Chương 31: Gặp Lại Miêu Bà
Khi chúng tôi đến bệnh viện, chúng tôi hỏi phòng của Giáo sư Mộ và tiến tới đó. Bỗng dưng xuất hiện trước mắt tôi một vẻ đẹp phong thái cổ điển, đó là một người phụ nữa tầm bốn mươi tuổi, cứ nhìn cái cách mà cô ấy bước đi, nó toát lên vẻ quý phái như một quý cô.
Tôi liếc mắt nhìn bà ấy một lúc, nhưng Tô Minh lại đứng chững lại bên cạnh tôi. Quý cô đó bước thẳng tới gần bên Tô Minh và nói "Tiểu Minh?"
Tô Minh lạnh lùng nhìn bà ấy, anh ấy không nói một lời cũng chả rời đi. Linh Nhi thì thầm vào tai tôi "Cô ấy là mẹ của Tô Minh đấy!"
"Cậu đã gặp cô ấy rồi à?"
"Ừm, tớ đã gặp cô ấy trong bữa tiệc tại nhà tớ vào năm ngoái. Cô ấy không phải rất đẹp hay sao?"
Tôi gật đầu đồng ý, mẹ của Tô Minh trông thật tuyệt đẹp. Chắc khi còn trẻ, cô ấy còn đẹp hơn nhiều. Nhưng mà chắc mối quan hệ giữa cô ấy và Tô Minh không được tốt lắm. Tôi không biết liệu đây có phải lý do tại sao mà Tô Minh hơi khác lạ hay không?
"Tiểu Minh, tại sao con lại đến bệnh viện vậy?"
"Thăm giáo viên! " Tô Minh trả lời vô cùng lạnh nhạt. Lông mày anh ấy có hơi nhăn và trông hơi ngốc
"Tuần sau là sinh nhật bố con. Lúc đó con hãy trở về nhà đi, được không?"
"Con xin trả lời sau, con xin phép mẹ " Tô Minh đưa tay về phía trước, kéo tôi đi mà không nói một lời nào. Khi tôi bước qua mẹ Tô Minh, người tôi run lên. Nhìn vào mọi thứ của cô, đặc biệt là ánh mắt cô ấy, ánh mặt thật sắc sảo.
Việc Tô Minh và tôi ở cùng với nhau thì cả trường ai cũng biết và bố mẹ anh ấy chắc cũng biết về chuyện đó. Nhưng tôi không biết tại sao mẹ Tô Minh lại có thái độ thù địch như vậy đối với tôi.
Nhưng sau khi tiến được vài bước, Tô Minh đột nhiên khựng lại và nói với tôi "Em đi trước đi, rồi anh sẽ theo sau!" Nói xong, anh ấy quay đầu đi về phía mẹ anh ấy.
Tôi thấy có vẻ mẹ của Tô Minh rất vui rồi tôi vội vã chạy theo Linh Nhi....
Phòng của Giáo sư Mộ ở ngay phía cuối hành lang. Khi chúng tôi đi qua, có một y tá tình cờ bước ra, mặt cô ta đỏ ửng, miệng mỉm cười rồi cô ta gật đầu với chúng tôi và rời đi.
Từ khi tôi biết đến vị giáo sư này, tôi đã hỏi Linh Nhi và có vẻ hầu như tất cả các trường đại học đều biết Giáo sư Mộ, ngoại trừ tôi ra.
Giáo sư thực sự là một người đẹp trai, dịu dàng và lịch sự với tất cả mọi người. Thầy có những bài giảng rất sinh động. Thầy ấy cũng đã từng thu hút được nhiều cô gái và được họ theo đuổi nữa ấy chứ... và những cô gái này thậm chí còn táo bạo tỏ tình với thầy ấy ngay tại chỗ chứ đừng nói đến việc yêu đơn phương với thầy đâu.
Vậy nên việc chị y tá lúc nãy ngại ngùng chạy ra như thế đối với chúng tôi mà nói chả ngạc nhiên gì hết.
Giáo sư Mộ ở trong một căn phòng đơn lẻ, khung cảnh ở đây cũng như cơ sở vật chất khá tốt, ánh sáng vừa đủ, đơn giản và trong lành, đôi khi còn có làn gió thổi nhè nhẹ làm mọi thứ có cảm giác thật thoải mái
Giáo sư Mộ ngồi trên giường, tay thầy cầm một quyển sách. Thầy đeo một chiếc kính, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai của thầy ấy được ánh sáng mặt trời chiếu rọi. Đúng là một nét đẹp làm người ta ngây dại.
"Giáo sư Mộ, chúng em đến thăm thầy ạ! Thầy đã khỏe hơn chưa?" Linh Nhi tiến lên trước, đặt giỏ trái cây xuống bàn "Em nghe nói thầy bị thương tối hôm qua. Chúng em thực sự xin lỗi về việc này"
"Linh Nhi đó sao?" Giáo sư Mộ đặt cuốn sách xuống một bên mình, mỉm cười một cách trìu mến. "Thầy ổn. Thầy chỉ bị thương một chút thôi, thầy hiệu trưởng đã phát hiện thấy thầy bị thương. Nên thầy đã được đưa đến bệnh viện"
Khi thầy ấy nói về điều đó, đột nhiên tôi cảm thấy như có lỗi với thầy hơn. Tôi ấp úng nói "Giáo sư, em xin lỗi! Nếu như lúc ấy em không cầu xin sự giúp đỡ từ thầy chắc bây giờ thầy sẽ không bị thương như vậy. Em thực sự xin lỗi!"
"Không sao đâu! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà"
"Đó làm sao mà là một vết thương nhỏ được ạ?" Tôi đã nhìn thấy con dao đó vào tối hôm qua, đó thực sự là một thứ rất đáng sợ"
"Em có muốn nhìn vết thương không?" Giáo sư Mộ mỉm cười, thầy cố ngồi thẳng, nhưng có lẽ điều đó sẽ ảnh hưởng phần nào và sẽ làm đau vết thương vì mặt thầy có cau mày đôi chút vì đau
Tôi run người, nhanh chân lại đỡ thầy ấy. Tôi lấy cái gối một bên Linh Nhi, đặt nó phía sau thầy "Thế này đã ổn hơn chưa thầy?" Giáo sư Mộ Sơ gật đầu. Rồi tôi nói tiếp "Giáo sư Mộ! Nếu thầy không chịu được vết thương này, em xin chịu mọi trách nhiệm về tai nạn tối qua. Em thực sự xin lỗi sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Em thực sự xin lỗi"
"Tôi thật sự bị thương nặng đến nỗi phải nằm viện thế này sao?" Giáo sư Mộ tháo kính trên sống mũi ra rồi nhìn tôi nở một nụ cười. Đột nhiên, thầy nắm lấy tay tôi, điều đó khiến người tôi run lên "Nhưng vì em sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm nên tôi không thể nào không chấp nhận điều này!"
"Miễn là nó không quá nhiều, em sẵn sàng thực hiện và cảm ơn thầy vì điều này!"
"Hihi, Kiều An nha, cậu thực sự có quan hệ rất tốt với giáo sư Mộ đấy?" Linh Nhi nở một nụ cười nham hiểm với tôi "Tại sao cậu lại không kể cho tớ thế?"
"Giáo sư Mộ đã giúp tớ tìm mua một món đồ lần trước" Tôi thấy đôi mắt như muốn trêu chọc của Linh Nhi cứ hướng ánh nhìn về phía tôi nhưng tôi không thể nào nói với cô ấy vì tôi sợ lỡ như cô ấy lại đem đi buôn chuyện.
"Ồ!" Linh Nhi mỉm cười, và điều đó làm tôi hơi tức.
"Kiều An!" Giáo sư Mộ nắm chặt tay tôi và nói "Tôi không muốn đòi hỏi quá nhiều. Tôi chỉ cần em chăm sóc tôi cho đến khi tôi xuất viện hoặc..." Đôi môi nhạt màu hồng của thầy nói lớn hơn "...hoặc làm bạn gái của tôi "
Tay của giáo sư Mộ kéo tôi nhẹ nhàng về phía trước rồi tôi nghiêng người về phía thầy. Khi bàn tay to lớn của thầy ấn vào phía sau đầu tôi, môi tôi chạm vào môi thầy. Môi thầy ấy thật mềm mại với hương thơm bạc hà.
Ngay lập tức, não tôi trở nên trống trơn. Linh Nhi mắt chữ "A" mồm chữ "O". Không ngờ rằng giáo sư Mộ, thầy ấy có thể làm như vậy....
Kịch bản thật tệ! Tôi điên lên vì nó mất.
Cánh cửa được ai đó mở ra vài giây sau đó
Tôi cảm thấy có một cơn gió thổi mạnh vào và tôi được Tô Minh ôm chầm lấy trong chớp mắt. Anh ấy nhìn chằm chằm vào giáo sư Mộ, cảnh cáo thầy ấy từng chữ "Thưa giáo sư! Giáo viên và học sinh bị cấm yêu đương ở trường ạ"
Giáo sư Mộ tựa tay vào cằm nói "Nhưng điều đó sẽ không sao cả nếu không được công khai"
"Nhưng thưa thầy, bản thân thầy đang động vào vợ của tôi đấy!"
"Đừng nói trước bất cứ điều gì về việc đó trừ khi bây giờ hai người đã có giấy kết hôn " Giáo sư Mộ nói một cách nhàn nhã.
"Ngay cả khi tôi không có giấy phép thì tôi cũng có thể lấy cô ấy mà không cần giấy tờ gì, chúng tôi đã động phòng với nhau rồi..." Tô Minh vẫn lạnh lùng đáp lại
"Haizz, đúng là khuôn mặt hiền lành nhưng tâm hồn lại là của quái vật"
"Như nhau!"
Bầu không khí đột nhiên trở nên thật đáng sợ. Tôi vội vàng quay sang nhờ Linh Nhi giúp đỡ, nhưng Linh Nhi đan hai bàn tay mình lại, đôi mắt cô ấy như nói rằng "đây không phải là việc của tôi", đây thật giống như một gameshow hại não vậy.
"Này!" Giáo sư Mộ đột nhiên cười khúc khích, thầy ấy để cốc uống nước sang một bên và lại chạm vào vết thương lần nữa và lần này thầy ấy quằn quại trong đau đớn.
Ngay lúc tôi lo lắng, Linh Nhi nhấc cái chăn lên và thấy vết thương chảy máu, cô ấy ngay lập tức đi ra ngoài gọi bác sĩ. Tôi nhìn vào vết thương đang chảy những giọt máu đỏ tươi, nó thực sự làm tôi sợ.
"Không phải thầy chỉ bị thương ngoài da thôi sao? Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy?"
Tôi cầm chiếc khăn đặt trên chiếc bàn cạnh giường lên, giữ chặt lấy vết thương cho thầy ấy. Lúc này, tôi không quan tâm liệu Tô Minh có tức giận hay không, vì khuôn mặt của giáo sư Mộ đang tái nhợt và trắng bệch và thầy ấy dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
"Đừng lo, thầy ấy không thể chết được đâu" Tô Minh lạnh lùng nói, anh ấy không những không giúp đỡ mà còn nói những lời lạnh lùng như vậy nữa chứ "Cứ để máu chảy đi, nó sẽ giúp cải thiện lưu thông hơn đấy"
"Này, nếu tôi mà có chết á, cậu chắc chắn sẽ không lấy được thứ mà tôi muốn đưa cho cậu đâu đó nha" Lời nói yếu ớt của giáo sư Mộ run rẩy, tôi nhanh chóng tiếp lời. " Giáo sư Mộ, người đừng cử động, bác sĩ sắp đến rồi"
Bác sĩ kiểm tra một lúc, họ nói rằng vết thương của giáo sư đã hở và cần phải khâu lại. Sau khi mọi việc xong xuôi, bác sĩ nói với chúng tôi "Bệnh nhân cần người nhà đi cùng. Ai ở đây là người nhà của bệnh nhân vậy?"
"Cô ấy là em gái của giáo sư Mộ, cô ấy sẽ chăm sóc giáo sư Mộ từ ngày hôm nay" Không biết tại sao, Linh Nhi, cô ấy đẩy tôi về phía trước
"Cô gái, làm phiền đi theo tôi" Bác sĩ vội vàng nói
Sau khi bác sĩ rời đi, tôi thực sự không hiểu nổi cái hành vi lúc nãy của Linh Nhi bởi vì Tô Minh ở đó còn thiếu kiên nhẫn hơn tôi nhiều "Tại sao cậu lại nói thế cơ chứ?"
"Tớ làm là vì cậu mà" Linh Nhi uống một ngụm nước trong cái cốc cầm ở tay cô ấy, thì thầm vào tai tôi "Giáo sư Kỳ thực sự là vì cậu mà bị thương đó nha. Vả lại, vào lúc đó, chả có bất kì ai nhận ra việc thầy ấy bị thương là bởi vì thầy ấy đi theo chúng ta tới ngôi trường bỏ hoang đấy cả. Điều đó thật rắc rối nên việc chăm sóc thầy ấy cũng như đóng vai trò là một thành viên trong gia đình có thể đánh lừa mọi người đấy..."
Tôi thực sự lắng nghe những lời nói của Linh Nhi. Tôi ngay lập tức hiểu được mối liên kết chặt chẽ mạnh mẽ giữa những câu nói đó. Tôi nhìn Linh Nhi như biết ơn cô ấy. Linh Nhi ưỡn ngực lên với tôi và vỗ nhẹ vào lưng tôi "Tớ để phần còn lại cho cậu đấy nhé, tớ đi đây! "
"Này, cậu về thật đấy à?"
Tôi cứ nghĩ Linh Nhi đang đùa. Ai ngờ cô ấy quay lưng và bỏ đi thật, và tất nhiên, bây giờ giáo sư Mộ, thầy ấy vẫn còn đang nghỉ ngơi ở bên trong còn tôi và Tô Minh thì ở ngoài hành lang.
Anh ấy dựa lưng vào tường, mắt cứ nhìn vào tôi không dứt, miệng anh ta mím lại, đôi mắt đen tuyền của anh ta dần sắc sảo hơn và tôi thấy rõ ở trong bóng tối đó chính là Dương Khải.
Tôi thấy mình có một chút tội lỗi. Tôi hít một hơi thật sâu và cuối cùng, tôi đi từng bước về phía anh ấy và duỗi tay ra "Dương Khải! Giáo sư Mộ, thầy ấy, dù gì sau mọi chuyện, thầy ấy bị thương vì em. Em chỉ chăm sóc thầy ấy có vài ngày thôi à. Anh có thể yên tâm là em sẽ không làm bạn gái của thầy ấy đâu. Làm sao mà thầy ấy có thể thích một người con gái như em, vừa không có dáng người lại vừa không có sở thích ấy chứ? "
"Vậy ý em là anh không có gu thẩm mỹ nên mới chọn em?"
Tôi giật mình và có hơi đỏ mặt....
Anh ấy dễ thương hơn khi lo lắng cho tôi, Tô Minh ôm lấy tôi, cúi đầu hôn một cái. Nó rất sâu đậm và mạnh mẽ. Tôi đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó như được nuốt vào trong cổ họng vậy.
"Dương Khải, anh cho em ăn cái gì à?"
"Bí mật!! Kiều An, em hãy nhớ lấy hai điều này. Thứ nhất, bất kỳ yêu cầu nào mà thầy ấy nói đều không thể nào mà dễ dàng chấp nhận được. Thứ hai, thầy ấy không được phép hôn em thêm một lần nào nữa." Tô Minh cảnh báo từng chữ khi miệng anh ấy còn đặt trước trán tôi "Em là người phụ nữ của anh. Anh không muốn em có mùi của những tên đàn ông khác, đặc biệt là của thầy ấy. Mũi của anh rất thính đó, nghe chưa?"
Tôi khẽ mỉm cười, trái tim tôi có chút rung động. Tôi đưa tay ra ôm chầm lấy anh ấy "Em hứa với anh"
"Hãy nhớ đeo chiếc trâm tóc đó, nó sẽ bảo vệ em khi em gặp nguy hiểm. Anh sẽ cảm nhận được nếu như em có gặp nguy hiểm"
Tô Minh chạm vào cái kẹp tóc trên đầu tôi và tôi gật đầu "Em sẽ không gỡ nó xuống, anh có thể yên tâm"
Sau đó, Tô Minh nói rằng mẹ anh ấy có việc gì đó muốn bàn với anh ấy vậy nên anh ấy đã rời đi còn tôi thì đi siêu thị mua đồ cá nhân rồi quay lại ăn tối. Bệnh viện thì đã cho giáo sư Mộ ăn rồi.
Bây giờ, tôi đã chấp nhận nhiệm vụ chăm sóc thầy ấy. Tôi phải bắt đầu mua cơm cho thầy ấy, ba bữa ăn một ngày...
Lúc sáu giờ chiều, tôi đi tản bộ ra sân của bệnh viện với hộp cơm trưa của mình trên tay, vì khu nhà cũ nằm bên kia đường của bệnh viện. Khung cảnh ở đây, tôi liếc nhìn nó trong tiềm thức rồi bỗng tôi thấy có một bà lão mặc quần áo màu đen và chống gậy đứng ở lối ra của ngôi nhà cũ và nhìn về phía tôi.
Tôi không biết liệu bà ấy có đang nhìn tôi hay không? Vì khoảng cách có hơi xa. Tôi nhớ rằng Linh Nhi có nhắc tới Miêu Bà Bà. Tôi cảm thấy lạnh ở phía sau lưng. Đó thực sự là một truyền thuyết nổi tiếng
Siết chặt hộp cơm trưa trong tay, tôi định quay lại và đi về bệnh viện. Bỗng dưng bà lão đó xuất hiện ngay sau lưng tôi, khuôn mặt ngẩng lên, cái khuôn mặt nửa người nửa mèo đó mỉm cười, một nụ cười thực sự bí ẩn với tôi.
Lần này, bà ta xuất hiện với khuôn mặt đầy máu, miệng bà ta há ra, máu và thịt của cái xác rơi xuống.
Cổ họng tôi đột nhiên khô lại và tôi vội che miệng đi vì buồn nôn. Đột nhiên, bà ta túm tóc tôi và đưa khuôn mặt đầy máu nó sáp lại gần tôi...
Tôi liếc mắt nhìn bà ấy một lúc, nhưng Tô Minh lại đứng chững lại bên cạnh tôi. Quý cô đó bước thẳng tới gần bên Tô Minh và nói "Tiểu Minh?"
Tô Minh lạnh lùng nhìn bà ấy, anh ấy không nói một lời cũng chả rời đi. Linh Nhi thì thầm vào tai tôi "Cô ấy là mẹ của Tô Minh đấy!"
"Cậu đã gặp cô ấy rồi à?"
"Ừm, tớ đã gặp cô ấy trong bữa tiệc tại nhà tớ vào năm ngoái. Cô ấy không phải rất đẹp hay sao?"
Tôi gật đầu đồng ý, mẹ của Tô Minh trông thật tuyệt đẹp. Chắc khi còn trẻ, cô ấy còn đẹp hơn nhiều. Nhưng mà chắc mối quan hệ giữa cô ấy và Tô Minh không được tốt lắm. Tôi không biết liệu đây có phải lý do tại sao mà Tô Minh hơi khác lạ hay không?
"Tiểu Minh, tại sao con lại đến bệnh viện vậy?"
"Thăm giáo viên! " Tô Minh trả lời vô cùng lạnh nhạt. Lông mày anh ấy có hơi nhăn và trông hơi ngốc
"Tuần sau là sinh nhật bố con. Lúc đó con hãy trở về nhà đi, được không?"
"Con xin trả lời sau, con xin phép mẹ " Tô Minh đưa tay về phía trước, kéo tôi đi mà không nói một lời nào. Khi tôi bước qua mẹ Tô Minh, người tôi run lên. Nhìn vào mọi thứ của cô, đặc biệt là ánh mắt cô ấy, ánh mặt thật sắc sảo.
Việc Tô Minh và tôi ở cùng với nhau thì cả trường ai cũng biết và bố mẹ anh ấy chắc cũng biết về chuyện đó. Nhưng tôi không biết tại sao mẹ Tô Minh lại có thái độ thù địch như vậy đối với tôi.
Nhưng sau khi tiến được vài bước, Tô Minh đột nhiên khựng lại và nói với tôi "Em đi trước đi, rồi anh sẽ theo sau!" Nói xong, anh ấy quay đầu đi về phía mẹ anh ấy.
Tôi thấy có vẻ mẹ của Tô Minh rất vui rồi tôi vội vã chạy theo Linh Nhi....
Phòng của Giáo sư Mộ ở ngay phía cuối hành lang. Khi chúng tôi đi qua, có một y tá tình cờ bước ra, mặt cô ta đỏ ửng, miệng mỉm cười rồi cô ta gật đầu với chúng tôi và rời đi.
Từ khi tôi biết đến vị giáo sư này, tôi đã hỏi Linh Nhi và có vẻ hầu như tất cả các trường đại học đều biết Giáo sư Mộ, ngoại trừ tôi ra.
Giáo sư thực sự là một người đẹp trai, dịu dàng và lịch sự với tất cả mọi người. Thầy có những bài giảng rất sinh động. Thầy ấy cũng đã từng thu hút được nhiều cô gái và được họ theo đuổi nữa ấy chứ... và những cô gái này thậm chí còn táo bạo tỏ tình với thầy ấy ngay tại chỗ chứ đừng nói đến việc yêu đơn phương với thầy đâu.
Vậy nên việc chị y tá lúc nãy ngại ngùng chạy ra như thế đối với chúng tôi mà nói chả ngạc nhiên gì hết.
Giáo sư Mộ ở trong một căn phòng đơn lẻ, khung cảnh ở đây cũng như cơ sở vật chất khá tốt, ánh sáng vừa đủ, đơn giản và trong lành, đôi khi còn có làn gió thổi nhè nhẹ làm mọi thứ có cảm giác thật thoải mái
Giáo sư Mộ ngồi trên giường, tay thầy cầm một quyển sách. Thầy đeo một chiếc kính, khóe miệng nhếch lên, khuôn mặt đẹp trai của thầy ấy được ánh sáng mặt trời chiếu rọi. Đúng là một nét đẹp làm người ta ngây dại.
"Giáo sư Mộ, chúng em đến thăm thầy ạ! Thầy đã khỏe hơn chưa?" Linh Nhi tiến lên trước, đặt giỏ trái cây xuống bàn "Em nghe nói thầy bị thương tối hôm qua. Chúng em thực sự xin lỗi về việc này"
"Linh Nhi đó sao?" Giáo sư Mộ đặt cuốn sách xuống một bên mình, mỉm cười một cách trìu mến. "Thầy ổn. Thầy chỉ bị thương một chút thôi, thầy hiệu trưởng đã phát hiện thấy thầy bị thương. Nên thầy đã được đưa đến bệnh viện"
Khi thầy ấy nói về điều đó, đột nhiên tôi cảm thấy như có lỗi với thầy hơn. Tôi ấp úng nói "Giáo sư, em xin lỗi! Nếu như lúc ấy em không cầu xin sự giúp đỡ từ thầy chắc bây giờ thầy sẽ không bị thương như vậy. Em thực sự xin lỗi!"
"Không sao đâu! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà"
"Đó làm sao mà là một vết thương nhỏ được ạ?" Tôi đã nhìn thấy con dao đó vào tối hôm qua, đó thực sự là một thứ rất đáng sợ"
"Em có muốn nhìn vết thương không?" Giáo sư Mộ mỉm cười, thầy cố ngồi thẳng, nhưng có lẽ điều đó sẽ ảnh hưởng phần nào và sẽ làm đau vết thương vì mặt thầy có cau mày đôi chút vì đau
Tôi run người, nhanh chân lại đỡ thầy ấy. Tôi lấy cái gối một bên Linh Nhi, đặt nó phía sau thầy "Thế này đã ổn hơn chưa thầy?" Giáo sư Mộ Sơ gật đầu. Rồi tôi nói tiếp "Giáo sư Mộ! Nếu thầy không chịu được vết thương này, em xin chịu mọi trách nhiệm về tai nạn tối qua. Em thực sự xin lỗi sau tất cả mọi chuyện đã xảy ra. Em thực sự xin lỗi"
"Tôi thật sự bị thương nặng đến nỗi phải nằm viện thế này sao?" Giáo sư Mộ tháo kính trên sống mũi ra rồi nhìn tôi nở một nụ cười. Đột nhiên, thầy nắm lấy tay tôi, điều đó khiến người tôi run lên "Nhưng vì em sẵn sàng chịu mọi trách nhiệm nên tôi không thể nào không chấp nhận điều này!"
"Miễn là nó không quá nhiều, em sẵn sàng thực hiện và cảm ơn thầy vì điều này!"
"Hihi, Kiều An nha, cậu thực sự có quan hệ rất tốt với giáo sư Mộ đấy?" Linh Nhi nở một nụ cười nham hiểm với tôi "Tại sao cậu lại không kể cho tớ thế?"
"Giáo sư Mộ đã giúp tớ tìm mua một món đồ lần trước" Tôi thấy đôi mắt như muốn trêu chọc của Linh Nhi cứ hướng ánh nhìn về phía tôi nhưng tôi không thể nào nói với cô ấy vì tôi sợ lỡ như cô ấy lại đem đi buôn chuyện.
"Ồ!" Linh Nhi mỉm cười, và điều đó làm tôi hơi tức.
"Kiều An!" Giáo sư Mộ nắm chặt tay tôi và nói "Tôi không muốn đòi hỏi quá nhiều. Tôi chỉ cần em chăm sóc tôi cho đến khi tôi xuất viện hoặc..." Đôi môi nhạt màu hồng của thầy nói lớn hơn "...hoặc làm bạn gái của tôi "
Tay của giáo sư Mộ kéo tôi nhẹ nhàng về phía trước rồi tôi nghiêng người về phía thầy. Khi bàn tay to lớn của thầy ấn vào phía sau đầu tôi, môi tôi chạm vào môi thầy. Môi thầy ấy thật mềm mại với hương thơm bạc hà.
Ngay lập tức, não tôi trở nên trống trơn. Linh Nhi mắt chữ "A" mồm chữ "O". Không ngờ rằng giáo sư Mộ, thầy ấy có thể làm như vậy....
Kịch bản thật tệ! Tôi điên lên vì nó mất.
Cánh cửa được ai đó mở ra vài giây sau đó
Tôi cảm thấy có một cơn gió thổi mạnh vào và tôi được Tô Minh ôm chầm lấy trong chớp mắt. Anh ấy nhìn chằm chằm vào giáo sư Mộ, cảnh cáo thầy ấy từng chữ "Thưa giáo sư! Giáo viên và học sinh bị cấm yêu đương ở trường ạ"
Giáo sư Mộ tựa tay vào cằm nói "Nhưng điều đó sẽ không sao cả nếu không được công khai"
"Nhưng thưa thầy, bản thân thầy đang động vào vợ của tôi đấy!"
"Đừng nói trước bất cứ điều gì về việc đó trừ khi bây giờ hai người đã có giấy kết hôn " Giáo sư Mộ nói một cách nhàn nhã.
"Ngay cả khi tôi không có giấy phép thì tôi cũng có thể lấy cô ấy mà không cần giấy tờ gì, chúng tôi đã động phòng với nhau rồi..." Tô Minh vẫn lạnh lùng đáp lại
"Haizz, đúng là khuôn mặt hiền lành nhưng tâm hồn lại là của quái vật"
"Như nhau!"
Bầu không khí đột nhiên trở nên thật đáng sợ. Tôi vội vàng quay sang nhờ Linh Nhi giúp đỡ, nhưng Linh Nhi đan hai bàn tay mình lại, đôi mắt cô ấy như nói rằng "đây không phải là việc của tôi", đây thật giống như một gameshow hại não vậy.
"Này!" Giáo sư Mộ đột nhiên cười khúc khích, thầy ấy để cốc uống nước sang một bên và lại chạm vào vết thương lần nữa và lần này thầy ấy quằn quại trong đau đớn.
Ngay lúc tôi lo lắng, Linh Nhi nhấc cái chăn lên và thấy vết thương chảy máu, cô ấy ngay lập tức đi ra ngoài gọi bác sĩ. Tôi nhìn vào vết thương đang chảy những giọt máu đỏ tươi, nó thực sự làm tôi sợ.
"Không phải thầy chỉ bị thương ngoài da thôi sao? Tại sao lại chảy nhiều máu như vậy?"
Tôi cầm chiếc khăn đặt trên chiếc bàn cạnh giường lên, giữ chặt lấy vết thương cho thầy ấy. Lúc này, tôi không quan tâm liệu Tô Minh có tức giận hay không, vì khuôn mặt của giáo sư Mộ đang tái nhợt và trắng bệch và thầy ấy dường như có thể chết bất cứ lúc nào.
"Đừng lo, thầy ấy không thể chết được đâu" Tô Minh lạnh lùng nói, anh ấy không những không giúp đỡ mà còn nói những lời lạnh lùng như vậy nữa chứ "Cứ để máu chảy đi, nó sẽ giúp cải thiện lưu thông hơn đấy"
"Này, nếu tôi mà có chết á, cậu chắc chắn sẽ không lấy được thứ mà tôi muốn đưa cho cậu đâu đó nha" Lời nói yếu ớt của giáo sư Mộ run rẩy, tôi nhanh chóng tiếp lời. " Giáo sư Mộ, người đừng cử động, bác sĩ sắp đến rồi"
Bác sĩ kiểm tra một lúc, họ nói rằng vết thương của giáo sư đã hở và cần phải khâu lại. Sau khi mọi việc xong xuôi, bác sĩ nói với chúng tôi "Bệnh nhân cần người nhà đi cùng. Ai ở đây là người nhà của bệnh nhân vậy?"
"Cô ấy là em gái của giáo sư Mộ, cô ấy sẽ chăm sóc giáo sư Mộ từ ngày hôm nay" Không biết tại sao, Linh Nhi, cô ấy đẩy tôi về phía trước
"Cô gái, làm phiền đi theo tôi" Bác sĩ vội vàng nói
Sau khi bác sĩ rời đi, tôi thực sự không hiểu nổi cái hành vi lúc nãy của Linh Nhi bởi vì Tô Minh ở đó còn thiếu kiên nhẫn hơn tôi nhiều "Tại sao cậu lại nói thế cơ chứ?"
"Tớ làm là vì cậu mà" Linh Nhi uống một ngụm nước trong cái cốc cầm ở tay cô ấy, thì thầm vào tai tôi "Giáo sư Kỳ thực sự là vì cậu mà bị thương đó nha. Vả lại, vào lúc đó, chả có bất kì ai nhận ra việc thầy ấy bị thương là bởi vì thầy ấy đi theo chúng ta tới ngôi trường bỏ hoang đấy cả. Điều đó thật rắc rối nên việc chăm sóc thầy ấy cũng như đóng vai trò là một thành viên trong gia đình có thể đánh lừa mọi người đấy..."
Tôi thực sự lắng nghe những lời nói của Linh Nhi. Tôi ngay lập tức hiểu được mối liên kết chặt chẽ mạnh mẽ giữa những câu nói đó. Tôi nhìn Linh Nhi như biết ơn cô ấy. Linh Nhi ưỡn ngực lên với tôi và vỗ nhẹ vào lưng tôi "Tớ để phần còn lại cho cậu đấy nhé, tớ đi đây! "
"Này, cậu về thật đấy à?"
Tôi cứ nghĩ Linh Nhi đang đùa. Ai ngờ cô ấy quay lưng và bỏ đi thật, và tất nhiên, bây giờ giáo sư Mộ, thầy ấy vẫn còn đang nghỉ ngơi ở bên trong còn tôi và Tô Minh thì ở ngoài hành lang.
Anh ấy dựa lưng vào tường, mắt cứ nhìn vào tôi không dứt, miệng anh ta mím lại, đôi mắt đen tuyền của anh ta dần sắc sảo hơn và tôi thấy rõ ở trong bóng tối đó chính là Dương Khải.
Tôi thấy mình có một chút tội lỗi. Tôi hít một hơi thật sâu và cuối cùng, tôi đi từng bước về phía anh ấy và duỗi tay ra "Dương Khải! Giáo sư Mộ, thầy ấy, dù gì sau mọi chuyện, thầy ấy bị thương vì em. Em chỉ chăm sóc thầy ấy có vài ngày thôi à. Anh có thể yên tâm là em sẽ không làm bạn gái của thầy ấy đâu. Làm sao mà thầy ấy có thể thích một người con gái như em, vừa không có dáng người lại vừa không có sở thích ấy chứ? "
"Vậy ý em là anh không có gu thẩm mỹ nên mới chọn em?"
Tôi giật mình và có hơi đỏ mặt....
Anh ấy dễ thương hơn khi lo lắng cho tôi, Tô Minh ôm lấy tôi, cúi đầu hôn một cái. Nó rất sâu đậm và mạnh mẽ. Tôi đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó như được nuốt vào trong cổ họng vậy.
"Dương Khải, anh cho em ăn cái gì à?"
"Bí mật!! Kiều An, em hãy nhớ lấy hai điều này. Thứ nhất, bất kỳ yêu cầu nào mà thầy ấy nói đều không thể nào mà dễ dàng chấp nhận được. Thứ hai, thầy ấy không được phép hôn em thêm một lần nào nữa." Tô Minh cảnh báo từng chữ khi miệng anh ấy còn đặt trước trán tôi "Em là người phụ nữ của anh. Anh không muốn em có mùi của những tên đàn ông khác, đặc biệt là của thầy ấy. Mũi của anh rất thính đó, nghe chưa?"
Tôi khẽ mỉm cười, trái tim tôi có chút rung động. Tôi đưa tay ra ôm chầm lấy anh ấy "Em hứa với anh"
"Hãy nhớ đeo chiếc trâm tóc đó, nó sẽ bảo vệ em khi em gặp nguy hiểm. Anh sẽ cảm nhận được nếu như em có gặp nguy hiểm"
Tô Minh chạm vào cái kẹp tóc trên đầu tôi và tôi gật đầu "Em sẽ không gỡ nó xuống, anh có thể yên tâm"
Sau đó, Tô Minh nói rằng mẹ anh ấy có việc gì đó muốn bàn với anh ấy vậy nên anh ấy đã rời đi còn tôi thì đi siêu thị mua đồ cá nhân rồi quay lại ăn tối. Bệnh viện thì đã cho giáo sư Mộ ăn rồi.
Bây giờ, tôi đã chấp nhận nhiệm vụ chăm sóc thầy ấy. Tôi phải bắt đầu mua cơm cho thầy ấy, ba bữa ăn một ngày...
Lúc sáu giờ chiều, tôi đi tản bộ ra sân của bệnh viện với hộp cơm trưa của mình trên tay, vì khu nhà cũ nằm bên kia đường của bệnh viện. Khung cảnh ở đây, tôi liếc nhìn nó trong tiềm thức rồi bỗng tôi thấy có một bà lão mặc quần áo màu đen và chống gậy đứng ở lối ra của ngôi nhà cũ và nhìn về phía tôi.
Tôi không biết liệu bà ấy có đang nhìn tôi hay không? Vì khoảng cách có hơi xa. Tôi nhớ rằng Linh Nhi có nhắc tới Miêu Bà Bà. Tôi cảm thấy lạnh ở phía sau lưng. Đó thực sự là một truyền thuyết nổi tiếng
Siết chặt hộp cơm trưa trong tay, tôi định quay lại và đi về bệnh viện. Bỗng dưng bà lão đó xuất hiện ngay sau lưng tôi, khuôn mặt ngẩng lên, cái khuôn mặt nửa người nửa mèo đó mỉm cười, một nụ cười thực sự bí ẩn với tôi.
Lần này, bà ta xuất hiện với khuôn mặt đầy máu, miệng bà ta há ra, máu và thịt của cái xác rơi xuống.
Cổ họng tôi đột nhiên khô lại và tôi vội che miệng đi vì buồn nôn. Đột nhiên, bà ta túm tóc tôi và đưa khuôn mặt đầy máu nó sáp lại gần tôi...