Chương 42
Bà Hoài không ngạc nhiên trước câu trả lời của Ngân, bà ta chỉ nhác qua Ngân cũng hiểu cô không phải tuýp phụ nữ muốn bám lấy Long, bởi hơn ai hết bà hiểu con trai bà. Trước giờ con gái bám lấy con trai bà rất nhiều, sau mỗi lần chơi bời những cô gái đó đều cho là mình có quyền nhưng tất cả đều nhận lấy sự phũ phàng, vậy thì chỉ có thể là con trai bà tự nguyện mới khiến mối quan hệ này kéo dài và sâu sắc hơn bà nghĩ như vậy. Bà Hoài nhấp chén trà rồi đặt xuống bàn kính, âm giọng nhàn nhạt:
– Thế thì sao? Như thế cô cho là cô có quyền ở bên nó sao?
– Tôi chỉ muốn bà hiểu, tôi không cố tình bám lấy con trai bà, cũng không cần phải chứng minh tôi yêu anh ấy. Nếu bà muốn anh ấy rời bỏ tôi, bà hãy thuyết phục anh ấy chứ đừng thuyết phục tôi.
Ngân cứng giọng, cô quả thực chẳng có lựa chọn nào khác. Nếu là Long chủ động buông tay cô, anh coi cô chỉ là món đồ xài chán vứt đi, cô đã chẳng khó xử như lúc này. Đành là cô yêu thích Long, không phải chỉ vì cô được anh yêu mà từ lúc nào cô đã yêu chính con người anh nhưng cô luôn hiểu vị trí của mình, vậy thì nếu là anh chủ động rời xa cô, dù có buồn thì cô vẫn sẽ mỉm cười chấp nhận. Đó là điều tốt hơn cho anh.
Bà Hoài nhấc chén trà, gật gù quan sát sắc mặt đỏ lên của Ngân. Cô ta cũng ghê gớm đấy. Mục đích bà đến đây hôm nay là để hiểu xem cô ta là ai mà có thể nắm giữ trái tim con trai bà như vậy.
– Thế này đi, tôi cho là cô hơi quá tự tin vào vị trí của mình, tôi nhắc cho cô nhớ đàn ông luôn thích những gì mới lạ… Cô đừng nghĩ là sẽ giữ được nó!
Ngân nhếch miệng chua chát, hờ hững gật nhẹ. Bà ta cho là cô muốn giữ anh sao? Cô có quan trọng gì vào điều này! Bất cứ lúc nào anh muốn rời đi cô đều sẵn sàng. Chỉ là nếu bà ta bắt cô chủ động rời xa anh thì cô không làm được, và… điều duy nhất khiến cô buông tay anh chính là cu Mầm, có điều dường như bà ta không muốn lợi dụng một thằng bé. Bà ta vẫn là một người đàn bà đáng tôn trọng.
Bà Hoài không tỏ rõ thái độ, bà ta đặt tách trà cạch một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi. Ngân vẫn ngồi đó thẫn thờ, bất chợt cô giật mình nhìn ra cửa. Long đã về rồi. Cô bỗng thấy tủi thân, vội đứng dậy quay mặt đi. Cô vẫn biết thân biết phận mình, chỉ là nghe rõ ràng những lời này cô không sao tự nhiên được, lại còn trước mặt một người yêu thương mình, tự nhiên cô thấy mình yếu đuối đến lạ.
– Ban nãy có ai vào phòng à em?
– À… vâng… ban nãy mẹ anh vào đây.
Long sững lại, anh liền níu lấy vai Ngân, khuôn mặt rơm rớm nước mắt của cô đối diện với vẻ lo lắng của anh.
– Mẹ đã nói gì? Em đừng nghe mẹ nói nhé!
– Vâng… không có gì đâu. Bà rất nhẹ nhàng anh ạ.
Long hừ nhạt một tiếng. Anh biết mẹ anh lúc nào cũng tỏ vẻ ngọt ngào nhưng bà không hề đơn giản. Long cúi xuống nhìn Ngân, tay đưa lên vén sợi tóc mai trên má cô, nhẹ giọng:
– Mai anh có cuộc họp trong Đà Nẵng, anh sẽ đi về trong ngày để không phải qua đêm ở đó.
– Thôi… như vậy mệt lắm, anh để ngày kia hãy về!
– Không sao đâu em. Hay… em đi cùng anh!
– Còn con nữa, nó còn bé đi lại không tiện. Anh cứ đi thôi.
Long gật đầu, anh trở lại bàn làm việc. Thời gian gần đây việc thi công khách sạn cơ sở hai vẫn đang gấp rút tiến hành, anh muốn đẩy nhanh tiến độ để sớm tách riêng khỏi mẹ anh. Chỉ khi cơ sở này vận hành êm thấm anh mới có đủ vị thế để thoát khỏi mẹ, đó cũng là lúc anh chính thức cầu hôn Ngân, anh đã có dự định như vậy. Nếu còn phụ thuộc vào bà Hoài, anh cảm thấy mình chưa đủ trưởng thành, hơn thế nữa bà hoàn toàn có thể đóng băng mọi thứ mà bà đang cho anh.
Thường một tuần hai buổi anh với Ngân sẽ đến công trường xây dựng xem tiến độ. Như chiều nay, sau khi từ công trường trở về, Ngân cùng Long rẽ qua siêu thị mua đồ ăn cho bữa tối, cô không quên chọn thêm những thứ để Long mang theo cho chuyến công tác ngắn ngày mai. Từ lúc nào Long đã có cảm giác anh đang có một người vợ thực sự, có con trai thật sự. Anh háo hức mong chờ mỗi ngày lại được êm ấm trong vòng tay Ngân. Cô dịu dàng chu đáo, vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ. Dường như cô có tất cả mọi thứ mà anh cần.
Chuyến đi này Long có Quang đi cùng, đó là buổi họp với đối tác Đài Loan, họ muốn thuê khách sạn Elise để tổ chức một khóa học trong hai tháng với quy mô lớn, bao nguyên ba tầng trên cùng của khách sạn. Thế nên việc thỏa thuận cần có hợp đồng rõ ràng, nhiều khoản cần thống nhất. Nhân tiện họ đang có mặt tại Đà Nẵng, họ yêu cầu anh bay vào đó bàn bạc.
Việc ký kết đã xong, Quang theo Long ra khỏi hội trường khách sạn A nơi nhóm đối tác Đài Loan đang nghỉ lại. Long đang đi bỗng va phải một cô gái bước đi rất vội, dáng người mảnh dẻ liễu yếu đào tơ cùng làn da trắng và mái tóc tơ dài khiến Quang nhìn theo xuýt xoa khen:
– Cô ta xinh lắm anh ạ.
– Vô duyên, va vào người khác mà không xin lỗi một câu!
– Anh khó tính từ bao giờ thế?
– Mày háo sắc từ bao giờ thế?
– Em học anh mà.
– Mày học sai rồi!
Quang cười hề hề:
– Nói cho cùng anh vẫn chưa có ràng buộc, hay chuyến này thử gió mới không anh?
Long thụi một đấm vào bụng Quang đau thấy ông nội làm Quang tím mặt nhăn nhó chạy theo Long.
– Em đùa tí anh làm gì mà căng thế?
– Mày mà còn nói linh tinh nữa không còn răng mà nhai đâu đấy!
– Em biết rồi đại ca.
Cô gái kia quay gót lại nhìn theo hai người đàn ông đang bước vội phía xa, lòng bỗng rung lên cảm giác khó tả. Cô nghe bà Hoài nói Long sẽ có mặt ở khách sạn này, bà còn cam đoan trưa nay anh sẽ ở lại đây, có cả trợ lý của Long giúp sức, thế nên cô quyết định bay vào đây theo anh. Phải thật tự nhiên như là tình cờ, anh ấy không thích những gì sắp đặt!
Long nhắn một cái tin cho Ngân rồi mới yên tâm thả mình vào giấc ngủ trưa. Anh đã đặt vé máy bay sớm, bốn giờ chiều nay sẽ bay. Bỗng anh giật mình bởi nghe thấy âm thanh trong nhà tắm. Tim Long như ngưng lại. Ai lại có thể vào phòng anh thế này được?
Long bước về cửa nhà tắm, anh đơ người khi cô gái mảnh dẻ nhìn quen quen từ trong đó bước ra, thấy anh cô ta cũng ngạc nhiên không kém. Cô ta vội kéo chặt chiếc khăn tắm quấn quanh ngực, mặt mũi đỏ bừng la toáng lên:
– Biến thái! Bảo vệ khách sạn đâu?
– Cô bị điên à? Đây là phòng tôi!
Long cũng quát lên. Cô ta bỗng ngừng lại, tỏ ra hết sức bất ngờ không tin vào điều Long nói, lúng túng hỏi:
– Đây có phải… phòng 808 không anh?
– Đây là phòng 806. Cô đã nhầm lẫn rồi đấy!
Khuôn mặt cô ta liền chuyển màu đỏ hồng đáng yêu, cô ta vội quay người vào phòng tắm. Một lát sau cô ta bận một chiếc váy voan kiểu baby doll màu hồng nhạt trễ vai bước ra, chiếc váy cùng mái tóc ướt hờ hững như tô điểm thêm cho làn da trắng xanh mỏng manh, vài vệt nước bám vào váy khiến lớp voan mỏng trên ngực cô ta dán sát vào da thịt. Cô ta không mặc áo lót! Bản năng trong Long bỗng trỗi dậy, anh đứng hình vài giây trước cô gái xinh đẹp trẻ măng này nhưng rất nhanh anh bình tĩnh trở lại.
– Thế thì sao? Như thế cô cho là cô có quyền ở bên nó sao?
– Tôi chỉ muốn bà hiểu, tôi không cố tình bám lấy con trai bà, cũng không cần phải chứng minh tôi yêu anh ấy. Nếu bà muốn anh ấy rời bỏ tôi, bà hãy thuyết phục anh ấy chứ đừng thuyết phục tôi.
Ngân cứng giọng, cô quả thực chẳng có lựa chọn nào khác. Nếu là Long chủ động buông tay cô, anh coi cô chỉ là món đồ xài chán vứt đi, cô đã chẳng khó xử như lúc này. Đành là cô yêu thích Long, không phải chỉ vì cô được anh yêu mà từ lúc nào cô đã yêu chính con người anh nhưng cô luôn hiểu vị trí của mình, vậy thì nếu là anh chủ động rời xa cô, dù có buồn thì cô vẫn sẽ mỉm cười chấp nhận. Đó là điều tốt hơn cho anh.
Bà Hoài nhấc chén trà, gật gù quan sát sắc mặt đỏ lên của Ngân. Cô ta cũng ghê gớm đấy. Mục đích bà đến đây hôm nay là để hiểu xem cô ta là ai mà có thể nắm giữ trái tim con trai bà như vậy.
– Thế này đi, tôi cho là cô hơi quá tự tin vào vị trí của mình, tôi nhắc cho cô nhớ đàn ông luôn thích những gì mới lạ… Cô đừng nghĩ là sẽ giữ được nó!
Ngân nhếch miệng chua chát, hờ hững gật nhẹ. Bà ta cho là cô muốn giữ anh sao? Cô có quan trọng gì vào điều này! Bất cứ lúc nào anh muốn rời đi cô đều sẵn sàng. Chỉ là nếu bà ta bắt cô chủ động rời xa anh thì cô không làm được, và… điều duy nhất khiến cô buông tay anh chính là cu Mầm, có điều dường như bà ta không muốn lợi dụng một thằng bé. Bà ta vẫn là một người đàn bà đáng tôn trọng.
Bà Hoài không tỏ rõ thái độ, bà ta đặt tách trà cạch một tiếng rồi đứng dậy bỏ đi. Ngân vẫn ngồi đó thẫn thờ, bất chợt cô giật mình nhìn ra cửa. Long đã về rồi. Cô bỗng thấy tủi thân, vội đứng dậy quay mặt đi. Cô vẫn biết thân biết phận mình, chỉ là nghe rõ ràng những lời này cô không sao tự nhiên được, lại còn trước mặt một người yêu thương mình, tự nhiên cô thấy mình yếu đuối đến lạ.
– Ban nãy có ai vào phòng à em?
– À… vâng… ban nãy mẹ anh vào đây.
Long sững lại, anh liền níu lấy vai Ngân, khuôn mặt rơm rớm nước mắt của cô đối diện với vẻ lo lắng của anh.
– Mẹ đã nói gì? Em đừng nghe mẹ nói nhé!
– Vâng… không có gì đâu. Bà rất nhẹ nhàng anh ạ.
Long hừ nhạt một tiếng. Anh biết mẹ anh lúc nào cũng tỏ vẻ ngọt ngào nhưng bà không hề đơn giản. Long cúi xuống nhìn Ngân, tay đưa lên vén sợi tóc mai trên má cô, nhẹ giọng:
– Mai anh có cuộc họp trong Đà Nẵng, anh sẽ đi về trong ngày để không phải qua đêm ở đó.
– Thôi… như vậy mệt lắm, anh để ngày kia hãy về!
– Không sao đâu em. Hay… em đi cùng anh!
– Còn con nữa, nó còn bé đi lại không tiện. Anh cứ đi thôi.
Long gật đầu, anh trở lại bàn làm việc. Thời gian gần đây việc thi công khách sạn cơ sở hai vẫn đang gấp rút tiến hành, anh muốn đẩy nhanh tiến độ để sớm tách riêng khỏi mẹ anh. Chỉ khi cơ sở này vận hành êm thấm anh mới có đủ vị thế để thoát khỏi mẹ, đó cũng là lúc anh chính thức cầu hôn Ngân, anh đã có dự định như vậy. Nếu còn phụ thuộc vào bà Hoài, anh cảm thấy mình chưa đủ trưởng thành, hơn thế nữa bà hoàn toàn có thể đóng băng mọi thứ mà bà đang cho anh.
Thường một tuần hai buổi anh với Ngân sẽ đến công trường xây dựng xem tiến độ. Như chiều nay, sau khi từ công trường trở về, Ngân cùng Long rẽ qua siêu thị mua đồ ăn cho bữa tối, cô không quên chọn thêm những thứ để Long mang theo cho chuyến công tác ngắn ngày mai. Từ lúc nào Long đã có cảm giác anh đang có một người vợ thực sự, có con trai thật sự. Anh háo hức mong chờ mỗi ngày lại được êm ấm trong vòng tay Ngân. Cô dịu dàng chu đáo, vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ. Dường như cô có tất cả mọi thứ mà anh cần.
Chuyến đi này Long có Quang đi cùng, đó là buổi họp với đối tác Đài Loan, họ muốn thuê khách sạn Elise để tổ chức một khóa học trong hai tháng với quy mô lớn, bao nguyên ba tầng trên cùng của khách sạn. Thế nên việc thỏa thuận cần có hợp đồng rõ ràng, nhiều khoản cần thống nhất. Nhân tiện họ đang có mặt tại Đà Nẵng, họ yêu cầu anh bay vào đó bàn bạc.
Việc ký kết đã xong, Quang theo Long ra khỏi hội trường khách sạn A nơi nhóm đối tác Đài Loan đang nghỉ lại. Long đang đi bỗng va phải một cô gái bước đi rất vội, dáng người mảnh dẻ liễu yếu đào tơ cùng làn da trắng và mái tóc tơ dài khiến Quang nhìn theo xuýt xoa khen:
– Cô ta xinh lắm anh ạ.
– Vô duyên, va vào người khác mà không xin lỗi một câu!
– Anh khó tính từ bao giờ thế?
– Mày háo sắc từ bao giờ thế?
– Em học anh mà.
– Mày học sai rồi!
Quang cười hề hề:
– Nói cho cùng anh vẫn chưa có ràng buộc, hay chuyến này thử gió mới không anh?
Long thụi một đấm vào bụng Quang đau thấy ông nội làm Quang tím mặt nhăn nhó chạy theo Long.
– Em đùa tí anh làm gì mà căng thế?
– Mày mà còn nói linh tinh nữa không còn răng mà nhai đâu đấy!
– Em biết rồi đại ca.
Cô gái kia quay gót lại nhìn theo hai người đàn ông đang bước vội phía xa, lòng bỗng rung lên cảm giác khó tả. Cô nghe bà Hoài nói Long sẽ có mặt ở khách sạn này, bà còn cam đoan trưa nay anh sẽ ở lại đây, có cả trợ lý của Long giúp sức, thế nên cô quyết định bay vào đây theo anh. Phải thật tự nhiên như là tình cờ, anh ấy không thích những gì sắp đặt!
Long nhắn một cái tin cho Ngân rồi mới yên tâm thả mình vào giấc ngủ trưa. Anh đã đặt vé máy bay sớm, bốn giờ chiều nay sẽ bay. Bỗng anh giật mình bởi nghe thấy âm thanh trong nhà tắm. Tim Long như ngưng lại. Ai lại có thể vào phòng anh thế này được?
Long bước về cửa nhà tắm, anh đơ người khi cô gái mảnh dẻ nhìn quen quen từ trong đó bước ra, thấy anh cô ta cũng ngạc nhiên không kém. Cô ta vội kéo chặt chiếc khăn tắm quấn quanh ngực, mặt mũi đỏ bừng la toáng lên:
– Biến thái! Bảo vệ khách sạn đâu?
– Cô bị điên à? Đây là phòng tôi!
Long cũng quát lên. Cô ta bỗng ngừng lại, tỏ ra hết sức bất ngờ không tin vào điều Long nói, lúng túng hỏi:
– Đây có phải… phòng 808 không anh?
– Đây là phòng 806. Cô đã nhầm lẫn rồi đấy!
Khuôn mặt cô ta liền chuyển màu đỏ hồng đáng yêu, cô ta vội quay người vào phòng tắm. Một lát sau cô ta bận một chiếc váy voan kiểu baby doll màu hồng nhạt trễ vai bước ra, chiếc váy cùng mái tóc ướt hờ hững như tô điểm thêm cho làn da trắng xanh mỏng manh, vài vệt nước bám vào váy khiến lớp voan mỏng trên ngực cô ta dán sát vào da thịt. Cô ta không mặc áo lót! Bản năng trong Long bỗng trỗi dậy, anh đứng hình vài giây trước cô gái xinh đẹp trẻ măng này nhưng rất nhanh anh bình tĩnh trở lại.