Chương 44: Anh vẫn máu lạnh vô tình
- Đức Chinh, ông liên lạc với giới truyền thông. Tôi muốn tổ chức họp báo, tuyên bố sát nhập Thiên Uy và Phúc Uy.
Cha con Đức Chinh nhìn nhau sửng người. Nhưng rồi Đức Chinh cũng yên lặng gật đầu nhanh chóng đi làm theo lời anh. Sau khi Đức Chinh rời khỏi, Đức Minh thở dài:
- Thì ra lâu ngày không gặp, cậu lại thay đổi nhiều đến vậy. Không muốn tranh, không muốn đấu. Cả người con gái mình yêu cũng đẩy ra xa thì cũng thôi đi. Ngay cả thù của em trai cũng không muốn báo? Lại chọn cách làm con rùa rụt đầu sao?
- Đức Minh, cậu là bạn tri kỷ của tớ, lại còn không hiểu tớ sao?
- Hiểu, tớ hiểu. Cái chết của Thiên Phúc đối với cậu sẽ có những ảnh hưởng nhất định. Nhưng cậu cũng biết tớ luôn cố gắng hết sức cắt đứt sợi dây liên hệ giữa hai người mà. Không phải giờ cậu đang còn sống sờ sờ đây sao? Từ từ điều dưỡng sẽ ổn thôi.
Thiên Bảo bật cười:
- Từ từ điều dưỡng? Vậy phải mất bao lâu? Một năm, hai năm, hay mười năm? Tớ không kiên nhẫn được như vậy.
Đức Minh cúi đầu không nói gì. Anh biết tính Thiên Bảo. Bảo hắn chịu đựng vài năm nằm viện điều dưỡng chắc chắn là không thể nào. Một phần không muốn chịu sự khống chế của Chu Bằng, một phần nữa là hắn không thể an lòng về người đàn bà của hắn. Tên điên này cái gì cũng tốt, chỉ là quá nặng tình. Thật khó xử cho anh.
- Đức Minh, tớ muốn về công ty. Cậu giúp tớ đi.
- Cậu điên rồi. Giờ cơ thể cậu rất yếu…
- Không phải cậu đã tìm được nguyên nhân sao? Đừng nói với tôi mấy năm nay ở nước ngoài tiền của tôi thành giấy lộn hết rồi.
Đức Minh chép miệng:
- Cái tên điên nhà cậu. Với tình trạng sức khỏe của cậu, nếu dùng thuốc, tớ không thể đảm bảo…
- Đảm bảo cái gì?
Đức Minh thở dài:
- Cậu… có thể chỉ sống được vài năm nữa.
Thiên Bảo lặng đi một lúc.
- Vậy cũng không sao. Vài năm đó cũng đủ rồi. Cậu mang thuốc đến đi.
- Thiên Bảo, cậu vì một người đàn bà, cả mạng cũng không cần nữa đúng không?
- Tớ nói rồi, cậu mang thuốc đến đi.
- Thiên Bảo.
- Đức Minh, cậu lắm lời thật đó. Từ khi nào cậu nói nhiều như vậy hả? Tớ nói dùng thì sẽ dùng. Đừng khuyên nữa. Mọi chuyện đang rối rắm. Cậu đừng để tớ phải rối thêm.
Đức Minh biết có nói nữa cũng vô dụng nên không nói nữa, quay đầu đi ra. Anh chỉ có thể làm hết sức mình để giúp tên điên này kéo dài mạng sống.
- --
Những ngày sau đó Đức Minh theo sát Thiên Bảo mọi lúc mọi nơi kể cả ở công ty. Vừa ra khỏi văn phòng tổng tài, anh chạm trán với An Nhiên đang đi về phía này.
- Đứng lại. Cô không được vào đây. Thiên Bảo không gặp cô đâu.
An Nhiên sửng người nhìn kẻ lạ mặt đang lạnh lùng chắn đường cô:
- Anh là ai? Sao biết tôi muốn gặp Thiên Bảo? Tránh ra. Nếu không, tôi không khách khí với anh đâu?
- Cô…
Đức Minh đang định phản bát lại thì trong phòng vọng ra giọng nói của Thiên Bảo:
- Đức Minh, để cô ấy vào, cậu đi xử lý cho xong việc của cậu đi.
Đức Minh thở dài tránh qua một bên chừa lối cho An Nhiên. Anh đứng nhìn bóng lưng An Nhiên đi vào phòng tổng tài. Thật sự không hiểu tại sao cô lại có sức hấp dẫn đối với anh em Thiên Bảo đến như vậy. Cả hai người đều vì cô mà cả mạng mình cũng không cần. Thật không hiểu nổi mà.
Bên trong văn phòng, An Nhiên với gương mặt tức giận đùng đùng bước nhanh tới trước mặt Thiên Bảo:
- Có phải anh là kẻ đứng sau giật dây cái vụ bắt cóc tôi không? Có phải anh là người hại chết Thiên Phúc không?
Thiên Bảo gấp lại tài liệu đang xem.
- Sao cô dám khẳng định là tôi?
- Hừ, Thiên Phúc vừa mới mất mấy ngày, còn chưa ấm mộ, anh đã rầm rộ tổ chức họp báo sát nhập hai công ty. Người ngu cũng có thể nhìn ra anh có vấn đề. Có phải anh vì nhắm vào Phúc Uy nên nghĩ cách hại Thiên Phúc không hả?
Thiên Bảo yên lặng nhìn dáng vẻ phì phò tức giận của cô:
- Vậy thì sao? Có liên quan gì tới cô?
- Có phải anh nhắm đến Phúc Uy nhưng Thiên Phúc không chịu bán, anh sinh hận mà nghĩ cách cướp đi không? Anh vẫn như mười năm trước, vẫn máu lạnh vô tình. Vì lợi ích mà bỏ mặt tình thân.
Trái tim Thiên Bảo như bị hàng vạn mũi tên xuyên thấu, đau thật đau. Cô vẫn không thể nào tin tưởng anh, chuyện xảy ra không chứng không cứ, người đầu tiên cô nghi ngờ là anh.
Chầm chậm ngã người ra lưng ghế, anh không nhìn cô, lạnh nhạt nói:
- Muốn buộc tội người khác cũng phải xem cô có lấy ra được chứng cứ hay không. Nếu không có gì để nói nữa thì mời cô về cho.
- Thiên Phúc trước khi mất, đã nhờ tôi chuyển lời đến anh. Anh ấy nói… không hề hận anh.
Dứt lời, cô quay người bước đi không chút quyến luyến.
Cô đi rồi, Thiên Bảo thần người trên ghế. Một lúc sau, anh đứng dậy bước tới tủ lớn, lôi chai rượu ra rót một ly đầy, ngửa cổ uống cạn. Nhưng không được lâu, chiếc ly trên tay anh rơi xuống, vỡ vụn. Bản thân anh cũng không trụ nổi, phun ra một ngụm máu, ngã xuống ngất lịm.
Cha con Đức Chinh nhìn nhau sửng người. Nhưng rồi Đức Chinh cũng yên lặng gật đầu nhanh chóng đi làm theo lời anh. Sau khi Đức Chinh rời khỏi, Đức Minh thở dài:
- Thì ra lâu ngày không gặp, cậu lại thay đổi nhiều đến vậy. Không muốn tranh, không muốn đấu. Cả người con gái mình yêu cũng đẩy ra xa thì cũng thôi đi. Ngay cả thù của em trai cũng không muốn báo? Lại chọn cách làm con rùa rụt đầu sao?
- Đức Minh, cậu là bạn tri kỷ của tớ, lại còn không hiểu tớ sao?
- Hiểu, tớ hiểu. Cái chết của Thiên Phúc đối với cậu sẽ có những ảnh hưởng nhất định. Nhưng cậu cũng biết tớ luôn cố gắng hết sức cắt đứt sợi dây liên hệ giữa hai người mà. Không phải giờ cậu đang còn sống sờ sờ đây sao? Từ từ điều dưỡng sẽ ổn thôi.
Thiên Bảo bật cười:
- Từ từ điều dưỡng? Vậy phải mất bao lâu? Một năm, hai năm, hay mười năm? Tớ không kiên nhẫn được như vậy.
Đức Minh cúi đầu không nói gì. Anh biết tính Thiên Bảo. Bảo hắn chịu đựng vài năm nằm viện điều dưỡng chắc chắn là không thể nào. Một phần không muốn chịu sự khống chế của Chu Bằng, một phần nữa là hắn không thể an lòng về người đàn bà của hắn. Tên điên này cái gì cũng tốt, chỉ là quá nặng tình. Thật khó xử cho anh.
- Đức Minh, tớ muốn về công ty. Cậu giúp tớ đi.
- Cậu điên rồi. Giờ cơ thể cậu rất yếu…
- Không phải cậu đã tìm được nguyên nhân sao? Đừng nói với tôi mấy năm nay ở nước ngoài tiền của tôi thành giấy lộn hết rồi.
Đức Minh chép miệng:
- Cái tên điên nhà cậu. Với tình trạng sức khỏe của cậu, nếu dùng thuốc, tớ không thể đảm bảo…
- Đảm bảo cái gì?
Đức Minh thở dài:
- Cậu… có thể chỉ sống được vài năm nữa.
Thiên Bảo lặng đi một lúc.
- Vậy cũng không sao. Vài năm đó cũng đủ rồi. Cậu mang thuốc đến đi.
- Thiên Bảo, cậu vì một người đàn bà, cả mạng cũng không cần nữa đúng không?
- Tớ nói rồi, cậu mang thuốc đến đi.
- Thiên Bảo.
- Đức Minh, cậu lắm lời thật đó. Từ khi nào cậu nói nhiều như vậy hả? Tớ nói dùng thì sẽ dùng. Đừng khuyên nữa. Mọi chuyện đang rối rắm. Cậu đừng để tớ phải rối thêm.
Đức Minh biết có nói nữa cũng vô dụng nên không nói nữa, quay đầu đi ra. Anh chỉ có thể làm hết sức mình để giúp tên điên này kéo dài mạng sống.
- --
Những ngày sau đó Đức Minh theo sát Thiên Bảo mọi lúc mọi nơi kể cả ở công ty. Vừa ra khỏi văn phòng tổng tài, anh chạm trán với An Nhiên đang đi về phía này.
- Đứng lại. Cô không được vào đây. Thiên Bảo không gặp cô đâu.
An Nhiên sửng người nhìn kẻ lạ mặt đang lạnh lùng chắn đường cô:
- Anh là ai? Sao biết tôi muốn gặp Thiên Bảo? Tránh ra. Nếu không, tôi không khách khí với anh đâu?
- Cô…
Đức Minh đang định phản bát lại thì trong phòng vọng ra giọng nói của Thiên Bảo:
- Đức Minh, để cô ấy vào, cậu đi xử lý cho xong việc của cậu đi.
Đức Minh thở dài tránh qua một bên chừa lối cho An Nhiên. Anh đứng nhìn bóng lưng An Nhiên đi vào phòng tổng tài. Thật sự không hiểu tại sao cô lại có sức hấp dẫn đối với anh em Thiên Bảo đến như vậy. Cả hai người đều vì cô mà cả mạng mình cũng không cần. Thật không hiểu nổi mà.
Bên trong văn phòng, An Nhiên với gương mặt tức giận đùng đùng bước nhanh tới trước mặt Thiên Bảo:
- Có phải anh là kẻ đứng sau giật dây cái vụ bắt cóc tôi không? Có phải anh là người hại chết Thiên Phúc không?
Thiên Bảo gấp lại tài liệu đang xem.
- Sao cô dám khẳng định là tôi?
- Hừ, Thiên Phúc vừa mới mất mấy ngày, còn chưa ấm mộ, anh đã rầm rộ tổ chức họp báo sát nhập hai công ty. Người ngu cũng có thể nhìn ra anh có vấn đề. Có phải anh vì nhắm vào Phúc Uy nên nghĩ cách hại Thiên Phúc không hả?
Thiên Bảo yên lặng nhìn dáng vẻ phì phò tức giận của cô:
- Vậy thì sao? Có liên quan gì tới cô?
- Có phải anh nhắm đến Phúc Uy nhưng Thiên Phúc không chịu bán, anh sinh hận mà nghĩ cách cướp đi không? Anh vẫn như mười năm trước, vẫn máu lạnh vô tình. Vì lợi ích mà bỏ mặt tình thân.
Trái tim Thiên Bảo như bị hàng vạn mũi tên xuyên thấu, đau thật đau. Cô vẫn không thể nào tin tưởng anh, chuyện xảy ra không chứng không cứ, người đầu tiên cô nghi ngờ là anh.
Chầm chậm ngã người ra lưng ghế, anh không nhìn cô, lạnh nhạt nói:
- Muốn buộc tội người khác cũng phải xem cô có lấy ra được chứng cứ hay không. Nếu không có gì để nói nữa thì mời cô về cho.
- Thiên Phúc trước khi mất, đã nhờ tôi chuyển lời đến anh. Anh ấy nói… không hề hận anh.
Dứt lời, cô quay người bước đi không chút quyến luyến.
Cô đi rồi, Thiên Bảo thần người trên ghế. Một lúc sau, anh đứng dậy bước tới tủ lớn, lôi chai rượu ra rót một ly đầy, ngửa cổ uống cạn. Nhưng không được lâu, chiếc ly trên tay anh rơi xuống, vỡ vụn. Bản thân anh cũng không trụ nổi, phun ra một ngụm máu, ngã xuống ngất lịm.