Chương 45: Chuẩn bị tâm lý
Anh Ngủ Yên truyền đạt lại lời của mẹ anh ta rằng bà muốn mời tôi hôm nào qua nhà chơi, nếu trong tuần này được thì càng tốt.
Chẳng hề chứa đựng ghét bỏ như trong tưởng tượng, tôi khá bất ngờ vì sự thân thiện này, nhưng cũng không quá tin tưởng rằng về sau sẽ không xảy ra những vấn đề khác.
Qua lời truyền đạt của anh Ngủ Yên tôi chỉ được thấy một câu chuyện cực kì đơn giản như thể chẳng có rào cản về bất cứ điều gì, như thể ở đây chỉ có mình tôi là người suy nghĩ quá nhiều, mặc cho anh Ngủ Yên động viên rằng mẹ anh là người rất thoải mái, nói tôi đừng lo lắng.
Chiều hôm đó tôi xin nghỉ làm sớm một chút để đi salon tóc, anh Ngủ Yên nghe vậy cũng lập tức gác lại công việc và đi cùng. Anh ta nói rằng tháng Bảy âm lịch là tháng cô hồn, nên làm việc ít thôi.
Lúc nghe thấy tôi yêu cầu nhuộm lại toàn bộ màu đen, anh Ngủ Yên tỏ ra bất ngờ: "Anh tưởng em muốn nhuộm lại chân tóc màu hồng?"
Tôi im lặng mất một lúc.
Đó đúng là suy nghĩ ban đầu của tôi vì tôi khá thích màu tóc này, nhưng chẳng biết vì điều gì tôi lại thay đổi.
Có lẽ ngay từ lúc nhận công việc thư ký tôi đã thấy màu tóc của mình hơi bất ổn - dù anh Ngủ Yên không hề đề cập tới vấn đề tóc tai. Cảm giác không đúng đó lại càng rõ ràng hơn khi lần đầu tôi gặp mẹ anh Ngủ Yên: sự bối rối lo lắng, muốn xem lại mình từ đầu đến chân xem có chỗ nào khiến bà khó chịu hay không.
Tôi không ngờ con người ít thay đổi như tôi lại biến hoá liên tục kể từ khi gặp anh ta, hết muốn thay đổi con người cũ lại tới thay đổi để thích ứng với sự đánh giá của người khác.
Nhưng nếu trình bày rõ ý như vậy thì chẳng khác nào ý của tôi là muốn lấy lòng mẹ anh ta, dù cho... cũng có một phần là như thế. Tôi không dám có suy nghĩ gì về tương lai, chỉ đơn giản là không muốn anh Ngủ Yên phải mất mặt hay quá khó xử với gia đình mà thôi.
Có lẽ là như vậy.
"Nếu là vì chuyện qua nhà anh chơi, thì em không cần quá để ý đâu."
Anh Ngủ Yên đột ngột nói trúng tim đen khiến tôi giật mình.
Tôi ngập ngừng: "Không phải. Chỉ tại em hơi lười việc cứ phải đi nhuộm lại mỗi lần chân tóc đen mọc lên."
Anh Ngủ Yên nhìn tôi rất lâu mới gật đầu tin tưởng. Hành động này của anh ta khiến tôi vừa chột dạ vừa vui vẻ, chột dạ bởi anh ta quá thấu hiểu, vui vẻ vì anh ta để ý quan tâm tới cảm xúc và suy nghĩ của tôi. Điều này làm quyết định nhuộm tóc này cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều, như thể lý do chỉ đơn giản là thích thì nhuộm lại vậy.
Anh Ngủ Yên thì bắt đầu biết đến sự đẹp trai của anh ta sau khi nhuộm tóc nên lần này lại thử một màu mới... màu tím khói.
"Sắp tới rằm tháng Bảy rồi, mẹ anh mời em qua chơi trước đó vài hôm, hoặc là em qua chơi và dùng bữa tối luôn hôm đó cũng được."
Rằm tháng Bảy ngoài là ngày cúng cô hồn còn là lễ Vu Lan báo hiếu. Vào ngày này phần lớn các gia đình sẽ làm một mâm cỗ ở nhà ăn cùng với gia đình chứ chẳng ai ra ngoài. Có lẽ mẹ anh Ngủ Yên đã nắm được thông tin tôi không có gia đình để mà sum vầy nên mới cho tôi hai lựa chọn đầy sự tinh tế như vậy.
"Gia đình anh có đông không ạ?"
"Nhà anh chỉ có bố mẹ thôi, nhưng đại gia đình bên nội đều là hàng xóm ở xung quanh, từ bác trưởng đến chú út. Về sau có thêm một vài gia đình dâu rể bên ngoại chuyển vào khu đó nữa, khá là đông, gia tộc nhiều đời mà."
Tôi không có ai, còn anh Ngủ Yên thì đang ngồi giơ ngón tay ra đếm.
"Rằm tháng Bảy thường mọi người không tụ tập nên chỉ có gia đình anh thôi, em yên tâm. Rằm tháng Tám mới kinh khủng. Do ông nội của anh trước đây có hai người vợ và vài cô tình nhân, mỗi người lại đẻ sáu bảy đứa con nên mỗi lần nhà nội tụ tập lại ở nhà bác cả, chẳng ai được phép vắng mặt cả."
Tôi dùng bộ óc chuyên cộng trừ nhân chia của mình hỏi: "Vậy tính qua cũng khoảng 100 người ạ?"
"Nhiều hơn đấy."
Vì là cô nhi nên mấy cái dịp để gia đình nhỏ quây quần ấm cúng bên mâm cỗ tôi chẳng được trải nghiệm cái nào, rồi tới ti vi hay phim ảnh tôi cũng chẳng xem nên nhiều phương diện trong cuộc sống rất mù mờ, ngoài những chuyện liên quan tới công việc thì chẳng thành thạo điều gì nữa.
Vậy là tôi lén mở điện thoại ra đọc qua về ngày truyền thống này, đại khái thì vào đầu tháng Bảy, cửa địa ngục mở ra cho các cô hồn bị chết oan, chết bất đắc kỳ tử hay chết mà không có người thân thờ cúng... sẽ được lên dương thế để thọ hưởng sự cúng tế và nhận đồ thế chấp của người trần gian, cũng như tìm người thế mạng.
Người trần gian muốn tránh các cô hồn phá rối hay làm hại tính mạng của mình nên vào ngày rằm tháng 7 họ làm lễ bày các vật phẩm, đồ ăn thức uống và những loại vàng mã, hình nộm để cúng các cô hồn. Trước là cho cô hồn ăn uống, sau là cầu mong cô hồn đừng làm hại mình.
Vào ngày thứ mười lăm của tháng Bảy âm lịch, cõi thiên đàng và địa ngục và cõi người sống mở cửa và cả tín đồ Đạo giáo và Phật giáo sẽ thực hiện các nghi lễ để chuyển hóa và giải oan khổ của người quá cố.
Tại Việt Nam, việc cúng Rằm tháng 7 thường được cúng ở chùa (thờ Phật) trước, rồi mới đến cúng tại gia. Lễ này thường được làm vào ban ngày, tránh làm vào ban đêm, khi mặt Trời đã lặn.
Ngoài ra, theo truyền thống tín ngưỡng thờ cúng tổ tiên trong dân gian, ngày này là ngày "Xá tội vong nhân" nên nhiều nhà có mâm cơm cúng trước nhà, để cúng những vong linh bơ vơ không gia đình, còn gọi theo dân gian là "cúng cô hồn", "cúng thí thực" (tặng thức ăn).
Vì vậy, vào tháng 7 âm lịch, dân gian còn hay gọi là "tháng cô hồn", phong tục dân gian tin là tháng không may mắn và có những điều kiêng kỵ, cũng như là khuyến khích ăn chay và làm việc từ thiện.
Rằm tháng 7 (hay còn có tên gọi khác là lễ Vu Lan) còn là ngày lễ để con cái báo đáp công ơn sinh thành của cha mẹ, tìm về cội nguồn yêu thương, là một trong những ngày lễ chính của Phật giáo.
Tôi đọc lý thuyết xong vẫn chẳng hiểu gì, ngó sang thấy anh Ngủ Yên đang cầm máy tính bảng xử lý công việc nên cũng chẳng dám làm phiền, chỉ đành quay qua thì thào hỏi thợ cắt tóc: "Chị ơi, rằm tháng Bảy cần làm những gì vậy chị?"
Tôi quên mất không nhắc chị ta nói nhỏ thôi, thế là chị ta nói oang oang: "Cúng rằm gia tiên thì nấu mấy món đơn giản thôi, gà luộc, chả nem, xôi, canh xương. Còn cúng chúng sinh thì cúng lúc tối, nấu cháo trắng, mua đồ vàng mã trẻ em nhiều màu, rồi ngũ quả bánh kẹo bỏng ngô rồi gạo muối nữa là được."
Chị gái nói to đến mức anh Ngủ Yên cũng nhìn sang bên này, khoé môi hơi cong lên: "Em đừng lo lắng, chỉ cần qua làm khách thôi mà."
Tôi xấu hổ đáp: "Vâng em biết rồi."
"Em muốn biết gì có thể hỏi anh." Anh Ngủ Yên tốt bụng nói.
Tôi trả lời: "Em muốn tìm hiểu một chút về mâm đồ cúng."
Anh Ngủ Yên chỉ biết ăn chứ đâu biết làm nên trả lời rất đương nhiên: "Cái đó thì anh không biết."
"Vâng." Tôi gật đầu khi anh ta còn chưa nói hết câu.
Lúc tôi và anh Ngủ Yên nhuộm xong tóc cũng đã là bảy giờ tối.
"Linh Chi tóc đen cũng xinh lắm." Anh Ngủ Yên mỉm cười dịu dàng, cầm một lọn tóc đen của tôi đưa lên môi hôn tỏ ra tràn đầy tình tứ.
Kế tiếp anh ta còn hít mạnh một cái để ngửi hương thơm nhưng bị mùi thuốc nhuộm xộc lên mũi nên bị sặc, ho lấy ho để.
"Rõ ràng đứng gần thấy tóc thơm mà nhỉ." Anh Ngủ Yên lẩm bẩm.
Cái thói muốn dùng hành vi tình tứ để dụ dỗ tôi của anh ta trước giờ vẫn không đổi, chẳng qua dù trót lọt thế nào thì đến cuối vẫn để lộ một chút sự thiếu kinh nghiệm nên đôi khi trông cứ như một anh hề. Nhưng kì lạ là dù anh ta diễn đạt hay không đạt thì tôi vẫn thích.
Sau khi dùng bữa tối bên ngoài, tôi trở về nhà mở laptop chuyên tâm nghiên cứu các món ăn cúng rằm trong không gian thoáng đãng trên sân thượng. Dù tôi tự tin vào khả năng nấu ăn của mình nhưng đó hầu hết là các món ăn không phổ biến vào ngày thường, ví dụ như xôi hay chả nem gì đó.
Anh Ngủ Yên ngồi bên cạnh vừa ăn bim bim vừa xem tôi lướt Youtube, nghiêm túc chỉ được một lúc lại bắt đầu ngả ngớn, hết gối đầu lên đùi tôi lại cựa quậy liên tục khiến tôi không tập trung được.
"Anh gối đùi cũng được, nhưng không nằm im chút được hả?" Tôi nói.
Anh Ngủ Yên ngửa đầu hỏi: "Em sắp xong chưa? Xem lâu quá rồi đấy."
"Em chưa xong, sao anh không tìm việc khác để làm đi? Có mấy đầu mục công việc và báo cáo anh chưa duyệt thì phải."
"Anh không thích làm việc ở nhà, với lại người ta vẫn tránh làm việc lớn vào tháng cô hồn, anh đang nghỉ ngơi chút thôi."
"Vậy anh nằm im xíu đi."
"Nằm im một chỗ anh sợ anh ngủ quên."
"Thì anh ngủ luôn cũng được."
"Còn chưa tới 10 giờ, sao ngủ sớm vậy được. Mà anh đã bảo em không cần lo lắng quá, sao từ nãy đến giờ em cứ xem cách cuốn chả nem với pha mắm chấm nem thế?" Anh Ngủ Yên chỉ tay vào video dạy cuốn chả nem trên màn hình laptop của tôi.
"Dù sao cũng là món em chưa nấu, em tập nấu thì có sao."
"Được rồi, tuỳ em." Nói xong liền thở dài một cái tỏ thái độ.
Anh Ngủ Yên gối đùi yên lặng được một lúc lại cựa quậy, sau cùng xoay người lại, nằm úp mặt vào bụng của tôi mà ngủ quên luôn.
Tôi ngồi nghịch mái tóc mới nhuộm cắt gọn gàng của anh Ngủ Yên, lúc này mới có thời gian để ý hình xăm kì quái sau tai anh ta. Quả thực là nhìn chẳng ra hình thù gì cả, nhưng xem kĩ thì thấy giống cây nấm linh chi quá đi mất.
***
Hôm sau vừa đi làm về tôi đã đòi ghé qua chợ để mua đồ ăn. Chợ thì cũng ngay đầu ngõ thôi nên tôi đứng đợi anh Ngủ Yên gửi xe rồi mới đi.
Mọi lần tôi vẫn đi chợ một mình, hôm nay có thêm một anh mặc vest đẹp trai ngời ngời đi bên cạnh khiến cả chợ đều quay ra nhìn, mà trông anh ta cực kì giống người có tiền nên mấy bà bán hàng rất mạnh dạn hét giá cao gấp đôi.
"Cháu đẹp trai ơi, thịt lợn hảo hạng rẻ lắm 40 nghìn một lạng này." Một cô bán thịt hét lớn trong khi thịt này ngày thường chỉ bán 16 nghìn một lạng.
Bác bán rau ngồi bên nói với sang: "Ô cái bà này, không thấy ai đang đi cạnh à, mà dám liều mạng hét giá như thế? Chiến thần trả giá khét tiếng khu mình đấy."
Nghe thấy mình được giới thiệu, tôi nói: "Thịt thăn 15 nghìn một lạng, bán thì cháu mua. Không thì cháu sang hàng bên cạnh."
"Làm gì có ai trả giá thịt lợn? Mười tám nghìn một lạng thăn giá niêm yết rồi."
"Vậy cho cháu bốn lạng. Bảy mươi nghìn, xay giúp cháu."
Bác bán hàng nghe vậy cũng không đôi co nhiều với tôi, lấy đúng bốn lạng 70 nghìn.
Cứ như vậy đi hết cả dãy chợ, anh Ngủ Yên theo tôi từ đầu đến cuối, vừa xách đồ vừa liên tục lẩm bẩm: "Thịt 18 nghìn một lạng, bốn lạng 70 nghìn. Cà rốt 16 nghìn một cân, mua hai củ nửa cân lại có sáu nghìn? Gà 170 nghìn một cân, một con gà 1,3 cân lại tròn 200 nghìn. Thiếu tiền như vậy mà không ai thắc mắc gì à..."
Tôi nhìn anh ta giải thích: "Mua đồ ngoài chợ người ta bớt mấy nghìn để lấy niềm tin đấy anh. Dù sao số lượng cũng không chênh lệch kiểu 20 triệu, 200 triệu như hợp đồng của anh, không ai so đo đâu."
"Ồ... mà hôm nay em mua nhiều đồ ăn thế? Tích trữ à?"
Nhìn hai tay tôi và anh Ngủ Yên đều xách một đống đồ vào nhà, tôi nói: "Em thử nấu món mới."
Tối hôm đó tôi luộc gà và làm chả nem, anh Ngủ Yên thấy vậy liền hiểu ra vấn đề: "Em vẫn suy nghĩ về việc qua nhà anh nấu nướng đấy hả? Anh đã bảo em chỉ cần làm khách thôi mà."
"Em muốn thử thôi, không phải vì hôm đó."
Cả hai đứng trong bếp, tôi cuốn thử mấy cái chả nem đầu tiên trong cuộc đời. Trước giờ tôi không hay nấu những món mang tính chất cúng bái và tốn thời gian như chả nem cho lắm. Xếp đồ ra thôi đã lỉnh kỉnh lắm rồi, lại còn phải cuốn từng chiếc và rán nữa thì đúng thật là mua việc. Hơn nữa rán mấy món như vậy còn lãng phí rất nhiều dầu ăn.
"Anh nhìn này, đẹp không?" Tôi đưa cho anh Ngủ Yên xem chiếc chả nem đầu tiên.
"Đẹp. Nhưng thường thì nhà anh cuốn dài hơn."
"Vâng."
Tôi cuốn thêm vài cái là quen tay, nhưng nguyên liệu còn rất nhiều nên đành nhờ anh Ngủ Yên cuốn cùng. Trong lúc đó thi thoảng ghé mắt để ý nồi gà luộc.
Anh Ngủ Yên dạo này rất ngoan ngoãn, những việc bị sai làm như quét nhà rửa bát đều không tỏ thái độ mà thực hiện rất nghiêm chỉnh, quét nhà thì lùa chổi vào tận gầm giường và các kẽ hẹp, bát đĩa tráng tới tận lần nước thứ tư, thoáng cái từ hoàng tử bong bóng thành hoàng tử chốn thuỷ cung.
Độ khó của việc cuốn chả nem thì hơi nhỉnh hơn mấy chuyện lau nhà rửa bát kia một chút, kết quả của việc tôi nhờ anh ta cuốn cùng là mỗi chiếc chả nem lại có một hình dạng khác nhau, tròn vuông tam giác tác giam đủ cả, có cái thì rách nát vỡ đôi vỡ ba thảm không nỡ nhìn.
Tuy tôi mắc bệnh khó tính kèm ám ảnh cưỡng chế nhưng từ ngày ở cùng anh Ngủ Yên tôi thấy bệnh của mình nhẹ đi nhiều, lúc này thấy mấy chiếc chả nem dị tật cũng không buồn sửa lại nữa, chỉ cho chung vào chảo rán.
Cuối cùng thì tôi làm xong được ba món: gà luộc, chả nem và miến. Sau đó còn loay hoay thêm một lúc mới làm được bát nước mắm chấm nem chuẩn vị. Tôi vẫn thường nghe các chị truyền tai nhau rằng bát nước chấm chiếm 90% yếu tố quyết định xem món chả nem có ngon hay không nên đã học tập rất nghiêm túc.
Có vẻ như từ lúc tháng Bảy âm lịch bắt đầu là các đối tác của anh Ngủ Yên đều ở ẩn cả, mãi vẫn không có ai bàn bạc hợp đồng hay đầu tư gì nên trông anh ta khá rảnh rỗi, buổi tối cũng không bị gọi đi xã giao nên cứ ở nhà suốt.
Sau khi ăn cơm tắm rửa xong anh Ngủ Yên lên giường ôm máy tính bảng cặm cụi ghi chép, tôi thấy vậy cũng không hỏi, chỉ mở laptop làm việc của mình.
Công việc xong xuôi cũng là lúc anh Ngủ Yên cho tôi xem phần ghi chép của anh ta trong máy tính bảng.
Tiêu đề: Những địa điểm vui chơi ở Hà Nội cho các cặp đôi.
1. Hồ Tây
2. Hồ Gươm
3. Phố cổ
4. Nhà thờ lớn
5. Các công viên
6. Các quán cafe rooftop
7. Rạp chiếu phim
8. Các địa điểm cắm trại trong ngày
...
Bên trong ngoài các đầu mục còn ghi chú rất nhiều và rõ ràng, tôi đưa ngón tay ra định lướt xuống dưới xem tiếp thì bị anh Ngủ Yên vội vàng giật lại, dáng vẻ cực kì lén lút: "Bên dưới không có gì đâu."
"Vậy sao anh lại giấu?"
"Anh có giấu đâu. Lần trước em đi Hồ Tây với tên kia, anh nhớ lại vẫn không vui đâu. Đôi nào yêu nhau cũng đi Hồ Tây hết, nhưng em với anh chưa đi."
Tôi trả lời: "Lần trước mình đi Công viên Hồ Tây rồi còn gì?"
"Không, công viên khác hồ. Phải đi dạo một vòng quanh Hồ Tây mới đúng."
"Vâng, vậy mai mình đi." Tôi gật đầu, sau đó nhận ra có gì đó không đúng, "Sao anh biết lần trước em đi Hồ Tây?"
"Hi hi hi."Anh Ngủ Yên nở một nụ cười thật tươi cho qua chuyện.
Hôm sau anh Ngủ Yên dẫn tôi đi chơi Hồ Tây sau khi ăn tối xong. Anh ta lái xe ô tô đi hết hai vòng quanh Hồ Tây mới thấy có gì đó không đúng.
Người ta đi Hồ Tây để hóng gió mát, anh ngồi trong xe bật điều hoà thì còn ý nghĩa gì nữa!?
Vậy là anh Ngủ Yên đi tìm chỗ gửi xe, rồi cầm tay tôi đi bộ dọc bờ hồ.
Đúng là không khí mát mẻ ngoài bờ hồ rất dễ chịu, nhất là ở những nơi vắng người một chút, chứ những nơi gần đường vẫn chịu kha khá ảnh hưởng khí nóng của xe cộ và âm thanh động cơ ồn ào.
Trong lúc ngắm cảnh sông nước Hồ Tây, anh Ngủ Yên hỏi tôi: "Em và cậu Quân kia thân thiết lắm hả?"
Đột nhiên nhắc đến anh Quân, tôi động não một chút thầm tự hiểu suy nghĩ của anh ta mà đáp: "Thân ngày bé thôi ạ. Hiện tại thì vẫn có cảm giác giống người thân, không giống bạn bè lắm."
"Người thân trong lời em... có những ai vậy?"
Thật khó để nói ra lời rằng chính anh Ngủ Yên là người cho tôi cảm giác thân thiết nhất từ trước đến giờ, nhưng tất nhiên tôi không nên nói những câu như vậy. Vì hơi bối rối nên tôi đáp bừa: "Có lẽ là có anh Quân."
Suy nghĩ cẩn thận thêm một lát tôi mới nói tiếp: "Còn có Huy và Nhung, cả chị Nhàn ở mái ấm tình thương nữa."
Tôi và anh Ngủ Yên đang ngồi ở một chiếc ghế đá ngay mép hồ, khá sát mặt nước, xung quanh khá nhiều cây cối, lại còn chẳng có mấy đèn nên tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh Ngủ Yên, chỉ thấy anh ta im lặng mất một lúc, sau đó bắt đầu hỏi sâu các câu chuyện của tôi.
Có lẽ do tâm lý thoải mái nên tôi kể qua một chút câu chuyện ngày bé, lúc này cũng chẳng màng việc anh ta suy nghĩ thế nào về một đứa trẻ mồ côi như tôi nữa.
Sau cùng, anh Ngủ Yên nói với tôi: "Cho anh vào danh sách người thân thiết nữa đi."
Tôi lẳng lặng gật đầu, đột nhiên không muốn nghĩ xa nữa.
Anh Ngủ Yên cầm tay tôi, lợi dụng màn đêm để làm mấy hành vi khiến kẻ độc thân phải gai mắt.
Kế tiếp anh ta chỉ chỉ tay về phía khu khách sạn InterContinental đang toả ánh sáng lấp lánh một góc hồ, ghé tai tôi thì thầm nói: "Tối nay mình ghé qua kia ngủ được không?"
"..."
Anh ta rủ tôi đi nhà nghỉ đấy à??
Chẳng hề chứa đựng ghét bỏ như trong tưởng tượng, tôi khá bất ngờ vì sự thân thiện này, nhưng cũng không quá tin tưởng rằng về sau sẽ không xảy ra những vấn đề khác.
Qua lời truyền đạt của anh Ngủ Yên tôi chỉ được thấy một câu chuyện cực kì đơn giản như thể chẳng có rào cản về bất cứ điều gì, như thể ở đây chỉ có mình tôi là người suy nghĩ quá nhiều, mặc cho anh Ngủ Yên động viên rằng mẹ anh là người rất thoải mái, nói tôi đừng lo lắng.
Chiều hôm đó tôi xin nghỉ làm sớm một chút để đi salon tóc, anh Ngủ Yên nghe vậy cũng lập tức gác lại công việc và đi cùng. Anh ta nói rằng tháng Bảy âm lịch là tháng cô hồn, nên làm việc ít thôi.
Lúc nghe thấy tôi yêu cầu nhuộm lại toàn bộ màu đen, anh Ngủ Yên tỏ ra bất ngờ: "Anh tưởng em muốn nhuộm lại chân tóc màu hồng?"
Tôi im lặng mất một lúc.
Đó đúng là suy nghĩ ban đầu của tôi vì tôi khá thích màu tóc này, nhưng chẳng biết vì điều gì tôi lại thay đổi.
Có lẽ ngay từ lúc nhận công việc thư ký tôi đã thấy màu tóc của mình hơi bất ổn - dù anh Ngủ Yên không hề đề cập tới vấn đề tóc tai. Cảm giác không đúng đó lại càng rõ ràng hơn khi lần đầu tôi gặp mẹ anh Ngủ Yên: sự bối rối lo lắng, muốn xem lại mình từ đầu đến chân xem có chỗ nào khiến bà khó chịu hay không.
Tôi không ngờ con người ít thay đổi như tôi lại biến hoá liên tục kể từ khi gặp anh ta, hết muốn thay đổi con người cũ lại tới thay đổi để thích ứng với sự đánh giá của người khác.
Nhưng nếu trình bày rõ ý như vậy thì chẳng khác nào ý của tôi là muốn lấy lòng mẹ anh ta, dù cho... cũng có một phần là như thế. Tôi không dám có suy nghĩ gì về tương lai, chỉ đơn giản là không muốn anh Ngủ Yên phải mất mặt hay quá khó xử với gia đình mà thôi.
Có lẽ là như vậy.
"Nếu là vì chuyện qua nhà anh chơi, thì em không cần quá để ý đâu."
Anh Ngủ Yên đột ngột nói trúng tim đen khiến tôi giật mình.
Tôi ngập ngừng: "Không phải. Chỉ tại em hơi lười việc cứ phải đi nhuộm lại mỗi lần chân tóc đen mọc lên."
Anh Ngủ Yên nhìn tôi rất lâu mới gật đầu tin tưởng. Hành động này của anh ta khiến tôi vừa chột dạ vừa vui vẻ, chột dạ bởi anh ta quá thấu hiểu, vui vẻ vì anh ta để ý quan tâm tới cảm xúc và suy nghĩ của tôi. Điều này làm quyết định nhuộm tóc này cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều, như thể lý do chỉ đơn giản là thích thì nhuộm lại vậy.
Anh Ngủ Yên thì bắt đầu biết đến sự đẹp trai của anh ta sau khi nhuộm tóc nên lần này lại thử một màu mới... màu tím khói.
"Sắp tới rằm tháng Bảy rồi, mẹ anh mời em qua chơi trước đó vài hôm, hoặc là em qua chơi và dùng bữa tối luôn hôm đó cũng được."
Rằm tháng Bảy ngoài là ngày cúng cô hồn còn là lễ Vu Lan báo hiếu. Vào ngày này phần lớn các gia đình sẽ làm một mâm cỗ ở nhà ăn cùng với gia đình chứ chẳng ai ra ngoài. Có lẽ mẹ anh Ngủ Yên đã nắm được thông tin tôi không có gia đình để mà sum vầy nên mới cho tôi hai lựa chọn đầy sự tinh tế như vậy.
"Gia đình anh có đông không ạ?"
"Nhà anh chỉ có bố mẹ thôi, nhưng đại gia đình bên nội đều là hàng xóm ở xung quanh, từ bác trưởng đến chú út. Về sau có thêm một vài gia đình dâu rể bên ngoại chuyển vào khu đó nữa, khá là đông, gia tộc nhiều đời mà."
Tôi không có ai, còn anh Ngủ Yên thì đang ngồi giơ ngón tay ra đếm.
"Rằm tháng Bảy thường mọi người không tụ tập nên chỉ có gia đình anh thôi, em yên tâm. Rằm tháng Tám mới kinh khủng. Do ông nội của anh trước đây có hai người vợ và vài cô tình nhân, mỗi người lại đẻ sáu bảy đứa con nên mỗi lần nhà nội tụ tập lại ở nhà bác cả, chẳng ai được phép vắng mặt cả."
Tôi dùng bộ óc chuyên cộng trừ nhân chia của mình hỏi: "Vậy tính qua cũng khoảng 100 người ạ?"
"Nhiều hơn đấy."
Vì là cô nhi nên mấy cái dịp để gia đình nhỏ quây quần ấm cúng bên mâm cỗ tôi chẳng được trải nghiệm cái nào, rồi tới ti vi hay phim ảnh tôi cũng chẳng xem nên nhiều phương diện trong cuộc sống rất mù mờ, ngoài những chuyện liên quan tới công việc thì chẳng thành thạo điều gì nữa.
Vậy là tôi lén mở điện thoại ra đọc qua về ngày truyền thống này, đại khái thì vào đầu tháng Bảy, cửa địa ngục mở ra cho các cô hồn bị chết oan, chết bất đắc kỳ tử hay chết mà không có người thân thờ cúng... sẽ được lên dương thế để thọ hưởng sự cúng tế và nhận đồ thế chấp của người trần gian, cũng như tìm người thế mạng.
Người trần gian muốn tránh các cô hồn phá rối hay làm hại tính mạng của mình nên vào ngày rằm tháng 7 họ làm lễ bày các vật phẩm, đồ ăn thức uống và những loại vàng mã, hình nộm để cúng các cô hồn. Trước là cho cô hồn ăn uống, sau là cầu mong cô hồn đừng làm hại mình.
Vào ngày thứ mười lăm của tháng Bảy âm lịch, cõi thiên đàng và địa ngục và cõi người sống mở cửa và cả tín đồ Đạo giáo và Phật giáo sẽ thực hiện các nghi lễ để chuyển hóa và giải oan khổ của người quá cố.
Tại Việt Nam, việc cúng Rằm tháng 7 thường được cúng ở chùa (thờ Phật) trước, rồi mới đến cúng tại gia. Lễ này thường được làm vào ban ngày, tránh làm vào ban đêm, khi mặt Trời đã lặn.
Ngoài ra, theo truyền thống tín ngưỡng thờ cúng tổ tiên trong dân gian, ngày này là ngày "Xá tội vong nhân" nên nhiều nhà có mâm cơm cúng trước nhà, để cúng những vong linh bơ vơ không gia đình, còn gọi theo dân gian là "cúng cô hồn", "cúng thí thực" (tặng thức ăn).
Vì vậy, vào tháng 7 âm lịch, dân gian còn hay gọi là "tháng cô hồn", phong tục dân gian tin là tháng không may mắn và có những điều kiêng kỵ, cũng như là khuyến khích ăn chay và làm việc từ thiện.
Rằm tháng 7 (hay còn có tên gọi khác là lễ Vu Lan) còn là ngày lễ để con cái báo đáp công ơn sinh thành của cha mẹ, tìm về cội nguồn yêu thương, là một trong những ngày lễ chính của Phật giáo.
Tôi đọc lý thuyết xong vẫn chẳng hiểu gì, ngó sang thấy anh Ngủ Yên đang cầm máy tính bảng xử lý công việc nên cũng chẳng dám làm phiền, chỉ đành quay qua thì thào hỏi thợ cắt tóc: "Chị ơi, rằm tháng Bảy cần làm những gì vậy chị?"
Tôi quên mất không nhắc chị ta nói nhỏ thôi, thế là chị ta nói oang oang: "Cúng rằm gia tiên thì nấu mấy món đơn giản thôi, gà luộc, chả nem, xôi, canh xương. Còn cúng chúng sinh thì cúng lúc tối, nấu cháo trắng, mua đồ vàng mã trẻ em nhiều màu, rồi ngũ quả bánh kẹo bỏng ngô rồi gạo muối nữa là được."
Chị gái nói to đến mức anh Ngủ Yên cũng nhìn sang bên này, khoé môi hơi cong lên: "Em đừng lo lắng, chỉ cần qua làm khách thôi mà."
Tôi xấu hổ đáp: "Vâng em biết rồi."
"Em muốn biết gì có thể hỏi anh." Anh Ngủ Yên tốt bụng nói.
Tôi trả lời: "Em muốn tìm hiểu một chút về mâm đồ cúng."
Anh Ngủ Yên chỉ biết ăn chứ đâu biết làm nên trả lời rất đương nhiên: "Cái đó thì anh không biết."
"Vâng." Tôi gật đầu khi anh ta còn chưa nói hết câu.
Lúc tôi và anh Ngủ Yên nhuộm xong tóc cũng đã là bảy giờ tối.
"Linh Chi tóc đen cũng xinh lắm." Anh Ngủ Yên mỉm cười dịu dàng, cầm một lọn tóc đen của tôi đưa lên môi hôn tỏ ra tràn đầy tình tứ.
Kế tiếp anh ta còn hít mạnh một cái để ngửi hương thơm nhưng bị mùi thuốc nhuộm xộc lên mũi nên bị sặc, ho lấy ho để.
"Rõ ràng đứng gần thấy tóc thơm mà nhỉ." Anh Ngủ Yên lẩm bẩm.
Cái thói muốn dùng hành vi tình tứ để dụ dỗ tôi của anh ta trước giờ vẫn không đổi, chẳng qua dù trót lọt thế nào thì đến cuối vẫn để lộ một chút sự thiếu kinh nghiệm nên đôi khi trông cứ như một anh hề. Nhưng kì lạ là dù anh ta diễn đạt hay không đạt thì tôi vẫn thích.
Sau khi dùng bữa tối bên ngoài, tôi trở về nhà mở laptop chuyên tâm nghiên cứu các món ăn cúng rằm trong không gian thoáng đãng trên sân thượng. Dù tôi tự tin vào khả năng nấu ăn của mình nhưng đó hầu hết là các món ăn không phổ biến vào ngày thường, ví dụ như xôi hay chả nem gì đó.
Anh Ngủ Yên ngồi bên cạnh vừa ăn bim bim vừa xem tôi lướt Youtube, nghiêm túc chỉ được một lúc lại bắt đầu ngả ngớn, hết gối đầu lên đùi tôi lại cựa quậy liên tục khiến tôi không tập trung được.
"Anh gối đùi cũng được, nhưng không nằm im chút được hả?" Tôi nói.
Anh Ngủ Yên ngửa đầu hỏi: "Em sắp xong chưa? Xem lâu quá rồi đấy."
"Em chưa xong, sao anh không tìm việc khác để làm đi? Có mấy đầu mục công việc và báo cáo anh chưa duyệt thì phải."
"Anh không thích làm việc ở nhà, với lại người ta vẫn tránh làm việc lớn vào tháng cô hồn, anh đang nghỉ ngơi chút thôi."
"Vậy anh nằm im xíu đi."
"Nằm im một chỗ anh sợ anh ngủ quên."
"Thì anh ngủ luôn cũng được."
"Còn chưa tới 10 giờ, sao ngủ sớm vậy được. Mà anh đã bảo em không cần lo lắng quá, sao từ nãy đến giờ em cứ xem cách cuốn chả nem với pha mắm chấm nem thế?" Anh Ngủ Yên chỉ tay vào video dạy cuốn chả nem trên màn hình laptop của tôi.
"Dù sao cũng là món em chưa nấu, em tập nấu thì có sao."
"Được rồi, tuỳ em." Nói xong liền thở dài một cái tỏ thái độ.
Anh Ngủ Yên gối đùi yên lặng được một lúc lại cựa quậy, sau cùng xoay người lại, nằm úp mặt vào bụng của tôi mà ngủ quên luôn.
Tôi ngồi nghịch mái tóc mới nhuộm cắt gọn gàng của anh Ngủ Yên, lúc này mới có thời gian để ý hình xăm kì quái sau tai anh ta. Quả thực là nhìn chẳng ra hình thù gì cả, nhưng xem kĩ thì thấy giống cây nấm linh chi quá đi mất.
***
Hôm sau vừa đi làm về tôi đã đòi ghé qua chợ để mua đồ ăn. Chợ thì cũng ngay đầu ngõ thôi nên tôi đứng đợi anh Ngủ Yên gửi xe rồi mới đi.
Mọi lần tôi vẫn đi chợ một mình, hôm nay có thêm một anh mặc vest đẹp trai ngời ngời đi bên cạnh khiến cả chợ đều quay ra nhìn, mà trông anh ta cực kì giống người có tiền nên mấy bà bán hàng rất mạnh dạn hét giá cao gấp đôi.
"Cháu đẹp trai ơi, thịt lợn hảo hạng rẻ lắm 40 nghìn một lạng này." Một cô bán thịt hét lớn trong khi thịt này ngày thường chỉ bán 16 nghìn một lạng.
Bác bán rau ngồi bên nói với sang: "Ô cái bà này, không thấy ai đang đi cạnh à, mà dám liều mạng hét giá như thế? Chiến thần trả giá khét tiếng khu mình đấy."
Nghe thấy mình được giới thiệu, tôi nói: "Thịt thăn 15 nghìn một lạng, bán thì cháu mua. Không thì cháu sang hàng bên cạnh."
"Làm gì có ai trả giá thịt lợn? Mười tám nghìn một lạng thăn giá niêm yết rồi."
"Vậy cho cháu bốn lạng. Bảy mươi nghìn, xay giúp cháu."
Bác bán hàng nghe vậy cũng không đôi co nhiều với tôi, lấy đúng bốn lạng 70 nghìn.
Cứ như vậy đi hết cả dãy chợ, anh Ngủ Yên theo tôi từ đầu đến cuối, vừa xách đồ vừa liên tục lẩm bẩm: "Thịt 18 nghìn một lạng, bốn lạng 70 nghìn. Cà rốt 16 nghìn một cân, mua hai củ nửa cân lại có sáu nghìn? Gà 170 nghìn một cân, một con gà 1,3 cân lại tròn 200 nghìn. Thiếu tiền như vậy mà không ai thắc mắc gì à..."
Tôi nhìn anh ta giải thích: "Mua đồ ngoài chợ người ta bớt mấy nghìn để lấy niềm tin đấy anh. Dù sao số lượng cũng không chênh lệch kiểu 20 triệu, 200 triệu như hợp đồng của anh, không ai so đo đâu."
"Ồ... mà hôm nay em mua nhiều đồ ăn thế? Tích trữ à?"
Nhìn hai tay tôi và anh Ngủ Yên đều xách một đống đồ vào nhà, tôi nói: "Em thử nấu món mới."
Tối hôm đó tôi luộc gà và làm chả nem, anh Ngủ Yên thấy vậy liền hiểu ra vấn đề: "Em vẫn suy nghĩ về việc qua nhà anh nấu nướng đấy hả? Anh đã bảo em chỉ cần làm khách thôi mà."
"Em muốn thử thôi, không phải vì hôm đó."
Cả hai đứng trong bếp, tôi cuốn thử mấy cái chả nem đầu tiên trong cuộc đời. Trước giờ tôi không hay nấu những món mang tính chất cúng bái và tốn thời gian như chả nem cho lắm. Xếp đồ ra thôi đã lỉnh kỉnh lắm rồi, lại còn phải cuốn từng chiếc và rán nữa thì đúng thật là mua việc. Hơn nữa rán mấy món như vậy còn lãng phí rất nhiều dầu ăn.
"Anh nhìn này, đẹp không?" Tôi đưa cho anh Ngủ Yên xem chiếc chả nem đầu tiên.
"Đẹp. Nhưng thường thì nhà anh cuốn dài hơn."
"Vâng."
Tôi cuốn thêm vài cái là quen tay, nhưng nguyên liệu còn rất nhiều nên đành nhờ anh Ngủ Yên cuốn cùng. Trong lúc đó thi thoảng ghé mắt để ý nồi gà luộc.
Anh Ngủ Yên dạo này rất ngoan ngoãn, những việc bị sai làm như quét nhà rửa bát đều không tỏ thái độ mà thực hiện rất nghiêm chỉnh, quét nhà thì lùa chổi vào tận gầm giường và các kẽ hẹp, bát đĩa tráng tới tận lần nước thứ tư, thoáng cái từ hoàng tử bong bóng thành hoàng tử chốn thuỷ cung.
Độ khó của việc cuốn chả nem thì hơi nhỉnh hơn mấy chuyện lau nhà rửa bát kia một chút, kết quả của việc tôi nhờ anh ta cuốn cùng là mỗi chiếc chả nem lại có một hình dạng khác nhau, tròn vuông tam giác tác giam đủ cả, có cái thì rách nát vỡ đôi vỡ ba thảm không nỡ nhìn.
Tuy tôi mắc bệnh khó tính kèm ám ảnh cưỡng chế nhưng từ ngày ở cùng anh Ngủ Yên tôi thấy bệnh của mình nhẹ đi nhiều, lúc này thấy mấy chiếc chả nem dị tật cũng không buồn sửa lại nữa, chỉ cho chung vào chảo rán.
Cuối cùng thì tôi làm xong được ba món: gà luộc, chả nem và miến. Sau đó còn loay hoay thêm một lúc mới làm được bát nước mắm chấm nem chuẩn vị. Tôi vẫn thường nghe các chị truyền tai nhau rằng bát nước chấm chiếm 90% yếu tố quyết định xem món chả nem có ngon hay không nên đã học tập rất nghiêm túc.
Có vẻ như từ lúc tháng Bảy âm lịch bắt đầu là các đối tác của anh Ngủ Yên đều ở ẩn cả, mãi vẫn không có ai bàn bạc hợp đồng hay đầu tư gì nên trông anh ta khá rảnh rỗi, buổi tối cũng không bị gọi đi xã giao nên cứ ở nhà suốt.
Sau khi ăn cơm tắm rửa xong anh Ngủ Yên lên giường ôm máy tính bảng cặm cụi ghi chép, tôi thấy vậy cũng không hỏi, chỉ mở laptop làm việc của mình.
Công việc xong xuôi cũng là lúc anh Ngủ Yên cho tôi xem phần ghi chép của anh ta trong máy tính bảng.
Tiêu đề: Những địa điểm vui chơi ở Hà Nội cho các cặp đôi.
1. Hồ Tây
2. Hồ Gươm
3. Phố cổ
4. Nhà thờ lớn
5. Các công viên
6. Các quán cafe rooftop
7. Rạp chiếu phim
8. Các địa điểm cắm trại trong ngày
...
Bên trong ngoài các đầu mục còn ghi chú rất nhiều và rõ ràng, tôi đưa ngón tay ra định lướt xuống dưới xem tiếp thì bị anh Ngủ Yên vội vàng giật lại, dáng vẻ cực kì lén lút: "Bên dưới không có gì đâu."
"Vậy sao anh lại giấu?"
"Anh có giấu đâu. Lần trước em đi Hồ Tây với tên kia, anh nhớ lại vẫn không vui đâu. Đôi nào yêu nhau cũng đi Hồ Tây hết, nhưng em với anh chưa đi."
Tôi trả lời: "Lần trước mình đi Công viên Hồ Tây rồi còn gì?"
"Không, công viên khác hồ. Phải đi dạo một vòng quanh Hồ Tây mới đúng."
"Vâng, vậy mai mình đi." Tôi gật đầu, sau đó nhận ra có gì đó không đúng, "Sao anh biết lần trước em đi Hồ Tây?"
"Hi hi hi."Anh Ngủ Yên nở một nụ cười thật tươi cho qua chuyện.
Hôm sau anh Ngủ Yên dẫn tôi đi chơi Hồ Tây sau khi ăn tối xong. Anh ta lái xe ô tô đi hết hai vòng quanh Hồ Tây mới thấy có gì đó không đúng.
Người ta đi Hồ Tây để hóng gió mát, anh ngồi trong xe bật điều hoà thì còn ý nghĩa gì nữa!?
Vậy là anh Ngủ Yên đi tìm chỗ gửi xe, rồi cầm tay tôi đi bộ dọc bờ hồ.
Đúng là không khí mát mẻ ngoài bờ hồ rất dễ chịu, nhất là ở những nơi vắng người một chút, chứ những nơi gần đường vẫn chịu kha khá ảnh hưởng khí nóng của xe cộ và âm thanh động cơ ồn ào.
Trong lúc ngắm cảnh sông nước Hồ Tây, anh Ngủ Yên hỏi tôi: "Em và cậu Quân kia thân thiết lắm hả?"
Đột nhiên nhắc đến anh Quân, tôi động não một chút thầm tự hiểu suy nghĩ của anh ta mà đáp: "Thân ngày bé thôi ạ. Hiện tại thì vẫn có cảm giác giống người thân, không giống bạn bè lắm."
"Người thân trong lời em... có những ai vậy?"
Thật khó để nói ra lời rằng chính anh Ngủ Yên là người cho tôi cảm giác thân thiết nhất từ trước đến giờ, nhưng tất nhiên tôi không nên nói những câu như vậy. Vì hơi bối rối nên tôi đáp bừa: "Có lẽ là có anh Quân."
Suy nghĩ cẩn thận thêm một lát tôi mới nói tiếp: "Còn có Huy và Nhung, cả chị Nhàn ở mái ấm tình thương nữa."
Tôi và anh Ngủ Yên đang ngồi ở một chiếc ghế đá ngay mép hồ, khá sát mặt nước, xung quanh khá nhiều cây cối, lại còn chẳng có mấy đèn nên tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh Ngủ Yên, chỉ thấy anh ta im lặng mất một lúc, sau đó bắt đầu hỏi sâu các câu chuyện của tôi.
Có lẽ do tâm lý thoải mái nên tôi kể qua một chút câu chuyện ngày bé, lúc này cũng chẳng màng việc anh ta suy nghĩ thế nào về một đứa trẻ mồ côi như tôi nữa.
Sau cùng, anh Ngủ Yên nói với tôi: "Cho anh vào danh sách người thân thiết nữa đi."
Tôi lẳng lặng gật đầu, đột nhiên không muốn nghĩ xa nữa.
Anh Ngủ Yên cầm tay tôi, lợi dụng màn đêm để làm mấy hành vi khiến kẻ độc thân phải gai mắt.
Kế tiếp anh ta chỉ chỉ tay về phía khu khách sạn InterContinental đang toả ánh sáng lấp lánh một góc hồ, ghé tai tôi thì thầm nói: "Tối nay mình ghé qua kia ngủ được không?"
"..."
Anh ta rủ tôi đi nhà nghỉ đấy à??