Chương 8
Hàn Vũ Tình ngủ không ổn, mơ mơ màng màng mở to mắt, đối diện với con mắt nhu hoà của Hàng Thanh Độ.
Cậu làm như vui sướng, làm như thoả mãn, làm như kiên định suy nghĩ nào đó.
Bóng đêm ám trầm đều không lấn át được ánh sáng trong đôi mắt đen này, hai tay ôm lấy cô.
Ban đêm cô tịch, cũng có nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.
Eo của Hàn Vũ Tình sắp gãy, chân cũng đau quá, cả người bị nghiền áp thật mạnh, dấu hôn và dấu tay trên vai lẫn lộn.
Cô tỉnh, không ngủ được, thì nói chuyện: "Sao em không ngủ?"
Trong khoảnh khắc, có bàn tay chui vào dưới áo ngủ, nắm chặt nhũ ngực mềm mại, nụ hôn nóng bỏng dừng trên giữa mày nhăn lại của cô, thật cẩn thận sợ làm cô vỡ vụn.
"Vũ Tình, chị thật tốt."
"Hử?" Người này đột nhiên nói cái này làm gì, Hàn Vũ Tình tìm vai cậu chui vào, mơ mơ hồ hồ: "Em cũng không kém."
Hàng Thanh Độ cầm lòng không đậu gợi khoé môi lên, cuối cùng cậu cũng không giấu được sự vui mừng: "Ngủ đi, em ở cạnh chị."
"Buông tay ra."
"Không bỏ."
Hàn Vũ Tình không nói, nhắm hai mắt lại chìm vào mộng đẹp.
-
Liên tiếp mấy ngày, Hàng Thanh Độ đều không trở về phòng mình, cố tình muốn ở chung với cô.
Hoặc là cách mấy ngày kéo cô nhốt vào trong phòng cậu, hồ nháo một trận.
Hàn Vũ Tình thích ngủ nướng, mỗi lần đi làm nhất định có tiếng sấm vang lên ầm ầm, tia chớp chém ngang trời.
"Đồng hồ của chị đâu!"
"Ngày hôm qua em ghi chép vụ án trong notebook, em không lấy!"
Hàn Vũ Tình luống cuống tay chân mặc áo cao cổ, chỉ huy Hàng Thanh Độ: "Nhét hồ sơ trong bàn vào túi cho chị!"
Hàng Thanh Độ chạy trước chạy sau, lấy áo khoác cho cô, lấy túi, lấy chìa khoá xe.
Hôm nay Hàn Vũ Tình phải đi xa nhà, trực tiếp đến công ty khách hàng ở vùng ngoại ô bàn công việc, vội vàng xuống lầu, sắp đến chỗ dừng xe, đoạt túi trong tay Hàng Thanh Độ, mở cửa xe ném lên trên.
Cô vội vàng rời đi, bị Hàng Thanh Độ kéo tay.
"Làm gì! Chị muộn rồi!" Vừa dứt lời, một cái hôn khắc trên mu bàn tay của cô.
"Lái xe chậm một chút." Hàng Thanh Độ dặn dò.
Hàn Vũ Tình ngoài miệng ngại phiền toái nói: “Biết rồi, biết rồi!”
Mập mờ đỏ mặt hiện lên lúc cô lên xe cầm tay lái.
Một tiếng ầm vang, xe khởi động, đóng cửa sổ xe xuống, cô vẫy tay một cái, Hàng Thanh Độ khom lưng để sát vào, khắc một nụ hôn ướt át trên má.
"Được rồi, chị đi đây!"
Trên mặt Hàn Vũ Tình dào dạt tươi cười, sáng sớm u ám đều không che được sự vui vẻ trong lòng.
Hàng Thanh Độ đứng ở ven đường, cho đến khi đuôi xe biến mất trong tầm mắt, lưu luyến xoay người, thấy được ba mẹ vẻ mặt xanh mét.
Sự phẫn nộ không thể diễn tả diễn tả nổi lên trên mặt già nua đầy nếp nhăn của hai người.
Tóc mẹ Lý Thải Phượng đã trắng đầy đầu, từ khi con trai cả qua đời, bà ấy bệnh rất lâu, thân thể hiện tại không tốt như cũ, ba Hàng Khanh Học từng đi học, do đi làm ăn nên bỏ học, từng làm giáo viên ở niên đại đó, từng làm kế toán, bổn phận cũng cố chấp.
Hai người căn bản không thể nghĩ đến, chị dâu và em chồng lại lăn đến cùng nhau.
Không biết liêm sỉ! Trong lòng bọn họ đều đang mắng, nhất định là Hàn Vũ Tình câu dẫn Hàng Thanh Độ.
Hàng Thanh Độ mới bao lớn, vừa mới qua 18 tuổi!
-
Hàn Vũ Tình nhận được điện thoại của ba Hàn Dịch Kim là vào buổi tối, cô đã xử lý xong toàn bộ công việc.
Trở lại Bích Viên, không khí im lặng áp lực, ba mẹ hai nhà nhiều năm trôi qua ngồi cùng nhau, nhìn cô chằm chằm, là độc ác và chán ghét như vậy.
Hàn Vũ Tình không thay giàu, đứng ở cửa, âm thanh nhẹ nhàng: "Ba, mẹ, mọi người đến ạ."
Là ba nào? Là mẹ nào?
Cô phân không rõ, cũng không muốn phân rõ.
Sắc mặt mấy người trên sô pha đông lạnh, Giả Lâm che chở con gái mình, nhưng không ủng hộ cô, chỉ phẫn hận nói: "Con nhìn xem chuyện tốt con làm đi, mẹ đã sớm nói cả nhà này đều là sói mắt trắng, con còn che chở cho nó, che chở con sói con đi! Con cho nó chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, nó có thể cho con cái gì?"
"Mấy câu thô tục toàn đẩy hết lên người con, con bằng lòng chịu sự tức giận này?"
"Là cháu sai." Hàng Thanh Độ chạy ra từ phòng bếp, gương mặt có vết thương, cổ quần áo bị kéo loạn, tóc mái hỗn độn, thoạt nhìn không phải một người đánh.
"Con câm miệng!" Lý Thải Phương vừa nói.
"Ngài đừng trách chị ấy, có cái gì thì nhằm đến con này!"
Hàng Thanh Độ rống lên, Lý Thải Phương vốn định chửi đổng run rẩy, bớt đi khí thế.
Hàng Khanh Ngọc ẩn nhẫn, thong thả khắc chế: "Vũ Tình, là nhà chúng ta xin lỗi con, nhưng con với Thanh Độ thật sự không thích hợp."
Không thích hợp? Chỗ nào không thích hợp.
Hàn Vũ Tình cảm thấy châm chọc, cô rất kém cỏi sao?
Hàn Dịch Kim đứng lên, Hàng Thanh Độ lập tức chắn trước mặt Hàn Vũ Tình, ngăn trở ông ấy.
Hàn Vũ Tình thấy sự thương tiếc và thất vọng trong mắt ba, lệch người ra, nói với ông ấy: "Ba, con sẽ xử lý tốt, mọi người đừng lo lắng, con sẽ nói rõ ràng với Thanh Độ."
"Em ra ngoài trước đi, chờ chị ở cầu thang." Hàn Vũ Tình lôi kéo góc áo Hàng Thanh Độ.
Hàng Thanh Độ không đi, bị cô trừng mắt, chậm rãi đi ra cửa, đóng cửa lại.
Hàn Vũ Tình cầm túi, đứng: "Thanh Độ lập tức phải đến Đại học Giao thông, con nghĩ không cần ảnh hưởng đến sự học hành bình thường của em ấy."
"Nếu sự tồn tại của con làm mọi người chướng mắt, như vậy con đi là được."
Giả Lâm bất mãn: "Con muốn đi đâu? Nên đi cũng là con sói kia phải đi, con đi cái gì? Đây là nhà con, đây là nhà ba mẹ để cho con!"
Hàn Vũ Tình cười khổ: "Mẹ, con đi học đến khi làm việc luôn ở thành phố K, con muốn đến nơi khác xem xem, vừa lúc văn phòng luật sư có thiếu chỗ, có lẽ nhân thời gian này, con có thể nghĩ kỹ một vài việc."
"Còn có ba mẹ Thanh Độ, hai người cũng là ba mẹ của con, có lẽ hai người lo lắng Thanh Độ sẽ học cái xấu, vậy thì chờ em ấy thành thục, xem em ấy lựa chọn gì."
Lý Thải Phượng kêu to: "Nhà chúng tôi dựa vào nhà các người, cô yên tâm, tiền tiêu trên người Thanh Độ, tôi và Lão Hàng có đập nồi bán sắt cũng sẽ trả hết!"
Hàn Vũ Tình mệt mỏi, xoay người: “Không cần.”
Cô kéo cửa ra, Hàng Thanh Độ đánh giá trên dưới xem cô có thương tích hay không, cậu bị bốn người đổ ập xuống đánh.
Đóng cửa.
Hàn Vũ Tình lôi kéo tay cậu, đi xuống tiệm thuốc dưới lầu, mua nước thuốc bôi lên khoé môi và gương mặt của cậu.
Gió đêm mát mẻ, trên ghế dài dưới ánh đèn màu cam, cậu an tĩnh nhìn hành động của cô chăm chú, thuận tay lôi kéo cô ngồi ở trên hai chân cậu.
Từ góc độ này của cậu có thể nhìn rõ lông mi dày, cậu thò lại gần hôn, Hàn Vũ Tình cười cười hôn trên cổ của cậu.
"Ngày mai chị sẽ đi, đến thành phố L."
"Chị… đầu hàng?" Hàng Thanh Độ nghẹn ngào, tiếng nói gian nan.
"Chị chỉ đi giải sầu." Hàn Vũ Tình nâng mặt cậu, cọ vào trán của cậu, dịu dàng thắm thiết: "Em cứ học tập tốt, kiếm tiền nuôi chị, năng lực của em đủ mạnh, còn sợ bọn họ áp bách em sao?"
"Chị đã thế này rồi, đơn giản chỉ tốn thêm mấy năm thời gian, em thông minh như vậy, muốn khẳng định cái gì có thể làm được."
Hàn Vũ Tình nghĩ: Yêu cô, thì sẽ đến tìm cô.
Cậu đến tìm, cậu không buông tay, thì thể hiện cô chọn đúng người rồi.
Hàn Vũ Tình tinh tế hôn đuôi mi của cậu: "Người chị thích, phải ưu tú, có năng lực, đẹp trai, có tiền, giữ mình trong sạch. Nếu em không phải người như vậy, chị cũng sẽ chạy theo người khác."
Hàng Thanh Độ ôm chặt cô: "Em sẽ, chị muốn, em đều sẽ làm được."
"Em sợ, chị không cần em." Cậu ôm cô không buông tay, khẩn trương kéo cô vào trong lồng ngực của cậu.
Dù sao thì Hàn Vũ Tình cũng lớn tuổi hơn cậu: "Thời gian chúng ta không vượt qua thời gian, làm sao có thể chứng minh có thể vẫn yêu nhau?"
"Hai người đều phải làm được, mới có thể yêu nhau, em nói có đúng không? Cả đời rất dài."
-
Máy bay cất cánh, Hàn Vũ Tình nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, gió gào thét bay qua, Hàn Vũ Tình không biết mối tình này là tình duyên sương sớm hay là lương duyên định mệnh, suy nghĩ của cô cũng đang nằm mơ, lần này cô sẽ hạnh phúc chứ.
Nước mắt không khắc chế được mà rơi ào xuống, vừa mới chia xa, cô đã bắt đầu thương nhớ.
Cậu làm như vui sướng, làm như thoả mãn, làm như kiên định suy nghĩ nào đó.
Bóng đêm ám trầm đều không lấn át được ánh sáng trong đôi mắt đen này, hai tay ôm lấy cô.
Ban đêm cô tịch, cũng có nhiệt độ cơ thể nóng bỏng.
Eo của Hàn Vũ Tình sắp gãy, chân cũng đau quá, cả người bị nghiền áp thật mạnh, dấu hôn và dấu tay trên vai lẫn lộn.
Cô tỉnh, không ngủ được, thì nói chuyện: "Sao em không ngủ?"
Trong khoảnh khắc, có bàn tay chui vào dưới áo ngủ, nắm chặt nhũ ngực mềm mại, nụ hôn nóng bỏng dừng trên giữa mày nhăn lại của cô, thật cẩn thận sợ làm cô vỡ vụn.
"Vũ Tình, chị thật tốt."
"Hử?" Người này đột nhiên nói cái này làm gì, Hàn Vũ Tình tìm vai cậu chui vào, mơ mơ hồ hồ: "Em cũng không kém."
Hàng Thanh Độ cầm lòng không đậu gợi khoé môi lên, cuối cùng cậu cũng không giấu được sự vui mừng: "Ngủ đi, em ở cạnh chị."
"Buông tay ra."
"Không bỏ."
Hàn Vũ Tình không nói, nhắm hai mắt lại chìm vào mộng đẹp.
-
Liên tiếp mấy ngày, Hàng Thanh Độ đều không trở về phòng mình, cố tình muốn ở chung với cô.
Hoặc là cách mấy ngày kéo cô nhốt vào trong phòng cậu, hồ nháo một trận.
Hàn Vũ Tình thích ngủ nướng, mỗi lần đi làm nhất định có tiếng sấm vang lên ầm ầm, tia chớp chém ngang trời.
"Đồng hồ của chị đâu!"
"Ngày hôm qua em ghi chép vụ án trong notebook, em không lấy!"
Hàn Vũ Tình luống cuống tay chân mặc áo cao cổ, chỉ huy Hàng Thanh Độ: "Nhét hồ sơ trong bàn vào túi cho chị!"
Hàng Thanh Độ chạy trước chạy sau, lấy áo khoác cho cô, lấy túi, lấy chìa khoá xe.
Hôm nay Hàn Vũ Tình phải đi xa nhà, trực tiếp đến công ty khách hàng ở vùng ngoại ô bàn công việc, vội vàng xuống lầu, sắp đến chỗ dừng xe, đoạt túi trong tay Hàng Thanh Độ, mở cửa xe ném lên trên.
Cô vội vàng rời đi, bị Hàng Thanh Độ kéo tay.
"Làm gì! Chị muộn rồi!" Vừa dứt lời, một cái hôn khắc trên mu bàn tay của cô.
"Lái xe chậm một chút." Hàng Thanh Độ dặn dò.
Hàn Vũ Tình ngoài miệng ngại phiền toái nói: “Biết rồi, biết rồi!”
Mập mờ đỏ mặt hiện lên lúc cô lên xe cầm tay lái.
Một tiếng ầm vang, xe khởi động, đóng cửa sổ xe xuống, cô vẫy tay một cái, Hàng Thanh Độ khom lưng để sát vào, khắc một nụ hôn ướt át trên má.
"Được rồi, chị đi đây!"
Trên mặt Hàn Vũ Tình dào dạt tươi cười, sáng sớm u ám đều không che được sự vui vẻ trong lòng.
Hàng Thanh Độ đứng ở ven đường, cho đến khi đuôi xe biến mất trong tầm mắt, lưu luyến xoay người, thấy được ba mẹ vẻ mặt xanh mét.
Sự phẫn nộ không thể diễn tả diễn tả nổi lên trên mặt già nua đầy nếp nhăn của hai người.
Tóc mẹ Lý Thải Phượng đã trắng đầy đầu, từ khi con trai cả qua đời, bà ấy bệnh rất lâu, thân thể hiện tại không tốt như cũ, ba Hàng Khanh Học từng đi học, do đi làm ăn nên bỏ học, từng làm giáo viên ở niên đại đó, từng làm kế toán, bổn phận cũng cố chấp.
Hai người căn bản không thể nghĩ đến, chị dâu và em chồng lại lăn đến cùng nhau.
Không biết liêm sỉ! Trong lòng bọn họ đều đang mắng, nhất định là Hàn Vũ Tình câu dẫn Hàng Thanh Độ.
Hàng Thanh Độ mới bao lớn, vừa mới qua 18 tuổi!
-
Hàn Vũ Tình nhận được điện thoại của ba Hàn Dịch Kim là vào buổi tối, cô đã xử lý xong toàn bộ công việc.
Trở lại Bích Viên, không khí im lặng áp lực, ba mẹ hai nhà nhiều năm trôi qua ngồi cùng nhau, nhìn cô chằm chằm, là độc ác và chán ghét như vậy.
Hàn Vũ Tình không thay giàu, đứng ở cửa, âm thanh nhẹ nhàng: "Ba, mẹ, mọi người đến ạ."
Là ba nào? Là mẹ nào?
Cô phân không rõ, cũng không muốn phân rõ.
Sắc mặt mấy người trên sô pha đông lạnh, Giả Lâm che chở con gái mình, nhưng không ủng hộ cô, chỉ phẫn hận nói: "Con nhìn xem chuyện tốt con làm đi, mẹ đã sớm nói cả nhà này đều là sói mắt trắng, con còn che chở cho nó, che chở con sói con đi! Con cho nó chi phí ăn mặc đều là tốt nhất, nó có thể cho con cái gì?"
"Mấy câu thô tục toàn đẩy hết lên người con, con bằng lòng chịu sự tức giận này?"
"Là cháu sai." Hàng Thanh Độ chạy ra từ phòng bếp, gương mặt có vết thương, cổ quần áo bị kéo loạn, tóc mái hỗn độn, thoạt nhìn không phải một người đánh.
"Con câm miệng!" Lý Thải Phương vừa nói.
"Ngài đừng trách chị ấy, có cái gì thì nhằm đến con này!"
Hàng Thanh Độ rống lên, Lý Thải Phương vốn định chửi đổng run rẩy, bớt đi khí thế.
Hàng Khanh Ngọc ẩn nhẫn, thong thả khắc chế: "Vũ Tình, là nhà chúng ta xin lỗi con, nhưng con với Thanh Độ thật sự không thích hợp."
Không thích hợp? Chỗ nào không thích hợp.
Hàn Vũ Tình cảm thấy châm chọc, cô rất kém cỏi sao?
Hàn Dịch Kim đứng lên, Hàng Thanh Độ lập tức chắn trước mặt Hàn Vũ Tình, ngăn trở ông ấy.
Hàn Vũ Tình thấy sự thương tiếc và thất vọng trong mắt ba, lệch người ra, nói với ông ấy: "Ba, con sẽ xử lý tốt, mọi người đừng lo lắng, con sẽ nói rõ ràng với Thanh Độ."
"Em ra ngoài trước đi, chờ chị ở cầu thang." Hàn Vũ Tình lôi kéo góc áo Hàng Thanh Độ.
Hàng Thanh Độ không đi, bị cô trừng mắt, chậm rãi đi ra cửa, đóng cửa lại.
Hàn Vũ Tình cầm túi, đứng: "Thanh Độ lập tức phải đến Đại học Giao thông, con nghĩ không cần ảnh hưởng đến sự học hành bình thường của em ấy."
"Nếu sự tồn tại của con làm mọi người chướng mắt, như vậy con đi là được."
Giả Lâm bất mãn: "Con muốn đi đâu? Nên đi cũng là con sói kia phải đi, con đi cái gì? Đây là nhà con, đây là nhà ba mẹ để cho con!"
Hàn Vũ Tình cười khổ: "Mẹ, con đi học đến khi làm việc luôn ở thành phố K, con muốn đến nơi khác xem xem, vừa lúc văn phòng luật sư có thiếu chỗ, có lẽ nhân thời gian này, con có thể nghĩ kỹ một vài việc."
"Còn có ba mẹ Thanh Độ, hai người cũng là ba mẹ của con, có lẽ hai người lo lắng Thanh Độ sẽ học cái xấu, vậy thì chờ em ấy thành thục, xem em ấy lựa chọn gì."
Lý Thải Phượng kêu to: "Nhà chúng tôi dựa vào nhà các người, cô yên tâm, tiền tiêu trên người Thanh Độ, tôi và Lão Hàng có đập nồi bán sắt cũng sẽ trả hết!"
Hàn Vũ Tình mệt mỏi, xoay người: “Không cần.”
Cô kéo cửa ra, Hàng Thanh Độ đánh giá trên dưới xem cô có thương tích hay không, cậu bị bốn người đổ ập xuống đánh.
Đóng cửa.
Hàn Vũ Tình lôi kéo tay cậu, đi xuống tiệm thuốc dưới lầu, mua nước thuốc bôi lên khoé môi và gương mặt của cậu.
Gió đêm mát mẻ, trên ghế dài dưới ánh đèn màu cam, cậu an tĩnh nhìn hành động của cô chăm chú, thuận tay lôi kéo cô ngồi ở trên hai chân cậu.
Từ góc độ này của cậu có thể nhìn rõ lông mi dày, cậu thò lại gần hôn, Hàn Vũ Tình cười cười hôn trên cổ của cậu.
"Ngày mai chị sẽ đi, đến thành phố L."
"Chị… đầu hàng?" Hàng Thanh Độ nghẹn ngào, tiếng nói gian nan.
"Chị chỉ đi giải sầu." Hàn Vũ Tình nâng mặt cậu, cọ vào trán của cậu, dịu dàng thắm thiết: "Em cứ học tập tốt, kiếm tiền nuôi chị, năng lực của em đủ mạnh, còn sợ bọn họ áp bách em sao?"
"Chị đã thế này rồi, đơn giản chỉ tốn thêm mấy năm thời gian, em thông minh như vậy, muốn khẳng định cái gì có thể làm được."
Hàn Vũ Tình nghĩ: Yêu cô, thì sẽ đến tìm cô.
Cậu đến tìm, cậu không buông tay, thì thể hiện cô chọn đúng người rồi.
Hàn Vũ Tình tinh tế hôn đuôi mi của cậu: "Người chị thích, phải ưu tú, có năng lực, đẹp trai, có tiền, giữ mình trong sạch. Nếu em không phải người như vậy, chị cũng sẽ chạy theo người khác."
Hàng Thanh Độ ôm chặt cô: "Em sẽ, chị muốn, em đều sẽ làm được."
"Em sợ, chị không cần em." Cậu ôm cô không buông tay, khẩn trương kéo cô vào trong lồng ngực của cậu.
Dù sao thì Hàn Vũ Tình cũng lớn tuổi hơn cậu: "Thời gian chúng ta không vượt qua thời gian, làm sao có thể chứng minh có thể vẫn yêu nhau?"
"Hai người đều phải làm được, mới có thể yêu nhau, em nói có đúng không? Cả đời rất dài."
-
Máy bay cất cánh, Hàn Vũ Tình nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, gió gào thét bay qua, Hàn Vũ Tình không biết mối tình này là tình duyên sương sớm hay là lương duyên định mệnh, suy nghĩ của cô cũng đang nằm mơ, lần này cô sẽ hạnh phúc chứ.
Nước mắt không khắc chế được mà rơi ào xuống, vừa mới chia xa, cô đã bắt đầu thương nhớ.