Chương 45: Khóc như một đứa trẻ
Đức Minh bước vào phòng đã thấy Thiên Bảo đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm vào màn đêm hun hút chỉ le lói vài ánh đèn điện còn sót lại:
- Cậu tỉnh rồi sao? Không phải tớ đã nói sau khi dùng thuốc, cậu không được động đến rượu sao hả? Hay cậu ngại cái mạng này của cậu dài quá? Cậu thử nhìn bộ dạng của cậu bây giờ đi. Chỉ có thể hình dung bằng ba chữ: “Thật thê thảm”.
Đức Minh một hơi trút hết cơn tức trong người. Lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh chỉ biết Thiên Bảo là người cao ngạo lạnh lùng, một khi ra tay với đối thủ thì tàn nhẫn không khoan nhượng. Giờ đây trước mắt anh, là một tên nhu nhược vì một người con gái mà người không ra người thế này đây.
Từ đầu đến cuối Thiên Bảo không hề phản ứng với thái độ giận dữ của Đức Minh, giống như bên ngoài vẫn còn thứ gì đó khác thu hút anh hơn là những gì Đức Minh đang nói. Đến khi Đức Minh muốn nổi điên lên thì mới nghe anh mở miệng:
- Đức Minh, cậu nghĩ tớ có nên phá bỏ lời hứa với ba tớ mà đấu với hắn một trận không?
Mặc dù một câu hỏi không đầu không cuối nhưng Đức Minh vẫn hiểu ý của anh:
- Đã từ lâu tớ nói với cậu, có nhún nhường cũng vừa phải thôi. Nhưng rồi cậu vẫn mù quáng giữ lời hứa của cậu. Bây giờ, có đối đầu hay không là do chính bản thân cậu quyết định.
Thiên Bảo cười nhẹ:
- Con người mà. Một khi chưa cảm nhận được sự thống khổ sẽ chưa tỉnh ngộ. Nhưng tớ giờ đây, sẽ không nhu nhược để kẻ đó đè đầu cưỡi cổ nữa đâu. Cậu đi nghỉ đi. Tớ muốn suy nghĩ một chút.
- Vậy thì uống thuốc đi. Cậu vẫn còn rất yếu, sức khỏe chưa ổn định, đừng hao tâm tổn sức.
- Biết rồi. Cậu lải nhải như một cụ già không thấy mệt sao? Nghỉ ngơi đi, sáng mai tớ muốn đi gặp ba tớ.
Đức Minh thở dài. Không biết tên ngốc này có vượt qua được chính mình hay không nữa.
- --
Mặt trời chưa ló dạng, Thiên Bảo đã rởi đi không chờ Đức Minh thức dậy. Anh dừng lại ở trước mộ Thiên Phúc. Đặt bó hoa xuống, anh ngồi xuống bậc thềm, đưa tay chamh vào khuôn mặt trên tấm bia có tám phần giống anh. Lòng anh thắt lại. Nỗi ân hận trào dâng. Nếu anh không do dự, nếu anh không nhu nhược, nếu anh mạnh mẽ hơn, có lẽ….
- Thiên Phúc, cậu nhờ An Nhiên nói lại rằng cậu không hận anh, nhưng anh lại hận chính mình. Hận vì đã không bảo vệ được những người thân bên cạnh mình. An Nhiên cũng vậy, và cả cậu. Người đáng chết là anh chứ không phải cậu. Tại sao lại là cậu chứ?
Năm xưa giữa anh và An Nhiên định sẵn hôn ước. Nhưng anh biết, Thiên Phúc cũng rất có tình cảm với cô. Chỉ vì mối hôn sự này, tình cảm hai anh em từ nhỏ đã có vết nứt.
Ngày ba anh xảy ra chuyện, không lâu sau mẹ cũng theo ba. Trước khi mất, mẹ giao phó toàn bộ sự an nguy của Thiên Phúc cho Đức Chinh vừa từ nước ngoài về. Đức Chinh yêu đơn phương mẹ anh từ lâu. Khi mẹ lấy ba, ông cũng rời khỏi rồi lập gia đình ở nước ngoài.
Số trời đưa đẩy khi anh đi tu nghiệp đã làm bạn với Đức Minh con trai ông. Dù che dấu không cho ông biết về mối quan hệ giữa hai anh em, nhưng Đức Chinh cũng biết được sự thật qua những lời trăn trối của mẹ.
Sự căm hận của Thiên Phúc đối với anh càng sâu khi anh lần nữa đẩy An Nhiên về phía Chu Bằng. Đức Chinh cũng vì thế mà không có thiện cảm gì với anh.
- Thiên Phúc, anh không hề muốn bỏ rơi cậu, cũng không hề muốn tổn thương An Nhiên. Lúc đó anh nghĩ chỉ có cách rời xa thì hai người mới có thể an toàn mà sống tốt. Thế nhưng anh đã hại cậu rồi. Dù anh có nhún nhường bao nhiêu đối với hắn hình như không thể đủ…
Không biết anh độc thoại bao lâu, cho đến khi ánh nắng chói chang chiếu xuống nóng rát da, anh mới từ từ đứng lên, bước mấy bước sang ngôi mộ cách đó vài mét.
Đối diện với người đàn ông trong ảnh, ánh mắt anh thoáng chốc lại đỏ hoe.
- Ba, Thiên Phúc mất rồi. Ba đã gặp nó chưa? Con phải làm sao đây? Con hận hắn, hận không thể băm vằm hắn làm trăm mảnh. Tại sao ba luôn làm khó con như thế chứ? Con phải làm sao? Ba nói đi, giờ con phải làm thế nào mới đúng đây?
Thiên Bảo bật khóc. Chưa bao giờ anh thấy uất ức đến như vậy. Người làm sai là ba, vậy sao anh và Thiên Phúc phải là người trả món nợ này?
- Ba biết không? Thiên Phúc, nó không biết gì về chuyện nó có một đứa em trai cùng cha khác mẹ. Nó cũng không biết cái chết của mình là do chính đứa em lạc dòng đó gây ra. Ba, ba có thấy có lỗi với tụi con không vậy?
Anh vì lỗi lầm của ông ta mà phải đẩy người con gái mình yêu cho hắn. Vì ông ta mà phải trơ mắt nhìn em trai mình chết thảm. Vì sao lại bất công với anh em anh như vậy chứ.
- Ba, con còn phải nhịn đến bao giờ? Con không kiên nhẫn được nữa. Cái chết của Thiên Phúc đã là quá đủ. Ba thấy có đúng không? Con sẽ giải quyết mọi việc rồi sẽ đi bồi tội với Thiên Phúc. Nó không có lỗi. Chỉ vì con mà cuộc đời tươi đẹp của nó phải khép lại một cách vô cớ. Con nghĩ đến nó là không thể thở được nữa. Ba biết không, Ba có biết không?
Thiên Bảo đấm thùm thụp lên ngực mình, lần thứ hai trong đời từ khi ba mẹ mất, anh khóc như một đứa trẻ.
- Cậu tỉnh rồi sao? Không phải tớ đã nói sau khi dùng thuốc, cậu không được động đến rượu sao hả? Hay cậu ngại cái mạng này của cậu dài quá? Cậu thử nhìn bộ dạng của cậu bây giờ đi. Chỉ có thể hình dung bằng ba chữ: “Thật thê thảm”.
Đức Minh một hơi trút hết cơn tức trong người. Lớn lên bên nhau từ nhỏ, anh chỉ biết Thiên Bảo là người cao ngạo lạnh lùng, một khi ra tay với đối thủ thì tàn nhẫn không khoan nhượng. Giờ đây trước mắt anh, là một tên nhu nhược vì một người con gái mà người không ra người thế này đây.
Từ đầu đến cuối Thiên Bảo không hề phản ứng với thái độ giận dữ của Đức Minh, giống như bên ngoài vẫn còn thứ gì đó khác thu hút anh hơn là những gì Đức Minh đang nói. Đến khi Đức Minh muốn nổi điên lên thì mới nghe anh mở miệng:
- Đức Minh, cậu nghĩ tớ có nên phá bỏ lời hứa với ba tớ mà đấu với hắn một trận không?
Mặc dù một câu hỏi không đầu không cuối nhưng Đức Minh vẫn hiểu ý của anh:
- Đã từ lâu tớ nói với cậu, có nhún nhường cũng vừa phải thôi. Nhưng rồi cậu vẫn mù quáng giữ lời hứa của cậu. Bây giờ, có đối đầu hay không là do chính bản thân cậu quyết định.
Thiên Bảo cười nhẹ:
- Con người mà. Một khi chưa cảm nhận được sự thống khổ sẽ chưa tỉnh ngộ. Nhưng tớ giờ đây, sẽ không nhu nhược để kẻ đó đè đầu cưỡi cổ nữa đâu. Cậu đi nghỉ đi. Tớ muốn suy nghĩ một chút.
- Vậy thì uống thuốc đi. Cậu vẫn còn rất yếu, sức khỏe chưa ổn định, đừng hao tâm tổn sức.
- Biết rồi. Cậu lải nhải như một cụ già không thấy mệt sao? Nghỉ ngơi đi, sáng mai tớ muốn đi gặp ba tớ.
Đức Minh thở dài. Không biết tên ngốc này có vượt qua được chính mình hay không nữa.
- --
Mặt trời chưa ló dạng, Thiên Bảo đã rởi đi không chờ Đức Minh thức dậy. Anh dừng lại ở trước mộ Thiên Phúc. Đặt bó hoa xuống, anh ngồi xuống bậc thềm, đưa tay chamh vào khuôn mặt trên tấm bia có tám phần giống anh. Lòng anh thắt lại. Nỗi ân hận trào dâng. Nếu anh không do dự, nếu anh không nhu nhược, nếu anh mạnh mẽ hơn, có lẽ….
- Thiên Phúc, cậu nhờ An Nhiên nói lại rằng cậu không hận anh, nhưng anh lại hận chính mình. Hận vì đã không bảo vệ được những người thân bên cạnh mình. An Nhiên cũng vậy, và cả cậu. Người đáng chết là anh chứ không phải cậu. Tại sao lại là cậu chứ?
Năm xưa giữa anh và An Nhiên định sẵn hôn ước. Nhưng anh biết, Thiên Phúc cũng rất có tình cảm với cô. Chỉ vì mối hôn sự này, tình cảm hai anh em từ nhỏ đã có vết nứt.
Ngày ba anh xảy ra chuyện, không lâu sau mẹ cũng theo ba. Trước khi mất, mẹ giao phó toàn bộ sự an nguy của Thiên Phúc cho Đức Chinh vừa từ nước ngoài về. Đức Chinh yêu đơn phương mẹ anh từ lâu. Khi mẹ lấy ba, ông cũng rời khỏi rồi lập gia đình ở nước ngoài.
Số trời đưa đẩy khi anh đi tu nghiệp đã làm bạn với Đức Minh con trai ông. Dù che dấu không cho ông biết về mối quan hệ giữa hai anh em, nhưng Đức Chinh cũng biết được sự thật qua những lời trăn trối của mẹ.
Sự căm hận của Thiên Phúc đối với anh càng sâu khi anh lần nữa đẩy An Nhiên về phía Chu Bằng. Đức Chinh cũng vì thế mà không có thiện cảm gì với anh.
- Thiên Phúc, anh không hề muốn bỏ rơi cậu, cũng không hề muốn tổn thương An Nhiên. Lúc đó anh nghĩ chỉ có cách rời xa thì hai người mới có thể an toàn mà sống tốt. Thế nhưng anh đã hại cậu rồi. Dù anh có nhún nhường bao nhiêu đối với hắn hình như không thể đủ…
Không biết anh độc thoại bao lâu, cho đến khi ánh nắng chói chang chiếu xuống nóng rát da, anh mới từ từ đứng lên, bước mấy bước sang ngôi mộ cách đó vài mét.
Đối diện với người đàn ông trong ảnh, ánh mắt anh thoáng chốc lại đỏ hoe.
- Ba, Thiên Phúc mất rồi. Ba đã gặp nó chưa? Con phải làm sao đây? Con hận hắn, hận không thể băm vằm hắn làm trăm mảnh. Tại sao ba luôn làm khó con như thế chứ? Con phải làm sao? Ba nói đi, giờ con phải làm thế nào mới đúng đây?
Thiên Bảo bật khóc. Chưa bao giờ anh thấy uất ức đến như vậy. Người làm sai là ba, vậy sao anh và Thiên Phúc phải là người trả món nợ này?
- Ba biết không? Thiên Phúc, nó không biết gì về chuyện nó có một đứa em trai cùng cha khác mẹ. Nó cũng không biết cái chết của mình là do chính đứa em lạc dòng đó gây ra. Ba, ba có thấy có lỗi với tụi con không vậy?
Anh vì lỗi lầm của ông ta mà phải đẩy người con gái mình yêu cho hắn. Vì ông ta mà phải trơ mắt nhìn em trai mình chết thảm. Vì sao lại bất công với anh em anh như vậy chứ.
- Ba, con còn phải nhịn đến bao giờ? Con không kiên nhẫn được nữa. Cái chết của Thiên Phúc đã là quá đủ. Ba thấy có đúng không? Con sẽ giải quyết mọi việc rồi sẽ đi bồi tội với Thiên Phúc. Nó không có lỗi. Chỉ vì con mà cuộc đời tươi đẹp của nó phải khép lại một cách vô cớ. Con nghĩ đến nó là không thể thở được nữa. Ba biết không, Ba có biết không?
Thiên Bảo đấm thùm thụp lên ngực mình, lần thứ hai trong đời từ khi ba mẹ mất, anh khóc như một đứa trẻ.