Chương 9: (H)
Bốn năm sau.
Thành phố L không hổ là thành phố mưa của phương Nam, không khí nóng ẩm, gần đây không phải hồng thủy chính là bão cuồng phong, mười ngày có năm ngày ở nhà làm việc.
Lại là một ngày mưa, Hàn Vũ Tình xử lý xong việc đi đến tủ lạnh tìm đồ ăn, chỉ còn một bọc mì trứng cà chua có thể ăn, còn lại thức ăn nhanh và đồ ăn vặt, không phải quá thời hạn thì là cô không muốn ăn.
Hàn Vũ Tình xem dự báo thời tiết, vô cùng an toàn.
Mặc quần áo dài ra ngoài, gọi một bát canh miến xương sườn, ngồi ở bên cửa sổ nhìn mấy cặp tình nhân tình chàng ý thiếp trong mưa.
Cô vừa mới rửa sạch xe, không lái xe đến.
Thế mưa càng ngày càng tăng, Hàn Vũ Tình cầm ô che mưa, rất lâu cũng không gọi được xe, suy nghĩ than thở hôm nay không nên ra ngoài, ăn no bụng, không về nhà được.
Đơn giản đi đến siêu thị ngầm, mua sắm một phen, ngày nào đó không muốn ra ngoài thì dùng để khẩn cấp.
Vẫn là ở trong nhà thoải mái hơn.
Hàn Vũ Tình vội vàng chạy qua, đụng vào một người che ô, sốt ruột nói xin lỗi.
Đường trơn, chân đứng không vững, trượt một cái bị người nắm chặt tay.
“Chị chậm một chút.”
"A?" Hàn Vũ Tình nhìn từ cánh tay trắng lên trên, thấy được đồng hồ xa xỉ.
Thật là cao.
Cô nhìn rõ người, sửng sốt.
"Em nói, chị chậm một chút." Tiếng nói mát lạnh đè thấp, nói xong, cậu thu ô lại, lấy ô che mưa dây đằng màu xanh trong tay cô, che trên đỉnh đầu của hai người.
Đầu ngón tay lạnh, đụng tới ngón tay ấm áp của cô.
Đôi mắt Hàn Vũ Tình dừng trên đồng hồ của cậu, không nhịn được mà cảm thán: Thật có tiền.
"Nhìn cái gì thế?" Ngón tay của Hàng Thanh Độ đặt trên đầu vai của cô, ôm sát.
Cúi đầu đối diện với cô, đôi mắt đen u ám hiện ra sự ổn trọng bình tĩnh ít có ở tuổi này.
Lông mi của Hàn Vũ Tình dính hạt mưa, bị cậu duỗi tay lau đi.
Cô chậm rì rì trả lời: "Lại là ngày mưa."
-
Hàn Vũ Tình thật sự không khách khí, mua đồ đều rất đắt, đôi mắt Hàng Thanh Độ không chớp, nộp điện thoại của mình lên, để cô tận tình quét mã.
Chờ đến khi hai người quay về phòng cô ở, màn mưa bên ngoài trở nên không thể vãn hồi, gần như bao phủ cả thành phố.
Đất không có vấn đề gì, về nhà cũng đã ướt đẫm.
Hàng Thanh Độ cũng không muốn nhiều lời với cô, vừa vào cửa đã xé rách quần áo của cô, hỗn loạn không kết cấu, chen vào đường đi hẹp hòi.
Hàn Vũ Tình bất mãn kêu to: “Em đến, chính là muốn làm cái này?”
“Đúng vậy.”
Hàng Thanh Độ đâm người trên ván cửa, vừa mới lên đã loảng xoảng loảng xoảng, Hàn Vũ Tình mắng cậu nắm lấy cậu, hùng hổ: "Chị biết ngay, chị biết ngay mà! Đàn ông không có người nào tốt cả!"
“... A… Em chậm một chút!”
“Không được.”
Hoa nhỏ hồng mềm mại, không chấp nhận được mấy cái đâm đã chuyển thành màu đỏ thẫm, chân dài treo trên khuỷu tay cậu, hung khí tím đậm ra ra vào vào, dịch nhầy tràn ra.
Cô sụp eo, cánh tay cong gập vô lực đặt trên vai cậu, đâm eo thẳng tiến vào, gia tăng chiều sâu, cái mông trắng nõn bị một bàn tay nắm giữ niết xoa tùy ý.
Hàng Thanh Độ không nói nhiều lắm, trầm mặc đóng cọc, dồn hết sức lực đâm vào bên trong.
Hàn Vũ Tình ở phía sau khóc, bảo cậu chậm một chút, lại bảo cậu đừng sâu như vậy, cuối cùng vẫn yêu cầu cậu, nói yêu cô.
Hàng Thanh Độ qua thời gian thèm thuồng, bắt đầu theo cô.
Lý lịch của Hàn Vũ Tình bây giờ phong phú cũng từng làm mấy vụ kiện tụng nổi tiếng, hoàn toàn có thể quay về tổng bộ ở thành phố K, cậu càng không cần phải nói, cậu đã chính trực tiến vào Hoa Chương làm Tổng giám đốc, nhân mạch, tiền tài, địa vị không ngừng được cậu nắm giữ.
Cậu muốn Hàn Vũ Tình về thành phố K.
Phụ nữ sao có thể dễ dàng bị nắm giữ, Hàn Vũ Tình làm khó cậu, nói không về, lần đầu tiên Hàng Thanh Độ không nói chuyện, cô kiên trì nói không về, Hàng Thanh Độ liền khiêng người lên giường.
Hàn Vũ Tình dày vò cậu chính là tự làm tăng cảm giác an toàn của mình hơn, trong quá trình này, cô cũng hiểu Giả Lâm vì sao vẫn luôn nói Hàng Thanh Độ là một con sói con.
Tính tình của Hàng Thanh Độ cố chấp, cũng có thành phần mạnh mẽ cương ngạnh, vừa bắt đầu còn nghiêm túc nghe cô nói chuyện, sẽ nghe lời, giờ thì tốt rồi, cậu hoàn toàn là nhân sĩ tinh anh, hoàn toàn làm việc theo bản tính, cậu có năng lực này, có thể áp chế hành vi và khí thế của cô.
Cậu cảm thấy cô thật ngọt, thật thơm, liếm láp rất ngon, Hàn Vũ Tình không chịu nổi cái này, chỉ cần dùng đến thì chân cô đã mềm ra.
Hàn Vũ Tình trước nay đều nghe lời ba mẹ, làm một đứa con hiếu thuận hiểu chuyện, thành phần cơ bản làm chủ của cô là bận tâm đến ý nghĩ của ba mẹ, một vài ý nghĩ không tốt căn bản cô không đề cập đến.
Hàng Thanh Độ không giống vậy, cậu không biết nhiều từ ngữ, tính tình thế nào cũng bao dung, cậu đã nhẫn nại quen rồi, cũng không cảm thấy là vấn đề gì lớn. Cậu cảm thấy chỗ nào của cô cũng tốt.
Tâm ý của cậu, cô có thể cảm nhận được.
Trên đầu Hàn Vũ Tình có vụ án, còn chưa làm xong, xử lý thủ tục về thành phố K cần hai tháng, Hàng Thanh Độ ở cùng, giám thị cô, xem cô có phải thật sự muốn về thành phố K hay không, bên cạnh có nhân sĩ mập mờ nào không.
Cặp mắt sắc bén kia nhìn cô chằm chằm bất cứ lúc nào.
Có người biết nhân sĩ tuổi trẻ đẹp trai, danh tiếng đầy hứa hẹn trong giới pháp luật, là người như vậy không.
Đã nói cô bận làm việc, một tuần cậu đến ở một ngày.
Thực tế một tuần bảy ngày, cậu ở bảy ngày.
Cô nói không cần, cậu không chấp nhận, giống như muốn mạng của cậu vậy.
Lời nói ngoài miệng của Hàng Thanh Độ không nhiều lắm, lời ngon tiếng ngọt cũng không nói nhiều, nhưng lúc nào cũng ở cạnh cô, chân dung của cô vĩnh viễn cố định trên đầu khung chat.
Ngày hôm sau cậu vừa đến, các card ngân hàng đều liên kết với tài khoản chi trả của Hàn Vũ Tình.
Hàn Vũ Tình vừa mới bắt đầu cảm thấy việc này hơi mạnh mẽ, sau đó lại bình thường, đây là cô nên nhận.
Đây chính là nhãi con cô tận tay nuôi lớn.
Lại là một đêm đại chiến kịch liệt, Hàn Vũ Tình chui vào trong khuỷu tay cậu, nhắm mắt thở dốc, hồng nhụy của bộ ngực bị cậu niết trong tay, cô dịch vào cạnh cậu: "Nói yêu chị."
Hàng Thanh Độ trợn mắt, đôi mắt đen ám tình dục, đặc sệt hơn so với ánh mặt trời tối tăm ngoài cửa sổ: “Còn muốn làm nữa?”
Hàn Vũ Tình cường điệu: “Chị chỉ muốn nghe em nói yêu chị.”
"Nói yêu chị, thì phải làm chị."
"Em đây là logic gì?"
"Chính là, nói yêu một lần, làm một lần." Hàng Thanh Độ vặn chân cô bung ra.
Hàn Vũ Tình che lại: “Không nói không cho.”
Muốn từ chối còn nghênh đón, Hàng Thanh Độ biết cô cũng thích, nhẹ nhàng xoa bóp trên người, đùa giỡn với cô, quần áo trên sàn nhà đầy đất, quần lót và áo ngực của cô bị cậu xé hỏng mấy cái, cô bảo cậu đền, cậu liền mua vải mỏng cậu thích, mấy cái dây lưng gợi cảm, có thể bao lấy cái gì chứ.
Cô mắng, cậu là cố ý.
Tay của Hàn Vũ Tình không buông, Hàng Thanh Độ không vào cũng phải nhìn rõ ràng toàn cảnh.
“Em muốn nhìn.”
“Không cho nhìn.”
Hàng Thanh Độ ra tay, Hàn Vũ Tình không thắng nổi lực tay của cậu, đoá hoa mềm mại rơi vào lòng bàn tay của cậu, tiết mật dịch đầy tay.
“Biến thái.”
“Chị yêu em.”
"Đúng vậy, chị yêu biến thái." Hàn Vũ Tình bị cậu tách hai đầu gối ra, toàn cảnh đoá hoa màu đỏ hiện lên trong mắt cậu, thành con bướm duy mỹ giương cánh.
"Em yêu chị." Cậu nói nhẹ nhàng, không do dự, còn mang theo sự thâm tình riêng biệt.
Tình yêu thâm tình, là tình dục của tình yêu.
Hàn Vũ Tình kêu lên một tiếng, hứng lấy sự tiến vào của cậu, cổ tử cung hẹp lập tức bao lấy cậu, gắt gao, ấm áp.
Hàng Thanh Độ cúi người, tìm môi của cô, sau khi tìm được thì nuốt vào trong miệng, bị cô chặn lại, Hàn Vũ Tình muốn ở bên trên, đẩy người ngã ra.
Đôi mắt mê mang nhìn vòng eo phập phập phồng phồng, Hàng Thanh Độ nhìn cô chăm chú.
Ngón tay mảnh khánh đặt lên vai cậu, Hàn Vũ Tình nhìn mắt cậu chằm chằm, nói: "Em thích như vậy sao?"
Tay của Hàng Thanh Độ ấn trên mông của cô, ăn ngay nói thật: “Chỉ cần là chị, cái gì cũng được.”
Thành phố L không hổ là thành phố mưa của phương Nam, không khí nóng ẩm, gần đây không phải hồng thủy chính là bão cuồng phong, mười ngày có năm ngày ở nhà làm việc.
Lại là một ngày mưa, Hàn Vũ Tình xử lý xong việc đi đến tủ lạnh tìm đồ ăn, chỉ còn một bọc mì trứng cà chua có thể ăn, còn lại thức ăn nhanh và đồ ăn vặt, không phải quá thời hạn thì là cô không muốn ăn.
Hàn Vũ Tình xem dự báo thời tiết, vô cùng an toàn.
Mặc quần áo dài ra ngoài, gọi một bát canh miến xương sườn, ngồi ở bên cửa sổ nhìn mấy cặp tình nhân tình chàng ý thiếp trong mưa.
Cô vừa mới rửa sạch xe, không lái xe đến.
Thế mưa càng ngày càng tăng, Hàn Vũ Tình cầm ô che mưa, rất lâu cũng không gọi được xe, suy nghĩ than thở hôm nay không nên ra ngoài, ăn no bụng, không về nhà được.
Đơn giản đi đến siêu thị ngầm, mua sắm một phen, ngày nào đó không muốn ra ngoài thì dùng để khẩn cấp.
Vẫn là ở trong nhà thoải mái hơn.
Hàn Vũ Tình vội vàng chạy qua, đụng vào một người che ô, sốt ruột nói xin lỗi.
Đường trơn, chân đứng không vững, trượt một cái bị người nắm chặt tay.
“Chị chậm một chút.”
"A?" Hàn Vũ Tình nhìn từ cánh tay trắng lên trên, thấy được đồng hồ xa xỉ.
Thật là cao.
Cô nhìn rõ người, sửng sốt.
"Em nói, chị chậm một chút." Tiếng nói mát lạnh đè thấp, nói xong, cậu thu ô lại, lấy ô che mưa dây đằng màu xanh trong tay cô, che trên đỉnh đầu của hai người.
Đầu ngón tay lạnh, đụng tới ngón tay ấm áp của cô.
Đôi mắt Hàn Vũ Tình dừng trên đồng hồ của cậu, không nhịn được mà cảm thán: Thật có tiền.
"Nhìn cái gì thế?" Ngón tay của Hàng Thanh Độ đặt trên đầu vai của cô, ôm sát.
Cúi đầu đối diện với cô, đôi mắt đen u ám hiện ra sự ổn trọng bình tĩnh ít có ở tuổi này.
Lông mi của Hàn Vũ Tình dính hạt mưa, bị cậu duỗi tay lau đi.
Cô chậm rì rì trả lời: "Lại là ngày mưa."
-
Hàn Vũ Tình thật sự không khách khí, mua đồ đều rất đắt, đôi mắt Hàng Thanh Độ không chớp, nộp điện thoại của mình lên, để cô tận tình quét mã.
Chờ đến khi hai người quay về phòng cô ở, màn mưa bên ngoài trở nên không thể vãn hồi, gần như bao phủ cả thành phố.
Đất không có vấn đề gì, về nhà cũng đã ướt đẫm.
Hàng Thanh Độ cũng không muốn nhiều lời với cô, vừa vào cửa đã xé rách quần áo của cô, hỗn loạn không kết cấu, chen vào đường đi hẹp hòi.
Hàn Vũ Tình bất mãn kêu to: “Em đến, chính là muốn làm cái này?”
“Đúng vậy.”
Hàng Thanh Độ đâm người trên ván cửa, vừa mới lên đã loảng xoảng loảng xoảng, Hàn Vũ Tình mắng cậu nắm lấy cậu, hùng hổ: "Chị biết ngay, chị biết ngay mà! Đàn ông không có người nào tốt cả!"
“... A… Em chậm một chút!”
“Không được.”
Hoa nhỏ hồng mềm mại, không chấp nhận được mấy cái đâm đã chuyển thành màu đỏ thẫm, chân dài treo trên khuỷu tay cậu, hung khí tím đậm ra ra vào vào, dịch nhầy tràn ra.
Cô sụp eo, cánh tay cong gập vô lực đặt trên vai cậu, đâm eo thẳng tiến vào, gia tăng chiều sâu, cái mông trắng nõn bị một bàn tay nắm giữ niết xoa tùy ý.
Hàng Thanh Độ không nói nhiều lắm, trầm mặc đóng cọc, dồn hết sức lực đâm vào bên trong.
Hàn Vũ Tình ở phía sau khóc, bảo cậu chậm một chút, lại bảo cậu đừng sâu như vậy, cuối cùng vẫn yêu cầu cậu, nói yêu cô.
Hàng Thanh Độ qua thời gian thèm thuồng, bắt đầu theo cô.
Lý lịch của Hàn Vũ Tình bây giờ phong phú cũng từng làm mấy vụ kiện tụng nổi tiếng, hoàn toàn có thể quay về tổng bộ ở thành phố K, cậu càng không cần phải nói, cậu đã chính trực tiến vào Hoa Chương làm Tổng giám đốc, nhân mạch, tiền tài, địa vị không ngừng được cậu nắm giữ.
Cậu muốn Hàn Vũ Tình về thành phố K.
Phụ nữ sao có thể dễ dàng bị nắm giữ, Hàn Vũ Tình làm khó cậu, nói không về, lần đầu tiên Hàng Thanh Độ không nói chuyện, cô kiên trì nói không về, Hàng Thanh Độ liền khiêng người lên giường.
Hàn Vũ Tình dày vò cậu chính là tự làm tăng cảm giác an toàn của mình hơn, trong quá trình này, cô cũng hiểu Giả Lâm vì sao vẫn luôn nói Hàng Thanh Độ là một con sói con.
Tính tình của Hàng Thanh Độ cố chấp, cũng có thành phần mạnh mẽ cương ngạnh, vừa bắt đầu còn nghiêm túc nghe cô nói chuyện, sẽ nghe lời, giờ thì tốt rồi, cậu hoàn toàn là nhân sĩ tinh anh, hoàn toàn làm việc theo bản tính, cậu có năng lực này, có thể áp chế hành vi và khí thế của cô.
Cậu cảm thấy cô thật ngọt, thật thơm, liếm láp rất ngon, Hàn Vũ Tình không chịu nổi cái này, chỉ cần dùng đến thì chân cô đã mềm ra.
Hàn Vũ Tình trước nay đều nghe lời ba mẹ, làm một đứa con hiếu thuận hiểu chuyện, thành phần cơ bản làm chủ của cô là bận tâm đến ý nghĩ của ba mẹ, một vài ý nghĩ không tốt căn bản cô không đề cập đến.
Hàng Thanh Độ không giống vậy, cậu không biết nhiều từ ngữ, tính tình thế nào cũng bao dung, cậu đã nhẫn nại quen rồi, cũng không cảm thấy là vấn đề gì lớn. Cậu cảm thấy chỗ nào của cô cũng tốt.
Tâm ý của cậu, cô có thể cảm nhận được.
Trên đầu Hàn Vũ Tình có vụ án, còn chưa làm xong, xử lý thủ tục về thành phố K cần hai tháng, Hàng Thanh Độ ở cùng, giám thị cô, xem cô có phải thật sự muốn về thành phố K hay không, bên cạnh có nhân sĩ mập mờ nào không.
Cặp mắt sắc bén kia nhìn cô chằm chằm bất cứ lúc nào.
Có người biết nhân sĩ tuổi trẻ đẹp trai, danh tiếng đầy hứa hẹn trong giới pháp luật, là người như vậy không.
Đã nói cô bận làm việc, một tuần cậu đến ở một ngày.
Thực tế một tuần bảy ngày, cậu ở bảy ngày.
Cô nói không cần, cậu không chấp nhận, giống như muốn mạng của cậu vậy.
Lời nói ngoài miệng của Hàng Thanh Độ không nhiều lắm, lời ngon tiếng ngọt cũng không nói nhiều, nhưng lúc nào cũng ở cạnh cô, chân dung của cô vĩnh viễn cố định trên đầu khung chat.
Ngày hôm sau cậu vừa đến, các card ngân hàng đều liên kết với tài khoản chi trả của Hàn Vũ Tình.
Hàn Vũ Tình vừa mới bắt đầu cảm thấy việc này hơi mạnh mẽ, sau đó lại bình thường, đây là cô nên nhận.
Đây chính là nhãi con cô tận tay nuôi lớn.
Lại là một đêm đại chiến kịch liệt, Hàn Vũ Tình chui vào trong khuỷu tay cậu, nhắm mắt thở dốc, hồng nhụy của bộ ngực bị cậu niết trong tay, cô dịch vào cạnh cậu: "Nói yêu chị."
Hàng Thanh Độ trợn mắt, đôi mắt đen ám tình dục, đặc sệt hơn so với ánh mặt trời tối tăm ngoài cửa sổ: “Còn muốn làm nữa?”
Hàn Vũ Tình cường điệu: “Chị chỉ muốn nghe em nói yêu chị.”
"Nói yêu chị, thì phải làm chị."
"Em đây là logic gì?"
"Chính là, nói yêu một lần, làm một lần." Hàng Thanh Độ vặn chân cô bung ra.
Hàn Vũ Tình che lại: “Không nói không cho.”
Muốn từ chối còn nghênh đón, Hàng Thanh Độ biết cô cũng thích, nhẹ nhàng xoa bóp trên người, đùa giỡn với cô, quần áo trên sàn nhà đầy đất, quần lót và áo ngực của cô bị cậu xé hỏng mấy cái, cô bảo cậu đền, cậu liền mua vải mỏng cậu thích, mấy cái dây lưng gợi cảm, có thể bao lấy cái gì chứ.
Cô mắng, cậu là cố ý.
Tay của Hàn Vũ Tình không buông, Hàng Thanh Độ không vào cũng phải nhìn rõ ràng toàn cảnh.
“Em muốn nhìn.”
“Không cho nhìn.”
Hàng Thanh Độ ra tay, Hàn Vũ Tình không thắng nổi lực tay của cậu, đoá hoa mềm mại rơi vào lòng bàn tay của cậu, tiết mật dịch đầy tay.
“Biến thái.”
“Chị yêu em.”
"Đúng vậy, chị yêu biến thái." Hàn Vũ Tình bị cậu tách hai đầu gối ra, toàn cảnh đoá hoa màu đỏ hiện lên trong mắt cậu, thành con bướm duy mỹ giương cánh.
"Em yêu chị." Cậu nói nhẹ nhàng, không do dự, còn mang theo sự thâm tình riêng biệt.
Tình yêu thâm tình, là tình dục của tình yêu.
Hàn Vũ Tình kêu lên một tiếng, hứng lấy sự tiến vào của cậu, cổ tử cung hẹp lập tức bao lấy cậu, gắt gao, ấm áp.
Hàng Thanh Độ cúi người, tìm môi của cô, sau khi tìm được thì nuốt vào trong miệng, bị cô chặn lại, Hàn Vũ Tình muốn ở bên trên, đẩy người ngã ra.
Đôi mắt mê mang nhìn vòng eo phập phập phồng phồng, Hàng Thanh Độ nhìn cô chăm chú.
Ngón tay mảnh khánh đặt lên vai cậu, Hàn Vũ Tình nhìn mắt cậu chằm chằm, nói: "Em thích như vậy sao?"
Tay của Hàng Thanh Độ ấn trên mông của cô, ăn ngay nói thật: “Chỉ cần là chị, cái gì cũng được.”