâu, Vương Minh...chàng ấy yêu ma hậu...cũng yêu ta... "
Giọng run run nói, hơi thở kiều suyễn dần dần ngắt quãng, vốn là người hay suy nghĩ nhiều, nội tâm dễ bị những lời nói kích động, biểu tình trên khuôn mặt nàng hoang mang có thể thấy rõ.
Nàng càng chối thì càng chứng minh cho Liễu Linh thấy nàng đã mắc bẫy, ả luôn giữ điềm tĩnh từ từ đưa nàng vào sâu trong bẫy.
" Ta không lừa người đâu...ma hậu...
Người có biết vì sao căn phòng riêng kia luôn ngăn cấm kẻ khác vào, kể cả người không? "
Lời nói dụ hoặc, ý thức hỗn loạn chưa kịp thanh tỉnh tiếp tục bị tấn công dồn dập, làm cho cô nương non nớt sinh lên nghi ngờ.
" Bên trong...giấu...đóa hoa đó? "
Thanh âm ngắc ngứ rụt rè, lúc này Ninh Ngạn như mơ hồ tự vùi dập bản thân xuống, không còn cảm nhận được tình yêu của phu quân dành cho nàng bao lâu nay. Mọi thứ nàng đều bị Liễu Linh thao túng đinh ninh nàng là cái bóng của ma hậu đã mất, còn chẳng có tình yêu thật lòng, thua cả một đóa hoa vô tri.
Nước mắt trực trờ dâng lên lúng liếng đồng tử đen láy, vì không chứa đựng nổi mà tuôn ra từ hốc mắt mỗi bên một giọt nặng trĩu.
Nước mắt của nàng đáng thương bao nhiêu thì Liễu Linh càng nham hiểm bấy nhiêu, giả vờ làm người tốt nhẹ nhàng lau đi hai má nhiễm nước, thương tâm nói.
" Ngươi đừng buồn, ít ra người còn được ma thần để mắt đến...
Không như ta...một cái liếc nhìn cũng không có... "
Ả hồ ly thỏa mãn than thở, rơi ra vài giọt lệ than thân trách phận cho Ninh Ngạn chứng kiến, sau đó dùng khăn tay nhấp nhấp lau khô, cố tỏ ra mình đang gồng gánh cơn đau, tiếp tục ám chỉ nói.
" Ma hậu, hiện giờ người vẫn còn được sủng hạnh, những gì ta nói khi nãy người hãy quên hết đi
Đừng cố gắng tìm hiểu...
Hôm chúng ta tâm sự chỉ thế thôi, ta không muốn tiếp tục làm phiền người, xin phép được cáo lui "
Cô nương chưa trải qua mối tình nào, tâm tư đơn thuần từ nhỏ đến lớn đều một lòng một dạ với một người, kinh nghiệm ít ỏi không đấu lại mấy lời giả dối của một hồ ly sống mấy vạn năm hoa tâm. Một lúc nói chuyện liền thành công khiến uyên ương rạn nứt tình cảm.
Đầu óc Ninh Ngạn giờ đây rối bời như tơ vò, lý trí không vững tin vào lời nói phiến diện, tự dưng cảm thấy miệng khô khốc không muốn tiếp lời, cứ như thế im lặng để Liễu Linh ung dung rời đi.
Trong căn phòng yên tĩnh nàng một mình ngồi trên ghế lạnh, hai tay gắt gao bấu vào vạt xiêm y, cả người đờ đẫn chìm trong trầm tư.
Nàng ở cạnh Tinh Vương Minh hơn 2 tháng ngày ngày đều hạnh phúc, mọi thứ diễn ra như màu hồng mơ ước, nàng luôn tin những hạnh phúc này là do ông trời ưu ái, không nghĩ tới có ngày lòng đau như cắt.
" Chàng thật sự xem ta là cái bóng của ma hậu "
Giọng nàng nghẹn ngào nói, hơi thở dịu ngọt bỗng trở nên thô nặng, nàng bước chân tập tễnh đến gần bàn trang điểm, tự nhìn bản thân trong gương, phẫn uất đặt tay bóp lấy thành gương vàng bóng, oán.
" Tại sao ông trời lại cho ta giống người chứ? "
Chưa từng nhìn thấy qua mặt ma hậu đã chết, nhưng những biểu cảm của người trong ma giới luôn nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, đã cho nàng câu trả lời chính xác, nàng thật sự giống ma hậu kia.
Nam nhân kia yêu thích nàng vì là cái bóng của người khác, đây đã là một vết dao đâm sâu vào trái tim non nớt mới biết yêu. Còn chưa hết đau lại nhận thêm một vết dao tàn nhẫn khác, bản thân đã là cái bóng còn không bằng một đóa hoa.
Đáy mắt ửng hồng mất mát, toàn thân nhỏ bé chốc chốc lạnh toát kì lạ, chưa bao giờ nàng cảm thấy trong lòng quặn thắt, tim đau khó thở đến mức phải há miệng tìm không khí.
Nỗi thất vọng tràn trề bủa vây khắp thân thể, nàng không thở nổi ôm lấy lồng ngực khóc nghẹn. Cánh môi mím chặt đè nén tiếng uất ức, sau một hồi tự dằn vặt với đau khổ, ý thức dần khôi phục.
Ninh Ngạn bình tĩnh trở lại, quyết tâm điều tra thực hư.
- Tinh Vương Minh, ta thực sự muốn biết chàng có từng yêu ta không?
Nàng chóng lau đi khuôn mặt ướt át, một chút sơ hở cũng không để lộ, luôn ở yên trong phòng chờ cho đến khi nam nhân kia tới tìm nàng.
* Kẹt *
" Ngạn Nhi "
Vừa mới nhắc đó hắn liền xuất hiện, bước chân hôm nay có phần gấp gáp hơn mọi khi, làm cho Ninh Ngạn vốn đang bộn bề suy nghĩ bỗng chốc có cảm giác kinh tởm.
Nam nhân vừa vào luôn giữ nét ngoài nghiêm cao lãnh, hắn trước mặt nàng rất ít khi tươi cười, trên tay hắn còn cầm theo thứ gì đó, lấp lấp ló ló giấu ở sau lưng.
" Vương Minh... "
Nàng như thường lệ luôn cung nghênh hắn, chỉ có điều nụ cười lúc này hắn nhìn thấy là là nụ cười miễn cưỡng nặn ra trên khuôn mặt đầy nét đăm chiêu.
" Ngạn Nhi, hôm nay ta có sai người ra quê nhà của nàng mua bánh cho nàng...
Nàng xem, có thích không? "
Hắn khoe mẽ với nàng gói bánh thơm lừng, là bánh quế hoa mà nàng thường hay nhắc đến, hắn hấp tấp kéo tay nàng đặt gói bánh vào trong lòng bàn tay ửng hồng.
Từ đầu sắc mặt của Ninh Ngạn vốn bao trùm một màu xám xịt, hắn tạo bất ngờ nàng chẳng thấy vui ngược lại càng thêm tối đen.
Bánh quế hoa là món điểm tâm nàng thích nhất, liệu nữ nhân kia có cùng sở thích này?
Theo dòng suy nghĩ Ninh Ngạn vô thức buộc miệng, hỏi.
" Ma hậu đã mất có thích ăn bánh quế hoa không? "
Nét mặt hớn hở lập tức chùng xuống, nàng đột ngột nhắc đến khiến tâm trí hắn có chút nhiễu loạn, toàn bộ kí ức về Tinh Y Ngạn hắn đều quên sạch sẽ, chỉ lưu lại duy nhất cảm giác đau đớn và mất mát.
Chính thứ cảm giác phức tạp ấy đột ngột tấn công vào trái tim, hắn không tài nào moi móc được một chút kí ức mà rơi vào suy tư.
Hắn vẫn còn chưa biết giữa nàng và Liễu Linh đã xảy ra chuyện, từ trước đến giờ hắn luôn phòng hờ Liễu Linh lại không phòng hờ nàng, để nàng tự do giao lưu với rắn độc.
Ninh Ngạn chứng kiến biểu cảm bối rối của hắn sinh ra hiểu lầm.
- Xem ra Liễu Linh nói đúng, chàng yêu ta vì giống ma hậu đã mất...
Câu hỏi đơn giản chẳng có gì to tát lại khiến hắn băn khoăn, ánh mắt xáo trộn lên, buộc miệng nói cho xong chuyện.
" Ta không nhớ nữa... "
Sao hắn lại không nhớ sở thích của thê tử hắn yêu nhất được chứ? Ninh Ngạn không hề tin những gì hắn nói, nàng chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe, mâu thuẫn trong chốc lát tăng cao chỉ vì một câu nói.
Nàng xác nhận hắn xem nàng là cái bóng của nữ nhân khác, trong khi tất cả hắn đều thật sự không nhớ, chỉ cần cố gắng lấy lại kí ức thì cơn đau đầu lại ập tới, tâm ma kia sẽ xuất hiện.
Hắn vì sỉ diện không muốn Ninh Ngạn biết chuyện bên trong cơ thể còn có một kẻ khác ở nhờ, miễn cưỡng không muốn tìm lại kí ức vô tình để nàng lún sâu vào hiểu lầm.
Bấy giờ hắn còn chưa nhận ra biểu cảm kì lạ của nàng, gói bánh hắn đưa nàng không từ chối, điềm nhiên lấy điểm tâm, cùng hắn ăn bánh, còn cùng hắn ra ngoài dạo chơi.
Lúc ngủ hắn vẫn như mọi khi muốn cùng nàng hoan ái sinh con, từ trước giờ Ninh Ngạn luôn chiều hắn, thế nhưng hôm nay nàng lại tìm cớ từ chối.
" Vương Minh, hôm nay bụng ta đau, để khi khác được không? "
" Nàng không khỏe sao? "
Hắn sợ cơ thể mỏng manh có vấn đề, suốt sắng hỏi.
" Không sao đâu, chỉ là thấy hơi mệt, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn lại thôi... "
Giọng nói hời hợt, nàng tránh mặt hắn, nằm nghiêng trông mệt mỏi, ở nơi người không nhìn thấy lại âm thầm tuôn lệ.
Cánh tay hữu lực ra sức ôm nàng vào lòng, hắn ngẫm nghĩ có lẽ dạo gần đây bản thân đòi hỏi quá mức nên khiến nàng mệt, đến lúc phải điều tiết lại ham muốn, để nàng tịnh dưỡng cơ thể.
Giọng run run nói, hơi thở kiều suyễn dần dần ngắt quãng, vốn là người hay suy nghĩ nhiều, nội tâm dễ bị những lời nói kích động, biểu tình trên khuôn mặt nàng hoang mang có thể thấy rõ.
Nàng càng chối thì càng chứng minh cho Liễu Linh thấy nàng đã mắc bẫy, ả luôn giữ điềm tĩnh từ từ đưa nàng vào sâu trong bẫy.
" Ta không lừa người đâu...ma hậu...
Người có biết vì sao căn phòng riêng kia luôn ngăn cấm kẻ khác vào, kể cả người không? "
Lời nói dụ hoặc, ý thức hỗn loạn chưa kịp thanh tỉnh tiếp tục bị tấn công dồn dập, làm cho cô nương non nớt sinh lên nghi ngờ.
" Bên trong...giấu...đóa hoa đó? "
Thanh âm ngắc ngứ rụt rè, lúc này Ninh Ngạn như mơ hồ tự vùi dập bản thân xuống, không còn cảm nhận được tình yêu của phu quân dành cho nàng bao lâu nay. Mọi thứ nàng đều bị Liễu Linh thao túng đinh ninh nàng là cái bóng của ma hậu đã mất, còn chẳng có tình yêu thật lòng, thua cả một đóa hoa vô tri.
Nước mắt trực trờ dâng lên lúng liếng đồng tử đen láy, vì không chứa đựng nổi mà tuôn ra từ hốc mắt mỗi bên một giọt nặng trĩu.
Nước mắt của nàng đáng thương bao nhiêu thì Liễu Linh càng nham hiểm bấy nhiêu, giả vờ làm người tốt nhẹ nhàng lau đi hai má nhiễm nước, thương tâm nói.
" Ngươi đừng buồn, ít ra người còn được ma thần để mắt đến...
Không như ta...một cái liếc nhìn cũng không có... "
Ả hồ ly thỏa mãn than thở, rơi ra vài giọt lệ than thân trách phận cho Ninh Ngạn chứng kiến, sau đó dùng khăn tay nhấp nhấp lau khô, cố tỏ ra mình đang gồng gánh cơn đau, tiếp tục ám chỉ nói.
" Ma hậu, hiện giờ người vẫn còn được sủng hạnh, những gì ta nói khi nãy người hãy quên hết đi
Đừng cố gắng tìm hiểu...
Hôm chúng ta tâm sự chỉ thế thôi, ta không muốn tiếp tục làm phiền người, xin phép được cáo lui "
Cô nương chưa trải qua mối tình nào, tâm tư đơn thuần từ nhỏ đến lớn đều một lòng một dạ với một người, kinh nghiệm ít ỏi không đấu lại mấy lời giả dối của một hồ ly sống mấy vạn năm hoa tâm. Một lúc nói chuyện liền thành công khiến uyên ương rạn nứt tình cảm.
Đầu óc Ninh Ngạn giờ đây rối bời như tơ vò, lý trí không vững tin vào lời nói phiến diện, tự dưng cảm thấy miệng khô khốc không muốn tiếp lời, cứ như thế im lặng để Liễu Linh ung dung rời đi.
Trong căn phòng yên tĩnh nàng một mình ngồi trên ghế lạnh, hai tay gắt gao bấu vào vạt xiêm y, cả người đờ đẫn chìm trong trầm tư.
Nàng ở cạnh Tinh Vương Minh hơn 2 tháng ngày ngày đều hạnh phúc, mọi thứ diễn ra như màu hồng mơ ước, nàng luôn tin những hạnh phúc này là do ông trời ưu ái, không nghĩ tới có ngày lòng đau như cắt.
" Chàng thật sự xem ta là cái bóng của ma hậu "
Giọng nàng nghẹn ngào nói, hơi thở dịu ngọt bỗng trở nên thô nặng, nàng bước chân tập tễnh đến gần bàn trang điểm, tự nhìn bản thân trong gương, phẫn uất đặt tay bóp lấy thành gương vàng bóng, oán.
" Tại sao ông trời lại cho ta giống người chứ? "
Chưa từng nhìn thấy qua mặt ma hậu đã chết, nhưng những biểu cảm của người trong ma giới luôn nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp, đã cho nàng câu trả lời chính xác, nàng thật sự giống ma hậu kia.
Nam nhân kia yêu thích nàng vì là cái bóng của người khác, đây đã là một vết dao đâm sâu vào trái tim non nớt mới biết yêu. Còn chưa hết đau lại nhận thêm một vết dao tàn nhẫn khác, bản thân đã là cái bóng còn không bằng một đóa hoa.
Đáy mắt ửng hồng mất mát, toàn thân nhỏ bé chốc chốc lạnh toát kì lạ, chưa bao giờ nàng cảm thấy trong lòng quặn thắt, tim đau khó thở đến mức phải há miệng tìm không khí.
Nỗi thất vọng tràn trề bủa vây khắp thân thể, nàng không thở nổi ôm lấy lồng ngực khóc nghẹn. Cánh môi mím chặt đè nén tiếng uất ức, sau một hồi tự dằn vặt với đau khổ, ý thức dần khôi phục.
Ninh Ngạn bình tĩnh trở lại, quyết tâm điều tra thực hư.
- Tinh Vương Minh, ta thực sự muốn biết chàng có từng yêu ta không?
Nàng chóng lau đi khuôn mặt ướt át, một chút sơ hở cũng không để lộ, luôn ở yên trong phòng chờ cho đến khi nam nhân kia tới tìm nàng.
* Kẹt *
" Ngạn Nhi "
Vừa mới nhắc đó hắn liền xuất hiện, bước chân hôm nay có phần gấp gáp hơn mọi khi, làm cho Ninh Ngạn vốn đang bộn bề suy nghĩ bỗng chốc có cảm giác kinh tởm.
Nam nhân vừa vào luôn giữ nét ngoài nghiêm cao lãnh, hắn trước mặt nàng rất ít khi tươi cười, trên tay hắn còn cầm theo thứ gì đó, lấp lấp ló ló giấu ở sau lưng.
" Vương Minh... "
Nàng như thường lệ luôn cung nghênh hắn, chỉ có điều nụ cười lúc này hắn nhìn thấy là là nụ cười miễn cưỡng nặn ra trên khuôn mặt đầy nét đăm chiêu.
" Ngạn Nhi, hôm nay ta có sai người ra quê nhà của nàng mua bánh cho nàng...
Nàng xem, có thích không? "
Hắn khoe mẽ với nàng gói bánh thơm lừng, là bánh quế hoa mà nàng thường hay nhắc đến, hắn hấp tấp kéo tay nàng đặt gói bánh vào trong lòng bàn tay ửng hồng.
Từ đầu sắc mặt của Ninh Ngạn vốn bao trùm một màu xám xịt, hắn tạo bất ngờ nàng chẳng thấy vui ngược lại càng thêm tối đen.
Bánh quế hoa là món điểm tâm nàng thích nhất, liệu nữ nhân kia có cùng sở thích này?
Theo dòng suy nghĩ Ninh Ngạn vô thức buộc miệng, hỏi.
" Ma hậu đã mất có thích ăn bánh quế hoa không? "
Nét mặt hớn hở lập tức chùng xuống, nàng đột ngột nhắc đến khiến tâm trí hắn có chút nhiễu loạn, toàn bộ kí ức về Tinh Y Ngạn hắn đều quên sạch sẽ, chỉ lưu lại duy nhất cảm giác đau đớn và mất mát.
Chính thứ cảm giác phức tạp ấy đột ngột tấn công vào trái tim, hắn không tài nào moi móc được một chút kí ức mà rơi vào suy tư.
Hắn vẫn còn chưa biết giữa nàng và Liễu Linh đã xảy ra chuyện, từ trước đến giờ hắn luôn phòng hờ Liễu Linh lại không phòng hờ nàng, để nàng tự do giao lưu với rắn độc.
Ninh Ngạn chứng kiến biểu cảm bối rối của hắn sinh ra hiểu lầm.
- Xem ra Liễu Linh nói đúng, chàng yêu ta vì giống ma hậu đã mất...
Câu hỏi đơn giản chẳng có gì to tát lại khiến hắn băn khoăn, ánh mắt xáo trộn lên, buộc miệng nói cho xong chuyện.
" Ta không nhớ nữa... "
Sao hắn lại không nhớ sở thích của thê tử hắn yêu nhất được chứ? Ninh Ngạn không hề tin những gì hắn nói, nàng chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe, mâu thuẫn trong chốc lát tăng cao chỉ vì một câu nói.
Nàng xác nhận hắn xem nàng là cái bóng của nữ nhân khác, trong khi tất cả hắn đều thật sự không nhớ, chỉ cần cố gắng lấy lại kí ức thì cơn đau đầu lại ập tới, tâm ma kia sẽ xuất hiện.
Hắn vì sỉ diện không muốn Ninh Ngạn biết chuyện bên trong cơ thể còn có một kẻ khác ở nhờ, miễn cưỡng không muốn tìm lại kí ức vô tình để nàng lún sâu vào hiểu lầm.
Bấy giờ hắn còn chưa nhận ra biểu cảm kì lạ của nàng, gói bánh hắn đưa nàng không từ chối, điềm nhiên lấy điểm tâm, cùng hắn ăn bánh, còn cùng hắn ra ngoài dạo chơi.
Lúc ngủ hắn vẫn như mọi khi muốn cùng nàng hoan ái sinh con, từ trước giờ Ninh Ngạn luôn chiều hắn, thế nhưng hôm nay nàng lại tìm cớ từ chối.
" Vương Minh, hôm nay bụng ta đau, để khi khác được không? "
" Nàng không khỏe sao? "
Hắn sợ cơ thể mỏng manh có vấn đề, suốt sắng hỏi.
" Không sao đâu, chỉ là thấy hơi mệt, nghỉ ngơi vài ngày sẽ ổn lại thôi... "
Giọng nói hời hợt, nàng tránh mặt hắn, nằm nghiêng trông mệt mỏi, ở nơi người không nhìn thấy lại âm thầm tuôn lệ.
Cánh tay hữu lực ra sức ôm nàng vào lòng, hắn ngẫm nghĩ có lẽ dạo gần đây bản thân đòi hỏi quá mức nên khiến nàng mệt, đến lúc phải điều tiết lại ham muốn, để nàng tịnh dưỡng cơ thể.