Chương 36
Đưa cu Mầm an toàn trở về, xe Long đi qua khu nhà trọ của Lan, Ngân nói nhỏ:
– Anh đưa em về nhà trọ nhé…
– Sao vậy em, hôm nay hai mẹ con dọn đồ sang nhà anh đi chứ, nhóm vệ sĩ sẽ bảo vệ cho thằng bé, em yên tâm đi!
Ngân cũng muốn tin vào nhóm vệ sĩ lắm chứ, có điều… nếu có kẻ cố tình muốn hãm hại thì có tránh thế nào cũng rất là khó, đâu thể lúc nào họ cũng quan sát được hết. Vạn nhất điều tồi tệ xảy ra chắc Ngân không sống nổi mất! Hơn nữa, còn mẹ của Long…
– Thôi… hai đêm liền thằng bé phải xa mẹ rồi, chắc nó nhớ mẹ mà em cũng nhớ nó nữa, giờ mang nó sang nơi ở mới em sợ nó mất ngủ một đêm nữa nên… đêm nay mình tạm xa nhau có được không? Tối mai em sẽ đem con sang với anh.
Long nghe Ngân nói vậy cũng hợp lý, anh đành ậm ừ:
– Được rồi, vậy anh để nhóm vệ sĩ bảo vệ ở nhà trọ của em.
Ngân buồn buồn nhìn dòng người lướt qua ngoài cửa kính. Ở bên Long êm ấm như vậy nhưng cô sắp phải rời xa anh rồi sao? Cô không đành lòng, cô không muốn, cô thích cách anh trân trọng cô, cô say mê ánh mắt si mê anh dành cho cô, cô muốn được trong vòng tay ấm áp của anh, muốn được cùng anh trải qua những đêm hoan ái mặn nồng… Ngân khẽ lau nước mắt vừa rơi trên má, cô ghì chặt con trai bé bỏng vào lòng. Vì con, mẹ sẽ chấp nhận rời xa người mẹ yêu thương, tình yêu này chỉ mới chớm nở, cả mẹ và người ấy sẽ dễ dàng bước tiếp thôi!
– Em nhớ ngủ sớm, sáng mai anh đến đón đi làm!
Long mỉm cười nói với Ngân. Cô gật đầu đồng tình. Cửa kính xe khép lại, Long phóng xe đi. Ngân đứng lặng nhìn theo bóng chiếc siêu xe. Làm sao anh có thể hiểu được Ngân đang chuẩn bị cho việc chia xa, nếu biết liệu anh có cho cô làm thế? Chắc chắn là không, nhưng nếu không như vậy cô và cu Mầm chắc chắn sẽ chẳng được yên. Vậy thì với hơn một trăm triệu Long đưa cùng một ít tiền khi trước Ngân có, cô đã tạm yên tâm đủ điều kiện để giành quyền nuôi con, hơn nữa chính Bảo cũng phải trợ cấp hàng tháng cho thằng bé, khả năng Ngân có cu Mầm gần như là chắc chắn.
Tình yêu khiến người ta quan tâm đến nhau từng bữa ăn giấc ngủ, thi thoảng Long lại nhắn tin cho Ngân. Lòng cô vừa ấm áp lại vừa chua xót. Tối Long có việc nên anh không sang với Ngân được, anh nói muộn qua chơi nhưng Ngân kêu cô ngủ sớm rồi.
Năm giờ sáng hôm sau, lúc nhóm vệ sĩ còn đang nghỉ ở một nhà nghỉ gần nhà trọ để tiện hành động khi có chuyện, Ngân chuẩn bị đồ vào túi để ôm con về nhà ngoại ở Hưng Yên. Cô muốn về đó chơi ít ngày cho khuây khỏa, hơn nữa khả năng Long tìm được cô sẽ không dễ dàng vì làng nhà cô ở khá sâu, bình thường tìm được địa chỉ để giao hàng cũng đã là rất khó khăn. Cô cũng chưa từng hé lộ thông tin quê quán cho Long.
Lan vẫn còn ngủ, Ngân không thể nói gì với Lan, cô chỉ để lại mẩu giấy trên bàn có viết mấy chữ cô muốn đi du lịch một thời gian để Lan không phải suy nghĩ về sự biến mất của cô. Lan chưa về quê Ngân lần nào, thế nên nhất định Lan không thể giúp Long tìm ra cô được. Ngân vốn là người kín tiếng, thông tin về cô cũng không có trên mạng xã hội, cô tạm yên tâm sẽ khó cho ai đó nếu muốn tìm được cô, ít nhất là ngay lập tức, mà Long thì… có khi chỉ vài ngày thôi đại thiếu gia ăn chơi như anh sẽ sớm quên cô, chưa kịp tìm ra cô biết đâu anh đã ôm ấp ai đó rồi. Nghĩ đến việc Long tình cảm ngọt ngào bên ai đó, trái tim Ngân bỗng nhói đau. Đừng như vậy mà Ngân, mày đâu có quyền được yêu anh ấy?
Xe khách sắp dừng ở điểm gần với làng nhà Ngân nhất, cô ôm cu Mầm đứng dậy, tay kéo chiếc túi xách chứa đồ.
– Ơ… cảm ơn anh.
Anh phụ xe trẻ xách giúp Ngân cái túi nặng, cô lí nhí cảm ơn.
– Phiền bác tài cho cháu xuống điểm này.
– Chị cứ bước xuống trước đi.
Ngân bế con trai còn gật gù trên vai, đỡ lấy chiếc túi nặng mà người phụ xe đưa xuống. Lúc này mới là gần bảy giờ, bên cạnh điểm chờ cũng đã có mấy bác xe ôm chờ sẵn rồi.
– Ông đưa mẹ con cháu về làng Hạ huyện X với ạ.
Bác xe ôm đưa mũ cho Ngân, nở nụ cười hiền hậu hỏi han:
– Hai mẹ con đi đâu sớm thế này?
– Cháu nhớ thầy bu quá thì về thôi ông ạ.
Ngân đáp hờ hững cho qua chuyện, dễ chừng bác ấy đoán cô trốn chồng về quê với bố mẹ nên mới bắt chuyến xe sớm nhất thế này. Bác xe ôm không nói gì nữa, bác đưa hai mẹ con Ngân vượt quãng đường xa, qua cả những cánh đồng lúa vàng nặng trĩu chuẩn bị vào vụ mùa cuối năm.
– Ơ… con Ngân, sao về sớm thế này hả con? Thằng Bảo đâu?
Mẹ Ngân – bà Dung đang quét tước sân vườn buổi sáng, bà vừa định ra sau nhà cho lợn ăn bỗng thấy Ngân bế thằng cu Mầm bước vào từ cổng. Chuyện Ngân ly hôn cô chưa nói với ai trong nhà, cô không muốn làm kinh động đến bố mẹ ít nhất là thời gian này, có điều đã mang thằng bé về đây thì cô cũng chẳng thể giấu được nữa.
– Bà… bà đỡ thằng Mầm hộ con một lát, trẹo cả vai.
– Ôi thằng cu tí của bà… nó lớn quá rồi!
Bà Dung vừa xuýt xoa vừa giơ tay đỡ cháu, Ngân chuyển cu Mầm còn đang say giấc cho mẹ, cô bước theo bà vào nhà. Bà Dung đặt thằng bé xuống giường, lo lắng nhìn Ngân hỏi:
– Thế chồng con đâu?
– Con với anh Bảo ly hôn rồi bà ạ.
– Ôi giời ơi… hai đứa sống với nhau bao năm hòa hợp như thế, cớ sao lại ly hôn?
Bà Dung sững sờ như không tin vào tai mình, hai chân run run bà phải ngồi xuống ghế cho khỏi ngã.
– Anh Bảo có người khác rồi bà ạ. Thôi con mệt lắm bà ạ, con cũng đói nữa, bà có củ khoai củ sắn nào dưới bếp không cho con xin?
Về đến nhà bao giờ con gái cũng được thả lỏng, gồng mình ngoài xã hội, gồng mình cả ở nơi được gọi là nhà chồng bao năm, chỉ khi được ở ngôi nhà này cô mới được trở về là cô con gái được bố mẹ cưng chiều. Phải rồi, cô là châu báu của bố mẹ cô mà, bố mẹ đặt cho cô cái tên “Kim Ngân” kêu nhất làng ngày ấy cũng chỉ mong cho cô một cuộc sống êm đềm, được kẻ khác nâng niu trân trọng, vậy mà…
– Có… cứ lên giường nghỉ đi con, mẹ xuống bếp luộc ù cho cái ngô nếp mới hái ngoài ruộng, ngọt lắm!
Ngân mệt mỏi nên cô nghe lời mẹ, mọi khi là cô xuống bếp ngay rồi nhưng lúc này cô cảm thấy muốn được nghỉ ngơi, muốn được trong vòng tay chăm sóc của mẹ như ngày còn nhỏ. Thằng Duy em trai cô vẫn còn đang ngủ trong buồng, thường cũng phải chín giờ sáng nó mới tỉnh giấc, thức giấc buổi sáng nó hay đau đầu nên lại khóc tu tu, sau đó hết đau nó chạy chơi như đứa trẻ bốn tuổi. Ngân đã quen nếp nên cô chẳng hỏi mẹ cô về em trai nữa.
Bà Dung nói xong bước nhanh xuống bếp. Ngân vừa ngồi xuống giường, bỗng từ cửa bố cô – ông Hoạt bước vào. Ông vẫn còn ống thấp ống cao vừa lội ruộng sớm, lúc này nhìn con gái ông nở nụ cười hiền:
– Cái Ngân về từ bao giờ thế? Thằng Bảo đâu hả con? Bố không thấy xe của nó đỗ ngoài kia.
– Con với Bảo chia tay rồi ông ạ. Anh ta có bồ bỏ vợ bỏ con, ông có thương mẹ con con thì ông cho mẹ con con ở nhờ đây vài ngày ông nhé!
Ngân nói mà khóe mắt cay xè, cô không muốn khóc trước mặt bố sợ ông đau lòng. Cô thương bố mẹ vô cùng, chuyện xảy ra cô càng thương bố mẹ hơn, con gái đi lấy chồng chỉ mong nó được hạnh phúc, vậy mà cuối cùng nó lại bỏ chồng ôm con về nhà thế này đây, có người làm bố làm mẹ nào lại không đau lòng? Nhưng cô chẳng thể nói dối được khi chuyện đã như vậy, bố mẹ cô không biết lại gọi hỏi Bảo có phải là quá mệt mỏi không? Thà là rõ ràng luôn cho hai người hiểu, dù sự thật có phũ phàng.
– Anh đưa em về nhà trọ nhé…
– Sao vậy em, hôm nay hai mẹ con dọn đồ sang nhà anh đi chứ, nhóm vệ sĩ sẽ bảo vệ cho thằng bé, em yên tâm đi!
Ngân cũng muốn tin vào nhóm vệ sĩ lắm chứ, có điều… nếu có kẻ cố tình muốn hãm hại thì có tránh thế nào cũng rất là khó, đâu thể lúc nào họ cũng quan sát được hết. Vạn nhất điều tồi tệ xảy ra chắc Ngân không sống nổi mất! Hơn nữa, còn mẹ của Long…
– Thôi… hai đêm liền thằng bé phải xa mẹ rồi, chắc nó nhớ mẹ mà em cũng nhớ nó nữa, giờ mang nó sang nơi ở mới em sợ nó mất ngủ một đêm nữa nên… đêm nay mình tạm xa nhau có được không? Tối mai em sẽ đem con sang với anh.
Long nghe Ngân nói vậy cũng hợp lý, anh đành ậm ừ:
– Được rồi, vậy anh để nhóm vệ sĩ bảo vệ ở nhà trọ của em.
Ngân buồn buồn nhìn dòng người lướt qua ngoài cửa kính. Ở bên Long êm ấm như vậy nhưng cô sắp phải rời xa anh rồi sao? Cô không đành lòng, cô không muốn, cô thích cách anh trân trọng cô, cô say mê ánh mắt si mê anh dành cho cô, cô muốn được trong vòng tay ấm áp của anh, muốn được cùng anh trải qua những đêm hoan ái mặn nồng… Ngân khẽ lau nước mắt vừa rơi trên má, cô ghì chặt con trai bé bỏng vào lòng. Vì con, mẹ sẽ chấp nhận rời xa người mẹ yêu thương, tình yêu này chỉ mới chớm nở, cả mẹ và người ấy sẽ dễ dàng bước tiếp thôi!
– Em nhớ ngủ sớm, sáng mai anh đến đón đi làm!
Long mỉm cười nói với Ngân. Cô gật đầu đồng tình. Cửa kính xe khép lại, Long phóng xe đi. Ngân đứng lặng nhìn theo bóng chiếc siêu xe. Làm sao anh có thể hiểu được Ngân đang chuẩn bị cho việc chia xa, nếu biết liệu anh có cho cô làm thế? Chắc chắn là không, nhưng nếu không như vậy cô và cu Mầm chắc chắn sẽ chẳng được yên. Vậy thì với hơn một trăm triệu Long đưa cùng một ít tiền khi trước Ngân có, cô đã tạm yên tâm đủ điều kiện để giành quyền nuôi con, hơn nữa chính Bảo cũng phải trợ cấp hàng tháng cho thằng bé, khả năng Ngân có cu Mầm gần như là chắc chắn.
Tình yêu khiến người ta quan tâm đến nhau từng bữa ăn giấc ngủ, thi thoảng Long lại nhắn tin cho Ngân. Lòng cô vừa ấm áp lại vừa chua xót. Tối Long có việc nên anh không sang với Ngân được, anh nói muộn qua chơi nhưng Ngân kêu cô ngủ sớm rồi.
Năm giờ sáng hôm sau, lúc nhóm vệ sĩ còn đang nghỉ ở một nhà nghỉ gần nhà trọ để tiện hành động khi có chuyện, Ngân chuẩn bị đồ vào túi để ôm con về nhà ngoại ở Hưng Yên. Cô muốn về đó chơi ít ngày cho khuây khỏa, hơn nữa khả năng Long tìm được cô sẽ không dễ dàng vì làng nhà cô ở khá sâu, bình thường tìm được địa chỉ để giao hàng cũng đã là rất khó khăn. Cô cũng chưa từng hé lộ thông tin quê quán cho Long.
Lan vẫn còn ngủ, Ngân không thể nói gì với Lan, cô chỉ để lại mẩu giấy trên bàn có viết mấy chữ cô muốn đi du lịch một thời gian để Lan không phải suy nghĩ về sự biến mất của cô. Lan chưa về quê Ngân lần nào, thế nên nhất định Lan không thể giúp Long tìm ra cô được. Ngân vốn là người kín tiếng, thông tin về cô cũng không có trên mạng xã hội, cô tạm yên tâm sẽ khó cho ai đó nếu muốn tìm được cô, ít nhất là ngay lập tức, mà Long thì… có khi chỉ vài ngày thôi đại thiếu gia ăn chơi như anh sẽ sớm quên cô, chưa kịp tìm ra cô biết đâu anh đã ôm ấp ai đó rồi. Nghĩ đến việc Long tình cảm ngọt ngào bên ai đó, trái tim Ngân bỗng nhói đau. Đừng như vậy mà Ngân, mày đâu có quyền được yêu anh ấy?
Xe khách sắp dừng ở điểm gần với làng nhà Ngân nhất, cô ôm cu Mầm đứng dậy, tay kéo chiếc túi xách chứa đồ.
– Ơ… cảm ơn anh.
Anh phụ xe trẻ xách giúp Ngân cái túi nặng, cô lí nhí cảm ơn.
– Phiền bác tài cho cháu xuống điểm này.
– Chị cứ bước xuống trước đi.
Ngân bế con trai còn gật gù trên vai, đỡ lấy chiếc túi nặng mà người phụ xe đưa xuống. Lúc này mới là gần bảy giờ, bên cạnh điểm chờ cũng đã có mấy bác xe ôm chờ sẵn rồi.
– Ông đưa mẹ con cháu về làng Hạ huyện X với ạ.
Bác xe ôm đưa mũ cho Ngân, nở nụ cười hiền hậu hỏi han:
– Hai mẹ con đi đâu sớm thế này?
– Cháu nhớ thầy bu quá thì về thôi ông ạ.
Ngân đáp hờ hững cho qua chuyện, dễ chừng bác ấy đoán cô trốn chồng về quê với bố mẹ nên mới bắt chuyến xe sớm nhất thế này. Bác xe ôm không nói gì nữa, bác đưa hai mẹ con Ngân vượt quãng đường xa, qua cả những cánh đồng lúa vàng nặng trĩu chuẩn bị vào vụ mùa cuối năm.
– Ơ… con Ngân, sao về sớm thế này hả con? Thằng Bảo đâu?
Mẹ Ngân – bà Dung đang quét tước sân vườn buổi sáng, bà vừa định ra sau nhà cho lợn ăn bỗng thấy Ngân bế thằng cu Mầm bước vào từ cổng. Chuyện Ngân ly hôn cô chưa nói với ai trong nhà, cô không muốn làm kinh động đến bố mẹ ít nhất là thời gian này, có điều đã mang thằng bé về đây thì cô cũng chẳng thể giấu được nữa.
– Bà… bà đỡ thằng Mầm hộ con một lát, trẹo cả vai.
– Ôi thằng cu tí của bà… nó lớn quá rồi!
Bà Dung vừa xuýt xoa vừa giơ tay đỡ cháu, Ngân chuyển cu Mầm còn đang say giấc cho mẹ, cô bước theo bà vào nhà. Bà Dung đặt thằng bé xuống giường, lo lắng nhìn Ngân hỏi:
– Thế chồng con đâu?
– Con với anh Bảo ly hôn rồi bà ạ.
– Ôi giời ơi… hai đứa sống với nhau bao năm hòa hợp như thế, cớ sao lại ly hôn?
Bà Dung sững sờ như không tin vào tai mình, hai chân run run bà phải ngồi xuống ghế cho khỏi ngã.
– Anh Bảo có người khác rồi bà ạ. Thôi con mệt lắm bà ạ, con cũng đói nữa, bà có củ khoai củ sắn nào dưới bếp không cho con xin?
Về đến nhà bao giờ con gái cũng được thả lỏng, gồng mình ngoài xã hội, gồng mình cả ở nơi được gọi là nhà chồng bao năm, chỉ khi được ở ngôi nhà này cô mới được trở về là cô con gái được bố mẹ cưng chiều. Phải rồi, cô là châu báu của bố mẹ cô mà, bố mẹ đặt cho cô cái tên “Kim Ngân” kêu nhất làng ngày ấy cũng chỉ mong cho cô một cuộc sống êm đềm, được kẻ khác nâng niu trân trọng, vậy mà…
– Có… cứ lên giường nghỉ đi con, mẹ xuống bếp luộc ù cho cái ngô nếp mới hái ngoài ruộng, ngọt lắm!
Ngân mệt mỏi nên cô nghe lời mẹ, mọi khi là cô xuống bếp ngay rồi nhưng lúc này cô cảm thấy muốn được nghỉ ngơi, muốn được trong vòng tay chăm sóc của mẹ như ngày còn nhỏ. Thằng Duy em trai cô vẫn còn đang ngủ trong buồng, thường cũng phải chín giờ sáng nó mới tỉnh giấc, thức giấc buổi sáng nó hay đau đầu nên lại khóc tu tu, sau đó hết đau nó chạy chơi như đứa trẻ bốn tuổi. Ngân đã quen nếp nên cô chẳng hỏi mẹ cô về em trai nữa.
Bà Dung nói xong bước nhanh xuống bếp. Ngân vừa ngồi xuống giường, bỗng từ cửa bố cô – ông Hoạt bước vào. Ông vẫn còn ống thấp ống cao vừa lội ruộng sớm, lúc này nhìn con gái ông nở nụ cười hiền:
– Cái Ngân về từ bao giờ thế? Thằng Bảo đâu hả con? Bố không thấy xe của nó đỗ ngoài kia.
– Con với Bảo chia tay rồi ông ạ. Anh ta có bồ bỏ vợ bỏ con, ông có thương mẹ con con thì ông cho mẹ con con ở nhờ đây vài ngày ông nhé!
Ngân nói mà khóe mắt cay xè, cô không muốn khóc trước mặt bố sợ ông đau lòng. Cô thương bố mẹ vô cùng, chuyện xảy ra cô càng thương bố mẹ hơn, con gái đi lấy chồng chỉ mong nó được hạnh phúc, vậy mà cuối cùng nó lại bỏ chồng ôm con về nhà thế này đây, có người làm bố làm mẹ nào lại không đau lòng? Nhưng cô chẳng thể nói dối được khi chuyện đã như vậy, bố mẹ cô không biết lại gọi hỏi Bảo có phải là quá mệt mỏi không? Thà là rõ ràng luôn cho hai người hiểu, dù sự thật có phũ phàng.