Chương 7: (Hơi hơi hơi H)
"Không, bọn họ là người yêu, bọn họ đang yêu đương." Lương Lâm Lâm bỗng nhiên hô to.
Dưới sự kinh ngạc nghi ngờ của mọi người, Hàn Vũ Tình sửng sốt, chuyện này tiến hành đến đây liền thú vị, bởi vì cô cũng không biết muốn làm thế nào.
Hàng Thanh Độ đứng ra: "Em đã thành niên, tròn mười tám tuổi."
Người có năng lực hành vi dân sự hoàn toàn, có thể độc lập thực thi hành vi pháp luật.
Là yêu đương thì sao, bọn họ không làm trái bất cứ quy định pháp luật nào.
Trên luân lý, bây giờ cũng là hợp quy.
Nam chưa lập gia đình, nữ chết chồng, vì sao không thể ở bên nhau.
Chẳng qua những thứ này, bọn họ không cần giải thích với người khác, câu hàm hồ này của Hàng Thanh Độ cho thấy, cho bọn họ một ý nghĩa.
Bọn họ không quản được!
Không có cái rắm quan hệ nào với bọn họ.
Trương Vũ không tiếng động kêu lên mẹ kiếp, thật ngầu! Không hổ là anh em của cậu ấy.
Hàng Thanh Độ lôi kéo Hàn Vũ Tình ra ngoài, cậu ấy đi theo hai người bọn họ ra ngoài.
Cũng may, bây giờ trong trường học không có ai, nếu không đây là một tin nóng bùng nổ biết bao nhiêu.
Bất luận qua bao lâu, Hàn Vũ Tình đều có thể nhớ rõ ngày đó.
Màn trời cam đen, đại lâu màu trắng trống trơn, hương vị thanh xuân tàn lưu, đó là thời điểm nóng nhất giữa hè.
Hàng Thanh Độ nắm tay cô đi ngang qua gió đêm, dẫm nát lá cây, nghe tiếng ve kêu như có như không, tuy là mảnh đất trống trải, ngực lại chất đầy đam mê.
Đây là một sự thanh minh không tiếng động: Cô ấy là người phụ nữ của tôi.
-
Tốt nghiệp cấp ba, có điểm, Hàng Thanh Độ có thể đi học ở trường cao cấp hơn Đại học Giao thông.
Cậu vẫn lựa chọn Đại học Giao thông, trường học đã phát một số tiền, tròn 10 vạn.
Thừa dịp rảnh rỗi trước khi khai giảng, Hàng Thanh Độ tìm một cơ cấu huấn luyện làm sales, chuyên bán các bài học, bao gồm cả tư cách thi pháp luật, có thể làm chủ nhiệm lớp, trong lúc đồng thời quản lý học sinh, miễn phí nghe giảng, có thể nhận được tư liệu mới nhất.
Sự trầm mặc của cậu là đặc biệt, đụng đến pháp luật thì bắt đầu thao thao bất tuyệt, là một nhân viên sales trật tự rõ ràng, phục vụ chu đáo, kéo được thêm một người là tích được 200.
Tiền tích góp, cậu cũng không tiêu, giao toàn bộ cho Hàn Vũ Tình, cô muốn tiết kiệm, làm đầu tư, đều tùy cô.
Hàn Vũ Tình không động vào số tiền kia, cô còn chưa đến mức bây giờ phải để cậu nuôi, yên lặng tiết kiệm lại.
Hàng Thanh Độ không chỉ có tài ăn nói tốt cũng có bộ dáng đẹp trai, gương mặt đoan đoan chính chính giống như con dê nhỏ, da trắng cao gầy, thường mặc một thân sơ mi trắng và quần tây đen, eo thon chắc, chân thon dài, khí chất trầm ổn lại văn nghệ.
Không ít nữ sinh viên của thành phố K nghe danh mà đến, chuyên môn tìm cậu báo danh.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè kết thúc, người phụ trách còn nói có thể tiếp tục làm partime, giữ cậu lại làm việc, Hàng Thanh Độ uyển chuyển từ chối, cậu có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Thành tích của Trương Vũ không đủ trình đỗ vào Đại học tốt, cũng may cậu ấy học thể dục, cũng không cần điểm cao, thi vào khoa thể dục của một Đại học Sư phạm, chờ tốt nghiệp thì làm giáo viên thể dục.
Làm partime ở một tiệm cà phê, cậu ấy tan làm, xách theo cà phê nóng hầm hập và bánh kem nhỏ ra ngoài.
Hàng Thanh Độ quét một cái xe điện ba đồng, chuyên môn chở cậu ấy về nhà, Trương Vũ ở phía sau ríu rít: "Cậu vẫn còn đang, yêu đương với chị gái à?"
“Đúng vậy.”
"Chị ấy cũng thích cậu sao?" Trương Vũ cảm thấy bộ dáng của Hàn Vũ Tình luôn như vậy, thái độ với Hàng Thanh Độ lạnh như băng.
Hàng Thanh Độ nhớ đến sự ngượng ngùng của cô thì buồn cười.
Nói cô thích cậu, đảo mắt là không nhận người.
Nói cô không thích cậu, có đôi khi dung túng lại là chuyện thế nào.
Mặc kệ cô như thế nào, dù sao, cậu thích cô là xác định.
Có lẽ cậu trời sinh tiện mệnh, cố tình lại thích sự âm dương quái khí này.
Đến cửa nhà, Trương Vũ đưa trà sữa và bánh kem cho cậu: "Cho cậu, ba phần đường cậu muốn."
Hàng Thanh Độ nhận: “Cảm ơn.”
-
Từ sau hôm cậu dắt cô rời đi ở trường, cậu bắt đầu lộ ra bản tính, càn rỡ làm càn.
Hàn Vũ Tình vẫn luôn cho rằng cậu là cừu, hoá ra là con sói con.
Cái gì cậu cũng biết, chính là dung túng cô, cũng chiều cô.
Cô không thích đường không thích già, mới vừa skincare và Plates, nhìn thấy điểm tâm ngọt của cậu vừa mua, tức giận.
Hàng Thanh Độ không rõ vì sao cô lại tức giận, cậu phải làm thế nào mới có thể không làm cô tức giận mãi.
Cậu hàm hồ nhắc nhở: "Con gái không thể tức giận thường xuyên, không tốt cho thân thể?"
Hàn Vũ Tình bùng nổ: "Không tốt cho thân thể? Em là ghét bỏ chị lớn tuổi đi! Vậy em đi tìm một người kém tuổi đi? Em đi đi."
"Em không nói như vậy."
"Vậy lời nói vừa rồi của em là có ý gì?"
"Chị có tức giận thường xuyên không? Chị không phải tức giận vì em mua điểm tâm ngọt hay sao? Gần đây chị đang giảm béo!"
“Không cần phải giảm.” Ánh mắt của Hàng Thanh Độ dừng ở trước ngực của cô.
Hàn Vũ Tình đạp cậu một cái, cố ý soi xét: “Em nhìn chỗ nào đấy?”
“Nhìn eo.”
Hàn Vũ Tình còn muốn đánh cậu, vươn tay bị cậu túm cổ tay, xương ngón tay to rộng, một bàn tay của cậu có thể nắm hai cổ tay của cô.
Tay không thể dùng sức, chân dùng sức, trong lúc lung tung ầm ĩ, chân dẫm đến chỗ không nên dẫm, Hàng Thanh Độ kêu lên một tiếng, giọng nói bị người nhét một bơ su kem, ngăn lại.
Hàn Vũ Tình muốn rút chân, bị cậu giữ chặt, tiếng nói trầm thấp: "Dám chạy?"
"Chị chính là người như vậy."
"Chị là người thế nào?"
"Người không có lương tâm."
Hàng Thanh Độ cười: “Em đây người thế nào?”
Tư thế xấu hổ, Hàn Vũ Tình nói: "Em buông chị ra!"
"Không bỏ, có thể làm sao!"
Hàn Vũ Tình bực bội, vô lực kêu: “Em phiền muốn chết.”
Hàng Thanh Độ nhào qua đi, áp người dưới thân, rất cố chấp: “Em phiền ở đâu?”
Cô không nghĩ đến cậu có chiêu này, ngực vững chắc rũ xuống áp chặt ngực của cô: "Em chiếm tiện nghi của chị!"
Hàng Thanh Độ thích cô không có biện pháp gì với cậu nhất, nghiêm túc nói: "Em phát hiện chị thích em như vậy."
"Thích cái gì của em?" Cô sắp bị áp đến tắt thở.
Dáng người của tên nhóc này thật tốt, em trai chính là giỏi!
"Thích em, cường thế một chút." Hàng Thanh Độ nghiêm trang.
Tay của Hàn Vũ Tình bị đặt lên đỉnh đầu, chân dài bị ép xuống, dường như là cả người dán lấy cô.
Cô quay đầu đi, Hàng Thanh Độ hôn theo.
Chỉ nhẹ nhàng chạm vào, cậu không cho nhiều lắm, sợ cậu cho nhiều, cô phiền.
Thấy rõ ý bất mãn giữa mày của cô, Hàng Thanh Độ hôn thật mạnh đè lên trên, há miệng tìm lưỡi, dùng sức liếm cắn, nụ hôn không thuần thục chỉ dựa vào bản năng, thu lại lực tay, khắc chế chính mình.
Bởi vì cậu chủ động trước, Hàn Vũ Tình cắn cậu một cái, mắt hồ ly hiện hung quang.
"Em biết chị thích cưỡng chế."
“Chị không thích.”
Miệng hai người cũng chưa tách ra, cánh tay Hàn Vũ Tình ôm lấy cổ của cậu.
Nụ hôn tăng mạnh, hơi thở triền miên, nóng bỏng thêm một sương mù hơi mỏng, mùi hương mềm dính, một người cứng rắn như sắt, một người nhu tình như nước.
Áo sơ mi màu trắng bị mồ hôi làm ướt, phần áo chỉnh tề trước ngực bị cô nắm thành một đoàn, lưu lại từng nếp gấp.
Hàng Thanh Độ cảm thấy quá nóng, một đám lửa lớn trong thân thể được thiêu đốt, ghé vào đầu vai đơn bạc của cô, trầm thấp "ưm" một tiếng.
Cậu không dám.
Hàn Vũ Tình cho cậu lá gan này: "Ba mẹ em biết chúng ta yêu nhau sẽ thế nào?"
Thanh âm khàn khàn, tình dục chưa tán, nhẹ nhàng dò hỏi, dừng ở trong tai là sự chất vấn.
Hàng Thanh Độ hiểu rõ ý của cô: "Là em chủ động."
"Nhưng ba mẹ em nhất định không nghĩ như vậy, em kết thúc thi Đại học, bọn họ muốn đến thành phố K thăm em, em biết chuyện này chứ?"
Bàn tay của Hàng Thanh Độ chui vào dưới lưng của cô, nắm lấy eo mảnh khảnh kia, hơi ép người xuống, nhiệt độ tăng nhanh thành công làm Hàn Vũ Tình cảm nhận được sự xâm lược.
Vành tai của Hàn Vũ Tình bị cắn, khí thế ẩm ướt chui vào, làm cô co rúm lại.
Cô vậy mà lại sợ cậu.
Thiệt thòi rất lớn, cô nuôi lớn người này, không cam nguyện cho người khác.
Hàng mi dài chớp mở ra một khe hở, thời gian suy nghĩ của Hàn Vũ Tình rất ngắn, Hàng Thanh Độ chờ cô hồi phục, cho đến khi tay cô leo lên vai lưng rộng lớn của cậu, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Em phải luôn luôn yêu chị.”
Hàng Thanh Độ ngây ngô, là viên hạnh chua còn chưa ngọt.
Có đôi khi cậu không hiểu lời nói và hành động của cô, tâm ý vẫn luôn gần sát, làm cậu mơ hồ hiểu ra.
Kiên định trả lời: “Em sẽ.”
Bế cô lên, đi vào phòng ngủ của cô, ngã vào giường thơm mềm mại.
Nghiền áp thân thể phập phồng, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, vụng về và sức mạnh đều tồn tại.
Hàng Thanh Độ muốn thu lực lại, phát hiện điểm mấu chốt mình khắc chế đã sụp đổ, dưới ánh đèn mông lung kiều diễm mềm mại trắng nõn, mật dịch tràn lan, thường xuyên hôn môi.
Cậu bé luôn giả vờ thuận theo trở thành một con sói con cắn xé thành tính, xé nát người dưới thân cậu, rót vào trong thân thể của cậu.
Cậu yêu, cậu yêu cô.
Hàn Vũ Tình không chịu nổi sự đâm chọc ngang ngược hưng phấn của cậu, khẩn cầu cậu nhẹ chút.
Vệt đỏ lẫn lộn với vết cào sau lưng, mồ hôi đan chéo, rên rỉ kêu ở trong chăn, lắc lư thân thể tiếp nhận hoàn toàn.
Dưới sự kinh ngạc nghi ngờ của mọi người, Hàn Vũ Tình sửng sốt, chuyện này tiến hành đến đây liền thú vị, bởi vì cô cũng không biết muốn làm thế nào.
Hàng Thanh Độ đứng ra: "Em đã thành niên, tròn mười tám tuổi."
Người có năng lực hành vi dân sự hoàn toàn, có thể độc lập thực thi hành vi pháp luật.
Là yêu đương thì sao, bọn họ không làm trái bất cứ quy định pháp luật nào.
Trên luân lý, bây giờ cũng là hợp quy.
Nam chưa lập gia đình, nữ chết chồng, vì sao không thể ở bên nhau.
Chẳng qua những thứ này, bọn họ không cần giải thích với người khác, câu hàm hồ này của Hàng Thanh Độ cho thấy, cho bọn họ một ý nghĩa.
Bọn họ không quản được!
Không có cái rắm quan hệ nào với bọn họ.
Trương Vũ không tiếng động kêu lên mẹ kiếp, thật ngầu! Không hổ là anh em của cậu ấy.
Hàng Thanh Độ lôi kéo Hàn Vũ Tình ra ngoài, cậu ấy đi theo hai người bọn họ ra ngoài.
Cũng may, bây giờ trong trường học không có ai, nếu không đây là một tin nóng bùng nổ biết bao nhiêu.
Bất luận qua bao lâu, Hàn Vũ Tình đều có thể nhớ rõ ngày đó.
Màn trời cam đen, đại lâu màu trắng trống trơn, hương vị thanh xuân tàn lưu, đó là thời điểm nóng nhất giữa hè.
Hàng Thanh Độ nắm tay cô đi ngang qua gió đêm, dẫm nát lá cây, nghe tiếng ve kêu như có như không, tuy là mảnh đất trống trải, ngực lại chất đầy đam mê.
Đây là một sự thanh minh không tiếng động: Cô ấy là người phụ nữ của tôi.
-
Tốt nghiệp cấp ba, có điểm, Hàng Thanh Độ có thể đi học ở trường cao cấp hơn Đại học Giao thông.
Cậu vẫn lựa chọn Đại học Giao thông, trường học đã phát một số tiền, tròn 10 vạn.
Thừa dịp rảnh rỗi trước khi khai giảng, Hàng Thanh Độ tìm một cơ cấu huấn luyện làm sales, chuyên bán các bài học, bao gồm cả tư cách thi pháp luật, có thể làm chủ nhiệm lớp, trong lúc đồng thời quản lý học sinh, miễn phí nghe giảng, có thể nhận được tư liệu mới nhất.
Sự trầm mặc của cậu là đặc biệt, đụng đến pháp luật thì bắt đầu thao thao bất tuyệt, là một nhân viên sales trật tự rõ ràng, phục vụ chu đáo, kéo được thêm một người là tích được 200.
Tiền tích góp, cậu cũng không tiêu, giao toàn bộ cho Hàn Vũ Tình, cô muốn tiết kiệm, làm đầu tư, đều tùy cô.
Hàn Vũ Tình không động vào số tiền kia, cô còn chưa đến mức bây giờ phải để cậu nuôi, yên lặng tiết kiệm lại.
Hàng Thanh Độ không chỉ có tài ăn nói tốt cũng có bộ dáng đẹp trai, gương mặt đoan đoan chính chính giống như con dê nhỏ, da trắng cao gầy, thường mặc một thân sơ mi trắng và quần tây đen, eo thon chắc, chân thon dài, khí chất trầm ổn lại văn nghệ.
Không ít nữ sinh viên của thành phố K nghe danh mà đến, chuyên môn tìm cậu báo danh.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè kết thúc, người phụ trách còn nói có thể tiếp tục làm partime, giữ cậu lại làm việc, Hàng Thanh Độ uyển chuyển từ chối, cậu có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Thành tích của Trương Vũ không đủ trình đỗ vào Đại học tốt, cũng may cậu ấy học thể dục, cũng không cần điểm cao, thi vào khoa thể dục của một Đại học Sư phạm, chờ tốt nghiệp thì làm giáo viên thể dục.
Làm partime ở một tiệm cà phê, cậu ấy tan làm, xách theo cà phê nóng hầm hập và bánh kem nhỏ ra ngoài.
Hàng Thanh Độ quét một cái xe điện ba đồng, chuyên môn chở cậu ấy về nhà, Trương Vũ ở phía sau ríu rít: "Cậu vẫn còn đang, yêu đương với chị gái à?"
“Đúng vậy.”
"Chị ấy cũng thích cậu sao?" Trương Vũ cảm thấy bộ dáng của Hàn Vũ Tình luôn như vậy, thái độ với Hàng Thanh Độ lạnh như băng.
Hàng Thanh Độ nhớ đến sự ngượng ngùng của cô thì buồn cười.
Nói cô thích cậu, đảo mắt là không nhận người.
Nói cô không thích cậu, có đôi khi dung túng lại là chuyện thế nào.
Mặc kệ cô như thế nào, dù sao, cậu thích cô là xác định.
Có lẽ cậu trời sinh tiện mệnh, cố tình lại thích sự âm dương quái khí này.
Đến cửa nhà, Trương Vũ đưa trà sữa và bánh kem cho cậu: "Cho cậu, ba phần đường cậu muốn."
Hàng Thanh Độ nhận: “Cảm ơn.”
-
Từ sau hôm cậu dắt cô rời đi ở trường, cậu bắt đầu lộ ra bản tính, càn rỡ làm càn.
Hàn Vũ Tình vẫn luôn cho rằng cậu là cừu, hoá ra là con sói con.
Cái gì cậu cũng biết, chính là dung túng cô, cũng chiều cô.
Cô không thích đường không thích già, mới vừa skincare và Plates, nhìn thấy điểm tâm ngọt của cậu vừa mua, tức giận.
Hàng Thanh Độ không rõ vì sao cô lại tức giận, cậu phải làm thế nào mới có thể không làm cô tức giận mãi.
Cậu hàm hồ nhắc nhở: "Con gái không thể tức giận thường xuyên, không tốt cho thân thể?"
Hàn Vũ Tình bùng nổ: "Không tốt cho thân thể? Em là ghét bỏ chị lớn tuổi đi! Vậy em đi tìm một người kém tuổi đi? Em đi đi."
"Em không nói như vậy."
"Vậy lời nói vừa rồi của em là có ý gì?"
"Chị có tức giận thường xuyên không? Chị không phải tức giận vì em mua điểm tâm ngọt hay sao? Gần đây chị đang giảm béo!"
“Không cần phải giảm.” Ánh mắt của Hàng Thanh Độ dừng ở trước ngực của cô.
Hàn Vũ Tình đạp cậu một cái, cố ý soi xét: “Em nhìn chỗ nào đấy?”
“Nhìn eo.”
Hàn Vũ Tình còn muốn đánh cậu, vươn tay bị cậu túm cổ tay, xương ngón tay to rộng, một bàn tay của cậu có thể nắm hai cổ tay của cô.
Tay không thể dùng sức, chân dùng sức, trong lúc lung tung ầm ĩ, chân dẫm đến chỗ không nên dẫm, Hàng Thanh Độ kêu lên một tiếng, giọng nói bị người nhét một bơ su kem, ngăn lại.
Hàn Vũ Tình muốn rút chân, bị cậu giữ chặt, tiếng nói trầm thấp: "Dám chạy?"
"Chị chính là người như vậy."
"Chị là người thế nào?"
"Người không có lương tâm."
Hàng Thanh Độ cười: “Em đây người thế nào?”
Tư thế xấu hổ, Hàn Vũ Tình nói: "Em buông chị ra!"
"Không bỏ, có thể làm sao!"
Hàn Vũ Tình bực bội, vô lực kêu: “Em phiền muốn chết.”
Hàng Thanh Độ nhào qua đi, áp người dưới thân, rất cố chấp: “Em phiền ở đâu?”
Cô không nghĩ đến cậu có chiêu này, ngực vững chắc rũ xuống áp chặt ngực của cô: "Em chiếm tiện nghi của chị!"
Hàng Thanh Độ thích cô không có biện pháp gì với cậu nhất, nghiêm túc nói: "Em phát hiện chị thích em như vậy."
"Thích cái gì của em?" Cô sắp bị áp đến tắt thở.
Dáng người của tên nhóc này thật tốt, em trai chính là giỏi!
"Thích em, cường thế một chút." Hàng Thanh Độ nghiêm trang.
Tay của Hàn Vũ Tình bị đặt lên đỉnh đầu, chân dài bị ép xuống, dường như là cả người dán lấy cô.
Cô quay đầu đi, Hàng Thanh Độ hôn theo.
Chỉ nhẹ nhàng chạm vào, cậu không cho nhiều lắm, sợ cậu cho nhiều, cô phiền.
Thấy rõ ý bất mãn giữa mày của cô, Hàng Thanh Độ hôn thật mạnh đè lên trên, há miệng tìm lưỡi, dùng sức liếm cắn, nụ hôn không thuần thục chỉ dựa vào bản năng, thu lại lực tay, khắc chế chính mình.
Bởi vì cậu chủ động trước, Hàn Vũ Tình cắn cậu một cái, mắt hồ ly hiện hung quang.
"Em biết chị thích cưỡng chế."
“Chị không thích.”
Miệng hai người cũng chưa tách ra, cánh tay Hàn Vũ Tình ôm lấy cổ của cậu.
Nụ hôn tăng mạnh, hơi thở triền miên, nóng bỏng thêm một sương mù hơi mỏng, mùi hương mềm dính, một người cứng rắn như sắt, một người nhu tình như nước.
Áo sơ mi màu trắng bị mồ hôi làm ướt, phần áo chỉnh tề trước ngực bị cô nắm thành một đoàn, lưu lại từng nếp gấp.
Hàng Thanh Độ cảm thấy quá nóng, một đám lửa lớn trong thân thể được thiêu đốt, ghé vào đầu vai đơn bạc của cô, trầm thấp "ưm" một tiếng.
Cậu không dám.
Hàn Vũ Tình cho cậu lá gan này: "Ba mẹ em biết chúng ta yêu nhau sẽ thế nào?"
Thanh âm khàn khàn, tình dục chưa tán, nhẹ nhàng dò hỏi, dừng ở trong tai là sự chất vấn.
Hàng Thanh Độ hiểu rõ ý của cô: "Là em chủ động."
"Nhưng ba mẹ em nhất định không nghĩ như vậy, em kết thúc thi Đại học, bọn họ muốn đến thành phố K thăm em, em biết chuyện này chứ?"
Bàn tay của Hàng Thanh Độ chui vào dưới lưng của cô, nắm lấy eo mảnh khảnh kia, hơi ép người xuống, nhiệt độ tăng nhanh thành công làm Hàn Vũ Tình cảm nhận được sự xâm lược.
Vành tai của Hàn Vũ Tình bị cắn, khí thế ẩm ướt chui vào, làm cô co rúm lại.
Cô vậy mà lại sợ cậu.
Thiệt thòi rất lớn, cô nuôi lớn người này, không cam nguyện cho người khác.
Hàng mi dài chớp mở ra một khe hở, thời gian suy nghĩ của Hàn Vũ Tình rất ngắn, Hàng Thanh Độ chờ cô hồi phục, cho đến khi tay cô leo lên vai lưng rộng lớn của cậu, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Em phải luôn luôn yêu chị.”
Hàng Thanh Độ ngây ngô, là viên hạnh chua còn chưa ngọt.
Có đôi khi cậu không hiểu lời nói và hành động của cô, tâm ý vẫn luôn gần sát, làm cậu mơ hồ hiểu ra.
Kiên định trả lời: “Em sẽ.”
Bế cô lên, đi vào phòng ngủ của cô, ngã vào giường thơm mềm mại.
Nghiền áp thân thể phập phồng, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, vụng về và sức mạnh đều tồn tại.
Hàng Thanh Độ muốn thu lực lại, phát hiện điểm mấu chốt mình khắc chế đã sụp đổ, dưới ánh đèn mông lung kiều diễm mềm mại trắng nõn, mật dịch tràn lan, thường xuyên hôn môi.
Cậu bé luôn giả vờ thuận theo trở thành một con sói con cắn xé thành tính, xé nát người dưới thân cậu, rót vào trong thân thể của cậu.
Cậu yêu, cậu yêu cô.
Hàn Vũ Tình không chịu nổi sự đâm chọc ngang ngược hưng phấn của cậu, khẩn cầu cậu nhẹ chút.
Vệt đỏ lẫn lộn với vết cào sau lưng, mồ hôi đan chéo, rên rỉ kêu ở trong chăn, lắc lư thân thể tiếp nhận hoàn toàn.