Chương 43: Chạm trán cố nhân
Lúc Tử Kiệt đưa người theo dấu định vị điện thoại của Thiên Phúc đến nơi thì cả người An Nhiên để đầy máu ngất đi bên cạnh xác Thiên Phúc. Nhưng cô vẫn như cũ ôm chặt lấy anh không rời.
Cho đến khi An Nhiên tỉnh dậy thì đã hai ngày sau. Mọi việc của Thiên Phúc đã được Tử Kiệt giải quyết ổn thỏa, chỉ có công việc làm ăn của Thiên Phúc vì sự ra đi đột ngột của anh mà rối tinh rối mù. Tử Kiệt phải bận tối tăm mặt mày không có thời gian quan tâm đến cô.
Bước xuống giường chạy vội ra ngoài. Tấm ảnh tươi cười của Thiên Phúc trên bàn thờ đập vào mắt cô làm cô khuỵu xuống sàn. Thì ra tất cả đều là thật. Nhưng là ai mới được? Kẻ nào lại hận Thiên Phúc đến mức này?
Thay một bộ quần áo mới, An Nhiên rời khỏi nhà đến Thiên Uy tìm Thiên Bảo hỏi cho rõ xem rốt cuộc anh có phải là người đứng sau cái chết của Thiên Phúc.
Xông thẳng vào Thiên Uy mặc kệ sự cản ngăn của bảo vệ, An Nhiên không gặp được người cần tìm mà lại chạm trán cố nhân.
Chiếc ghế tổng tài xoay lại, An Kỳ đang ngồi vắt chéo chân, ánh mắt thâm hiểm nhìn thẳng về phía cửa. Cô thư ký củng anh bảo vệ phía sau run rẩy:
- Xin lỗi cô An Kỳ, chúng tôi không thể cản cô ấy.
An Kỳ phẩy tay ra hiệu cho họ ra ngoài.
- Muốn tìm Thiên Bảo sao? Phải làm cô thất vọng rồi. Anh ấy đang đi công tác. Giờ người quản việc công ty là tôi.
An Nhiên hơi bị kinh ngạc nhìn người đối diện. An Kỳ đẩy ghế đứng lên rồi từng bước đi tới trước mặt An Nhiên:
- Ngạc nhiên lắm sao? Thấy tôi còn sống có lẽ cô ngạc nhiên lắm đúng không chị gái?
Không đợi An Nhiên hoàn hồn, An Kỳ nghiến răng liên tiếp tát vào má cô:
- Đồ gái điếm, cô đã có Chu Bằng, rồi còn Thiên Phúc, cô còn muốn cướp cả Thiên Bảo của tôi ư? Bọn đàn ông thối đó cũng không đủ phục vụ cho cô sao hả?
An Kỳ nhanh chóng túm lấy tóc cô rồi giật mạnh làm An Nhiên ngã mạnh xuống nền đất, vừa tới tấp đánh cô:
- Hôm nay cô rơi vào tay tôi là cô chết chắc. Còn dám bắn tôi?
Mọi thù hận trong lòng cô ta được cơ hội trút hết lên người An Nhiên. Cô ta hận không thể cho An Nhiên chết không toàn thây. Dừng tay đánh người, An Kỳ lao đến bàn làm việc của Thiên Bảo, rút con dao rọc giấy trên ống bút.
Khi bàn tay cầm dao của An Kỳ sắp chạm đến ngực của An Nhiên, cô đã kịp thời bắt lấy. Cô bẻ ngược cánh tay làm con dao rơi xuống, còn An Kỳ thì đau đến mức thở không được la oai oái.
An Nhiên nhởm dậy, nhếch khóe môi nở nụ cười châm biếm:
- Đánh đủ rồi, còn muốn động thủ giết người luôn sao? Dựa vào mỗi cái sức trói gà không chặt của cô cũng muốn giết tôi sao? Nực cười.
- A.. a… a..
Tiếng hét thất thanh của An Kỳ không ai nghe thấy bởi văn phòng tổng tài được cách âm rất tốt.
- An Kỳ, không phải tôi sợ cô. Chỉ là muốn xem con khỉ làm xiếc thế nào thôi. Đừng nghĩ mình cô biết đánh người.
Hất An Kỳ ngã lăn trên sàn, cô bước qua người cô ta để đi ra ngoài. Mặc dù phần thuốc Thiên Phúc đưa đã giải được một ít cái thứ gì đó mà Chu Bằng từng tiêm vào người cô, nhưng một phần sức mạnh đột biến đó vẫn đủ để cô đối phó với An Kỳ.
- ---
Thiên Bảo chậm chạp mở mắt, nhìn quanh. Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng khiến anh buồn nôn. Anh muốn ngồi dậy nhưng cả người không còn sức.
- Cậu tỉnh rồi sao?
Bên cạnh giường, người đàn ông ngồi trên ghế vội vàng đứng lên đỡ lấy anh:
- Cậu nằm yên đi, sức khỏe của cậu chưa hồi phục đâu.
- Đức Minh… Rốt cuộc tớ bị làm sao?
Đức Minh kéo ghế lại gần bên giường:
- Vừa xuống sân bay, cậu đã bị thổ huyết, rồi lại ngất liệm. Hại mọi người một phen hú vía.
- Vậy cuối cùng điều gì làm tớ như vậy?
Tư Minh thở dài.
- Thiên Bảo, Thiên Phúc.. chết rồi…
Câu nói của Đức Minh vừa dứt, cửa phòng ngủ bật mở, Đức Chinh với sắc mặt khẩn trương chạy vào. Vừa đi công tác về, lo xong việc cho Thiên Phúc, ông vội chạy đến đây.
Thiên Bảo thì cứng đờ người như bị hóa đá. Chết rồi? Anh mới đi công tác mấy ngày, Thiên Phúc chết rồi?
- Tại sao? Chuyện gì xảy ra? Là chuyện gì đã xảy ra?
Đức Minh liếc mắt nhìn Đức Chinh:
- Chuyện này…. Ba, ba nói rõ cho cậu ấy đi.
Phần lớn thời gian anh ở nước ngoài. Dạo này sức khỏe Thiên Bảo không tốt nên anh mới quyết định theo Thiên Bảo về nước. Ai bảo anh là bạn thân của hắn, cũng là người duy nhất nghiên cứu thuốc cho anh em hắn chứ. Nhưng đúng là mấy cái chuyện ân oán giữa anh em hắn với người ngoài chỉ có ba cậu là rõ nhất.
- Cậu ấy… là rơi vào cái bẫy do Chu Bằng bày ra. Chu Bằng dùng An Nhiên làm mồi nhử để dụ Cậu đến, nhưng đến cùng, Thiên Phúc lại trở thành thế thân.
Đức Minh đặt tay lên vai ba mình. Ông đang run lên. Từ khi có khả năng tự suy nghĩ, trong ý thức của anh, ba anh là người máu lạnh, ngay cả đứa con trai duy nhất là anh cũng bị ông đưa ra nước ngoài ngay sau khi mẹ anh mất đi. Vậy mà giờ đây vì cái chết của Thiên Phúc, ông đã khóc.
Thiên Bảo nắm chặt tay thành nắm đấm. Chu Bằng. Không, phải gọi hắn là Phạm Bằng mới đúng. Hắn muốn tiền của, anh đã giúp hắn đầu tư tiền của. Hắn muốn An Nhiên, anh đã nguyện lùi bước, đẩy An Nhiên về phía hắn. Giờ hắn còn muốn gì nữa mà ra tay sát hại em trai anh?. truyen bac chien
Chẳng lẽ anh thật sự phải làm trái lời hứa với ba mình, phải thật sự trở mặt với hắn sao?
Cho đến khi An Nhiên tỉnh dậy thì đã hai ngày sau. Mọi việc của Thiên Phúc đã được Tử Kiệt giải quyết ổn thỏa, chỉ có công việc làm ăn của Thiên Phúc vì sự ra đi đột ngột của anh mà rối tinh rối mù. Tử Kiệt phải bận tối tăm mặt mày không có thời gian quan tâm đến cô.
Bước xuống giường chạy vội ra ngoài. Tấm ảnh tươi cười của Thiên Phúc trên bàn thờ đập vào mắt cô làm cô khuỵu xuống sàn. Thì ra tất cả đều là thật. Nhưng là ai mới được? Kẻ nào lại hận Thiên Phúc đến mức này?
Thay một bộ quần áo mới, An Nhiên rời khỏi nhà đến Thiên Uy tìm Thiên Bảo hỏi cho rõ xem rốt cuộc anh có phải là người đứng sau cái chết của Thiên Phúc.
Xông thẳng vào Thiên Uy mặc kệ sự cản ngăn của bảo vệ, An Nhiên không gặp được người cần tìm mà lại chạm trán cố nhân.
Chiếc ghế tổng tài xoay lại, An Kỳ đang ngồi vắt chéo chân, ánh mắt thâm hiểm nhìn thẳng về phía cửa. Cô thư ký củng anh bảo vệ phía sau run rẩy:
- Xin lỗi cô An Kỳ, chúng tôi không thể cản cô ấy.
An Kỳ phẩy tay ra hiệu cho họ ra ngoài.
- Muốn tìm Thiên Bảo sao? Phải làm cô thất vọng rồi. Anh ấy đang đi công tác. Giờ người quản việc công ty là tôi.
An Nhiên hơi bị kinh ngạc nhìn người đối diện. An Kỳ đẩy ghế đứng lên rồi từng bước đi tới trước mặt An Nhiên:
- Ngạc nhiên lắm sao? Thấy tôi còn sống có lẽ cô ngạc nhiên lắm đúng không chị gái?
Không đợi An Nhiên hoàn hồn, An Kỳ nghiến răng liên tiếp tát vào má cô:
- Đồ gái điếm, cô đã có Chu Bằng, rồi còn Thiên Phúc, cô còn muốn cướp cả Thiên Bảo của tôi ư? Bọn đàn ông thối đó cũng không đủ phục vụ cho cô sao hả?
An Kỳ nhanh chóng túm lấy tóc cô rồi giật mạnh làm An Nhiên ngã mạnh xuống nền đất, vừa tới tấp đánh cô:
- Hôm nay cô rơi vào tay tôi là cô chết chắc. Còn dám bắn tôi?
Mọi thù hận trong lòng cô ta được cơ hội trút hết lên người An Nhiên. Cô ta hận không thể cho An Nhiên chết không toàn thây. Dừng tay đánh người, An Kỳ lao đến bàn làm việc của Thiên Bảo, rút con dao rọc giấy trên ống bút.
Khi bàn tay cầm dao của An Kỳ sắp chạm đến ngực của An Nhiên, cô đã kịp thời bắt lấy. Cô bẻ ngược cánh tay làm con dao rơi xuống, còn An Kỳ thì đau đến mức thở không được la oai oái.
An Nhiên nhởm dậy, nhếch khóe môi nở nụ cười châm biếm:
- Đánh đủ rồi, còn muốn động thủ giết người luôn sao? Dựa vào mỗi cái sức trói gà không chặt của cô cũng muốn giết tôi sao? Nực cười.
- A.. a… a..
Tiếng hét thất thanh của An Kỳ không ai nghe thấy bởi văn phòng tổng tài được cách âm rất tốt.
- An Kỳ, không phải tôi sợ cô. Chỉ là muốn xem con khỉ làm xiếc thế nào thôi. Đừng nghĩ mình cô biết đánh người.
Hất An Kỳ ngã lăn trên sàn, cô bước qua người cô ta để đi ra ngoài. Mặc dù phần thuốc Thiên Phúc đưa đã giải được một ít cái thứ gì đó mà Chu Bằng từng tiêm vào người cô, nhưng một phần sức mạnh đột biến đó vẫn đủ để cô đối phó với An Kỳ.
- ---
Thiên Bảo chậm chạp mở mắt, nhìn quanh. Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng khiến anh buồn nôn. Anh muốn ngồi dậy nhưng cả người không còn sức.
- Cậu tỉnh rồi sao?
Bên cạnh giường, người đàn ông ngồi trên ghế vội vàng đứng lên đỡ lấy anh:
- Cậu nằm yên đi, sức khỏe của cậu chưa hồi phục đâu.
- Đức Minh… Rốt cuộc tớ bị làm sao?
Đức Minh kéo ghế lại gần bên giường:
- Vừa xuống sân bay, cậu đã bị thổ huyết, rồi lại ngất liệm. Hại mọi người một phen hú vía.
- Vậy cuối cùng điều gì làm tớ như vậy?
Tư Minh thở dài.
- Thiên Bảo, Thiên Phúc.. chết rồi…
Câu nói của Đức Minh vừa dứt, cửa phòng ngủ bật mở, Đức Chinh với sắc mặt khẩn trương chạy vào. Vừa đi công tác về, lo xong việc cho Thiên Phúc, ông vội chạy đến đây.
Thiên Bảo thì cứng đờ người như bị hóa đá. Chết rồi? Anh mới đi công tác mấy ngày, Thiên Phúc chết rồi?
- Tại sao? Chuyện gì xảy ra? Là chuyện gì đã xảy ra?
Đức Minh liếc mắt nhìn Đức Chinh:
- Chuyện này…. Ba, ba nói rõ cho cậu ấy đi.
Phần lớn thời gian anh ở nước ngoài. Dạo này sức khỏe Thiên Bảo không tốt nên anh mới quyết định theo Thiên Bảo về nước. Ai bảo anh là bạn thân của hắn, cũng là người duy nhất nghiên cứu thuốc cho anh em hắn chứ. Nhưng đúng là mấy cái chuyện ân oán giữa anh em hắn với người ngoài chỉ có ba cậu là rõ nhất.
- Cậu ấy… là rơi vào cái bẫy do Chu Bằng bày ra. Chu Bằng dùng An Nhiên làm mồi nhử để dụ Cậu đến, nhưng đến cùng, Thiên Phúc lại trở thành thế thân.
Đức Minh đặt tay lên vai ba mình. Ông đang run lên. Từ khi có khả năng tự suy nghĩ, trong ý thức của anh, ba anh là người máu lạnh, ngay cả đứa con trai duy nhất là anh cũng bị ông đưa ra nước ngoài ngay sau khi mẹ anh mất đi. Vậy mà giờ đây vì cái chết của Thiên Phúc, ông đã khóc.
Thiên Bảo nắm chặt tay thành nắm đấm. Chu Bằng. Không, phải gọi hắn là Phạm Bằng mới đúng. Hắn muốn tiền của, anh đã giúp hắn đầu tư tiền của. Hắn muốn An Nhiên, anh đã nguyện lùi bước, đẩy An Nhiên về phía hắn. Giờ hắn còn muốn gì nữa mà ra tay sát hại em trai anh?. truyen bac chien
Chẳng lẽ anh thật sự phải làm trái lời hứa với ba mình, phải thật sự trở mặt với hắn sao?