Chương 37: Rõ ràng không muốn tôi chết, tại sao lại hành hạ tôi?
Hơn mười năm. Cô cứ tưởng lòng mình đã nguội lạnh, đã quên đi quá khứ đau khổ cùng cực. Nhưng trái tim cô vẫn hướng về người đó. Còn trái tim của anh… vẫn như cũ hướng về An Kỳ không thay đổi.
Bước chân khấp khểnh, tâm tình trống rỗng, An Nhiên cứ chậm rãi bước đi, cũng không để tâm một người đàn ông ở phía sau bám sát theo cô không rời. Hắn rút ra khỏi áo khoác một con dao sắc nhọn, lưỡi dao lóe sáng dưới ánh mặt trời làm cho Tiểu Long đang trên đường đến công ty đưa tài liệu cho cậu chủ phải quay đầu nhìn lại. Nhưng lúc cậu ta phát hiện ra chuyện gì đang xảy ra thì đã trễ.
Tên kia đã áp sát An Nhiên, một tay túm chặt tóc cô, lưỡi dao trên tay còn lại đâm thẳng vào người cô.
- Cô chủ… cô chủ….
Tiếng thét của Tiểu Long đánh động tên hung thủ. Lúc cậu chạy đến đỡ được An Nhiên thì đã bỏ lỡ hắn. Máu của An Nhiên chảy xuống, nhuộm đỏ cả một mảng đường.
- Cô chủ An Nhiên… ráng lên, tôi đưa cô đến bệnh viện. Cố gắng lên…
- ---
Vú Mai lén gạt nước mắt bước ra khỏi phòng bệnh, đã thấy Thiên Bảo ở trước cửa:
- Cậu chủ… cậu.. sao cậu không vào trong?
- Vú Mai, bà về nấu cho cô ấy ít cháo. Đem thêm quần áo cho cô ấy thay. Tôi sẽ ở đây với cô ấy.
- À.. nhưng mà.. cậu…
- Đi đi, đừng nhiều lời.
Không đợi bà nói hết câu, Thiên Bảo đã trực tiếp ngắt lời. Anh biết vú Mai đang muốn nói gì. Nỗi lo sợ trong lòng vú Mai làm sao anh không hiểu chứ. Đợi vú Mai rời khỏi anh mới đẩy nhẹ cửa phòng, nhìn người phụ nữ với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.
Khóa trái cửa phòng tiến gần tới giường, anh rút từ trong túi một lọ thuốc bột nhỏ màu trắng. Vén áo của An Nhiên, vết thương đã được băng bó nhưng máu vẫn rỉ ra bầm đen khiến anh lo sợ. Nhanh tay tháo lớp băng gạt thấm đẫm máu, anh dùng lọ thuốc trên tay rắc vào vết thương. Lại nhanh chóng lấy một ống kim tiêm, tiêm một thứ thuốc lỏng màu trắng đục vào người cô.
Dọn dẹp xong mọi thứ, băng lại vết thương của cô, sửa lại bộ quần áo bệnh nhân, anh mới kéo ghế ngồi bên cạnh giường. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng ấm áp đến kỳ lạ. Chỉ tiếc là thời khắc này An Nhiên không hề nhìn thấy.
Thở dài một hơi, Thiên Bảo kéo tấm chăn mỏng đắp lên chỗ cô, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi. Nhưng khi bàn tay mới chạm vào tay nắm trên cánh cửa, anh chợt khựng lại bởi một giọng nói yếu ớt nhẹ nhàng cất lên ở phía sau:
- Là anh đúng không, Thiên Bảo?
Không biết từ khi nào người trên giường đã tỉnh lại. Vì vết thương đang đau nên An Nhiên không thể ngồi dậy được. Cô nằm trên giường nghiêng đầu nhìn bóng lưng người đàn ông đang đứng đối diện cánh cửa. Không nhìn được mặt mũi, nhưng bóng dáng ấy đã in sâu trong tâm trí không thể nào quên được. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng không thể nào lẫn lộn với ai.
Thiên Bảo dừng bước, nhưng anh không quay đầu lại. Thanh âm yếu ớt của cô giống như một lưỡi dao sắc bén chậm chạp đâm vào tim anh. Hai vai anh run lên nhè nhẹ. Nhưng cũng không qua được mắt cô đang nhìn chằm chằm vào anh. Thấy biểu hiện của anh như muốn tiếp tục rời đi, cô lấy hết sức hét lên:
- Anh đứng lại đó, Thiên Bảo. Anh chột dạ rồi đúng không?
- Tôi không có gì phải chột dạ hết.
- Vậy sao không dám đối mặt với tôi? Sao phải hành động lén lút thế chứ? Tôi cần một lời giải thích từ anh.
- Tôi chẳng có gì để nói với cô cả.
An Nhiên chua xót nở nụ cười. Những lúc đối diện với cô, anh luôn là giọng điệu này. Lạnh nhạt, khinh thường. Tựa như đối với anh, cô là kẻ thù không đội trời chung vậy. Nhưng rất nhiều sự việc xảy ra làm cô suy nghĩ, xâu chuỗi lại và cảm thấy có vấn đề. Vì thế hôm nay phát hiện anh lén lút giải độc cho mình, cô lại có suy nghĩ đến những sự việc xảy ra trước đây. Cô đang muốn trực tiếp kiểm chứng với anh, muốn anh tự mình làm rõ với cô:
- Anh rõ ràng có coi trọng tôi, tại sao lúc nào cũng muốn hành hạ tôi?
Cánh tay đang dừng trên tay nắm cửa của Thiên Bảo buông thõng xuống. An Nhiên tiếp tục:
- Anh coi tôi như một thứ đồ bỏ đi. Nhưng sau khi đánh đập tôi, anh lại tự mình đi bốc thuốc để vú Mai sắc cho tôi uống. Những loại thuốc mà vú Mai dùng bôi những vết thương trên người tôi đều là những loại thuốc tốt, còn có tác dụng xóa sẹo không vết tích.
Dừng lại một chút, quan sát bóng lưng bất động của anh, cô biết những gì mình nói đã đánh động trái tim anh. Lúc này là thời điểm thích hợp để cô khai thác được một chút tin tức gì đó:
- Anh nói xem, một người làm công như vú Mai có đủ tiền để mua chúng cho tôi không?
- Đó là tôi bố thí cho cô. Đừng nằm mơ nữa.
- Tôi cũng từng nghĩ, anh đâu có tốt đến mức đó? Vậy anh nói xem, tại sao anh biết tôi trúng độc? Tại sao anh giải độc cho tôi? Tình trạng cơ thể tôi, tại sao anh nắm rõ như vậy?
- Anh rõ ràng biết tôi yêu anh đến thế nào. Tại sao cứ đẩy tôi ra xa anh? Anh rõ ràng không muốn tôi chết, Tại sao cứ cố tình hành hạ tôi, tại sao muốn gây ra cục diện khó xử để tôi hận anh?
Tấm lưng thẳng đờ của Thiên Bảo hơi run lên. Anh nắm chặt tay lại, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Trước những câu chất vấn dồn dập của cô, anh không biết phải trả lời sao nên một mực duy trì yên lặng.
Bước chân khấp khểnh, tâm tình trống rỗng, An Nhiên cứ chậm rãi bước đi, cũng không để tâm một người đàn ông ở phía sau bám sát theo cô không rời. Hắn rút ra khỏi áo khoác một con dao sắc nhọn, lưỡi dao lóe sáng dưới ánh mặt trời làm cho Tiểu Long đang trên đường đến công ty đưa tài liệu cho cậu chủ phải quay đầu nhìn lại. Nhưng lúc cậu ta phát hiện ra chuyện gì đang xảy ra thì đã trễ.
Tên kia đã áp sát An Nhiên, một tay túm chặt tóc cô, lưỡi dao trên tay còn lại đâm thẳng vào người cô.
- Cô chủ… cô chủ….
Tiếng thét của Tiểu Long đánh động tên hung thủ. Lúc cậu chạy đến đỡ được An Nhiên thì đã bỏ lỡ hắn. Máu của An Nhiên chảy xuống, nhuộm đỏ cả một mảng đường.
- Cô chủ An Nhiên… ráng lên, tôi đưa cô đến bệnh viện. Cố gắng lên…
- ---
Vú Mai lén gạt nước mắt bước ra khỏi phòng bệnh, đã thấy Thiên Bảo ở trước cửa:
- Cậu chủ… cậu.. sao cậu không vào trong?
- Vú Mai, bà về nấu cho cô ấy ít cháo. Đem thêm quần áo cho cô ấy thay. Tôi sẽ ở đây với cô ấy.
- À.. nhưng mà.. cậu…
- Đi đi, đừng nhiều lời.
Không đợi bà nói hết câu, Thiên Bảo đã trực tiếp ngắt lời. Anh biết vú Mai đang muốn nói gì. Nỗi lo sợ trong lòng vú Mai làm sao anh không hiểu chứ. Đợi vú Mai rời khỏi anh mới đẩy nhẹ cửa phòng, nhìn người phụ nữ với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường.
Khóa trái cửa phòng tiến gần tới giường, anh rút từ trong túi một lọ thuốc bột nhỏ màu trắng. Vén áo của An Nhiên, vết thương đã được băng bó nhưng máu vẫn rỉ ra bầm đen khiến anh lo sợ. Nhanh tay tháo lớp băng gạt thấm đẫm máu, anh dùng lọ thuốc trên tay rắc vào vết thương. Lại nhanh chóng lấy một ống kim tiêm, tiêm một thứ thuốc lỏng màu trắng đục vào người cô.
Dọn dẹp xong mọi thứ, băng lại vết thương của cô, sửa lại bộ quần áo bệnh nhân, anh mới kéo ghế ngồi bên cạnh giường. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng ấm áp đến kỳ lạ. Chỉ tiếc là thời khắc này An Nhiên không hề nhìn thấy.
Thở dài một hơi, Thiên Bảo kéo tấm chăn mỏng đắp lên chỗ cô, sau đó mới nhẹ nhàng rời khỏi. Nhưng khi bàn tay mới chạm vào tay nắm trên cánh cửa, anh chợt khựng lại bởi một giọng nói yếu ớt nhẹ nhàng cất lên ở phía sau:
- Là anh đúng không, Thiên Bảo?
Không biết từ khi nào người trên giường đã tỉnh lại. Vì vết thương đang đau nên An Nhiên không thể ngồi dậy được. Cô nằm trên giường nghiêng đầu nhìn bóng lưng người đàn ông đang đứng đối diện cánh cửa. Không nhìn được mặt mũi, nhưng bóng dáng ấy đã in sâu trong tâm trí không thể nào quên được. Chỉ cần nhìn thoáng qua cũng không thể nào lẫn lộn với ai.
Thiên Bảo dừng bước, nhưng anh không quay đầu lại. Thanh âm yếu ớt của cô giống như một lưỡi dao sắc bén chậm chạp đâm vào tim anh. Hai vai anh run lên nhè nhẹ. Nhưng cũng không qua được mắt cô đang nhìn chằm chằm vào anh. Thấy biểu hiện của anh như muốn tiếp tục rời đi, cô lấy hết sức hét lên:
- Anh đứng lại đó, Thiên Bảo. Anh chột dạ rồi đúng không?
- Tôi không có gì phải chột dạ hết.
- Vậy sao không dám đối mặt với tôi? Sao phải hành động lén lút thế chứ? Tôi cần một lời giải thích từ anh.
- Tôi chẳng có gì để nói với cô cả.
An Nhiên chua xót nở nụ cười. Những lúc đối diện với cô, anh luôn là giọng điệu này. Lạnh nhạt, khinh thường. Tựa như đối với anh, cô là kẻ thù không đội trời chung vậy. Nhưng rất nhiều sự việc xảy ra làm cô suy nghĩ, xâu chuỗi lại và cảm thấy có vấn đề. Vì thế hôm nay phát hiện anh lén lút giải độc cho mình, cô lại có suy nghĩ đến những sự việc xảy ra trước đây. Cô đang muốn trực tiếp kiểm chứng với anh, muốn anh tự mình làm rõ với cô:
- Anh rõ ràng có coi trọng tôi, tại sao lúc nào cũng muốn hành hạ tôi?
Cánh tay đang dừng trên tay nắm cửa của Thiên Bảo buông thõng xuống. An Nhiên tiếp tục:
- Anh coi tôi như một thứ đồ bỏ đi. Nhưng sau khi đánh đập tôi, anh lại tự mình đi bốc thuốc để vú Mai sắc cho tôi uống. Những loại thuốc mà vú Mai dùng bôi những vết thương trên người tôi đều là những loại thuốc tốt, còn có tác dụng xóa sẹo không vết tích.
Dừng lại một chút, quan sát bóng lưng bất động của anh, cô biết những gì mình nói đã đánh động trái tim anh. Lúc này là thời điểm thích hợp để cô khai thác được một chút tin tức gì đó:
- Anh nói xem, một người làm công như vú Mai có đủ tiền để mua chúng cho tôi không?
- Đó là tôi bố thí cho cô. Đừng nằm mơ nữa.
- Tôi cũng từng nghĩ, anh đâu có tốt đến mức đó? Vậy anh nói xem, tại sao anh biết tôi trúng độc? Tại sao anh giải độc cho tôi? Tình trạng cơ thể tôi, tại sao anh nắm rõ như vậy?
- Anh rõ ràng biết tôi yêu anh đến thế nào. Tại sao cứ đẩy tôi ra xa anh? Anh rõ ràng không muốn tôi chết, Tại sao cứ cố tình hành hạ tôi, tại sao muốn gây ra cục diện khó xử để tôi hận anh?
Tấm lưng thẳng đờ của Thiên Bảo hơi run lên. Anh nắm chặt tay lại, lòng bàn tay ướt mồ hôi. Trước những câu chất vấn dồn dập của cô, anh không biết phải trả lời sao nên một mực duy trì yên lặng.