Chương 30: Miêu Bà Bà
Khi một ai đó cảm thấy lo lắng, họ sẽ quên đi nhiều chuyện và chỉ phản ứng theo bản năng bẩm sinh của mình nhiều nhất có thể.
Vì bản thân chỉ biết đi lên trước với đôi mắt lờ đờ buồn ngủ, tôi thực sự không biết rằng mình sẽ mất bao lâu hay tôi sẽ đi được bao nhiêu bước chân nữa. Cơ mà những người còn sống theo thường lệ có lẽ sẽ đếm được thời gian hoặc tốc độ mà họ đi trên một con đường mới và lạ lẫm với mình.
Đó chính là lý do vì sao tôi lại dừng chân lại lúc đó. Mở ngay đôi mắt của mình ra chính là phản ứng bản năng nhất của cơ thể từng người. Dù nó chỉ là một phản ứng bình thường nhưng nó làm tôi cảm thấy sợ sệt.
Sự biến mất bí ẩn của Linh Nhi thực sự là việc đáng lo ngại. Với lại, ở một nơi xa lạ, hẻo lánh như thế này nó còn đáng sợ hơn nữa.
Rõ ràng diện tích của căn nhà cũ đổ nát này lúc này hoàn toàn khác so với lúc mới vào. Ngôi nhà tuy đã cũ kĩ đi phần nào, nhưng vẫn còn có người sống ở đây. Ngôi nhà nhìn trông rất bình thường, nó chỉ có hai chiếc lồng đèn màu đỏ treo ở phía ngoài cửa, trên đó có khắc một chữ "MIÊU".
Tôi nhìn xung quanh, cứ nghĩ rằng mình phải gọi cho Linh Nhi để đảm bảo rằng bây giờ cô ấy đang an toàn. Tôi rút chiếc điện thoại của mình ra ngay, nhưng không may thay, ở đây lại không bắt được sóng điện thoại
Ngôi nhà cũ này nằm ở phía Đông của thành phố, chắc có lẽ vì lẽ đó mà nó đã bị che hết sóng điện thoại. Vậy nên tôi bước ra chỗ xa hơn một chút. Nhưng bất kể tôi có đi đâu đi nữa thì chỗ cũng đều không có sóng.
Bây giờ tôi đang cảm thấy lo lắng.
Màn đêm đang dần bao trùm mọi vật xung quanh trừ phía trong sân của ngôi nhà ra vẫn còn sáng, nên tôi vội vàng đi qua.
"Bác sĩ, ngài đi thong thả" Một giọng nói ở đâu vang lên
Một người đàn ông chắc đã ngoài 60, bước ra để tiễn một người đàn ông khác ra cửa. Người đàn ông đi ra về mang theo hộp thuốc nên chắc đó là một bác sĩ. Tôi theo bản năng sẵn có lùi lại một bước, không chặn đường của người khác.
Ngay khi ông bác sĩ rời đi, ông lão thở dài nặng nề, có một người phụ nữ bước ra "Bố, bà có hy vọng gì không ạ?"
"Haizz! Chắc chúng ta phải chuẩn bị hậu sự thôi!"
Ông lão thở dài rồi đóng cái cửa lại. Tôi không biết hiện tại mình đang ở nơi đâu, vậy nên chắc rằng tôi sẽ phải hỏi người đó. Rồi ngay lập tức, tôi lao vào giữ cánh cửa lại và nói với người đàn ông "Ông gì ơi! Xin chào, tôi chỉ muốn hỏi nơi này là ở đâu vậy ạ?"
Nhưng dường như ông ấy chả nghe thấy gì và vội vã đóng cửa lại. Tôi đứng ở ngoài cố gắng nói vọng vào "Xin chào, có thể mở cửa cho tôi được không ạ? Tôi bị lạc! Tôi chỉ muốn hỏi nơi đây là đâu, hoặc có thể cho tôi gọi nhờ điện thoại được không ạ?"
Tôi đập mạnh vào cửa, nhưng không chả có một ai ra mở
Đột nhiên, cánh cửa lại lần nữa được mở ra bởi ai đó từ bên trong. Tôi thấy có chút hy vọng, và nói to hơn "Ông ơi, tôi xin lỗi, tôi..."
"Hả? Rõ ràng ta có nghe thấy tiếng gọi cửa mà ta, sao lại không có ai vậy nhỉ?"
Khi ông lão nhìn xung quanh và quay sang tôi, tôi thấy rằng không có hình ảnh phản chiếu bóng dáng của tôi trong đôi mắt của ông ta, có nghĩa là ông ta không thể nhìn thấy tôi sao?
"Ông ơi, tôi đây, tôi ở đây nè!"
Tôi cứ cố nhảy để làm sao thu hút được sự chú ý của ông ấy nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không thể nhìn thấy tôi và đóng cửa lại.
Tôi ngồi xổm xuống trên mặt đất ngay lập tức. Nỗi cay đắng và sự cô đơn cứ vậy dần lấp đầy đi trái tim tôi, chiếc đèn lồng đỏ phản chiếu hình bóng tôi vẫn bập bùng sáng với ánh nến lung linh bên trong.
"Dương Khải, tôi sợ, anh đang ở đâu?"
Tôi không biết từ khi nào tôi lại quá phụ thuộc vào Dương Khải như lúc này vậy. Có vẻ như lúc anh ấy xuất hiện ngay bên cạnh, tôi sẽ lại không sợ, nhưng hầu hết mọi người đều luôn phụ thuộc vào trái tim của chính mình nhiều hơn là vào người khác.
"Meowww" Đột nhiên có tiếng mèo ở đâu vang lên khiến cho tôi phải ngẩng đầu lên nhìn.
"Chính là con mèo đen đó?"
Tôi đã thấy con mèo đen đó ba lần liên tiếp. Điều này hoàn toàn sai lầm. So với việc trừ tà của loài chó thì mèo đen chỉ là con vật luôn dẫn đến những thứ xấu xa và xui xẻo.
Đây là lý do vì sao mà tôi lại không thích nuôi mèo đen.
Nó cứ vẻ vẩy đi quanh tôi, rồi nhảy lên những bậc thang trước ngưỡng cửa, và lại kêu meow meow. Bỗng nhiên, tôi thấy cánh cửa đóng kín lặng lẽ mở ra.
Con mèo này chắc chắn không chỉ đơn thuần là một con mèo bình thường.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Những cơn gió lạnh trong đêm thổi vào cổ tôi, rồi tôi nhún đầu một cái, dần dần tôi cảm thấy ngày càng nhiệt độ có vẻ trở nên lạnh hơn.
"Vì nó xuất hiện ở đây nên chắc con mèo này có gì đó đặc biệt" Tôi nhìn vào ánh sáng bên trong căn nhà đó và tự mình trấn tĩnh để khích lệ bản thân "Mình có nên đi vào nhà không ta?"
Ngay bây giờ, chả còn cách nào hay hơn và có lẽ tôi có thể tìm thấy Linh Nhi nếu đi theo con mèo đen đó, tất nhiên sẽ không bị ma che mắt. Tại thời điểm đó, tôi cũng không biết rõ liệu bây giờ Linh Nhi có đang gặp bất kì nguy hiểm nào hay không?
Tôi đã nghĩ về điều đó như thế. Khi hoàn hồn lại, tôi thấy mình đang đứng phía bên trong sân. Cơn gió về đêm cứ vậy mà thổi qua những kẽ lá, tạo ra âm thanh xào xạc, những bóng cây cứ vậy đưa qua đưa lại.
Mặt trăng phía trên đầu bị che khuất sau những đám mây, nó chiếu len lỏi những tia sáng mờ nhạt và giữa màn đêm bao la nay thậm chí không thể nào tìm thấy một ngôi sao nào
Thi thoảng, cũng có tiếng mèo kêu truyền đến tai còn không khung cảnh nó yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở nặng nề của tôi.
Tôi rõ ràng đã nhìn thấy có người sống trong căn nhà này nhưng bây giờ, trong căn nhà này nó tối om, ngoại trừ hai chiếc đèn lồng đỏ ở cổng ra, tôi chả thể nào nhìn rõ được thứ gì?
"Không! Mình biết có một công lão nào đó đang ở trong ngôi nhà này nhưng mà tại sao bây giờ lại không thấy ở đâu nhỉ?" Tôi tự nhủ, trong thâm tâm thực sự rất muốn bước vào. Vì ở đây, tôi nhìn khắp nơi và chẳng biết đi đâu cả. Bỗng con mèo kêu lên rồi nó đột nhiên biến mất.
"CÁCH! CÁCH! CÁCH!" Trong cơn gió thoảng quá, tôi nghe thấy được tiếng ai đó đang gõ canh cách, càng lúc nó càng tiến lại gần. Khi tôi phát hiện ra có một ai đó đang tiến đến từ phía sau, tôi quay người lại theo bản năng.
Tôi nhìn thấy một lão bà bà với một khuôn mặt...một nửa là mặt người còn nửa kia là mặt mèo
"Meowww"
Lão bà cười tươi một cái rồi kêu meow meow, có mùi máu rất tanh tỏa ra từ miệng.
"Aaaaa!"
Tôi hét lên, vội bỏ chạy hộc hạc, tuyệt vọng chạy vào căn nhà, đóng sầm cánh cửa lại, lưng tôi dựa vào cửa và tôi bắt đầu thở hổn hển.
"Bạn có ở lại đây để đi cùng chúng tôi không?"
Một giọng nói kỳ lạ vang lên bên tai tôi rồi tôi bật khóc và hét lên. Đó là ông già và cái người phụ nữ mà tôi nhìn thấy lúc nãy.
Người họ dính đầy máu, đứng ngay trước mặt tôi, nở một nụ cười với tôi, đồng thời vươn tay ra và dần dần, tiếp cận tôi.
"KHÔNG!!!"
Tôi quay người lại và chạy ngay ra cửa. Trước khi tôi rời khỏi, tôi nghe họ nói phía sau "Máu của cô rất thơm, tới đây với chúng tôi đi"
Tôi không thể nào giữ được bình tĩnh trong lúc này, tôi mù quáng chạy về phía cổng. Tôi không thể ở lại nơi này dù chỉ là một phút. Tôi thực sự không biết tại sao tôi lại chạy ra đây, nhưng một giọng nói truyền từ trong tim nhắc với tôi rằng tôi đã an toàn khi bước ra khỏi cái sân đó.
Lão bà bà kia đã không còn ở trong sân nữa nên tôi phóng như tên lửa về phía cổng, mở cửa ra bằng cả hai tay rồi lao vào bóng tối mà không hề ngoảnh lại.
Ngay khi bước ra ngoài, tôi đã chạy nhanh về phía trước, nhưng khi cứ đâm đầu chạy, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, vậy nên tôi quay lưng lại và thấy mình vẫn đang đứng ngay trong sân.
Lần này, chỉ khác là trời không còn tối nữa, ánh đèn vẫn còn sáng nhưng tấm vải trắng lại được treo lên. Có một chữ lớn được đề trên nó "TẾ", nó được treo trên sảnh đối diện và cho thấy rằng có ai đó đã chết ở đây.
AI ĐÃ CHẾT CƠ CHỨ?
Tôi ngay lập tức quay người lại khi nghe thấy có tiếng khóc phát ra từ phía nhà bên cạnh. Khi soi kỹ hơn, phía bên đó có rất nhiều người đứng bao quanh và có một vài người đứng bên ngoài. Một trong số họ có ông già vừa nãy và con gái ông ta.
"Bố ơi, tại sao bố lại để bà chết vậy cơ chứ?" Người phụ nữ đó nghiến răng nói. "Tôi đã nghe ngóng và biết rằng tất cả các người đã muốn bà tôi chết. Nếu bà tôi lần này không chết thì một vài người trong số các người chắc chắn đang và sẽ chờ đợi cơ hội để giết bà tôi. Thử hỏi khi bà tôi chết, ai sẽ chôn cất cho chứ?
"HÀM HỒ!!!" Ông già mắng cô gái đó
Một người phụ nữ khác nói như vẻ oan ức "Cô nghĩ tôi thật sự muốn bà chết hay sao? Nếu tôi mà có ước nguyện như vậy thì đã không còn lãng phí thời gian để chăm sóc bà ấy rồi! Để xem, nếu bà vẫn còn sống, các người sẽ làm gì cơ chứ, để xem các người có dám ra tay với bà tôi hay không?
Lần này, ông lão không nói gì, châm thuốc và thở ra làn khói trong màn đêm. Tôi nhìn vào điếu thuốc, nó còn tàn đỏ, và cảm thấy tầm nhìn của mình có chút mờ đi, đôi mắt tôi choáng váng.
"Đừng nhìn!"
Một bàn tay giơ ra và giọng nói truyền vào tai tôi, giọng nói nhỏ và vào ngay giây tiếp theo, tôi được ôm trong một vòng tay ấm áp. Quay đầu lại, tôi thấy Tô Minh đang đứng trước mặt tôi và trời đã sáng
"Tô Minh?"
"Kiều An, cậu làm tớ sợ chết mất đi được" Linh Nhi ôm tôi và khóc òa lên "Cậu đã biến mất khi tiến bước đi, điều đó đã làm tớ sợ đến chết. Tớ đã phải gọi Tô Minh, cậu đã đi đâu vậy? "
"Linh Nhi?"Tôi chạm vào người Linh Nhi, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong cơ thể cô ấy và mỉm cười "Tớ đã nghĩ cậu đang gặp điều gì bất trắc. Thật tốt khi thấy cậu ở đây"
" Không sao mà! Tớ ổn "Linh Nhi buông tay tôi ra và lau nước mắt ở khóe mắt, hỏi tôi "Cậu đã đi đâu? Bọn tớ đã tìm cậu ở khắp mọi nơi đấy"
Tôi nhìn xung quanh. Tôi vẫn còn đang ở trong khu nhà cũ, vẫn đứng trong sân vườn cũ trước cửa ra vào.
Trước đây, tôi đã xem xét cặn kẽ và tôi nhớ là lúc tôi vẫn mơ hồ, tôi đã nhìn thấy chữ "MIÊU" đề trên chiếc đèn lồng bị hỏng.
"Tớ hình như bị bắt đến chỗ gia đình này. Tớ đã thấy ai đó chết, và tớ thấy có một bà già với khuôn mặt nửa người nửa mèo"
"Một khuôn mặt nửa người nửa mèo?" Linh Nhi ngạc nhiên nhìn tôi "Có phải cậu đã gặp Miêu Bà Bà không vậy?
Mặt tôi có chút biến sắc. Tôi đã từng nghe nói về Miêu Bà Bà, nhưng đó có phải chỉ là truyền thuyết hay không?
"Bất kể điều đó là đúng hay sai đi chăng nữa, em cũng không được phép đến đây trong thời gian tới" Tô Minh nhìn chằm chằm tôi, cậu học trò với đôi mắt đen ánh tỏ ra vẻ có chút khó chịu và cảnh báo nhẹ "Em có một linh lực gì đó đặc biệt, và loại linh lực này đã bị thất truyền trong một thời gian dài rồi. Tóm lại là nó sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều những âm linh xấu xa để tìm đến em. Nếu em không muốn chết vì sợ thì sau này, đừng có mà đi lung tung và đừng có đến những nơi như vậy nữa"
"Anh cũng là một con quỷ mà, chẳng phải em cũng thu hút được anh hay sao? "Tôi thì thầm với bản thân nhẹ nhàng
(Ad: Nghe thoang thoáng mùi thính đâu đây?)
"Tôi nói lại lần nữa nhé?" Tô Minh nheo mắt rồi nhắm lại, đường kẻ mắt của anh ấy trở nên đôi chút sắc sảo hơn, với hơi thở có vẻ khác nguy hiểm "Tai tôi rất thính đấy "
"Chàaa, đừng giận mà! Em hiểu rồi!" Tôi biết anh ấy chỉ muốn những điều tốt cho tôi. Tôi mím nhẹ môi lại "Nhưng phải cho em nói chuyện với Linh Nhi, nếu không em sẽ rất chán"
Tô Minh liếc nhìn tôi, nắm lấy tay tôi "Chúng ta hãy về nhà thôi!"
"Không được!" Tôi gạt tay Tô Minh ra "Em muốn đến bệnh viện với Linh Nhi để gặp giáo viên"
"Đúng đấy!" Linh Nhi nói "Giáo sư Mộ Sơ đã bị thương vì chúng tôi. Chúng tôi phải tới đó để nói lời cảm ơn với thầy ấy "
" Giáo sư Kỳ Vũ? "Tô Minh khẽ mím môi, thì thầm tên. Anh ấy suy nghĩ về điều gì đó. Tôi không biết những gì anh ấy nghĩ nhưng có vẻ anh ấy sắp sửa nói, giọng nói bỗng rất quả quyết "Tôi cũng đi"
"Được thôi!"
Tôi không phản đối điều đó bởi vì chúng tôi biết rằng sự phản đối đó là điều vô ích, bởi vì từ ngày con quỷ Dương Khải này xuất hiện thì không một sự phản đối nào có tác dụng với anh ta nên tôi đành từ bỏ vấn đề đấy.
Lần này đi, Linh Nhi dẫn đường, mọi thứ đều có vẻ đầu xuôi đuôi lọt. Lạ thay, dường như trong chúng tôi, không hề có ai phát hiện ra có một bà lão với cây gậy ở phía sau đang nhìn chúng tôi từ phía xa xa.
Vì bản thân chỉ biết đi lên trước với đôi mắt lờ đờ buồn ngủ, tôi thực sự không biết rằng mình sẽ mất bao lâu hay tôi sẽ đi được bao nhiêu bước chân nữa. Cơ mà những người còn sống theo thường lệ có lẽ sẽ đếm được thời gian hoặc tốc độ mà họ đi trên một con đường mới và lạ lẫm với mình.
Đó chính là lý do vì sao tôi lại dừng chân lại lúc đó. Mở ngay đôi mắt của mình ra chính là phản ứng bản năng nhất của cơ thể từng người. Dù nó chỉ là một phản ứng bình thường nhưng nó làm tôi cảm thấy sợ sệt.
Sự biến mất bí ẩn của Linh Nhi thực sự là việc đáng lo ngại. Với lại, ở một nơi xa lạ, hẻo lánh như thế này nó còn đáng sợ hơn nữa.
Rõ ràng diện tích của căn nhà cũ đổ nát này lúc này hoàn toàn khác so với lúc mới vào. Ngôi nhà tuy đã cũ kĩ đi phần nào, nhưng vẫn còn có người sống ở đây. Ngôi nhà nhìn trông rất bình thường, nó chỉ có hai chiếc lồng đèn màu đỏ treo ở phía ngoài cửa, trên đó có khắc một chữ "MIÊU".
Tôi nhìn xung quanh, cứ nghĩ rằng mình phải gọi cho Linh Nhi để đảm bảo rằng bây giờ cô ấy đang an toàn. Tôi rút chiếc điện thoại của mình ra ngay, nhưng không may thay, ở đây lại không bắt được sóng điện thoại
Ngôi nhà cũ này nằm ở phía Đông của thành phố, chắc có lẽ vì lẽ đó mà nó đã bị che hết sóng điện thoại. Vậy nên tôi bước ra chỗ xa hơn một chút. Nhưng bất kể tôi có đi đâu đi nữa thì chỗ cũng đều không có sóng.
Bây giờ tôi đang cảm thấy lo lắng.
Màn đêm đang dần bao trùm mọi vật xung quanh trừ phía trong sân của ngôi nhà ra vẫn còn sáng, nên tôi vội vàng đi qua.
"Bác sĩ, ngài đi thong thả" Một giọng nói ở đâu vang lên
Một người đàn ông chắc đã ngoài 60, bước ra để tiễn một người đàn ông khác ra cửa. Người đàn ông đi ra về mang theo hộp thuốc nên chắc đó là một bác sĩ. Tôi theo bản năng sẵn có lùi lại một bước, không chặn đường của người khác.
Ngay khi ông bác sĩ rời đi, ông lão thở dài nặng nề, có một người phụ nữ bước ra "Bố, bà có hy vọng gì không ạ?"
"Haizz! Chắc chúng ta phải chuẩn bị hậu sự thôi!"
Ông lão thở dài rồi đóng cái cửa lại. Tôi không biết hiện tại mình đang ở nơi đâu, vậy nên chắc rằng tôi sẽ phải hỏi người đó. Rồi ngay lập tức, tôi lao vào giữ cánh cửa lại và nói với người đàn ông "Ông gì ơi! Xin chào, tôi chỉ muốn hỏi nơi này là ở đâu vậy ạ?"
Nhưng dường như ông ấy chả nghe thấy gì và vội vã đóng cửa lại. Tôi đứng ở ngoài cố gắng nói vọng vào "Xin chào, có thể mở cửa cho tôi được không ạ? Tôi bị lạc! Tôi chỉ muốn hỏi nơi đây là đâu, hoặc có thể cho tôi gọi nhờ điện thoại được không ạ?"
Tôi đập mạnh vào cửa, nhưng không chả có một ai ra mở
Đột nhiên, cánh cửa lại lần nữa được mở ra bởi ai đó từ bên trong. Tôi thấy có chút hy vọng, và nói to hơn "Ông ơi, tôi xin lỗi, tôi..."
"Hả? Rõ ràng ta có nghe thấy tiếng gọi cửa mà ta, sao lại không có ai vậy nhỉ?"
Khi ông lão nhìn xung quanh và quay sang tôi, tôi thấy rằng không có hình ảnh phản chiếu bóng dáng của tôi trong đôi mắt của ông ta, có nghĩa là ông ta không thể nhìn thấy tôi sao?
"Ông ơi, tôi đây, tôi ở đây nè!"
Tôi cứ cố nhảy để làm sao thu hút được sự chú ý của ông ấy nhưng cuối cùng, ông ta vẫn không thể nhìn thấy tôi và đóng cửa lại.
Tôi ngồi xổm xuống trên mặt đất ngay lập tức. Nỗi cay đắng và sự cô đơn cứ vậy dần lấp đầy đi trái tim tôi, chiếc đèn lồng đỏ phản chiếu hình bóng tôi vẫn bập bùng sáng với ánh nến lung linh bên trong.
"Dương Khải, tôi sợ, anh đang ở đâu?"
Tôi không biết từ khi nào tôi lại quá phụ thuộc vào Dương Khải như lúc này vậy. Có vẻ như lúc anh ấy xuất hiện ngay bên cạnh, tôi sẽ lại không sợ, nhưng hầu hết mọi người đều luôn phụ thuộc vào trái tim của chính mình nhiều hơn là vào người khác.
"Meowww" Đột nhiên có tiếng mèo ở đâu vang lên khiến cho tôi phải ngẩng đầu lên nhìn.
"Chính là con mèo đen đó?"
Tôi đã thấy con mèo đen đó ba lần liên tiếp. Điều này hoàn toàn sai lầm. So với việc trừ tà của loài chó thì mèo đen chỉ là con vật luôn dẫn đến những thứ xấu xa và xui xẻo.
Đây là lý do vì sao mà tôi lại không thích nuôi mèo đen.
Nó cứ vẻ vẩy đi quanh tôi, rồi nhảy lên những bậc thang trước ngưỡng cửa, và lại kêu meow meow. Bỗng nhiên, tôi thấy cánh cửa đóng kín lặng lẽ mở ra.
Con mèo này chắc chắn không chỉ đơn thuần là một con mèo bình thường.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi. Những cơn gió lạnh trong đêm thổi vào cổ tôi, rồi tôi nhún đầu một cái, dần dần tôi cảm thấy ngày càng nhiệt độ có vẻ trở nên lạnh hơn.
"Vì nó xuất hiện ở đây nên chắc con mèo này có gì đó đặc biệt" Tôi nhìn vào ánh sáng bên trong căn nhà đó và tự mình trấn tĩnh để khích lệ bản thân "Mình có nên đi vào nhà không ta?"
Ngay bây giờ, chả còn cách nào hay hơn và có lẽ tôi có thể tìm thấy Linh Nhi nếu đi theo con mèo đen đó, tất nhiên sẽ không bị ma che mắt. Tại thời điểm đó, tôi cũng không biết rõ liệu bây giờ Linh Nhi có đang gặp bất kì nguy hiểm nào hay không?
Tôi đã nghĩ về điều đó như thế. Khi hoàn hồn lại, tôi thấy mình đang đứng phía bên trong sân. Cơn gió về đêm cứ vậy mà thổi qua những kẽ lá, tạo ra âm thanh xào xạc, những bóng cây cứ vậy đưa qua đưa lại.
Mặt trăng phía trên đầu bị che khuất sau những đám mây, nó chiếu len lỏi những tia sáng mờ nhạt và giữa màn đêm bao la nay thậm chí không thể nào tìm thấy một ngôi sao nào
Thi thoảng, cũng có tiếng mèo kêu truyền đến tai còn không khung cảnh nó yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có thể nghe thấy được tiếng thở nặng nề của tôi.
Tôi rõ ràng đã nhìn thấy có người sống trong căn nhà này nhưng bây giờ, trong căn nhà này nó tối om, ngoại trừ hai chiếc đèn lồng đỏ ở cổng ra, tôi chả thể nào nhìn rõ được thứ gì?
"Không! Mình biết có một công lão nào đó đang ở trong ngôi nhà này nhưng mà tại sao bây giờ lại không thấy ở đâu nhỉ?" Tôi tự nhủ, trong thâm tâm thực sự rất muốn bước vào. Vì ở đây, tôi nhìn khắp nơi và chẳng biết đi đâu cả. Bỗng con mèo kêu lên rồi nó đột nhiên biến mất.
"CÁCH! CÁCH! CÁCH!" Trong cơn gió thoảng quá, tôi nghe thấy được tiếng ai đó đang gõ canh cách, càng lúc nó càng tiến lại gần. Khi tôi phát hiện ra có một ai đó đang tiến đến từ phía sau, tôi quay người lại theo bản năng.
Tôi nhìn thấy một lão bà bà với một khuôn mặt...một nửa là mặt người còn nửa kia là mặt mèo
"Meowww"
Lão bà cười tươi một cái rồi kêu meow meow, có mùi máu rất tanh tỏa ra từ miệng.
"Aaaaa!"
Tôi hét lên, vội bỏ chạy hộc hạc, tuyệt vọng chạy vào căn nhà, đóng sầm cánh cửa lại, lưng tôi dựa vào cửa và tôi bắt đầu thở hổn hển.
"Bạn có ở lại đây để đi cùng chúng tôi không?"
Một giọng nói kỳ lạ vang lên bên tai tôi rồi tôi bật khóc và hét lên. Đó là ông già và cái người phụ nữ mà tôi nhìn thấy lúc nãy.
Người họ dính đầy máu, đứng ngay trước mặt tôi, nở một nụ cười với tôi, đồng thời vươn tay ra và dần dần, tiếp cận tôi.
"KHÔNG!!!"
Tôi quay người lại và chạy ngay ra cửa. Trước khi tôi rời khỏi, tôi nghe họ nói phía sau "Máu của cô rất thơm, tới đây với chúng tôi đi"
Tôi không thể nào giữ được bình tĩnh trong lúc này, tôi mù quáng chạy về phía cổng. Tôi không thể ở lại nơi này dù chỉ là một phút. Tôi thực sự không biết tại sao tôi lại chạy ra đây, nhưng một giọng nói truyền từ trong tim nhắc với tôi rằng tôi đã an toàn khi bước ra khỏi cái sân đó.
Lão bà bà kia đã không còn ở trong sân nữa nên tôi phóng như tên lửa về phía cổng, mở cửa ra bằng cả hai tay rồi lao vào bóng tối mà không hề ngoảnh lại.
Ngay khi bước ra ngoài, tôi đã chạy nhanh về phía trước, nhưng khi cứ đâm đầu chạy, tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn, vậy nên tôi quay lưng lại và thấy mình vẫn đang đứng ngay trong sân.
Lần này, chỉ khác là trời không còn tối nữa, ánh đèn vẫn còn sáng nhưng tấm vải trắng lại được treo lên. Có một chữ lớn được đề trên nó "TẾ", nó được treo trên sảnh đối diện và cho thấy rằng có ai đó đã chết ở đây.
AI ĐÃ CHẾT CƠ CHỨ?
Tôi ngay lập tức quay người lại khi nghe thấy có tiếng khóc phát ra từ phía nhà bên cạnh. Khi soi kỹ hơn, phía bên đó có rất nhiều người đứng bao quanh và có một vài người đứng bên ngoài. Một trong số họ có ông già vừa nãy và con gái ông ta.
"Bố ơi, tại sao bố lại để bà chết vậy cơ chứ?" Người phụ nữ đó nghiến răng nói. "Tôi đã nghe ngóng và biết rằng tất cả các người đã muốn bà tôi chết. Nếu bà tôi lần này không chết thì một vài người trong số các người chắc chắn đang và sẽ chờ đợi cơ hội để giết bà tôi. Thử hỏi khi bà tôi chết, ai sẽ chôn cất cho chứ?
"HÀM HỒ!!!" Ông già mắng cô gái đó
Một người phụ nữ khác nói như vẻ oan ức "Cô nghĩ tôi thật sự muốn bà chết hay sao? Nếu tôi mà có ước nguyện như vậy thì đã không còn lãng phí thời gian để chăm sóc bà ấy rồi! Để xem, nếu bà vẫn còn sống, các người sẽ làm gì cơ chứ, để xem các người có dám ra tay với bà tôi hay không?
Lần này, ông lão không nói gì, châm thuốc và thở ra làn khói trong màn đêm. Tôi nhìn vào điếu thuốc, nó còn tàn đỏ, và cảm thấy tầm nhìn của mình có chút mờ đi, đôi mắt tôi choáng váng.
"Đừng nhìn!"
Một bàn tay giơ ra và giọng nói truyền vào tai tôi, giọng nói nhỏ và vào ngay giây tiếp theo, tôi được ôm trong một vòng tay ấm áp. Quay đầu lại, tôi thấy Tô Minh đang đứng trước mặt tôi và trời đã sáng
"Tô Minh?"
"Kiều An, cậu làm tớ sợ chết mất đi được" Linh Nhi ôm tôi và khóc òa lên "Cậu đã biến mất khi tiến bước đi, điều đó đã làm tớ sợ đến chết. Tớ đã phải gọi Tô Minh, cậu đã đi đâu vậy? "
"Linh Nhi?"Tôi chạm vào người Linh Nhi, cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa trong cơ thể cô ấy và mỉm cười "Tớ đã nghĩ cậu đang gặp điều gì bất trắc. Thật tốt khi thấy cậu ở đây"
" Không sao mà! Tớ ổn "Linh Nhi buông tay tôi ra và lau nước mắt ở khóe mắt, hỏi tôi "Cậu đã đi đâu? Bọn tớ đã tìm cậu ở khắp mọi nơi đấy"
Tôi nhìn xung quanh. Tôi vẫn còn đang ở trong khu nhà cũ, vẫn đứng trong sân vườn cũ trước cửa ra vào.
Trước đây, tôi đã xem xét cặn kẽ và tôi nhớ là lúc tôi vẫn mơ hồ, tôi đã nhìn thấy chữ "MIÊU" đề trên chiếc đèn lồng bị hỏng.
"Tớ hình như bị bắt đến chỗ gia đình này. Tớ đã thấy ai đó chết, và tớ thấy có một bà già với khuôn mặt nửa người nửa mèo"
"Một khuôn mặt nửa người nửa mèo?" Linh Nhi ngạc nhiên nhìn tôi "Có phải cậu đã gặp Miêu Bà Bà không vậy?
Mặt tôi có chút biến sắc. Tôi đã từng nghe nói về Miêu Bà Bà, nhưng đó có phải chỉ là truyền thuyết hay không?
"Bất kể điều đó là đúng hay sai đi chăng nữa, em cũng không được phép đến đây trong thời gian tới" Tô Minh nhìn chằm chằm tôi, cậu học trò với đôi mắt đen ánh tỏ ra vẻ có chút khó chịu và cảnh báo nhẹ "Em có một linh lực gì đó đặc biệt, và loại linh lực này đã bị thất truyền trong một thời gian dài rồi. Tóm lại là nó sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều những âm linh xấu xa để tìm đến em. Nếu em không muốn chết vì sợ thì sau này, đừng có mà đi lung tung và đừng có đến những nơi như vậy nữa"
"Anh cũng là một con quỷ mà, chẳng phải em cũng thu hút được anh hay sao? "Tôi thì thầm với bản thân nhẹ nhàng
(Ad: Nghe thoang thoáng mùi thính đâu đây?)
"Tôi nói lại lần nữa nhé?" Tô Minh nheo mắt rồi nhắm lại, đường kẻ mắt của anh ấy trở nên đôi chút sắc sảo hơn, với hơi thở có vẻ khác nguy hiểm "Tai tôi rất thính đấy "
"Chàaa, đừng giận mà! Em hiểu rồi!" Tôi biết anh ấy chỉ muốn những điều tốt cho tôi. Tôi mím nhẹ môi lại "Nhưng phải cho em nói chuyện với Linh Nhi, nếu không em sẽ rất chán"
Tô Minh liếc nhìn tôi, nắm lấy tay tôi "Chúng ta hãy về nhà thôi!"
"Không được!" Tôi gạt tay Tô Minh ra "Em muốn đến bệnh viện với Linh Nhi để gặp giáo viên"
"Đúng đấy!" Linh Nhi nói "Giáo sư Mộ Sơ đã bị thương vì chúng tôi. Chúng tôi phải tới đó để nói lời cảm ơn với thầy ấy "
" Giáo sư Kỳ Vũ? "Tô Minh khẽ mím môi, thì thầm tên. Anh ấy suy nghĩ về điều gì đó. Tôi không biết những gì anh ấy nghĩ nhưng có vẻ anh ấy sắp sửa nói, giọng nói bỗng rất quả quyết "Tôi cũng đi"
"Được thôi!"
Tôi không phản đối điều đó bởi vì chúng tôi biết rằng sự phản đối đó là điều vô ích, bởi vì từ ngày con quỷ Dương Khải này xuất hiện thì không một sự phản đối nào có tác dụng với anh ta nên tôi đành từ bỏ vấn đề đấy.
Lần này đi, Linh Nhi dẫn đường, mọi thứ đều có vẻ đầu xuôi đuôi lọt. Lạ thay, dường như trong chúng tôi, không hề có ai phát hiện ra có một bà lão với cây gậy ở phía sau đang nhìn chúng tôi từ phía xa xa.