Chương 36: Thiệp hồng
Đàm gia...
Xe Audi phiên bản đặc biệt của Đàm Dạ dừng trước cổng một căn biệt thự nguy nga, tráng lệ, nhìn qua sẽ biết ngay đây là một ngôi gia tài phiệt, quyền thế hơn người.
Cánh cổng lớn từ từ rộng mở, chiếc xe tiếp tục lăn bánh vào khuôn viên lấp lánh ánh đèn, trước sự nghiễm nhiên của người đàn ông là vẻ mặt ngỡ ngàng của cô gái.
"Đây là đâu vậy anh? Trong có vẻ hào nhoáng quá, còn đẹp hơn cả nhà anh!"
"Là nhà họ Đàm."
Nghe hắn điềm đạm đáp, Vi Uyển Uyển ngồi bên cạnh không khỏi ngạc nhiên:
"Thế anh đưa em đến đây làm gì?"
"Hôm nay có tiệc chúc mừng Đàm Vũ lên chức Chủ tịch, anh đưa em về ra mắt gia đình."
"Vậy sao anh không nói sớm với em? Với cả, em còn chưa chuẩn bị tâm lý, nhỡ ba mẹ anh không hài lòng về em thì sao?"
Xe dừng bánh, Đàm Dạ quay qua nhìn cô gái của mình với ánh mắt trìu mến. Nắm tay cô, hắn ôn nhu cất lời:
"Em chẳng cần phải làm ai vừa lòng hết. Vả lại mẹ anh cũng không có ở đây, em không cần căng thẳng."
Vi Uyển Uyển vẫn đang nhíu mày, gương mặt không thể giấu đi biểu cảm hồi hộp dù đã được Đàm Dạ nắm tay, trấn an bằng lời.
"Ngoan nào, tươi tắn lên. Lát nữa gặp Đàm Vũ, nhớ phải tránh xa anh ta, hiểu không?"
"Anh vẫn còn để ý chuyện giữa bọn em à?"
"Không! Anh đang giữ gìn cô công chúa của mình thôi. Còn những thằng khác, chỉ được nhìn chứ không được đến gần làm quen."
Nói dứt câu, kèm theo nụ cười ngạo mạn, hắn đã bước ra khỏi xe trước, tay chỉnh lại vạt áo vest, chân thì đi vòng qua mở cửa xe cho cô.
"Bước qua ngưỡng cửa này, em chính là Nhị thiếu phu nhân của Đàm gia!"
Khẽ mỉm cười, Vi Uyển Uyển khoác tay vào tay Đàm Dạ, cô cùng hắn sải bước tiến vào đại sảnh.
Bên trong, một bữa tiệc thịnh soạn được bày trí tươm tất, mọi người trong gia đình đều quây quần bên bàn tiệc, ai ai cũng cười nói vui vẻ, đến khi nhận ra sự xuất hiện của Đàm Dạ và Vi Uyển Uyển, thì bầu không khí nhộn nhịp liền lắng lại.
Đàm Xuyên ngây người, đứng nhìn đứa con trai nằm ngoài hôn thú của mình với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn một chút cảm xúc khó tả thành lời.
Vài người họ hàng khác của gia đình cũng đang nhìn hai người họ với ánh mắt bỡ ngỡ, đến Đàm phu nhân Lê Cẩm Viên cũng tương tự, chỉ có Đàm Vũ từ đầu tới cuối vẫn tự nhiên không thay đổi. Mà anh đang bị nhan sắc thanh khiết, xinh đẹp tựa như hoa của Vi Uyển Uyển làm cho thẩn thờ.
"Mọi người sao vậy? Không định mời vợ chồng tôi ngồi à?"
Hai chữ "vợ chồng" hết sức thản nhiên của Đàm Dạ khiến Vi Uyển Uyển cũng phải ngỡ ngàng. Nhưng tình thế trước mắt không tiện giải thích, nên cô đành nghe theo mọi sự sắp đặt từ hắn.
"Ai mời mà cậu tới đây?"
Người cất lên tiếng nói không mấy thiện cảm là Phu nhân của Đàm Xuyên, tức mẹ của Đàm Vũ, cũng là nữ chủ nhân tại ngôi gia quyền lực này.
"Cũng mang họ Đàm, là con trai của Đàm Xuyên, thì sao phải đợi mời mới được tới đây vậy?"
Ngạo nghễ đáp với Lê Cẩm Viên xong, Đàm Dạ lại nhìn sang Đàm Xuyên mà hỏi:
"Thế nào, đến ba cũng không muốn chào đón đứa con trai này sao?"
"Sao lại không chào đón được chứ. Nào, đưa vợ con qua đây ngồi đi."
Thái độ của Đàm Xuyên là xúc động, khi lâu lắm rồi ông mới gặp lại đứa con trai út của mình, nhưng chưa từng được ai biết đến.
Đàm Dạ nắm tay Vi Uyển Uyển cùng ngồi vào bàn tiệc. Hắn kỹ tính lắm, đến chọn chỗ ngồi cũng chọn cho cô ngồi cạnh vợ của mấy người họ hàng, bên còn lại thì là mình. Đặc biệt là cách xa Đàm Vũ.
"Nào, chúc mừng Đại thiếu gia Đàm Vũ lên chức Chủ tịch tập đoàn Đàm thị, từ nay nắm trong tay quyền lực hơn người, không còn là con cẩu trung thành trực chờ mệnh lệnh từ bề trên nữa."
Rõ là một lời chúc mừng "thiện ý", thiện ý tới mức ai nấy sững người ra vì không đỡ được. Vi Uyển Uyển cũng phải kề sát vào tai hắn mà nhắc nhở:
"Sao anh nói chuyện kì vậy?"
"Vợ thấy không ổn hả? Thế là anh nói sai rồi, sai là phải phạt."
"Đây, Đàm Dạ tự phạt ba ly."
Hắn tự biên tự diễn, tự tung tự tác mà phóng túng ngông cuồng, uống liền ừng ực hẳn ba ly rượu.
Uống xong, lại tiếp tục phát ngôn:
"Thật ra thì tôi đến đây, trước là chúc mừng Đàm Vũ lên chức, sau là thông báo với mọi người một chuyện."
Nói được nửa chừng, Đàm Dạ đã ngưng lại để lấy trong túi áo ra một tấm thiệp cưới và đưa đó cho Đàm Vũ.
"Tháng sau, tôi và Uyển Uyển kết hôn. Mời anh cùng mọi người đến tham dự cho vui."
"Riêng ba thì không cần phải ra mặt làm chủ hôn đâu, tự tôi có thể lo liệu được. Ba cũng không cần áy náy với mẹ con tôi mà tặng của hồi môn hậu hĩnh, tôi không muốn mắc nợ ai hết. Cứ đến chung vui là được."
Đàm Vũ nhận tấm thiệp mừng mà tâm tư hỗn loạn, ánh mắt phức tạp, những gì đang diễn ra trước mắt, thật khó tin là sự thật. Nhưng tên trên thiệp là tên Vi Uyển Uyển, chú rể của cô là Đàm Dạ, xem qua mà lòng anh bộn bề cảm xúc.
"Đến đây thôi ha! Chúng tôi còn trở về Bắc Kinh lo chuyện hôn sự sắp tới, không làm phiền mọi người nữa."
Mục đích hoàn thành, Đàm Dạ liền nắm tay Vi Uyển Uyển mà ung dung rời đi trước sự bất mãn của vài người và một chút ưu sầu hằn lên ánh mắt Đàm Xuyên.
"Uyển Uyển..."
Họ đi ra gần tới xe thì cánh tay của Vi Uyển Uyển bất ngờ bị ai đó nắm lại. Hóa ra là Đàm Vũ đã nhanh chân đuổi theo cô ngay khi cả hai người họ vừa rời đi. Nhưng hành động nắm níu này lại vô tình chọc giận Đàm Dạ.
Hắn cau mày, cô cũng biết chuyện nên lập tức rút tay ra khỏi tay Đàm Vũ.
"Anh gọi em có chuyện gì?"
"Chuyện em và Đàm Dạ kết hôn, em đã suy nghĩ kĩ chưa mà quyết định nhanh vậy? Hôn sự là chuyện cả đời người, em phải cân nhắc cho kĩ đấy Uyển!"
"Cân nhắc kĩ xem, có nên để người thứ ba như anh được cơ hội phải không?"
Đàm Dạ trầm giọng đưa ra câu trả lời thay Uyển Uyển, đồng thời kéo cô ra phía sau mình, còn hắn thì hiên ngang đứng đối mặt với Đàm Vũ, gằng giọng nhấn mạnh từng chữ:
"Người phụ nữ của tôi, anh đừng mơ động vào."
Đưa tay vỗ lên vai Đàm Vũ một cái, hắn kiêu ngạo tiếp lời:
"Lần này tôi bỏ qua. Nhưng lần sau gặp lại, anh phải gọi vợ tôi một tiếng em dâu cho đàng hoàng thì mới phải phép, đừng tơ tưởng viễn vong nữa."
Xe Audi phiên bản đặc biệt của Đàm Dạ dừng trước cổng một căn biệt thự nguy nga, tráng lệ, nhìn qua sẽ biết ngay đây là một ngôi gia tài phiệt, quyền thế hơn người.
Cánh cổng lớn từ từ rộng mở, chiếc xe tiếp tục lăn bánh vào khuôn viên lấp lánh ánh đèn, trước sự nghiễm nhiên của người đàn ông là vẻ mặt ngỡ ngàng của cô gái.
"Đây là đâu vậy anh? Trong có vẻ hào nhoáng quá, còn đẹp hơn cả nhà anh!"
"Là nhà họ Đàm."
Nghe hắn điềm đạm đáp, Vi Uyển Uyển ngồi bên cạnh không khỏi ngạc nhiên:
"Thế anh đưa em đến đây làm gì?"
"Hôm nay có tiệc chúc mừng Đàm Vũ lên chức Chủ tịch, anh đưa em về ra mắt gia đình."
"Vậy sao anh không nói sớm với em? Với cả, em còn chưa chuẩn bị tâm lý, nhỡ ba mẹ anh không hài lòng về em thì sao?"
Xe dừng bánh, Đàm Dạ quay qua nhìn cô gái của mình với ánh mắt trìu mến. Nắm tay cô, hắn ôn nhu cất lời:
"Em chẳng cần phải làm ai vừa lòng hết. Vả lại mẹ anh cũng không có ở đây, em không cần căng thẳng."
Vi Uyển Uyển vẫn đang nhíu mày, gương mặt không thể giấu đi biểu cảm hồi hộp dù đã được Đàm Dạ nắm tay, trấn an bằng lời.
"Ngoan nào, tươi tắn lên. Lát nữa gặp Đàm Vũ, nhớ phải tránh xa anh ta, hiểu không?"
"Anh vẫn còn để ý chuyện giữa bọn em à?"
"Không! Anh đang giữ gìn cô công chúa của mình thôi. Còn những thằng khác, chỉ được nhìn chứ không được đến gần làm quen."
Nói dứt câu, kèm theo nụ cười ngạo mạn, hắn đã bước ra khỏi xe trước, tay chỉnh lại vạt áo vest, chân thì đi vòng qua mở cửa xe cho cô.
"Bước qua ngưỡng cửa này, em chính là Nhị thiếu phu nhân của Đàm gia!"
Khẽ mỉm cười, Vi Uyển Uyển khoác tay vào tay Đàm Dạ, cô cùng hắn sải bước tiến vào đại sảnh.
Bên trong, một bữa tiệc thịnh soạn được bày trí tươm tất, mọi người trong gia đình đều quây quần bên bàn tiệc, ai ai cũng cười nói vui vẻ, đến khi nhận ra sự xuất hiện của Đàm Dạ và Vi Uyển Uyển, thì bầu không khí nhộn nhịp liền lắng lại.
Đàm Xuyên ngây người, đứng nhìn đứa con trai nằm ngoài hôn thú của mình với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn một chút cảm xúc khó tả thành lời.
Vài người họ hàng khác của gia đình cũng đang nhìn hai người họ với ánh mắt bỡ ngỡ, đến Đàm phu nhân Lê Cẩm Viên cũng tương tự, chỉ có Đàm Vũ từ đầu tới cuối vẫn tự nhiên không thay đổi. Mà anh đang bị nhan sắc thanh khiết, xinh đẹp tựa như hoa của Vi Uyển Uyển làm cho thẩn thờ.
"Mọi người sao vậy? Không định mời vợ chồng tôi ngồi à?"
Hai chữ "vợ chồng" hết sức thản nhiên của Đàm Dạ khiến Vi Uyển Uyển cũng phải ngỡ ngàng. Nhưng tình thế trước mắt không tiện giải thích, nên cô đành nghe theo mọi sự sắp đặt từ hắn.
"Ai mời mà cậu tới đây?"
Người cất lên tiếng nói không mấy thiện cảm là Phu nhân của Đàm Xuyên, tức mẹ của Đàm Vũ, cũng là nữ chủ nhân tại ngôi gia quyền lực này.
"Cũng mang họ Đàm, là con trai của Đàm Xuyên, thì sao phải đợi mời mới được tới đây vậy?"
Ngạo nghễ đáp với Lê Cẩm Viên xong, Đàm Dạ lại nhìn sang Đàm Xuyên mà hỏi:
"Thế nào, đến ba cũng không muốn chào đón đứa con trai này sao?"
"Sao lại không chào đón được chứ. Nào, đưa vợ con qua đây ngồi đi."
Thái độ của Đàm Xuyên là xúc động, khi lâu lắm rồi ông mới gặp lại đứa con trai út của mình, nhưng chưa từng được ai biết đến.
Đàm Dạ nắm tay Vi Uyển Uyển cùng ngồi vào bàn tiệc. Hắn kỹ tính lắm, đến chọn chỗ ngồi cũng chọn cho cô ngồi cạnh vợ của mấy người họ hàng, bên còn lại thì là mình. Đặc biệt là cách xa Đàm Vũ.
"Nào, chúc mừng Đại thiếu gia Đàm Vũ lên chức Chủ tịch tập đoàn Đàm thị, từ nay nắm trong tay quyền lực hơn người, không còn là con cẩu trung thành trực chờ mệnh lệnh từ bề trên nữa."
Rõ là một lời chúc mừng "thiện ý", thiện ý tới mức ai nấy sững người ra vì không đỡ được. Vi Uyển Uyển cũng phải kề sát vào tai hắn mà nhắc nhở:
"Sao anh nói chuyện kì vậy?"
"Vợ thấy không ổn hả? Thế là anh nói sai rồi, sai là phải phạt."
"Đây, Đàm Dạ tự phạt ba ly."
Hắn tự biên tự diễn, tự tung tự tác mà phóng túng ngông cuồng, uống liền ừng ực hẳn ba ly rượu.
Uống xong, lại tiếp tục phát ngôn:
"Thật ra thì tôi đến đây, trước là chúc mừng Đàm Vũ lên chức, sau là thông báo với mọi người một chuyện."
Nói được nửa chừng, Đàm Dạ đã ngưng lại để lấy trong túi áo ra một tấm thiệp cưới và đưa đó cho Đàm Vũ.
"Tháng sau, tôi và Uyển Uyển kết hôn. Mời anh cùng mọi người đến tham dự cho vui."
"Riêng ba thì không cần phải ra mặt làm chủ hôn đâu, tự tôi có thể lo liệu được. Ba cũng không cần áy náy với mẹ con tôi mà tặng của hồi môn hậu hĩnh, tôi không muốn mắc nợ ai hết. Cứ đến chung vui là được."
Đàm Vũ nhận tấm thiệp mừng mà tâm tư hỗn loạn, ánh mắt phức tạp, những gì đang diễn ra trước mắt, thật khó tin là sự thật. Nhưng tên trên thiệp là tên Vi Uyển Uyển, chú rể của cô là Đàm Dạ, xem qua mà lòng anh bộn bề cảm xúc.
"Đến đây thôi ha! Chúng tôi còn trở về Bắc Kinh lo chuyện hôn sự sắp tới, không làm phiền mọi người nữa."
Mục đích hoàn thành, Đàm Dạ liền nắm tay Vi Uyển Uyển mà ung dung rời đi trước sự bất mãn của vài người và một chút ưu sầu hằn lên ánh mắt Đàm Xuyên.
"Uyển Uyển..."
Họ đi ra gần tới xe thì cánh tay của Vi Uyển Uyển bất ngờ bị ai đó nắm lại. Hóa ra là Đàm Vũ đã nhanh chân đuổi theo cô ngay khi cả hai người họ vừa rời đi. Nhưng hành động nắm níu này lại vô tình chọc giận Đàm Dạ.
Hắn cau mày, cô cũng biết chuyện nên lập tức rút tay ra khỏi tay Đàm Vũ.
"Anh gọi em có chuyện gì?"
"Chuyện em và Đàm Dạ kết hôn, em đã suy nghĩ kĩ chưa mà quyết định nhanh vậy? Hôn sự là chuyện cả đời người, em phải cân nhắc cho kĩ đấy Uyển!"
"Cân nhắc kĩ xem, có nên để người thứ ba như anh được cơ hội phải không?"
Đàm Dạ trầm giọng đưa ra câu trả lời thay Uyển Uyển, đồng thời kéo cô ra phía sau mình, còn hắn thì hiên ngang đứng đối mặt với Đàm Vũ, gằng giọng nhấn mạnh từng chữ:
"Người phụ nữ của tôi, anh đừng mơ động vào."
Đưa tay vỗ lên vai Đàm Vũ một cái, hắn kiêu ngạo tiếp lời:
"Lần này tôi bỏ qua. Nhưng lần sau gặp lại, anh phải gọi vợ tôi một tiếng em dâu cho đàng hoàng thì mới phải phép, đừng tơ tưởng viễn vong nữa."