Chương 34
Tối qua Ngân gọi cho Bảo không được, tầm mười giờ anh ta nhắn lại hình ảnh cu Mầm đã ngủ ngon bên anh ta mà Ngân cũng tạm yên tâm. Vậy mà mới bảy giờ sáng nay, khi nhóm vệ sĩ cùng Ngân đến cổng nhà Bảo đón con thì chỉ có mình bà Dư ở nhà. Giờ đi lớp của cu Mầm mọi khi là bảy rưỡi kia mà, bà Dư thừa biết còn gì.
Bà Dư thấy Ngân cùng sáu người đàn ông to cao mặc âu phục đen đeo kính đen đi sau, bà ta không khỏi sợ hãi nhưng vẫn cứng giọng nói:
– Sáng nay thằng Bảo đem thằng Mầm đi lớp sớm rồi. Chúng mày muốn gặp thằng Mầm thì qua lớp bà Tám mà tìm.
Ngân lập tức chạy sang trường mầm non của bà Tám. Không hiểu sao cô có linh cảm không lành.
Bà Tám nhìn Ngân mặt mũi hớt hải thì hỏi ngay:
– Ngân đến sớm thế à, cu Mầm đâu rồi cháu?
Ngân bủn rủn chân tay như muốn ngã quỵ. Vậy là đúng rồi, cu Mầm đã không còn trong tầm kiểm soát của cô nữa thật rồi. Bảo, anh ta dám lừa cả mẹ anh ta đem cu Mầm đi.
– Sáng nay anh Bảo có qua cô lúc nào không ạ?
Ngân không dám hi vọng gì nhưng cô vẫn cứ hỏi, biết đâu… Bà Tám lắc đầu.
– Không, cô không thấy. Thế bố nó giữ nó à?
Khuôn mặt Ngân là một màu đỏ của ấm ức. Anh ta không giữ lời! Hôm nay mới là thứ năm, anh ta nói cuối tuần sau mới đến đón Mầm tiếp cơ mà. Ngân lí nhí chào bà Tám rồi bước ra ngoài nơi sáu vệ sĩ cùng đứng chờ. .
– Chị có thấy thằng bé không?
Một cậu vệ sĩ trẻ măng hỏi han, dù nhìn vẻ thất thần của Ngân cậu ta cũng hiểu chuyện. Ngân lắc đầu thất vọng, cô muốn đem con về để giữ thằng bé khỏi bà Hoài cũng là quá khó trước Bảo.
Ngân gọi điện cho Bảo. Bảo lạnh lùng nghe máy:
– Có gì cô nói đi, tôi sắp vào họp.
– Con tôi đâu, không phải anh nói anh chỉ giữ thằng bé qua đêm thôi sao, sáng nay anh phải đưa nó đi lớp chứ?
– Cô làm gì mà rối lên thế? Trinh muốn làm quen với thằng bé chút thôi, chốc nữa Trinh đưa nó đi lớp.
Trinh… Trinh… Tim Ngân vẫn vô thức nhói lên. Cô ta đang giữ con trai cô sao? Ngân cố gắng nén giận mà cứng giọng:
– Tôi đang ở cổng nhà bà Tám, anh bảo cô ta đem cu Mầm đến đây ngay cho tôi!
– Tôi vào họp đây. Cô cứ chờ ở đó đi!
Khốn nạn! Anh ta càng lúc càng quá đáng, không biết hai con người khốn nạn đó có buông thằng bé thật không đây? Ngân thật ngốc nghếch, lẽ ra cô nên cầu cứu Long mà giành giật thằng bé về ngay từ chiều qua, vậy mà cô lại nghĩ đến công lý, lại đặt niềm tin vào việc giữ lời của kẻ đang ngày đêm muốn giữ thằng bé. Cô trách bản thân bao nhiêu lại lo cho con bấy nhiêu. Thằng bé vẫn còn dại lắm…
Ngân gọi messenger facebook cho nick “Hải Minh”, tiếc là cô không gọi được. Cô đành tìm vào nick chính của Trinh để nhắn tin. Trinh không có một phản hồi nào cả. Nước mắt cô tuôn rơi vì bất lực, vì giận chính bản thân. Cô đành bấm số của Long, nói bằng giọng mũi:
– Anh Long, Bảo và Trinh đang giữ thằng bé không chịu buông mất rồi!
– Được rồi, em về khách sạn đi. Chúng ta đi đòi thằng bé!
Ngân nhẹ nhõm khi nghe âm giọng bực bội không che giấu của Long. Cô may mắn biết bao khi Long thực tâm nghĩ cho cô. Nhiều người đàn ông rất ích kỷ, họ không muốn nuôi con riêng của vợ nhưng dường như Long không như vậy.
Nhóm vệ sĩ đưa Ngân đến khách sạn Elise. Ngân vừa mở cửa, Long đã nhấc áo vest bước ra, nắm tay cô kéo đi.
– Chúng ta đến nhà cô ta!
Ngân bước nhanh theo Long. Xe hơi của Long và Ngân đi trước, nhóm vệ sĩ theo sát phía sau. Long dừng xe trước một căn biệt thự kiểu Pháp xa hoa trên một con phố vắng ven hồ. Nhìn qua ngôi biệt thự cũng đủ hiểu chủ nhân của nó giàu có đến mức nào, Ngân nhìn ngôi biệt thự, lòng cô buồn vô hạn.
Long bấm chuông cửa. Anh nhìn lên camera quát lớn:
– Cô không đem thằng bé xuống đây tôi sẽ không để yên đâu! Cô nên biết Ngân hoàn toàn có thể kiện cô đấy!
Cánh cổng sắt mạ vàng từ từ mở ra. Long kéo Ngân vào sâu bên trong. Ngôi biệt thự này ngày nhỏ Long có đến chơi theo bố mẹ vài lần, trong ký ức của anh dù mơ hồ nhưng mọi thứ vẫn vậy.
Một người phụ nữ tầm tuổi năm mươi rất xinh đẹp mặc bộ đồ lụa thiên thanh sang trọng từ trong nhà đi ra, thấy Long bà ta liền hỏi:
– Long đấy à cháu, sao cháu lại đến đây thế này, con Trinh nhà cô giờ không ở đây, nó ở riêng một mình từ lâu rồi!
Ngân đoán đó cũng là nơi Bảo ở lại với cô ta. Có điều nơi đó muốn biết cũng chỉ có thể nhờ Long tìm giúp mà thôi.
Long nhàn nhạt nói với người phụ nữ:
– Cô cho cháu xin địa chỉ với ạ.
– Ừ, có việc gì à cháu, giờ nó ở chung cư X phố Y, căn 1508. Cháu cứ gọi trước cho nó rồi hãy đến, biết đâu nó không có nhà.
– Cô cho cháu xin số Trinh luôn đi ạ.
– Ừ… 09XXXXXXX
Vậy là Long đã có những gì anh cần. Ngân theo Long đến căn hộ nhà Trinh. Anh bấm chuông cửa đồng thời bấm số Trinh. Trinh không nghe máy. Long điên tiết đá rầm rầm vào cửa căn hộ. Anh nói to:
– Phạm Kiều Trinh, cô không ra đây tôi sẽ đâm đơn kiện cô tội cố tình bắt cóc trẻ con!
Có vẻ như Trinh không có nhà. Ruột gan Ngân như lửa đốt, cô đành nói với Long:
– Nếu cô ta ở đây thì chúng ta cứ chờ xem, em nghĩ cô ta không có nhà anh ạ.
Long hừ một tiếng, anh cũng đành nghe Ngân nói, bước ra hàng ghế ở cạnh thang máy ngồi chờ, nơi có thể quan sát cửa nhà Trinh cũng như người bước khỏi thang máy.
Ba mươi phút sau, Trinh vội vàng bước ra khỏi thang máy như vừa gặp phải chuyện gì. Nhìn thấy Ngân, cô ta rơi nước mắt bước đến van xin:
– Ngân, chị mong em hãy bình tĩnh nghe chị nói, ban nãy chị đưa thằng cu đi dạo ven hồ dưới chung cư bỗng có một nhóm người mặc đồ đen từ xe hơi lao ra bắt nó lên xe, chị không biết làm sao liền báo bảo vệ rồi chạy vội lên đây lấy điện thoại báo cho anh Bảo và em, không ngờ lại gặp em ngay ở đây.
Bắt… bắt cóc sao? Ngân nghe mà như có tiếng sét đánh thẳng vào tâm trí. Cô sốc đến khóc thở, nhất thời xỉu trên tay Long.
– Ngân… em bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó!
Long lay lay vai Ngân, mặt anh đen kịt lại. Anh quay sang Trinh:
– Cô đừng có mà bịa chuyện cướp con của người khác. Luật pháp sẽ không tha cho cô đâu!
– Anh Long, em đâu có gan to đến thế! Em chỉ muốn thân thiết hơn với thằng bé thôi mà! Anh cứ xuống dưới nhà, bảo vệ cùng công an đang có mặt dưới đó rồi! Chuyện xảy ra một cái là em báo với bảo vệ khu nhà ngay!
Long không nói không rằng, anh đỡ Ngân bước đi. Phải xuống tìm hiểu chuyện xem thế nào. Không thể vô lý ban ngày ban mặt mà bắt cóc trẻ con lộng hành như thế được, rõ ràng ở đây có âm mưu. Chẳng lẽ lại là… mẹ anh gây chuyện?
Trinh bước theo hai người. Ngân đã hồi tỉnh lại, giờ không phải là lúc ghen tuông mà vấn đề là ai đã cho người bắt cóc cu Mầm? Lẽ nào bà Hoài hành động nhanh đến vậy sao, hay tất cả chỉ là âm mưu của Bảo và Trinh? Ngân thẫn thờ nghe bác bảo vệ già nói:
– Ở đoạn hồ đó vắng vẻ không có camera nào cả, chỉ có mấy nhân chứng tập thể dục gần đó báo cáo lại thôi. Cô là mẹ thằng bé à?
– Cháu… vâng… huhuhu…
Lúc này Ngân mới tỉnh trí trở lại, cô khóc như mưa. Con trai bé bỏng của cô… con đang ở đâu rồi?
Bác bảo vệ cảm thông nhìn Ngân nói:
– Nghe người xung quanh nói bọn bắt cóc nhìn như nhóm đòi nợ thuê, cháu có vay nợ ai không?
Ngân lắc đầu, cô không biết phải nói gì. Nhóm công an đang lấy lời khai của nhân chứng, họ tiến lại hỏi Ngân mấy câu rồi nói khi có thông tin sẽ báo cho cô sau. Ngân thất vọng ngồi sụp xuống ghế đá gần đó, nước mắt cứ lăn dài như chẳng còn sức sống. Long ái ngại thở dài, anh ngồi cạnh Ngân, nắm tay cô an ủi:
– Nếu là mẹ anh thì em đừng lo, thằng bé sẽ an toàn thôi!
– Nếu không phải thì sao?
– Nếu là Bảo thì thằng bé càng an toàn, em hiểu không? Chỉ sợ nhất là không phải hai người đó. Nhưng em yên tâm, các anh công an sẽ tìm ra thôi! Việc của em bây giờ là bình tĩnh có được không?
Bà Dư thấy Ngân cùng sáu người đàn ông to cao mặc âu phục đen đeo kính đen đi sau, bà ta không khỏi sợ hãi nhưng vẫn cứng giọng nói:
– Sáng nay thằng Bảo đem thằng Mầm đi lớp sớm rồi. Chúng mày muốn gặp thằng Mầm thì qua lớp bà Tám mà tìm.
Ngân lập tức chạy sang trường mầm non của bà Tám. Không hiểu sao cô có linh cảm không lành.
Bà Tám nhìn Ngân mặt mũi hớt hải thì hỏi ngay:
– Ngân đến sớm thế à, cu Mầm đâu rồi cháu?
Ngân bủn rủn chân tay như muốn ngã quỵ. Vậy là đúng rồi, cu Mầm đã không còn trong tầm kiểm soát của cô nữa thật rồi. Bảo, anh ta dám lừa cả mẹ anh ta đem cu Mầm đi.
– Sáng nay anh Bảo có qua cô lúc nào không ạ?
Ngân không dám hi vọng gì nhưng cô vẫn cứ hỏi, biết đâu… Bà Tám lắc đầu.
– Không, cô không thấy. Thế bố nó giữ nó à?
Khuôn mặt Ngân là một màu đỏ của ấm ức. Anh ta không giữ lời! Hôm nay mới là thứ năm, anh ta nói cuối tuần sau mới đến đón Mầm tiếp cơ mà. Ngân lí nhí chào bà Tám rồi bước ra ngoài nơi sáu vệ sĩ cùng đứng chờ. .
– Chị có thấy thằng bé không?
Một cậu vệ sĩ trẻ măng hỏi han, dù nhìn vẻ thất thần của Ngân cậu ta cũng hiểu chuyện. Ngân lắc đầu thất vọng, cô muốn đem con về để giữ thằng bé khỏi bà Hoài cũng là quá khó trước Bảo.
Ngân gọi điện cho Bảo. Bảo lạnh lùng nghe máy:
– Có gì cô nói đi, tôi sắp vào họp.
– Con tôi đâu, không phải anh nói anh chỉ giữ thằng bé qua đêm thôi sao, sáng nay anh phải đưa nó đi lớp chứ?
– Cô làm gì mà rối lên thế? Trinh muốn làm quen với thằng bé chút thôi, chốc nữa Trinh đưa nó đi lớp.
Trinh… Trinh… Tim Ngân vẫn vô thức nhói lên. Cô ta đang giữ con trai cô sao? Ngân cố gắng nén giận mà cứng giọng:
– Tôi đang ở cổng nhà bà Tám, anh bảo cô ta đem cu Mầm đến đây ngay cho tôi!
– Tôi vào họp đây. Cô cứ chờ ở đó đi!
Khốn nạn! Anh ta càng lúc càng quá đáng, không biết hai con người khốn nạn đó có buông thằng bé thật không đây? Ngân thật ngốc nghếch, lẽ ra cô nên cầu cứu Long mà giành giật thằng bé về ngay từ chiều qua, vậy mà cô lại nghĩ đến công lý, lại đặt niềm tin vào việc giữ lời của kẻ đang ngày đêm muốn giữ thằng bé. Cô trách bản thân bao nhiêu lại lo cho con bấy nhiêu. Thằng bé vẫn còn dại lắm…
Ngân gọi messenger facebook cho nick “Hải Minh”, tiếc là cô không gọi được. Cô đành tìm vào nick chính của Trinh để nhắn tin. Trinh không có một phản hồi nào cả. Nước mắt cô tuôn rơi vì bất lực, vì giận chính bản thân. Cô đành bấm số của Long, nói bằng giọng mũi:
– Anh Long, Bảo và Trinh đang giữ thằng bé không chịu buông mất rồi!
– Được rồi, em về khách sạn đi. Chúng ta đi đòi thằng bé!
Ngân nhẹ nhõm khi nghe âm giọng bực bội không che giấu của Long. Cô may mắn biết bao khi Long thực tâm nghĩ cho cô. Nhiều người đàn ông rất ích kỷ, họ không muốn nuôi con riêng của vợ nhưng dường như Long không như vậy.
Nhóm vệ sĩ đưa Ngân đến khách sạn Elise. Ngân vừa mở cửa, Long đã nhấc áo vest bước ra, nắm tay cô kéo đi.
– Chúng ta đến nhà cô ta!
Ngân bước nhanh theo Long. Xe hơi của Long và Ngân đi trước, nhóm vệ sĩ theo sát phía sau. Long dừng xe trước một căn biệt thự kiểu Pháp xa hoa trên một con phố vắng ven hồ. Nhìn qua ngôi biệt thự cũng đủ hiểu chủ nhân của nó giàu có đến mức nào, Ngân nhìn ngôi biệt thự, lòng cô buồn vô hạn.
Long bấm chuông cửa. Anh nhìn lên camera quát lớn:
– Cô không đem thằng bé xuống đây tôi sẽ không để yên đâu! Cô nên biết Ngân hoàn toàn có thể kiện cô đấy!
Cánh cổng sắt mạ vàng từ từ mở ra. Long kéo Ngân vào sâu bên trong. Ngôi biệt thự này ngày nhỏ Long có đến chơi theo bố mẹ vài lần, trong ký ức của anh dù mơ hồ nhưng mọi thứ vẫn vậy.
Một người phụ nữ tầm tuổi năm mươi rất xinh đẹp mặc bộ đồ lụa thiên thanh sang trọng từ trong nhà đi ra, thấy Long bà ta liền hỏi:
– Long đấy à cháu, sao cháu lại đến đây thế này, con Trinh nhà cô giờ không ở đây, nó ở riêng một mình từ lâu rồi!
Ngân đoán đó cũng là nơi Bảo ở lại với cô ta. Có điều nơi đó muốn biết cũng chỉ có thể nhờ Long tìm giúp mà thôi.
Long nhàn nhạt nói với người phụ nữ:
– Cô cho cháu xin địa chỉ với ạ.
– Ừ, có việc gì à cháu, giờ nó ở chung cư X phố Y, căn 1508. Cháu cứ gọi trước cho nó rồi hãy đến, biết đâu nó không có nhà.
– Cô cho cháu xin số Trinh luôn đi ạ.
– Ừ… 09XXXXXXX
Vậy là Long đã có những gì anh cần. Ngân theo Long đến căn hộ nhà Trinh. Anh bấm chuông cửa đồng thời bấm số Trinh. Trinh không nghe máy. Long điên tiết đá rầm rầm vào cửa căn hộ. Anh nói to:
– Phạm Kiều Trinh, cô không ra đây tôi sẽ đâm đơn kiện cô tội cố tình bắt cóc trẻ con!
Có vẻ như Trinh không có nhà. Ruột gan Ngân như lửa đốt, cô đành nói với Long:
– Nếu cô ta ở đây thì chúng ta cứ chờ xem, em nghĩ cô ta không có nhà anh ạ.
Long hừ một tiếng, anh cũng đành nghe Ngân nói, bước ra hàng ghế ở cạnh thang máy ngồi chờ, nơi có thể quan sát cửa nhà Trinh cũng như người bước khỏi thang máy.
Ba mươi phút sau, Trinh vội vàng bước ra khỏi thang máy như vừa gặp phải chuyện gì. Nhìn thấy Ngân, cô ta rơi nước mắt bước đến van xin:
– Ngân, chị mong em hãy bình tĩnh nghe chị nói, ban nãy chị đưa thằng cu đi dạo ven hồ dưới chung cư bỗng có một nhóm người mặc đồ đen từ xe hơi lao ra bắt nó lên xe, chị không biết làm sao liền báo bảo vệ rồi chạy vội lên đây lấy điện thoại báo cho anh Bảo và em, không ngờ lại gặp em ngay ở đây.
Bắt… bắt cóc sao? Ngân nghe mà như có tiếng sét đánh thẳng vào tâm trí. Cô sốc đến khóc thở, nhất thời xỉu trên tay Long.
– Ngân… em bình tĩnh đi, chuyện đâu còn có đó!
Long lay lay vai Ngân, mặt anh đen kịt lại. Anh quay sang Trinh:
– Cô đừng có mà bịa chuyện cướp con của người khác. Luật pháp sẽ không tha cho cô đâu!
– Anh Long, em đâu có gan to đến thế! Em chỉ muốn thân thiết hơn với thằng bé thôi mà! Anh cứ xuống dưới nhà, bảo vệ cùng công an đang có mặt dưới đó rồi! Chuyện xảy ra một cái là em báo với bảo vệ khu nhà ngay!
Long không nói không rằng, anh đỡ Ngân bước đi. Phải xuống tìm hiểu chuyện xem thế nào. Không thể vô lý ban ngày ban mặt mà bắt cóc trẻ con lộng hành như thế được, rõ ràng ở đây có âm mưu. Chẳng lẽ lại là… mẹ anh gây chuyện?
Trinh bước theo hai người. Ngân đã hồi tỉnh lại, giờ không phải là lúc ghen tuông mà vấn đề là ai đã cho người bắt cóc cu Mầm? Lẽ nào bà Hoài hành động nhanh đến vậy sao, hay tất cả chỉ là âm mưu của Bảo và Trinh? Ngân thẫn thờ nghe bác bảo vệ già nói:
– Ở đoạn hồ đó vắng vẻ không có camera nào cả, chỉ có mấy nhân chứng tập thể dục gần đó báo cáo lại thôi. Cô là mẹ thằng bé à?
– Cháu… vâng… huhuhu…
Lúc này Ngân mới tỉnh trí trở lại, cô khóc như mưa. Con trai bé bỏng của cô… con đang ở đâu rồi?
Bác bảo vệ cảm thông nhìn Ngân nói:
– Nghe người xung quanh nói bọn bắt cóc nhìn như nhóm đòi nợ thuê, cháu có vay nợ ai không?
Ngân lắc đầu, cô không biết phải nói gì. Nhóm công an đang lấy lời khai của nhân chứng, họ tiến lại hỏi Ngân mấy câu rồi nói khi có thông tin sẽ báo cho cô sau. Ngân thất vọng ngồi sụp xuống ghế đá gần đó, nước mắt cứ lăn dài như chẳng còn sức sống. Long ái ngại thở dài, anh ngồi cạnh Ngân, nắm tay cô an ủi:
– Nếu là mẹ anh thì em đừng lo, thằng bé sẽ an toàn thôi!
– Nếu không phải thì sao?
– Nếu là Bảo thì thằng bé càng an toàn, em hiểu không? Chỉ sợ nhất là không phải hai người đó. Nhưng em yên tâm, các anh công an sẽ tìm ra thôi! Việc của em bây giờ là bình tĩnh có được không?