Chương 38: An nhiên, xin lỗi
Những nỗi niềm anh giấu trong lòng, làm sao có thể một vài lời nói rõ. Nếu bây giờ anh nói với cô, những gì anh làm đều là vì cô, vì bảo vệ an toàn cho cô, cô có tin không? Nếu bây giờ anh nói với cô, anh hành hạ, đánh đập cô là cho người khác xem, anh đẩy cô ra xa mình là để bảo vệ cô, cô có tin không?
Anh đã từng cảm giác tim mình nhói lên từng cơn khi giương mắt nhìn cô bị người khác ức hiếp. Anh đã từng làm những việc có lỗi với cô để cô hận anh, để cô cam tâm tình nguyện rời khỏi anh không hối tiếc. Anh tạo điều kiện để cô có thể thuận lợi ở bên cạnh Chu Bằng, chỉ để có thể đảm bảo an toàn cho hai mẹ con cô. Nhưng anh biết, dù có nói ra, cô cũng sẽ không tin điều đó.
Bản thân anh chưa đủ lực để bảo vệ những người bên cạnh. Trước đây anh không bảo vệ được ba mẹ, cả đứa em trai duy nhất cũng phải đẩy ra khỏi mình để đổi lại là nỗi hận thấu xương của nó. Còn giờ đây, anh không thể bảo vệ vợ con, không thể bảo vệ người mà anh yêu thương nhất.
Cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
- Hãy rời khỏi đây đi, hãy về bên cạnh Chu Bằng. Chỉ có như thế, cô mới được an toàn.
Nghiêng đầu muốn nhìn cô, nhưng rồi, anh cũng kìm nén được:
- Vì cô từng bị thương quá nặng nên để cứu cô, Chu Bằng đã dùng loại thuốc hắn vừa nghiên cứu chưa hoàn thiện để đưa vào cơ thể cô. Cô có được sức lực hơn người, nhưng cũng làm cho cơ thể cô sinh ra độc tố. Người ám sát cô hôm nay có lẽ cũng nắm bắt được thông tin này. Trên con dao của hắn có hoạt chất kích thích độc tố trong người cô hoạt động mạnh hơn. Trong thời gian ngắn có thể mất mạng. Tôi đã giúp cô khống chế hoạt chất này. Nhưng cần phải có thời gian để bình phục.
Dừng lại một chút, anh nhỏ giọng:
- An Nhiên, xin lỗi.
Thiên Bảo không do dự mở cửa bước ra khỏi phòng.
- Đồ khốn kiếp. Anh tưởng một câu xin lỗi là xong sao? Anh tưởng xin lỗi là có thể chuộc hết tội của anh sao? Được, anh muốn tôi rời xa anh, tôi sẽ kết hôn cùng Chu Bằng, thành toàn cho mong muốn của anh. Thiên Bảo, tôi hận anh. Cả đời này tôi hận anh.
Thiên Bảo nghe rõ từng câu từng chữ của An Nhiên. Nắm tay của anh nắm chặt lại, run lên bần bật. Nhưng anh không thể quay đầu lại. Nếu quay lại nhìn thấy cô, có thể anh sẽ không thể nào kìm chế được mà không ôm chặt lấy cô, không muốn rời xa cô nữa.
Là bản thân anh đã lựa chọn đẩy cô ra xa mình. Là bản thân anh lựa chọn cách này để bảo vệ người phụ nữ tâm can của mình. Anh không được hối hận, không được nuối tiếc. Không biết từ lúc nào, giọt lệ nóng hổi chảy dài trên má anh. Khi anh cảm nhận được thì đã ra khỏi viện.
Tiểu Long lái xe ra đứng chờ anh ở góc đường. Cảm nhận hốc mắt cậu chủ đỏ lên, cậu ta cũng không dám nói gì, nổ máy lái xe về công ty.
Trở lại phòng tổng tài, An Kỳ đang nằm trên sofa, vừa ăn trái cây, vừa xem tài liệu trên bàn. Vừa thấy anh bước vào, cô ta vội đặt tài liệu xuống bàn:
- Thiên Bảo, anh về rồi sao? Em vừa đói bụng, vừa buồn. Không có anh thật chán mà.
Thiên Bảo nhìn chằm chằm tệp tài liệu trên bàn, rồi quay nhìn An Kỳ:
- Anh thấy em đâu có vẻ buồn chán chứ? Không phải đang đọc tài liệu sao?
- Xùy, đọc gì chứ. Em chẳng hiểu gì chuyện làm ăn kinh doanh của anh. Chỉ là tiện tay cầm lên thôi. Anh đi gặp đối tác sao?
- Vậy sao? Không giấu em làm gì. Đây là hợp đồng quan trọng do An Nhiên mang lại để vực dậy Thiên Uy. Vậy nên lần này trở về, em cần đúng mực với cô ấy một chút. Đừng gây thêm chuyện.
An Kỳ nghe anh nhắc đến An Nhiên thì khó chịu:
- Em không hiểu. Chị ta đã từng muốn giết chết em đấy. Anh không truy cứu, còn muốn em quỵ lụy cô ta sao?
- Nếu muốn cuộc sống của em không lo ăn lo nghĩ, hãy làm theo lời anh. Nếu muốn quay lại cuộc sống đói khổ chua chát như cách đây một ngày, em cứ việc làm theo ý mình.
Thiên Bảo một tay nâng cằm An Kỳ, cúi đầu kề sát mặt cô ta, lạnh lùng cất giọng. Ánh mắt đen láy sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào cô ta làm cho An Kỳ không nhìn thấu được anh, trong lòng cảm thấy bất an lo sợ.
- Thiên Bảo…
Tthiên Bảo ôm cô ta vào lòng:
- Không sao. Chỉ cần ngoan ngoãn, anh sẽ bảo vệ tốt cho em. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi. Mọi chuyện đã có anh rồi.
An Kỳ nép mình vào ngực Thiên Bảo nhưng nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn. Lần này trở về, cô ta cảm thấy Thiên Bảo có gì đó khác lạ. Ngày trước anh đối với cô ta rất ôn nhu dịu dàng, vỗ về dung túng mọi hành vi càn quấy của cô ta. Hiện tại, thái độ của anh với cô ta lạnh nhạt và xa cách. Khí chất của anh khiến cô ta cảm giác sợ hãi, không quen thuộc.
Thiên Bảo mà cô ta biết trước đây, luôn đứng về phía cô ta, sẽ vì cô ta mà làm mọi thứ, không tiếc ra tay với An Nhiên. Vậy mà giờ đây, anh vì một hợp đồng nhỏ của An Nhiên lại lạnh nhạt với cô ta, dùng những lời lẽ nặng nề cảnh cáo cô ta, còn muốn cô ta khách sáo với An Nhiên nữa chứ.
Âm thầm siết chặt bàn tay thành nắm đấm, đến nỗi bộ móng dài cắm vào lòng bàn tay đau điếng, An Kỳ nghiến răng che dấu sự phẫn nộ trào dâng trong lòng.
An Nhiên, con đàn bà đê tiện đốn mạt. Cô đã dụ dỗ chiếm được trái tim của Chu Bằng, giờ còn muốn quay lại để nối lại tình xưa với Thiên Bảo sao? Đúng là khốn nạn. Ngay cả chỗ dựa cuối cùng của tôi cô cũng muốn chiếm luôn sao? Thứ đàn bà lăng loàn ti tiện như cô, tôi không giết chết cô, tôi không phải là An Kỳ.
Anh đã từng cảm giác tim mình nhói lên từng cơn khi giương mắt nhìn cô bị người khác ức hiếp. Anh đã từng làm những việc có lỗi với cô để cô hận anh, để cô cam tâm tình nguyện rời khỏi anh không hối tiếc. Anh tạo điều kiện để cô có thể thuận lợi ở bên cạnh Chu Bằng, chỉ để có thể đảm bảo an toàn cho hai mẹ con cô. Nhưng anh biết, dù có nói ra, cô cũng sẽ không tin điều đó.
Bản thân anh chưa đủ lực để bảo vệ những người bên cạnh. Trước đây anh không bảo vệ được ba mẹ, cả đứa em trai duy nhất cũng phải đẩy ra khỏi mình để đổi lại là nỗi hận thấu xương của nó. Còn giờ đây, anh không thể bảo vệ vợ con, không thể bảo vệ người mà anh yêu thương nhất.
Cuối cùng, anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu:
- Hãy rời khỏi đây đi, hãy về bên cạnh Chu Bằng. Chỉ có như thế, cô mới được an toàn.
Nghiêng đầu muốn nhìn cô, nhưng rồi, anh cũng kìm nén được:
- Vì cô từng bị thương quá nặng nên để cứu cô, Chu Bằng đã dùng loại thuốc hắn vừa nghiên cứu chưa hoàn thiện để đưa vào cơ thể cô. Cô có được sức lực hơn người, nhưng cũng làm cho cơ thể cô sinh ra độc tố. Người ám sát cô hôm nay có lẽ cũng nắm bắt được thông tin này. Trên con dao của hắn có hoạt chất kích thích độc tố trong người cô hoạt động mạnh hơn. Trong thời gian ngắn có thể mất mạng. Tôi đã giúp cô khống chế hoạt chất này. Nhưng cần phải có thời gian để bình phục.
Dừng lại một chút, anh nhỏ giọng:
- An Nhiên, xin lỗi.
Thiên Bảo không do dự mở cửa bước ra khỏi phòng.
- Đồ khốn kiếp. Anh tưởng một câu xin lỗi là xong sao? Anh tưởng xin lỗi là có thể chuộc hết tội của anh sao? Được, anh muốn tôi rời xa anh, tôi sẽ kết hôn cùng Chu Bằng, thành toàn cho mong muốn của anh. Thiên Bảo, tôi hận anh. Cả đời này tôi hận anh.
Thiên Bảo nghe rõ từng câu từng chữ của An Nhiên. Nắm tay của anh nắm chặt lại, run lên bần bật. Nhưng anh không thể quay đầu lại. Nếu quay lại nhìn thấy cô, có thể anh sẽ không thể nào kìm chế được mà không ôm chặt lấy cô, không muốn rời xa cô nữa.
Là bản thân anh đã lựa chọn đẩy cô ra xa mình. Là bản thân anh lựa chọn cách này để bảo vệ người phụ nữ tâm can của mình. Anh không được hối hận, không được nuối tiếc. Không biết từ lúc nào, giọt lệ nóng hổi chảy dài trên má anh. Khi anh cảm nhận được thì đã ra khỏi viện.
Tiểu Long lái xe ra đứng chờ anh ở góc đường. Cảm nhận hốc mắt cậu chủ đỏ lên, cậu ta cũng không dám nói gì, nổ máy lái xe về công ty.
Trở lại phòng tổng tài, An Kỳ đang nằm trên sofa, vừa ăn trái cây, vừa xem tài liệu trên bàn. Vừa thấy anh bước vào, cô ta vội đặt tài liệu xuống bàn:
- Thiên Bảo, anh về rồi sao? Em vừa đói bụng, vừa buồn. Không có anh thật chán mà.
Thiên Bảo nhìn chằm chằm tệp tài liệu trên bàn, rồi quay nhìn An Kỳ:
- Anh thấy em đâu có vẻ buồn chán chứ? Không phải đang đọc tài liệu sao?
- Xùy, đọc gì chứ. Em chẳng hiểu gì chuyện làm ăn kinh doanh của anh. Chỉ là tiện tay cầm lên thôi. Anh đi gặp đối tác sao?
- Vậy sao? Không giấu em làm gì. Đây là hợp đồng quan trọng do An Nhiên mang lại để vực dậy Thiên Uy. Vậy nên lần này trở về, em cần đúng mực với cô ấy một chút. Đừng gây thêm chuyện.
An Kỳ nghe anh nhắc đến An Nhiên thì khó chịu:
- Em không hiểu. Chị ta đã từng muốn giết chết em đấy. Anh không truy cứu, còn muốn em quỵ lụy cô ta sao?
- Nếu muốn cuộc sống của em không lo ăn lo nghĩ, hãy làm theo lời anh. Nếu muốn quay lại cuộc sống đói khổ chua chát như cách đây một ngày, em cứ việc làm theo ý mình.
Thiên Bảo một tay nâng cằm An Kỳ, cúi đầu kề sát mặt cô ta, lạnh lùng cất giọng. Ánh mắt đen láy sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào cô ta làm cho An Kỳ không nhìn thấu được anh, trong lòng cảm thấy bất an lo sợ.
- Thiên Bảo…
Tthiên Bảo ôm cô ta vào lòng:
- Không sao. Chỉ cần ngoan ngoãn, anh sẽ bảo vệ tốt cho em. Em cứ yên tâm nghỉ ngơi. Mọi chuyện đã có anh rồi.
An Kỳ nép mình vào ngực Thiên Bảo nhưng nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn. Lần này trở về, cô ta cảm thấy Thiên Bảo có gì đó khác lạ. Ngày trước anh đối với cô ta rất ôn nhu dịu dàng, vỗ về dung túng mọi hành vi càn quấy của cô ta. Hiện tại, thái độ của anh với cô ta lạnh nhạt và xa cách. Khí chất của anh khiến cô ta cảm giác sợ hãi, không quen thuộc.
Thiên Bảo mà cô ta biết trước đây, luôn đứng về phía cô ta, sẽ vì cô ta mà làm mọi thứ, không tiếc ra tay với An Nhiên. Vậy mà giờ đây, anh vì một hợp đồng nhỏ của An Nhiên lại lạnh nhạt với cô ta, dùng những lời lẽ nặng nề cảnh cáo cô ta, còn muốn cô ta khách sáo với An Nhiên nữa chứ.
Âm thầm siết chặt bàn tay thành nắm đấm, đến nỗi bộ móng dài cắm vào lòng bàn tay đau điếng, An Kỳ nghiến răng che dấu sự phẫn nộ trào dâng trong lòng.
An Nhiên, con đàn bà đê tiện đốn mạt. Cô đã dụ dỗ chiếm được trái tim của Chu Bằng, giờ còn muốn quay lại để nối lại tình xưa với Thiên Bảo sao? Đúng là khốn nạn. Ngay cả chỗ dựa cuối cùng của tôi cô cũng muốn chiếm luôn sao? Thứ đàn bà lăng loàn ti tiện như cô, tôi không giết chết cô, tôi không phải là An Kỳ.