Chương 35
Ngân gật nhẹ trước những gì Long thuyết phục. Giờ không phải là lúc mất bĩnh tĩnh, có lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì mà quan trọng là phải tìm ra cu Mầm. Ngân vừa đứng dậy, cô bỗng nghe tiếng quát phía sau của Bảo:
– Em trông thằng bé kiểu gì thế hả?
– Anh… em bị bất ngờ, là anh thì anh cũng không giữ được nó đâu!
Trịnh bào chữa trước thái độ tức giận đỏ cả mặt của Bảo, cô ta níu lấy tay Bảo. Ngân cùng Long bước đến gần hai người họ, cảm giác hận thù trong Bảo trước Long tạm thời phải đè nén vì việc cu Mầm mất tích cần nhiều người giúp đỡ. Bảo vừa nghe tin một cái là chạy vội đến hiện trường, bỏ dở cả cuộc họp quan trọng với đối tác.
Ngân nhìn vẻ lo lắng tức giận của Bảo lúc này, tạm thời cô bỏ suy nghĩ Bảo gây ra chuyện. Cũng đúng thôi, nếu anh ta và Trinh gây chuyện, chẳng có lý do gì anh ta để Trinh là kẻ có lỗi trong chuyện này, họ sẽ tìm dịp khác để bắt cóc thằng bé.
– Tao đã cho là mày bắt cóc con mày đấy! – Long nhếch miệng.
– Tao không điên. Một ngày nào đó tao sẽ đường hoàng đón nó về nuôi.
Bảo đỏ gay gằn giọng với Long. Anh ta có nghĩ đến chuyện này, nhưng ít nhất không phải hiện tại. Ngân nhìn Bảo, cô không muốn đối diện với nỗi đau quá khứ liền thẳng bước. Long lập tức theo sau cô, mặc kệ đôi nhân tình vô đạo đức kia.
Dỗ Ngân nghỉ ngơi một hồi, Long gọi điện cho mẹ anh, bà phải sớm trở lại Singapore vì công việc còn dang dở.
– Mẹ, có phải mẹ bắt cóc con trai Ngân không?
– Mẹ sao? Con nghĩ là mẹ à Long? Con cô ta bị bắt cóc lúc nào?
Long không biết nghĩ sao trước thái độ ngạc nhiên của mẹ anh. Có lẽ cũng không phải là mẹ anh rồi, vậy kẻ đó là ai? Không phải mẹ anh thì nỗi lo càng lớn hơn, dễ chừng thằng bé đang gặp nguy hiểm.
– Sáng nay, con bồ của thằng chồng Ngân đem thằng bé ra ngoài, sau đó thằng bé bị một nhóm người bắt cóc lên ô tô.
– Mẹ không biết gì đâu, mấy việc thế này mẹ không bao giờ làm, con nghĩ về mẹ như vậy là rất sai lầm đấy Long.
– Vấn đề bây giờ là làm sao tìm ra được thằng bé, mẹ nghĩ cách giúp con cái!
– Con của nó thì có liên quan gì đến mẹ, mẹ không đồng ý mối quan hệ này, thế nhé, mẹ đang bận.
– Mẹ!
Long bực bội nghe tiếng ngắt máy của bà Hoài. Thế lực của bà Hoài mà ra tay tìm kiếm thằng bé chắc chắn sẽ nhanh chóng hơn nhiều, Long có thế nào vẫn là dưới trướng của bà ta.
Suốt từ sáng đến chiều, vẫn chưa có bất cứ thông tin gì từ phía cảnh sát, Long cũng đã cho người tìm kiếm camera dọc theo con đường tẩu thoát theo các kịch bản, tìm đến những khu vực hẻo lánh dễ bề cho bọn bắt cóc tránh bị phát hiện, thế nhưng kết quả đúng là như mò kim đáy bể. Không hiểu ai là chủ mưu gây ra chuyện này, anh không tin chỉ đơn thuần là thằng bé gặp xui xẻo.
Lòng dạ Ngân mỗi lúc một như lửa đốt, cô ngồi nhìn điện thoại trân trân chỉ mong một cuộc gọi. Tầm ba giờ chiều, điện thoại của Ngân bỗng có tin nhắn. Cô giật mình vội mở ra xem:
“Chị Ngân, cảm giác xa con thế nào? Muốn gặp lại thằng bé, chị không nên cho ai biết tôi là người nhắn cho chị.”
Huệ sao? Cô ta bị điên thật rồi, cô ta không biết sợ hãi pháp luật sao?
Ngân nhìn ra ngoài, Long đang ngồi ở phòng khách, anh liên tục hỏi các nguồn thông tin. Ngân lập tức nhắn lại.
“Cô muốn gì?”
“Đơn giản thôi, chị từ bỏ Long đi!”
“Tại sao cô không buông ta cho chúng tôi? Tôi có làm gì đến cô đâu, khi trước tôi bỏ việc cũng vì tôi không muốn phiền đến cô.”
“Nhìn chị bên anh ta tôi cảm thấy rất ngứa mắt.”
Ngân thở dài, ít nhất cô cũng bớt lo hơn khi biết kẻ chủ mưu, dù không rõ cô ta có thể làm hại gì đến cu Mầm không?
“Tôi có thể gặp thằng bé bằng cách nào?’
“Hãy biến mất khỏi Long. Quan trọng là đừng hé răng chuyện này với bất kỳ ai. Hiện tại thằng bé đang có mặt ở nhà bóng khu vui chơi trẻ em công viên X. Đây chỉ là cảnh cáo. Nếu chị còn ở bên Long, thằng bé sẽ không còn vui tươi thế được đâu.”
Ngân nghĩ đến việc thằng bé bị hại, đầu óc cô chẳng còn minh mẫn, cô chỉ biết cô cần con trai được an toàn, thế nên cô giấu Long về chuyện Huệ bắt cóc thằng bé. Việc rời xa Long, cô biết mình ích kỷ nhưng khi mọi chuyện giữa cô và Long chưa sâu đậm cô cần phải rời xa Long, cô hiểu mình khó có thể được bà Hoài chấp nhận, lần này là Huệ, nhưng lần tới rất có thể là bà ta ngăn cản chuyện tình cảm giữa cô và con trai bà. Vậy thì… thà rằng cô từ bỏ ngay từ bây giờ, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho cả hai người.
Ngân bước ra phòng khách nói với Long.
– Em vừa mơ thấy thằng bé đang ở công viên X. Hay chúng ta ra đó thử xem sao?
– Sao em lại tin vào mấy giấc mơ vớ vẩn thế nhỉ?
Long cau mày nhìn Ngân, nhưng cô vẫn quả quyết:
– Em hay được báo mộng lắm anh, nếu anh không tin thì em ra đó một mình.
– Được rồi, vậy chúng ta đi!
Long không tin vào những gì Ngân nói, vậy mà khi anh cùng Ngân đến công viên X, Ngân giả bộ đi xung quanh tìm con, cuối cùng cô mừng đến phát khóc khi thấy thằng cu đang trèo leo nghịch ngợm rất ngoan trong nhà bóng nhựa. Dường như nó chẳng biết có chuyện gì xảy ra, lúc này thấy mẹ gọi to, nước mắt nhòe nhoẹt ướt mặt, nó cười toe toét vươn tay về phía mẹ.
– Mầm… Mầm ơi… con tôi… huhuhu…
Người quản lý khu vực này tiến lại Ngân thắc mắc:
– Chị là mẹ thằng bé à?
– Vâng… ai đưa nó vào đây thế chú?
– Có một cô gái trẻ đưa nó vào đây, cô ấy trả tiền rồi, thằng bé chơi bao lâu cũng được.
Long hiểu chuyện có gì khuất tất, rõ ràng Ngân biết nhưng cô cố tình giấu giếm mà bịa ra giấc mơ vớ vẩn gì đó. Anh liền hỏi người quản lý:
– Chú có nhớ mặt cô gái đó không?
– Tôi chịu thôi, cô ta trùm kín mặt mũi, nói cũng không nói gì cả, chỉ đưa tiền như trên bảng giá kia thôi. Tôi cứ nghĩ cô ta là mẹ thằng bé cơ.
Cu Mầm được mẹ đón về mà vẫn còn lưu luyến nhà bóng lắm, nó còn chỉ chỏ mấy trò chơi trong đó nhưng Ngân vẫn quyết đưa con về. Con linh hoạt hiểu biết nhanh chóng mà Ngân hạnh phúc không thôi nhưng nỗi lo một ngày con lại sa vào tay quỷ dữ mà cô không khỏi đau lòng. Việc ở bên Long với Ngân quá đỗi khó khăn, vậy thì… cô đâu còn lựa chọn nào khác, chẳng phải ngay từ đầu cô đã xác định sẽ sớm rời xa anh hay sao? Trên tất cả, cô không xứng với anh, cô không muốn anh phải khổ vì cô.
Long nhanh chóng báo cho tổ công an điều tra đồng thời báo cho Quang về chuyện đã tìm thấy thằng bé. Phía công an nói sẽ tiếp tục điều tra rõ ngọn ngành nhưng Long hiểu họ quá bận rộn để có thể theo đuổi chuyện này, anh không kỳ vọng vào họ. Nhất định anh sẽ tự mình tìm hiểu chuyện.
Dù không muốn nhưng Ngân cảm thấy có trách nhiệm báo cho Bảo:
– Tôi đã tìm được cu Mầm.
– Thật vậy sao? Trời đất ơi, may quá! Làm sao cô tìm ra thế?
– Đó là chuyện của chúng tôi. Lần sau anh muốn gặp thằng bé thì nhất định phải có mặt tôi, anh nghe rõ chưa? Tôi sẽ không tin ở anh thêm một lần nào nữa đâu!
– Thằng bé đang ở đâu, tôi muốn đến gặp con!
– Anh để cho nó yên đi!
Ngân lạnh lùng cúp máy. Một lần để con vào tay Bảo đã là quá đủ, lần sau, dù anh ta có không muốn cô cũng sẽ có mặt giám sát chuyện anh ta gặp thằng bé.
– Em trông thằng bé kiểu gì thế hả?
– Anh… em bị bất ngờ, là anh thì anh cũng không giữ được nó đâu!
Trịnh bào chữa trước thái độ tức giận đỏ cả mặt của Bảo, cô ta níu lấy tay Bảo. Ngân cùng Long bước đến gần hai người họ, cảm giác hận thù trong Bảo trước Long tạm thời phải đè nén vì việc cu Mầm mất tích cần nhiều người giúp đỡ. Bảo vừa nghe tin một cái là chạy vội đến hiện trường, bỏ dở cả cuộc họp quan trọng với đối tác.
Ngân nhìn vẻ lo lắng tức giận của Bảo lúc này, tạm thời cô bỏ suy nghĩ Bảo gây ra chuyện. Cũng đúng thôi, nếu anh ta và Trinh gây chuyện, chẳng có lý do gì anh ta để Trinh là kẻ có lỗi trong chuyện này, họ sẽ tìm dịp khác để bắt cóc thằng bé.
– Tao đã cho là mày bắt cóc con mày đấy! – Long nhếch miệng.
– Tao không điên. Một ngày nào đó tao sẽ đường hoàng đón nó về nuôi.
Bảo đỏ gay gằn giọng với Long. Anh ta có nghĩ đến chuyện này, nhưng ít nhất không phải hiện tại. Ngân nhìn Bảo, cô không muốn đối diện với nỗi đau quá khứ liền thẳng bước. Long lập tức theo sau cô, mặc kệ đôi nhân tình vô đạo đức kia.
Dỗ Ngân nghỉ ngơi một hồi, Long gọi điện cho mẹ anh, bà phải sớm trở lại Singapore vì công việc còn dang dở.
– Mẹ, có phải mẹ bắt cóc con trai Ngân không?
– Mẹ sao? Con nghĩ là mẹ à Long? Con cô ta bị bắt cóc lúc nào?
Long không biết nghĩ sao trước thái độ ngạc nhiên của mẹ anh. Có lẽ cũng không phải là mẹ anh rồi, vậy kẻ đó là ai? Không phải mẹ anh thì nỗi lo càng lớn hơn, dễ chừng thằng bé đang gặp nguy hiểm.
– Sáng nay, con bồ của thằng chồng Ngân đem thằng bé ra ngoài, sau đó thằng bé bị một nhóm người bắt cóc lên ô tô.
– Mẹ không biết gì đâu, mấy việc thế này mẹ không bao giờ làm, con nghĩ về mẹ như vậy là rất sai lầm đấy Long.
– Vấn đề bây giờ là làm sao tìm ra được thằng bé, mẹ nghĩ cách giúp con cái!
– Con của nó thì có liên quan gì đến mẹ, mẹ không đồng ý mối quan hệ này, thế nhé, mẹ đang bận.
– Mẹ!
Long bực bội nghe tiếng ngắt máy của bà Hoài. Thế lực của bà Hoài mà ra tay tìm kiếm thằng bé chắc chắn sẽ nhanh chóng hơn nhiều, Long có thế nào vẫn là dưới trướng của bà ta.
Suốt từ sáng đến chiều, vẫn chưa có bất cứ thông tin gì từ phía cảnh sát, Long cũng đã cho người tìm kiếm camera dọc theo con đường tẩu thoát theo các kịch bản, tìm đến những khu vực hẻo lánh dễ bề cho bọn bắt cóc tránh bị phát hiện, thế nhưng kết quả đúng là như mò kim đáy bể. Không hiểu ai là chủ mưu gây ra chuyện này, anh không tin chỉ đơn thuần là thằng bé gặp xui xẻo.
Lòng dạ Ngân mỗi lúc một như lửa đốt, cô ngồi nhìn điện thoại trân trân chỉ mong một cuộc gọi. Tầm ba giờ chiều, điện thoại của Ngân bỗng có tin nhắn. Cô giật mình vội mở ra xem:
“Chị Ngân, cảm giác xa con thế nào? Muốn gặp lại thằng bé, chị không nên cho ai biết tôi là người nhắn cho chị.”
Huệ sao? Cô ta bị điên thật rồi, cô ta không biết sợ hãi pháp luật sao?
Ngân nhìn ra ngoài, Long đang ngồi ở phòng khách, anh liên tục hỏi các nguồn thông tin. Ngân lập tức nhắn lại.
“Cô muốn gì?”
“Đơn giản thôi, chị từ bỏ Long đi!”
“Tại sao cô không buông ta cho chúng tôi? Tôi có làm gì đến cô đâu, khi trước tôi bỏ việc cũng vì tôi không muốn phiền đến cô.”
“Nhìn chị bên anh ta tôi cảm thấy rất ngứa mắt.”
Ngân thở dài, ít nhất cô cũng bớt lo hơn khi biết kẻ chủ mưu, dù không rõ cô ta có thể làm hại gì đến cu Mầm không?
“Tôi có thể gặp thằng bé bằng cách nào?’
“Hãy biến mất khỏi Long. Quan trọng là đừng hé răng chuyện này với bất kỳ ai. Hiện tại thằng bé đang có mặt ở nhà bóng khu vui chơi trẻ em công viên X. Đây chỉ là cảnh cáo. Nếu chị còn ở bên Long, thằng bé sẽ không còn vui tươi thế được đâu.”
Ngân nghĩ đến việc thằng bé bị hại, đầu óc cô chẳng còn minh mẫn, cô chỉ biết cô cần con trai được an toàn, thế nên cô giấu Long về chuyện Huệ bắt cóc thằng bé. Việc rời xa Long, cô biết mình ích kỷ nhưng khi mọi chuyện giữa cô và Long chưa sâu đậm cô cần phải rời xa Long, cô hiểu mình khó có thể được bà Hoài chấp nhận, lần này là Huệ, nhưng lần tới rất có thể là bà ta ngăn cản chuyện tình cảm giữa cô và con trai bà. Vậy thì… thà rằng cô từ bỏ ngay từ bây giờ, có lẽ sẽ dễ dàng hơn cho cả hai người.
Ngân bước ra phòng khách nói với Long.
– Em vừa mơ thấy thằng bé đang ở công viên X. Hay chúng ta ra đó thử xem sao?
– Sao em lại tin vào mấy giấc mơ vớ vẩn thế nhỉ?
Long cau mày nhìn Ngân, nhưng cô vẫn quả quyết:
– Em hay được báo mộng lắm anh, nếu anh không tin thì em ra đó một mình.
– Được rồi, vậy chúng ta đi!
Long không tin vào những gì Ngân nói, vậy mà khi anh cùng Ngân đến công viên X, Ngân giả bộ đi xung quanh tìm con, cuối cùng cô mừng đến phát khóc khi thấy thằng cu đang trèo leo nghịch ngợm rất ngoan trong nhà bóng nhựa. Dường như nó chẳng biết có chuyện gì xảy ra, lúc này thấy mẹ gọi to, nước mắt nhòe nhoẹt ướt mặt, nó cười toe toét vươn tay về phía mẹ.
– Mầm… Mầm ơi… con tôi… huhuhu…
Người quản lý khu vực này tiến lại Ngân thắc mắc:
– Chị là mẹ thằng bé à?
– Vâng… ai đưa nó vào đây thế chú?
– Có một cô gái trẻ đưa nó vào đây, cô ấy trả tiền rồi, thằng bé chơi bao lâu cũng được.
Long hiểu chuyện có gì khuất tất, rõ ràng Ngân biết nhưng cô cố tình giấu giếm mà bịa ra giấc mơ vớ vẩn gì đó. Anh liền hỏi người quản lý:
– Chú có nhớ mặt cô gái đó không?
– Tôi chịu thôi, cô ta trùm kín mặt mũi, nói cũng không nói gì cả, chỉ đưa tiền như trên bảng giá kia thôi. Tôi cứ nghĩ cô ta là mẹ thằng bé cơ.
Cu Mầm được mẹ đón về mà vẫn còn lưu luyến nhà bóng lắm, nó còn chỉ chỏ mấy trò chơi trong đó nhưng Ngân vẫn quyết đưa con về. Con linh hoạt hiểu biết nhanh chóng mà Ngân hạnh phúc không thôi nhưng nỗi lo một ngày con lại sa vào tay quỷ dữ mà cô không khỏi đau lòng. Việc ở bên Long với Ngân quá đỗi khó khăn, vậy thì… cô đâu còn lựa chọn nào khác, chẳng phải ngay từ đầu cô đã xác định sẽ sớm rời xa anh hay sao? Trên tất cả, cô không xứng với anh, cô không muốn anh phải khổ vì cô.
Long nhanh chóng báo cho tổ công an điều tra đồng thời báo cho Quang về chuyện đã tìm thấy thằng bé. Phía công an nói sẽ tiếp tục điều tra rõ ngọn ngành nhưng Long hiểu họ quá bận rộn để có thể theo đuổi chuyện này, anh không kỳ vọng vào họ. Nhất định anh sẽ tự mình tìm hiểu chuyện.
Dù không muốn nhưng Ngân cảm thấy có trách nhiệm báo cho Bảo:
– Tôi đã tìm được cu Mầm.
– Thật vậy sao? Trời đất ơi, may quá! Làm sao cô tìm ra thế?
– Đó là chuyện của chúng tôi. Lần sau anh muốn gặp thằng bé thì nhất định phải có mặt tôi, anh nghe rõ chưa? Tôi sẽ không tin ở anh thêm một lần nào nữa đâu!
– Thằng bé đang ở đâu, tôi muốn đến gặp con!
– Anh để cho nó yên đi!
Ngân lạnh lùng cúp máy. Một lần để con vào tay Bảo đã là quá đủ, lần sau, dù anh ta có không muốn cô cũng sẽ có mặt giám sát chuyện anh ta gặp thằng bé.