Chương 41
Ngân ngồi làm việc, lòng lo lắng không biết bà Hoài nói gì với Long. Nếu chỉ đơn thuần là nói những lời ngăn cản thì có lẽ không thể tác động được Long nhưng ngộ nhỡ… Ngân biết mình ích kỷ, có điều càng ở bên Long cô càng không muốn xa anh, dù cô biết như vậy là không công bằng cho anh…
Long không gõ cửa mà bước thẳng vào phòng giám đốc khách sạn Elise ở tầng mười. Bà Hoài thích căn phòng có sân trồng hoa hồng nên bà chọn một phòng trên cao, trái với Long, anh thích ở một vị trí thấp để dễ đi lại vận động, không cần sử dụng thang máy.
Thấy con trai, bà Hoài đan hai bàn tay với những ngón đeo nhẫn kim cương tô điểm thêm vẻ sang trọng quý phái, ngả lưng ra ghế nhìn con.
– Con có nhớ phép lịch sự không thế Long?
– Mẹ với con thì cần gì phép lịch sự. Mẹ gọi con có việc gì?
– Còn việc gì ngoài việc mẹ không đồng ý việc con tiếp tục ở bên con Ngân.
– Con tưởng chuyện gì, thế thôi con về phòng đây.
Long định quay đi, bà Hoài liền nói tiếp:
– Tối nay gia đình ông Trần Tâm tổng giám đốc công ty dược Hưng Thịnh sẽ đến chơi với mẹ con ta. Con sắp xếp về nhà tiếp họ với mẹ. Con gái của họ là đối tượng mà mẹ muốn giới thiệu với con. Con bé rất đẹp cũng rất ngoan, mẹ đã gặp rồi.
– Mẹ, sao mẹ cứ ép con như thế?
– Con có phải là con trai mẹ nữa không hả Long? Mẹ đã cho con cả tháng để chơi bời với con bé đó mà con vẫn chưa chán sao? Trịnh Tuấn Long mà mẹ biết đâu rồi?
Thì ra bà Hoài thả lỏng cho Long một tháng qua là vì bà ta muốn Long chơi bời đến chán Ngân, bởi bà ta hiểu con người vốn càng cấm đoán thì càng thèm khát. Tiếc là Long lại không như suy nghĩ của bà, càng ở bên Ngân anh càng yêu thương cô nhiều hơn. Cô ấy cứ cuốn hút anh đến mức anh quên luôn cả tên mình nữa.
Long hiểu ý đồ của mẹ, anh tức đến đen mặt, anh đã nghĩ mẹ anh nghĩ cho anh cơ đấy. Đúng là người đàn bà thép, làm gì cũng đặt lợi ích lên đầu.
– Việc con chơi bời đã là quá khứ rồi, giờ con muốn lấy Ngân.
– Long!
Bà Hoài gắt lên. Long không nghe nữa, anh bỏ về phòng làm việc, nơi cô gái anh yêu đang nóng ruột chờ đợi.
Nhìn vẻ mặt hằm hằm của Long, Ngân cũng đoán ra chuyện. Bà Hoài đã làm gì đó khiến anh bực tức, cũng có nghĩa bà ta không thể dễ dàng đồng ý như Long phán đoán được. Long bước lại Ngân, cô ngước lên nhìn anh, gượng cười hỏi:
– Mẹ anh đã nói gì vậy?
– Không có gì đâu, em không cần quan tâm những gì mẹ nói hay bất cứ ai nói, chỉ cần dù có chuyện gì em cũng không rời bỏ anh là đủ.
Long cúi xuống nhìn Ngân, ánh mắt anh dịu lại, trong đôi mắt là biết bao ấm áp cùng cả sự van xin Ngân đừng dễ dàng từ bỏ anh như một lần cô từng làm anh sợ đến phát điên. Anh hiểu mẹ anh không dễ đối phó như con Huệ khốn kiếp đó, bà ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Ngân e dè gật đầu. Cô đang ích kỷ, cô đang không nghĩ cho anh có phải không? Cô chỉ biết anh cần cô, vậy thì nghĩ cho anh chính là không rời xa anh có đúng không? Cô không biết nữa, tình cảm của con người vốn không có gì đảm bảo, nếu chỉ vì si mê mù quáng nhất thời khiến Long nhất quyết ở bên cô, biết đâu một ngày anh hối hận, anh tiếc nuối việc phải làm kẻ đến sau, phải chịu trách nhiệm làm cha một đứa trẻ không phải con mình? Thôi… Ngân sẽ ích kỷ, Ngân sẽ không nghĩ nhiều nữa…
Long mỉm cười hài lòng, anh bước về bàn làm việc. Một ngày trôi qua như bao ngày hạnh phúc khác. Long không về nhà dù mẹ anh gọi điện mấy cuộc. Một mình bà Hoài phải tiếp nhà họ Trần, bà ái ngại nhìn cô tiểu thư Hoàng Diệp con gái ông Trần Tâm mà nói:
– Tối nay anh Long phải đi công tác đột xuất, con thông cảm cho bác với anh nhé, để khi nào anh về bác sẽ cùng anh sang chơi với gia đình con.
Diệp ngượng ngùng nhìn bà Hoài, gò má ửng hồng e thẹn. Cô tiểu thư xinh đẹp mới hai hai tuổi này có làn da trắng, phong thái nề nếp tinh khiết như sương sớm. Từ nhỏ đến giờ cô ít tiếp xúc với nam giới, với cô mà nói thì tình yêu vẫn còn là điều gì xa vời lắm. Cô cũng biết Long qua những thông tin ít ỏi về anh. Ngày học đại học anh từng trốn mẹ tham gia đội hiệp sĩ đường phố bắt cướp cứu người, cô nghe thôi đã thấy ngưỡng mộ anh rồi. Đại thiếu gia như anh mà xông pha chẳng ngại gì, vừa đẹp trai vừa khí phách, người như vậy mới đáng để yêu chứ. Đương nhiên hoa thơm sẽ có nhiều ong bướm vây quanh, cô không ngại tin đồn đào hoa về anh chút nào cả.
Mấy ngày sau đó, mọi chuyện dường như không có gì thay đổi. Một buổi chiều Long đi họp, Ngân bỗng giật mình ngẩng mặt lên khi bà Hoài bước thẳng vào phòng. Cô hiểu bà ta đã trực tiếp đến để cảnh cáo cô. Bà ta xinh đẹp thật, vẻ đẹp quý phái sang trọng hút hồn. Bà ta trông rất giống Long, đặc biệt là đôi mắt, điều ấy khiến Ngân có cảm giác gần gũi với bà ta hơn một chút. Cô nhẹ giọng:
– Bà…
Ngân đứng dậy lên tiếng trước, cô bước ra sofa theo phép lịch sự rót nước mời:
– Mời bà uống trà.
Bà Hoài điềm tĩnh ngồi xuống đón lấy tách trà. Ngân hiểu mình không thể trốn tránh, thế nên cô ngồi xuống đối diện bà ta.
– Cô Ngân này, tôi không biết cô quyến rũ con trai tôi thế nào, có điều tôi cho cô biết là tôi không chấp nhận.
Ngân bặm môi cúi mặt. Cô vẫn biết là thế, nhưng nghe bà ta thẳng thừng nói vào mặt như vậy vẫn làm cô đau xót. Ngày xưa bà Dư cũng từng phản đối cô và Bảo, có điều bà ta chỉ tỏ thái độ làm mình làm mẩy không ưa chứ không thẳng thắn nói như thế này, hơn nữa khoảng cách giữa cô và Bảo khi đó không quá xa vời nên cô không bận tâm nhiều, còn lúc này, cô không chỉ không bận tâm mà cô còn hiểu điều bà ta nói hoàn toàn là lẽ thường, chính bản thân cô còn không thể chấp nhận.
Ngân giấu giọt nước mắt, lặng lẽ gật đầu.
– Tôi hiểu thưa bà.
– Cô hiểu thì tốt. Tôi hỏi cô, cô đến với thằng Long là vì cái gì? Vì tình yêu à? Cô nghĩ là tôi tin cô sao? Tôi cũng là một người mẹ, tôi biết đàn bà có con sẽ thế nào. Cô nghĩ tôi không có đàn ông theo đuổi sao? Nhưng vì sao tôi một mình nuôi thằng Long khôn lớn? Cô nói tôi nghe xem?
Đúng là người đàn bà tài giỏi, bà ta thuyết phục đơn giản không hề đe dọa, chỉ bằng lời lẽ cũng đủ khiến Ngân không biết nói gì ngoài chấp nhận. Những gì bà ta nói hoàn toàn đúng. Ngân đến với Long là vì cái gì nếu không phải vì cu Mầm. Vì cu Mầm mà cô sẵn sàng bán thân cho anh. Vì anh yêu cu Mầm, sẵn sàng chăm sóc con, sẵn sàng làm cha thằng bé nên cô mới chấp nhận ở bên anh, chấp nhận nghĩ đến tương lai với anh, vạn nhất anh không thích thằng bé, cô không bao giờ chịu, dù anh có van xin, có si mê cô cỡ nào. Vậy thì, cô đâu có thực sự yêu anh. Cô chỉ yêu con trai hơn tất cả. Câu hỏi của bà ta cũng là lời thuyết phục đanh thép nhất, cả tình và lý cô đều không xứng đáng ở bên Long. Nhưng… lời hứa với Long, cô biết phải làm sao? Anh cần cô, anh không muốn xa cô kia mà?
Ngân hít một hơi, cô cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng lên nhìn vào mắt bà Hoài cất lời:
– Tôi vì con nên mới đến với con trai bà, bà nói đúng nhưng… anh Long cũng hiểu và chấp nhận thưa bà.
Long không gõ cửa mà bước thẳng vào phòng giám đốc khách sạn Elise ở tầng mười. Bà Hoài thích căn phòng có sân trồng hoa hồng nên bà chọn một phòng trên cao, trái với Long, anh thích ở một vị trí thấp để dễ đi lại vận động, không cần sử dụng thang máy.
Thấy con trai, bà Hoài đan hai bàn tay với những ngón đeo nhẫn kim cương tô điểm thêm vẻ sang trọng quý phái, ngả lưng ra ghế nhìn con.
– Con có nhớ phép lịch sự không thế Long?
– Mẹ với con thì cần gì phép lịch sự. Mẹ gọi con có việc gì?
– Còn việc gì ngoài việc mẹ không đồng ý việc con tiếp tục ở bên con Ngân.
– Con tưởng chuyện gì, thế thôi con về phòng đây.
Long định quay đi, bà Hoài liền nói tiếp:
– Tối nay gia đình ông Trần Tâm tổng giám đốc công ty dược Hưng Thịnh sẽ đến chơi với mẹ con ta. Con sắp xếp về nhà tiếp họ với mẹ. Con gái của họ là đối tượng mà mẹ muốn giới thiệu với con. Con bé rất đẹp cũng rất ngoan, mẹ đã gặp rồi.
– Mẹ, sao mẹ cứ ép con như thế?
– Con có phải là con trai mẹ nữa không hả Long? Mẹ đã cho con cả tháng để chơi bời với con bé đó mà con vẫn chưa chán sao? Trịnh Tuấn Long mà mẹ biết đâu rồi?
Thì ra bà Hoài thả lỏng cho Long một tháng qua là vì bà ta muốn Long chơi bời đến chán Ngân, bởi bà ta hiểu con người vốn càng cấm đoán thì càng thèm khát. Tiếc là Long lại không như suy nghĩ của bà, càng ở bên Ngân anh càng yêu thương cô nhiều hơn. Cô ấy cứ cuốn hút anh đến mức anh quên luôn cả tên mình nữa.
Long hiểu ý đồ của mẹ, anh tức đến đen mặt, anh đã nghĩ mẹ anh nghĩ cho anh cơ đấy. Đúng là người đàn bà thép, làm gì cũng đặt lợi ích lên đầu.
– Việc con chơi bời đã là quá khứ rồi, giờ con muốn lấy Ngân.
– Long!
Bà Hoài gắt lên. Long không nghe nữa, anh bỏ về phòng làm việc, nơi cô gái anh yêu đang nóng ruột chờ đợi.
Nhìn vẻ mặt hằm hằm của Long, Ngân cũng đoán ra chuyện. Bà Hoài đã làm gì đó khiến anh bực tức, cũng có nghĩa bà ta không thể dễ dàng đồng ý như Long phán đoán được. Long bước lại Ngân, cô ngước lên nhìn anh, gượng cười hỏi:
– Mẹ anh đã nói gì vậy?
– Không có gì đâu, em không cần quan tâm những gì mẹ nói hay bất cứ ai nói, chỉ cần dù có chuyện gì em cũng không rời bỏ anh là đủ.
Long cúi xuống nhìn Ngân, ánh mắt anh dịu lại, trong đôi mắt là biết bao ấm áp cùng cả sự van xin Ngân đừng dễ dàng từ bỏ anh như một lần cô từng làm anh sợ đến phát điên. Anh hiểu mẹ anh không dễ đối phó như con Huệ khốn kiếp đó, bà ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Ngân e dè gật đầu. Cô đang ích kỷ, cô đang không nghĩ cho anh có phải không? Cô chỉ biết anh cần cô, vậy thì nghĩ cho anh chính là không rời xa anh có đúng không? Cô không biết nữa, tình cảm của con người vốn không có gì đảm bảo, nếu chỉ vì si mê mù quáng nhất thời khiến Long nhất quyết ở bên cô, biết đâu một ngày anh hối hận, anh tiếc nuối việc phải làm kẻ đến sau, phải chịu trách nhiệm làm cha một đứa trẻ không phải con mình? Thôi… Ngân sẽ ích kỷ, Ngân sẽ không nghĩ nhiều nữa…
Long mỉm cười hài lòng, anh bước về bàn làm việc. Một ngày trôi qua như bao ngày hạnh phúc khác. Long không về nhà dù mẹ anh gọi điện mấy cuộc. Một mình bà Hoài phải tiếp nhà họ Trần, bà ái ngại nhìn cô tiểu thư Hoàng Diệp con gái ông Trần Tâm mà nói:
– Tối nay anh Long phải đi công tác đột xuất, con thông cảm cho bác với anh nhé, để khi nào anh về bác sẽ cùng anh sang chơi với gia đình con.
Diệp ngượng ngùng nhìn bà Hoài, gò má ửng hồng e thẹn. Cô tiểu thư xinh đẹp mới hai hai tuổi này có làn da trắng, phong thái nề nếp tinh khiết như sương sớm. Từ nhỏ đến giờ cô ít tiếp xúc với nam giới, với cô mà nói thì tình yêu vẫn còn là điều gì xa vời lắm. Cô cũng biết Long qua những thông tin ít ỏi về anh. Ngày học đại học anh từng trốn mẹ tham gia đội hiệp sĩ đường phố bắt cướp cứu người, cô nghe thôi đã thấy ngưỡng mộ anh rồi. Đại thiếu gia như anh mà xông pha chẳng ngại gì, vừa đẹp trai vừa khí phách, người như vậy mới đáng để yêu chứ. Đương nhiên hoa thơm sẽ có nhiều ong bướm vây quanh, cô không ngại tin đồn đào hoa về anh chút nào cả.
Mấy ngày sau đó, mọi chuyện dường như không có gì thay đổi. Một buổi chiều Long đi họp, Ngân bỗng giật mình ngẩng mặt lên khi bà Hoài bước thẳng vào phòng. Cô hiểu bà ta đã trực tiếp đến để cảnh cáo cô. Bà ta xinh đẹp thật, vẻ đẹp quý phái sang trọng hút hồn. Bà ta trông rất giống Long, đặc biệt là đôi mắt, điều ấy khiến Ngân có cảm giác gần gũi với bà ta hơn một chút. Cô nhẹ giọng:
– Bà…
Ngân đứng dậy lên tiếng trước, cô bước ra sofa theo phép lịch sự rót nước mời:
– Mời bà uống trà.
Bà Hoài điềm tĩnh ngồi xuống đón lấy tách trà. Ngân hiểu mình không thể trốn tránh, thế nên cô ngồi xuống đối diện bà ta.
– Cô Ngân này, tôi không biết cô quyến rũ con trai tôi thế nào, có điều tôi cho cô biết là tôi không chấp nhận.
Ngân bặm môi cúi mặt. Cô vẫn biết là thế, nhưng nghe bà ta thẳng thừng nói vào mặt như vậy vẫn làm cô đau xót. Ngày xưa bà Dư cũng từng phản đối cô và Bảo, có điều bà ta chỉ tỏ thái độ làm mình làm mẩy không ưa chứ không thẳng thắn nói như thế này, hơn nữa khoảng cách giữa cô và Bảo khi đó không quá xa vời nên cô không bận tâm nhiều, còn lúc này, cô không chỉ không bận tâm mà cô còn hiểu điều bà ta nói hoàn toàn là lẽ thường, chính bản thân cô còn không thể chấp nhận.
Ngân giấu giọt nước mắt, lặng lẽ gật đầu.
– Tôi hiểu thưa bà.
– Cô hiểu thì tốt. Tôi hỏi cô, cô đến với thằng Long là vì cái gì? Vì tình yêu à? Cô nghĩ là tôi tin cô sao? Tôi cũng là một người mẹ, tôi biết đàn bà có con sẽ thế nào. Cô nghĩ tôi không có đàn ông theo đuổi sao? Nhưng vì sao tôi một mình nuôi thằng Long khôn lớn? Cô nói tôi nghe xem?
Đúng là người đàn bà tài giỏi, bà ta thuyết phục đơn giản không hề đe dọa, chỉ bằng lời lẽ cũng đủ khiến Ngân không biết nói gì ngoài chấp nhận. Những gì bà ta nói hoàn toàn đúng. Ngân đến với Long là vì cái gì nếu không phải vì cu Mầm. Vì cu Mầm mà cô sẵn sàng bán thân cho anh. Vì anh yêu cu Mầm, sẵn sàng chăm sóc con, sẵn sàng làm cha thằng bé nên cô mới chấp nhận ở bên anh, chấp nhận nghĩ đến tương lai với anh, vạn nhất anh không thích thằng bé, cô không bao giờ chịu, dù anh có van xin, có si mê cô cỡ nào. Vậy thì, cô đâu có thực sự yêu anh. Cô chỉ yêu con trai hơn tất cả. Câu hỏi của bà ta cũng là lời thuyết phục đanh thép nhất, cả tình và lý cô đều không xứng đáng ở bên Long. Nhưng… lời hứa với Long, cô biết phải làm sao? Anh cần cô, anh không muốn xa cô kia mà?
Ngân hít một hơi, cô cố gắng giữ bình tĩnh, ngẩng lên nhìn vào mắt bà Hoài cất lời:
– Tôi vì con nên mới đến với con trai bà, bà nói đúng nhưng… anh Long cũng hiểu và chấp nhận thưa bà.